Tiên Nghịch

Chương 773: Tâm tư Huyết Thần Tử




Hắn gần như không cần nghĩ ngợi, nguyên lực nhanh chóng vận chuyển, điên cuồng lao ra ngoài cơ thể hình thành từng tảng lớn nguyên lực. ầm một tiếng, trong vòng mười trượng chung quanh hắn, nguyên lực hình thành một lốc xoáy.
 
Nhưng, vẫn chậm một bước! bóng dáng Vương Lâm đã ở đằng sau lão nhân ngay khi lão nhân kịp dùng nguyên lực tạo thành lốc xoáy. Khoảnh khắc xuất hiện mang theo sát khí nồng đậm, song chỉ ẩn chứa nguyên lực lớn, hung hăng kích tới.
 
Lốc xoáy nguyên lực của lão nhân, chưa thành hình, song chỉ của Vương Lâm dĩ nhiên đã tiến vào, giống như tia chớp điểm vào sâu trong lòng lão nhân. Lão nhân sắc mặt lập tức tái nhợt, hắn cố nhịn không phun ra một ngụm máu, nguyên lực điên cuồng quét ra, nương theo lực của Vương Lâm, nhanh chóng xông tới muốn thoát đi.
 
Đúng lúc này, kim quang vạn trượng toàn thân Tháp Sơn, phù văn mi tâm vận chuyển dường như hòa tan vào hữu quyền của hắn, trong khoảng khắc lão nhân định thoát đi một quyền oanh kích tới. Một quyền này âm bạo phảng phất như vô tận.
 
ầm một tiếng, nắm tay Tháp Sơn hạ xuống, lão nhân cũng không hổ danh là Dương Thực đỉnh, dưới nguy cơ vô cùng phun ra một ngụm tinh khí nguyên thần. Bên ngoài thân thể lập tức hình thành một tấm chắn, sau khi tấm chắn vỡ vụn vì ngăn cản một kích đó, liền cuốn quay về, lão nhân ánh mắt lộ ra oán hận, một ngụm máu tươi không kìm nổi mà phun ra.
 
Chỉ thân thân thể hắn trong khoảnh khắc phun ra máu tươi, hóa thành một mảnh huyết ảnh, trực tiếp dung nhập vào trong máu tươi. Trong phút chốc, bóng dáng phảng phất như quỷ mị, chợt lóe một cái không ngờ thoát ra khỏi vây công của Tháp Sơn với Vương Lâm, chạy ra ngoài.
 
Vương Lâm thần sắc âm trầm, trong nháy mắt khi lão nhân kia sử dụng huyết độn, hắn nâng tay phải lên, Trảm La quyết hung hăng chém xuống, lập tức huyết ảnh lão nhân kia đang bỏ chạy ở x xa ầm lên một tiếng phân thành hai mảnh.
 
Trong tiếng kêu thảm thiết, lão nhân Dương Thực đỉnh nguyên thần cuốn vào huyết quang, vứt bỏ thân thể, cấp tốc chạy trốn.
 
Hết thảy chuyện này, chỉ phát sinh trong chớp mắt. Vương Lâm không muốn đuổi theo, sau khi thi triển ra Trảm La quyết, lập tức tay phải bấm niệm thần chú, Phong Tiên Ấn giáng lâm, dựng thẳng lên trước người.
 
Kiếm quang mấy trượng của Diêu Trường Không, bỗng nhiên thay đổi tốc độ, trực tiếp tiến tới, dừng đằng trước Phong Tiên Ấn.
 
Ngay khi Phong Tiên Ấn dựng lên, một tiếng nổ vang trời lở đất, khiến cho phạm vi vạn trượng không ngừng quanh quẩn tiếng vang kịch liệt.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, nhưng khí huyết cũng sôi trào, Phong Tiên Ấn khi bị kiếm quang tấn công lùi lại phía sau, khiến cho Vương Lâm không thể không lùi ra sau được. Một mực thối lui tới hơn mười trượng, Vương Lâm mới dừng thân mình lại được.
 
-Diêu gia tộc nhân đời thứ ba, Diêu Trường Không!
 
Sau khi kiếm quang tấn công, một thanh niên mặc áo trằng, thần sắc ngạo nghễ, nhìn chăm chú vào Vương Lâm. Dưới chân của hắn, là một thanh đại kiếm ba trượng.
 
Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy phi kiếm lớn như vậy, một cỗ kiếm khí nồng đậm, dường như có thể phá nát hư vô này, kịch liệt tràn ra trên thân kiếm.
 
-Hứa Mộc, gặp phải ta, là bất hạnh của ngươi, nếu đổi lại là tộc nhân khác của Diêu gia tộc, có lẽ sẽ có người nhận lời cầu xin tha thứ của ngươi, nhưng trước mặt Diêu Trường Không ta, ngươi có yêu cầu tha thứ cũng vô dụng!
 
Diêu Trường Không thần sắc ngạo nghễ vô cùng. Trong lòng hắn thầm nhủ: "Trước khi Diêu Băng Vân kia tới phải giết chết Hứa Mộc này, nếu không công lao tất sẽ bị nữ nhân lạnh như băng kia cướp mất." Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng. Người của La Thiên Tinh Vực, hắn đã sớm phát hiện ra, tất cả đều có một loại cao cao tại thượng, loại ngạo ý này, là hình thức tu luyện của gia tộc, rõ ràng khác với bên trong Liên Minh Tinh Vực cả ngày chém giết lục đục lẫn nhau.
 
Vương Lâm hơi gật đầu, hai tay ôm quyền, há mồm làm ra vẻ muốn nói chuyện. Nhưng trong khoảnh khắc há mồm, một đạo nguyên thần tinh khí phun ra, hóa thành một thanh kiếm hư ảo, lấy tốc độ cực nhanh, điên cuồng nhằm về phía Diêu Trường Không.
 
Cùng lúc đó Vương Lâm thân mình lại bước tới trước một bước, trực tiếp hóa thành hư vô.
 
Nguyên thần tinh khí biến thành kiếm, tốc độ quá nhanh, gần như khoảnh khắc đã tới gần Diêu Trường Không. Diêu Trường Không ánh mắt chợt lóe, hừ lạnh một tiếng, tay phải bấm niệm thần chú, nhấn về phía trước.
 
Lập tức một đạo thanh quang lóe lên trong tay, trong nháy mắt hóa thành một đầu lâu, hướng về kiếm hư ảo mà hung hăng nuốt một cái. Ngay khi hắn nâng tay phải lên, phía sau liền có sóng gợn lay động, Vương Lâm bước ra, tay phải chỉ thành kiếm, trực tiếp đâm ra, hắn không xem kết quả mà lập tức thân mình lùi lại phía sau, lại biến mất.
 
Diêu Trường Không thần sắc âm trầm, trong khoảnh khắc Vương Lâm xuất hiện, cũng mạnh mẽ xoay người, hai mắt chợt lóe u quang, trực tiếp liền có hai đạo hắc quang bắn ra, nhưng không có đụng tới Vương Lâm mà dùng lại trong hư không.
 
Đúng lúc này, Phong Tiên Ấn ở phía trên không trung, bỗng nhiên lao tới, mang theo uy áp nồng đậm, hung hăng đập tới Diêu Trường Không.
 
Trong khi Phong Tiên Ấn tới, hơn mười vạn kim phù lóe ra, từng cái biến ảo mà thành. Trong phút chốc bốn phía thiên địa bị vô tận kim phù bao phủ, chi chít hướng về phía Diêu Trường Không mà phong ấn.
 
Ngay khi Diêu Trường Không sắc mặt âm trầm ngẩng đầu lên nhìn, ở bên cạnh Vương Lâm lại xuất hiện, Trảm La quyết chợt lóe ra, Diêu Trường Không mạnh mẽ xoay người, nhưng vẫn thất bại như cũ.
 
Bóng dáng Vương Lâm giống như quỷ mỵ, Phong Tiên Ấn lại đang ầm ầm đánh xuống, liên tục hắn lóe ra xuất hiện bên người Diêu Trường Không, mỗi lần xuất hiện, chỉ công kích một chút, liền lập tức dung nhập vào trong thiên địa.
 
Kể từ đó, Diêu Trường Không sắc mặt càng thêm âm trầm, Vương Lâm công kích với hắn mà nói, tuy rằng không quá mạnh mẽ nhưng cũng rất đáng coi trọng. Cho nên mỗi lần đối phương xuất hiện hắn đều phải ra tay ngay lập tức.
 
Nhưng mỗi lần cũng không có động tới được bóng dáng của đối phương, loại phương thức chiến đấu quỷ dị này khiến cho hắn dâng lên bực bội trong lòng. Diêu Trường Không cuộc đời này giao thủ với không biết bao nhiêu người, tuy nói không tính là nhiều, nhưng tuyệt đối không ít, chỉ có điều chưa bao giờ như lần này.
 
Từ khi bị đối phương phun ra một ngụm tinh thần nguyên khí, tay phải mình nâng lên sau đó tiên tan, liền coi như là mất tiên cơ rồi, chỉ có thể chống cự căn bản không thể chủ động ra tay.
 
Ngay khi hắn vừa mới hít một ngụm khẩu khí, chuẩn bị lao ra, triển khai thần thông là lúc Phong Tiên Ấn mười trượng kia tiến tới, khiến cho trong lòng Diêu Trường Không bực bội không để đâu cho hết.
 
Lúc này tiếng ầm ầm rít gào bên tai ngày càng kịch liệt, vô số kim phù điên cuồng ngưng tụ hướng về phía hắn. Bên ngoài thân thể còn có bóng dáng quỷ dị kia không ngừng công kích.
 
Diêu Trường Không trong mắt chợt lóe ra sát khí, hai tay bấm niệm thần chú, đại kiếm dưới chân lập tức chấn động, tản mát ra cỗ kiếm khí vô biên. Trong phút chốc, đại kiếm ba trượng này phân liệt trở thành mười chín tiểu kiếm, xoay tròn, hình thành một kiếm trận kỳ dị, mạnh mẽ xông ra bên ngoài.
 
Theo mười chín tiểu kiếm tấn công, một cỗ nguyên lực thiên địa nồng đậm nháy mắt tràn ngập, theo kiếm trận mà động, không ngờ hình thành một cỗ gió lốc. Kiếm trận xoay tròn ngoài thân thể, rít gào tới, sức mạnh của thiên địa chung quanh lập tức bị vặn vẹo mãnh liệt. Bóng dáng Vương Lâm chợt lóe ra, hiện ra ngoài trăm trượng, mắt lộ hàn quang, nhìn chằm chằm vào đối phương phía trước.
 
-Phong!~ Một tiếng quát khẽ từ trong miệng Vương Lâm truyền ra, cùng lúc đó kim phù xuất hiện càng nhiều, tốc độ nhanh hơn, điên cuồng lao xuống lốc xoáy kiếm trận kia.
 
Phong Tiên Ân phía trên không trung, lúc này cũng gầm vang hung hăng tiến tới.
 
Diêu Trường Không trong kiếm trận mặt đầy gân xanh, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai tay bấm niệm thần chú, lập tức tốc độ của kiếm trận trở lên nhanh hơn. Kiếm khí tràn ngập bên trong, tay phải hắn hung hăng chỉ tới phía trước.
 
Lốc xoáy kiếm khí lập tức lao ra đón nhận Phong Tiên Ấn đang từ trên không trung nện xuống.
 
Một tiếng nổ ầm vang, lúc Phong Tiên Ấn rơi xuống chợt dừng lại một chút, Diêu Trường Không không cần nghĩ ngợi trực tiếp một bước bước ra khỏi phạm vi của Phong Tiên Ấn. Nhưng lúc này, Tháp Sơn nhoáng lên một cái, xuất hiện trước người Diêu Trường Không, một quyền oanh kích tới.
 
Vương Lâm trong mắt lóe ra sát khí, tay phải trảo hư không, lập tức kiếm tiên xuất hiện, Hứa Lập Quốc đã sớm chui vào trong kiếm tiên rồi, cầm kiếm tiên, Vương Lâm nâng nguyên lực lên điên cuồng vận chuyển. Trảm La quyết một lần, hai lần, ba lần… mười lần, … mười lăm lần… hai mươi lần!
 
Hai mươi đạo Trảm La quyết, tiêu hao lượng lớn nguyên lực của Vương Lâm nhưng trong phút chốc ngưng tụ thành, hình thành một kiếm kỹ khổng lồ trực tiếp gào thét tiến tới.
 
Kiếm kỹ trảm khai quy tắc, trong gào thét, trong tinh không giữa Vương Lâm và Diêu Trường Không, dường như tạo thành một đường nứt, thẳng tới Diêu Trường Không.
 
Diêu Trường Không trong mắt chợt lóe tàn khốc, lốc xoáy kiếm khí ngoài thân thể điên cuồng lan tràn, dừng ở trên quyền của Tháp Sơn. Tháp Sơn thân mình run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng không có lui ra sau mà lại chém tới một quyền.
 
Ngay trong phút chốc, Trảm La quyết tiến tới, điên cuồng dừng trên lốc xoáy kiếm trận ngoài thân thể Diêu Trường Không, chém đôi lốc xoáy, thẳng tới Diêu Trường Không ở bên trong.
 
Cùng lúc đó, đại lượng phù văn màu vàng, theo khe hở của lốc xoáy tiến vào bên trong nhanh chóng hình thành phong ấn lên trên người Diêu Trường Không.
 
Sau khi thi triển Trảm La Quyết, Vương Lâm không có tạm dừng, trực tiếp bước ra, khi hiện thân cũng là bên cạnh Phong Tiên Ấn ở trên không trung. Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm niệm thần chú, hướng về hai bên nhấn một cái.
 
Trong tiếng ầm ầm, trong Phong Tiên Ấn tràn ngập nguyên lực của Vương Lâm, điên cuồng hạ xuống, hung hắng ném tới Diêu Trường Không phía dưới.
 
Lúc này, Phong Ấn, Trảm La quyết, quyền của Tháp Sơn, Phong Tiên Ấn gần như đồng thời cùng lúc nhằm thẳng vào Diêu Trường Không phía dưới mà tấn công. Theo tiếng ầm ầm của Phong Tiên Ấn hạ xuongs, nhưng nghe ầm một tiếng nổ lớn, xuất hiện trong tinh không.
 
Thanh âm thật lớn, khiến cho trong phạm vi ngàn dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng, phảng phất như một tu chân tinh sụp đổ vậy.
 
Một tiếng phẫn nộ rít gào, ở dưới Phong Tiên Ấn bạo phát ra, trong phút chốc một khí tức đáng sợ làm cho người ta hít thở không thông, như cuồng lòng điên cuồng tràn ngập tới.
 
Khoảnh khắc Phong Tiên Ấn hạ xuống, bị lực lượng này tấn công, trực tiếp bị nhấc lên, vô số kim phù, lúc này dường như bị xé nát, không ngừng thối lui ra chung quanh.
 
Phía trên nắm tay của Tháp Sơn truyền ra những tiếng ầm ầm, toàn bộ hữu quyền của hắn lúc này xương cốt vỡ vụn còn lan tới toàn bộ nửa thân mình. Thân thể phảng phất như bị một lực mạnh mẽ tấn công, trực tiếp bị ném ra.
 
Diêu Trường Không trong lúc này, vẻ phóng khoáng ngạo nghễ lúc trước đã tan thành mây khói, tóc tai bù xù, quần áo toàn thân nhiều chỗ bị phá nát, hai mắt lộ ra lửa giận nồng đậm.
 
Trước người hắn, có một hạt châu nhỏ bằng nắm tay, nói nó là hạt châu có lẽ cũng không thỏa đáng, vật này, giống như một kim đan của tu sĩ vậy !
 
Đúng là kim đan, đã đem toàn bộ công kích lúc trước hấp thu hết, khiến cho Diêu Trường Không có chật vật nhưng không có chịu thương tổn.
 
-Ngươi là người thứ hai bức được ta dùng kim đan tiên nhân do lão tổ ban tặng !
 
Diêu Trường Không gần như nghiến rằng nghiến lợi, lúc này sát khí của hắn đối với Vương Lâm dĩ nhiên không phải tới từ Thiên Khung lệnh của gia tộc mình, trong đó phần lớn là tới từ lửa giận trong lòng hắn.
 
Từ khi tu đạo tới nay, không có bị động giống như vừa nãy, sau hành động đánh lén của đối phương, hắn gần như không có cơ hội phản kháng, toàn bộ đều là bị động phòng thủ, phối hợp với thần thông quỷ dị kia, lại khiến cho Diêu Trường Không trong thời gian ngắn lâm vào nguy cơn cao.
 
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thân mình lui ra phía sau, vỗ vào túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên xuất hiện. Tay phải trảo một cái, lập tức lấy ra nguyên thần hai Âm Hư, trực tiếp nuốt xuống, nguyên lực vận chuyển, nhìn chằm chằm vào kim đan trước người Diêu Trường Không, trong mắt hàn quang chợt lóe.
 
Cảnh tượng vừa rồi, Vương Lâm chiếm cứ tiên cơ, khiến cho Diêu Trường Không tạm thời không có cơ hội xuất thủ. Tính hết mọi nước, hình thành một sát cục, nhưng cuối cùng, lại không có thành công.
 
Chênh lệch giữa Dương Thực và Khuy Niết, Vương Lâm hoàn toàn sáng tỏ rồi, vừa rồi cái sát cục kia Vương Lâm tự tin có thể giết chết được một Dương Thực tu sĩ, nhưng đối với Diêu Trường Không mà nói, không có thương tổn gì.
 
Tuy nói phương diện này phụ thuộc rất lớn vào kim đan, nhưng mặc dù không có kim đan, Diêu Trường Không cũng có những tiên thuật thần thông khác.
 
"Gia tộc tu chân kế thừa tiên giới, những tiên thuật từ xưa truyền tới nay, tất nhiên không hề ít chút nào !" Diêu Trường Không trong mắt chợt lóe tàn khốc, không chút do dự tay phải bấm niệm thần chú, kim đan lập tức xoay vòng chung quanh thân thể hắn. Cùng lúc đó, hắn lại nâng tay trái lên, chỉ về phía trước trong miệng khẽ quát:
 
-Tiên thuật, Hư Băng !
 
Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, thân mình lập tức lùi về phía sau, trong khoảnh khắc hắn lui về phía sau, nơi tinh không này, lập tức sụp xuống, hình thành một lực tấn công thật lớn.
 
Cảnh tượng này, khiến cho đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại.
 
-Tiên thuật, Tùy Ảnh Chi Băng !
 
Diêu Trường Không hai tay bấm niệm thần chú, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.
 
Ầm ầm, không gian không ngừng sụp đổ kịch liên quanh quẩn. Vương Lâm không có dừng lại nửa điểm, tinh không sụp đổ tấn công, gần như nhập tận xương tủy, truy đuổi không tha hắn.
 
Vương Lâm thần sắc lộ ra âm trầm, lộ ra bình tĩnh, nhoáng một cái, sóng gợn dưới chân xuất hiện. Trong khoảng khắc sụp đổ tới người đã biến mất vô ảnh. Gần như trong nháy mắt hắn xuất hiện phía sau Diêu Trường Không cách hơn mười trượng. Tay phải nâng lên, Trảm La quyết gào thét tiến tới.
 
Nhưng ngay một khắc khi Trảm La quyết tới gần Diêu Trường Không, kim đan ngoài thân kia trực tiếp cuốn lấy, va chạm với Trảm La quyết cùng một chỗ, lập tức hấp thu lực của Trảm La quyết.
 
-Tiên thuật, mười chín hồn !
 
Diêu Trường Không mạnh mẽ xoay người, trên mặt lộ ra nụ cười độc ác, trực tiếp há mồm phun ra một mảnh sương trắng. Trong sương mù thậm chí có thể nghe thấy những thanh âm thê thảm truyền ra. Cũng là trong màn sương mù không ngờ có mười chín trẻ con, đám trẻ con này toàn thân tôi đen, phảng phất như quỷ vật, dữ tợn như ẩn như hiện trong sương mù nhằm về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, thân mình bước về sau, cả người dung nhập trong thiên địa.
 
Mười chín anh hồn cũng vồ hụt, một lần nữa quay trở lại bên người Diêu Trường Không, xoay tròn quanh thân thể hắn.
 
Diêu Trường Không trên mặt lộ ra dữ tợn, không chút do dự nâng tay phải lên, ôm lấy kim đan phía trước người quát lớn:
 
-Diêu mỗ liều mạng không sợ lão tổ trách phạt, cũng muốn phá tan thần thông của ngươi !
 
Hắn nói xong, bóp chặt lấy kim đan, lập tức một cỗ gió lốc hủy diệt hết thảy điên cuồng hiện ra trừ trong kim đan.
 
Lực lượng này quá mạnh mẽ, tràn ngập khắp nơi, lập tức trong vòng vạn trượng sức mạnh của thiên địa kịch liệt vặn vẹo đi. Loại vặn vẹo này, khiến cho sức mạnh thiên địa không còn được cân bằng, phảng phất như có một bàn tay to vô hình đang không ngừng dao động, dung nhập vào bên trong. Trong thiên địa vặn vẹo thế nào, ngoại trừ có được thành thông bình định lại, nếu không tất phải rời khỏi đây nhanh chóng.
 
Ngoài trăm trượng, bóng dáng Vương Lâm xuất hiện. Trong mắt hắn sát khí nồng đậm vô cùng, tay phải nâng lên, chỉ ra hư không, lập tức Tử Mẫu Đạo Khô biến ảo xuất hiện. Hai mắt thú cốt dữ tợn lấp lóe u quang, lập tức sát khí nồng đậm, tràn đầy thiên địa.
 
Diêu Trường Không sắc mặt khẽ biến, hai tay nhanh chóng bấm niệm thần chú, lập tức mười chín anh hồn bên ngoài thân thể phát ra những tiếng rít gào, xoay tròn mạnh mẽ bên ngoài cơ thể hắn. Trong phút chốc, bên ngoài thân thể Diêu Trường Không hình thành một ảnh ảo, đó là một hình ảnh trẻ con được phóng lớn lên.
 
Sau khi nó hiện ra, lập tức rít gào một tiếng, chỉ có vừa rống ra được nửa tiếng rít gào thì thân hình lập tức tràn ngập quầng trắng mờ, trong phút chốc trở thành tượng đá.
 
Vương Lâm nhân cơ hôi nhảy về phía sau, lập tức lấy ra hai nguyên thần Âm Hư từ trong Tôn Hồn Phiên trực tiếp nuốt vào trong. Sau đó không chút do dự nâng tay phải lên, trong miệng quát lớn:
 
-Hô Phong !
 
Hắc phong gào thét, tràn ngập trên bàn tay phải hắn, trong phút chốc không ngừng mở rộng ra. Đảo mắt một cái hắc phong nồng đậm đã xuất hiện chung quanh thân thể Vương Lâm.
 
Đúng lúc này, hư ảo trẻ con hình thành bên ngoài thân thể Diêu Trường Không lập tức bị hóa đá mà sụp đổ. Diêu Trường Không không tổn hao gì đi từ trong ra.
 
-Chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao, hôm nay ngươi chết chắc rồi !
 
Hắn nhìn chằm chằm vào hắc phong bên ngoài thân thể Vương Lâm, cười lạnh nói.
 
Hắn vừa dứt lời, Vương Lâm vung tay phải xuống, lập tức hắc phong bên ngoài thân thể hắn gào thét mà tới. Hắc phong thổi đầy trời, hình thành một đầu hắc long, rít gào một tiếng, mở ra long khẩu (miệng rồng) trực tiếp phun ra âm phong.
 
Diêu Trường Không mới đầu vẫn không xem hắc phong vào trong mắt, nhưng lập tức toàn thân hắn bắt đầu cảm thấy phát lạnh, phảng phất như nguyên thần sụp đổ tới nơi. Hắn hoảng hốt lập tức lùi về sau, nhưng hắc phong này đã nhập tủy tận xương, theo đuôi không dừng.
 
Kinh hoảng vô cùng, Diêu Trường Không mắt thấy hắc phong tràn ngập, hắn lập tức hai tay bấm niệm thần chú, nhỏ giọng quát:
 
-Tiên thuật, Vân Kiếp !
 
Tiếng nổ ầm ầm tự nhiên xuất hiện bên ngoài thân thể Diêu Trường Không, lập tức tràn đầy mây mù, trong mây mù lôi quang lóe ra, liên tiếp chạy quanh hình thành một phương vị thủ hộ.
 
Nhưng, hắc phong thổi tới, mây mù lập tức tiêu tan trong phút chốc, lộ ra Diêu Trường Không đang hoảng sợ phía trong.
 
-Đây là tiên thuật gì???
 
Diêu Trường Không thân thể run lên, cắn răng một cái, phun ra một ngụm máu huyết nguyên thần, tay phải hơn cong lại, quát to:
 
-Huyết hồn lục chuyển !
 
Thi triển thần thông này xong, Diêu Trường Không sắc mặt lập tức tái nhợt, huyết hồn tiên thuật này, là tổ tiên Huyết Thần Tử truyền thụ, nghe nói đó năm tiên thuật đại thần thông của tổ tiên trên tiên giới năm đó.
 
Tới tối cao, có thể đạt được tới Huyết Hồn Thập Cửu chuyển, nhưng với tu vi của Diêu Trường Không, nhiều nhất cũng chỉ là Lục Chuyển, dù vậy, cũng cần tiêu hao rất nhiều nguyên lực của hắn.
 
Huyết dịch lập tức chuyển động, không ngờ tạo thành lốc xoáy, ầm ầm thẳng hướng chân trời, phảng phất gió xoáy màu máu này có một lực trùng kích vô cùng, âm phong thổi tới tấn công vào gió xoáy màu máu, lập tức cùng nhau tan rã.
 
Diêu Trường Không lúc này nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang như ẩn như hiện trong âm phong, cắn răng vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay hiện ra một tờ phù.
 
-Có thần phù tổ tiên ban tặng, mặc dù ngươi có nhiều thần thông thế nào, cũng phải chết không nghi ngờ !
 
Nâng tay lên, giấy phù lập tức bay lên, bên trên phù có khắc chữ màu đỏ, buộc vòng quanh một ấn ký cực kỳ phức tạp. Diêu Trường Không hai tay bấm niệm thần chú, cắn đầu lưỡi, nguyên lực vận chuyển ra, trực tiếp phun lên một ngụm tiên huyết, dừng ở trên giấy phù.
 
Trong phút chốc, giấy phù lập tức bị nhuộm huyết sắc, chữ khắc trên đó lập tức phảng phất như sống động, tản mát ra những ánh sáng kỳ dị, cùng lúc đó, một ngọn lửa màu đỏ dấy lên trên giấy phù này.
 
-Đế tiên phù ! Giết người này ! !
 
Diêu Trường Không vươn tay phải chỉ vào Vương Lâm, thanh âm dữ tợn.
 
Giấy phù lập tức lóe lên, lao ra bên ngoài xuyên thấu qua gió lốc huyết hồn, lại trực tiếp xuyên qua cả âm phong, không nửa điểm thương tổn trực tiếp bay tới mi tâm của Vương Lâm.
 
Vương Lâm hai mắt đồng tử co rụt lại, giấy phù này hắn nhìn thấy cực kỳ quen mắt, trong túi trữ vật cũng có hai giấy phù giống nhau như đúc. Lúc này trên giấy phù bộc phát ra khí tức làm chấn động cả tâm thần Vương Lâm.
 
Khí tức này, cực kỳ đáng sợ !
 
"Không thể ngăn cản !" Vương Lâm toàn thân tóc gáy dựng lên, một loại nguy cơ mãnh liệt bao phủ toàn bộ thân thể. Hắn không chút do dự lùi ra phía sau, nhưng giấy phù này cũng thủy chung không tiêu tan, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn.
 
Dưới nguy cơ vô cùng, Vương Lâm không chút do dự, lui ra phía sau, vỗ túi trữ vật. Xạ Thần Xa bay ra đồng thời hắn chỉ vào Diêu Trường Không cách đó không xa, cùng lúc xuất ra một tờ giấy phù, học theo cách làm của Diêu Trường Không, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu huyết.
 
Máu huyết vừa dung nhập vào giấy phù, lập tức cũng phát ra hồng quang, nổi lên ngọn lửa màu đỏ, nhanh chóng va vào phù của Diêu Trường Không thổi tới. Một cỗ khí tức vô cùng tản ra, giấy phù Vương Lâm ném ra lập tức sụp đổ, toàn bộ bị thiêu đối, hóa thành tro bụi.
 
Nhưng, giấy phù của Diêu Trường Không vẫn chưa tiêu tan toàn bộ, mà còn lại một mảnh bằng móng tay, trực tiếp xuyên thấu qua, lấy một loại tốc độ không thể tin được bỗng nhiên dừng ở trên mi tâm Vương Lâm.
 
Vương Lâm thân thể chấn động, hắn chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, dừng như có một ngọn lửa đang thiêu đối trong mi tâm, lập tức lan tràn toàn thân. Một lực phong ấn không thể tưởng tượng nổi trong thời gian ngắn tản ra từ mi tâm, điên cuồng lan tràn trong người hắn, chớp mắt chuẩn bị đem nguyên thần của hắn toàn bộ phong ấn lại.
 
-Cái này …đây là lực phù văn của Tiên Di Tộc ! nhưng phù văn của Tiên Di tộc, sao lại mạnh mẽ như vậy ! !
 
Vương Lâm hít một ngụm khẩu khí, ánh mắt hoảng sợ, nguyên lực toàn thân trong phút chốc bị phong ấn lại, lúc này hắn giống như một phàm nhân vậy !
 
Thân thể lập tức trở nên suy yếu vô lực, nếu không có Tháp Sơn cấp tốc chạy tới, khiến cho Vương Lâm ngồi khoanh chân phía trên, sợ là Vương Lâm lập tức sẽ rơi vào bên trong tinh không vô tận phía dưới này.
 
Bên cạnh hắn, Xạ Thần Xa hóa thành con bướm, nhẹ nhàng vỗ cánh, thoạt nhìn không có nguy hiểm gì.
 
Diêu Trường Không cười ha hả, Vương Lâm đã không còn nguyên lực, tất cả pháp bảo của hắn lúc này toàn bộ đình chỉ, Hô Phong thuật cũng lập tức tiêu tan, Diêu Trường Không bước tới một bước, tay phải chỉ thành kiếm, thẳng tới Vương Lâm.
 
-Chỉ là tu vi Dương Thực cũng dám đấu với ta ! Hứa Mộc ngươi chết đi !
 
Nhe răng cười hung ác, Diêu Trường Không tốc độ kinh người, thẳng tới Vương Lâm. Song chỉ tay phải, ẩn chứa nguyên lực nồng đậm, nếu chỉ vào mi tâm Vương Lâm không chỉ có thân thể tan vỡ mà ngay cả nguyên thần tuyệt đối cũng không thể chạy thoát ra ngoài được, sẽ chết cùng với thân thể !
 
Ngay khi Diêu Trường Không song chỉ tiến tới, con bướm bên cạnh Vương Lâm mặc dù không có nguyên lực của Vương Lâm nhưng vật này rõ ràng khác hẳn với những pháp bảo khác. Một khi đã mở ra liền tự mình tuần hoàn, lúc này cánh lại nhẹ nhàng phất lên.
 
Lập tức thân mình Diêu Trường Không chấn động một chút, ầm một tiếng trong ngực nổ tung ra, hắn bị đẩy lùi lại tới mười trượng mới dừng lại được, cánh bước lập tức lại được phất lên.
 
Diêu Trường Không trong mắt sát khí chợt lóe, khoảnh khắc khi cánh bướm chớp động, vỗ túi trữ vật, lập tức xuất hiện một tờ giấy phù, lúc này đây, cũng không phải tung ra, mà bỗng nhiên đặt lên chính mi tâm của mình.
 
Lập tức lực của phù văn theo giấy phù nồng đậm bạo phát ra ngoài, tràn ngập chung quanh thân thể Diêu Trường Không. Trong phút chốc, từng tảng lớn phù văn biến ảo bên ngoài thân thể hắn.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng, mỗi lần cánh bướm chớp động, sẽ có đại lượng phù văn bên ngoài thân thể Diêu Trường Không tan vỡ, nhưng thân thể hắn trực tiếp vọt tới tiếp cận Vương Lâm.
 
"Phải giết chết Hứa Mộc này, hắn chẳng qua có tu vi Dương Thực mà đã lợi hại như vậy, nếu đạt tới Khuy Niết, ta cũng không phải đối thủ của hắn !" Vương Lâm ngồi khoanh chân bên trên tay trái Tháp Sơn. Tháp Sơn không ngừng lùi về phía sau, ý đồ muốn giữ khoảng cách với Diêu Trường Không, nhưng đối phương có tốc độ quá nhanh, cũng chỉ trong nháy mắt, đã mang theo tiếng ầm ầm xuất hiện bên cạnh.
 
Vương Lâm trong mắt sát khí tiêu tan, một mảnh bình tĩnh, nhắm hai mắt, trong miệng nhẹ giọng nói:
 
-Đạo của ta, trước sinh tử luân hồi, sau nhập nhân quả, việc thế gian, có trốn được luân hồi riêng chỉ có nhân quả, trốn không thoát !
 
Có một loại lực lượng nguyên lực hiện ra, nó không phải là thần thông, càng không phải là pháp bảo, mà một cả đời tu đạo, cũng có thể nói, đó là một loại tín niệm, hay một loại cảm ngộ nào đó.
 
Ngàn năm tu đạo, cảm ngộ hết thảy đó là ý cảnh của Vương Lâm.
 
Trong thời khắc sinh tử này, Vương Lâm thi triển ra ý cảnh chi đạo mà đã lâu rồi mình không có sử dụng tới !
 
Chiến đấu bằng ý cảnh đó là một loại chiến đấu đạo pháp, bên trong đạo pháp, thiên biến vạn hóa, không có thắng bại chỉ có sinh tử !
 
Vương Lâm mở ra hai tay, bình tĩnh mở miệng:
 
-Tay trái của ta cầm lấy NHÂN thế gian, tay phải cầm lấy Quả thiên địa, bởi vì nhân quả này, là nhân quả của ta.
 
Hắn giương đối mắt, mắt trái có NHẬT, mắt phải có NGUYỆT, nhìn về Diêu Trường Không, nâng tay trái, chỉ qua.
 
NHÂN xuất !
 
Ý cả, tới người, trong nháy mắt tinh không không còn gì cả, tất cả biến mất, bóng dáng Diêu Trường Không, bỗng nhiên dừng lại.
 
Hắn không thể không đình chỉ, trong mắt hắn, bóng dáng Vương Lâm giờ khắc này cao lớn vô hạn, nhất là hai tay này, phảng phất như roi hư ảo, từ đầu tới cuối hình thành một vòng tròn.
 
Vòng tròn này, là NHÂN QUẢ, Diêu Trường Không có cảm giác mãnh liệt, nếu bước tiếp tới, tất nhiên sẽ bước tới bên trong ý cảnh của đối phương. Tới lúc đó mặc dù hắn có thể giết đối phương, nhưng bản thân cũng sẽ rơi vào bên trong huyền ảo khó có thể giải thích, sợ rằng cuộc đời này vĩnh viễn chìm trong NHÂN QUẢ, không thể thức tỉnh.
 
Nói tới chiến đạo cảnh, chỉ có thể lấy đạo cảnh đối kháng. Nhưng, chân chính có thể đem đạo của bản thân thi triển ra cũng không thấy nhiều, thậm chí có thể nói, rất ít !
 
Cái này không quan hệ với tu vi, mà là cảm ngộ, cảm ngộ đối với thiên địa, cảm ngộ đối với nhân sinh, lý giải đạo của chính bản thân mình !
 
Diêu Trường Không thế nào cũng không ngờ được, Hứa Mộc này dĩ nhiên có thể thi triển ra đạo cảnh của mình. Hắn thần sắc âm trầm, không có lùi ra phía sau, mà khoanh chân ngồi xuống cách Vương Lâm một khoảnh cách không đầy ba trượng, nhắm hai mắt lại, lập tức một hư ảnh kim quang lan ra trên đỉnh đầu.
 
Hư ảnh kim quang này, tiên phong đạo cốt, tiên khí tràn ngập, hiển nhiên là một tiên nhân !
 
-Ai sắp chết, ta cho ngươi nhìn, đạo của người Diêu gia ! Người Diêu gia chính là tiên nhân, tộc của ta kế thừa tiên giới là con cháu của tiên nhân. Tiên nhân không tu ý cảnh, nhưng hậu nhân chúng ta, lại có ý cảnh vi diệu, vinh quang của tổ tiên ngày xưa, chính là đạo cảnh của Diêu tộc ta !
 
Hư ảnh tiên nhân bên trên Diêu Trường Không dần dần ngưng thực, cuối cùng rời khỏi Diêu Trường Không bước từng bước đi tới, hướng tới Vương Lâm đsang trong đạo cảnh NHÂN QUẢ ra một quyền.
 
-Người trong tộc ta, thờ phụng vinh quang tổ tiên kia xưa, hết thảy ý cảnh trên thế gian này dưới vinh quang tổ tiên, tất cả đều phải tan vỡ !
 
Diêu Trường Không trên mặt lộ ra sùng kính cuồng nhiệt, theo cuồng nhiệt của hắn, hư ảo tiên nhân kia cũng càng ngưng thật.
 
-Vinh quang ngày xưa, hôm nay thì sao, thế gian vạn vật, tất cả đều vì NHÂN QUẢ, NHÂN này, là vinh quang của tiên nhân !
 
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, tay trái buông xuống, tay phải nâng lên.
 
-QUẢ này, là tiên giới sụp đổ !
 
Vương Lâm nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay phải bình tĩnh nói:
 
-Vinh quang của ngươi, còn sống sao, đạo của ngươi, có khả năng thoát được NHÂN QUẢ sao?
 
Vòng NHÂN QUẢ bên ngoài thân thể Vương Lâm, lúc này bỗng nhiên xoay tròn lên hình thành một đạo lốc xoáy, ngoài lốc xoáy là NHÂN, bên trong lốc xoáy là QUẢ !
 
-Tiên nhân diệt vong, không trốn thoát được đạo NHÂN QUẢ, hậu nhân này cũng không thể chạy ra, đạo cảnh của ngươi, cũng không thể chịu nổi một kích. Muôn vàn tiên thuật, thì sẽ như thế nào, đạo cảnh vinh quang, buồn cười !
 
Vương Lâm lắc đầu, hắn phá đạo của đối phương, cái loại lấy vinh quang làm vật hư ảo, lấy cuồng nhiệt sùng kính làm ý cảnh, cho dù đạt tới đỉnh cũng không trốn thoát khỏi sự che phủ của tổ tiên.
 
Vòng NHÂN QUẢ bỗng nhiên bay ra, thẳng tới hư ảnh tiên nhân kia, trong khoảnh khắc tới gần thì dừng lại.
 
-Tiên nhân không tu ý cảnh, dựa vào tiên lực mà khai thác sức mạnh của thiên địa, đó là sai lầm lớn ! bằng không tiên giới làm sao lại sụp đổ ! Với sức mạnh của tiên đế, không tu đạo cảnh, cũng phải chết, ngươi so với tổ tiên, so với tiên đế thì như thế nào? Tiên đế không tu đạo, liền là NHÂN, mà phát điên mà chết, đó là QUẢ !
 
-Tiên nhân tộc ngươi thân phận không bằng tiên đế, tu vi không thể so với tiên đế, thần thông lại không bằng tiên đế, không tu đạo, theo đuổi sức mạnh trong thiên địa, dưới thiên đạo, tổ tiên ngươi diệt vong, đó là NHÂN QUẢ ! Vinh quang của ngươi, theo ý ta tới, đó là công dã tràng!
 
-Mọi người đã bị trời tiêu diệt, vinh quang cái gì ! Diêu Trường Không, ngươi tu ý cảnh đó là đạo niệm, toàn bộ đều là công dã tràng ! Tổ tiên ngươi bỏ mình, ngươi không cầu phản kháng, ngược lại lấy vinh quang của tổ tiên, đi tu cái đạo cảnh vinh quang đó, chẳng những tu vi không, ngay cả lão tổ Diêu gia ngươi, cũng là công dã tràng mà thôi, tới cuối cùng, Diêu gia ngươi tất nhiên bị diệt vong !
 
Diêu Trường Không hai mắt tức giận, phu ra một ngụm máu tươi, tâm thần chấn thương nặng. Lời nói của Vương Lâm giống như một thanh lợi kiếm, điên cuồng đâm vào trong lòng hắn, khiến cho hắn căn bản không thể phản bác, thậm chí trong lòng khi nghe tháy những lời nói này không ngờ mơ hồ nổi lên một tia chần chừ.
 
Hư ảnh tiên nhân bên ngoài vòng tròn NHÂN QUẢ lúc này bỗng nhiên trở lên mơ hồ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.
 
-Ngươi lấy vinh quang làm chủ, lấy đạo cảnh là vinh quang. Vinh quang này chẳng qua là hư ảo mà sinh ra, nhưng ngươi đã chân chính gặp qua vinh quang của tổ tiên chưa? Ngươi đã chân chính cảm thụ vinh quang của tổ tiên chưa? Suy nghĩ trống rỗng, vinh quang này, chính là trống không !
 
-Ngươi tu tới Khuy Niết sơ kỳ, đạo niệm căn bản cũng không tự bản thân cảm ngộ nửa điểm, toàn bộ đều là sinh ra từ hư ảo, như thế làm sao có thể đối kháng với ta ! Đạo niệm của ta, trải qua biến động nhân sinh, đau thương thân nhân ly biệt, hận giết chóc khát máu, khổ vì người thân yêu chết đi, trong sinh tử mới hiểu ra luân hồi, biết được việc thế gia. Tuy nói tu đạo, phải nghịch thiên mà đi, không chịu khống chế của vận mệnh ! Thành tự đại đạo sinh tử luân hồi ! ý cảnh lại biến hóa, cảm ngộ ra ý cảnh NHÂN QUẢ !
 
-Mà đạo cảnh của ngươi, chẳng qua chỉ là vinh quang hư ảo, đã sớm diệt vong cùng tổ tiên ngươi rồi, theo tiên giới sụp đổ, tất cả tan thành theo mây khói !Diêu Trường Không, ngươi sai lầm lớn rồi !
 
Diêu Trường Không thân thể nhoáng lên một cái, phun ra một ngụm máu lớn, trên mặt không còn chút máu, phảng phất như người chết, hai mắt ảm đạm, cả người lộ ra vẻ mê man.
 
Hư ảnh tiên nhân bên ngoài vòng tròn NHÂN QUẢ càng mơ hồ hơn.
 
-Diêu gia ngươi giết ta, là NHÂN, mà ngươi bị đạo niệm của ta phá vỡ, đó là QUẢ ! Đạo niệm vinh quang của ngươi, dưới NHÂN QUẢ còn không bị phá !
 
Vương Lâm hét lớn một tiếng, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
 
Diêu Trường Không thân mình run rẩy, hư ảnh tiên nhân biến mất, theo tiên nhân sụp đổ, hết thảy bốn phía khôi phục lại như thường. Tinh không xuất hiện lại, nhưng dường như trong mắt Diêu Trường Không đã trôi qua cả vạn năm rồi.
 
Vương Lâm đạo niệm NHÂN QUẢ cũng theo đó mà tiêu tan, giấy phù trên mi tâm hắn cũng theo cuộc chiến đạo niệm mà tiêu tan đi, nguyên lực trong nháy mắt được vận chuyển trở lại, cả người hắn nhảy ra.
 
Lúc này, con bướm bên người hắn cũng nhẹ nhàng phất nhẹ một cánh, thân hình Diêu Trường Không nhanh chóng sụp đổ, tan vỡ, hóa thành một mảnh huyết nhục, ngay cả túi trữ vật cũng tan biến dưới lực lương phá hư quy tắc này.
 
Cả người hắn, không còn nửa điểm dấu viết tồn tại trong thế gian này.
 
Vương Lâm khôi phục nguyên lực, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu. Cuộc chiến đạo niệm này, quá mức hung hiểm, hắn không tới lúc vạn bất đắc dĩ, thật sự không muốn sử dụng.
 
Đạo niệm vinh quang, cũng không phải yếu ớt như hắn nói lúc trước, chỉ có thể nói, đạo tâm của Diêu Trường Không không ổn. Không trải qua trăm năm nhân sinh, liền giống như đóa hoa trong phòng ấm, không thể trải nghiệm mưa gió chân chính được.
 
Nếu so sánh cái này, tu sĩ Liên Minh Tinh Vực có trình độ ngang nhau sẽ mạnh hơn La Thiên Tinh Vực nhiều lắm. Dù sao, trong LIên Minh Tinh Vực, hết thảy đều dựa vào chính mình.
 
Sư môn là cái gì, căn bản không thể bảo hộ được chính mình, hết thảy toàn bộ chỉ vô ý một chút, sẽ bỏ mình ! Cá lớn nuốt cá bé, chính mình giết chóc mới là quy luật thiên định ! Nhóm tu sĩ gia tộc La Thiên Tinh Vực trừ bỏ một số ít người ra, tuyệt đại bộ phận căn bản không thể tưởng tượng được Liên Minh Tinh Vực hắc ám thế nào.
 
Nếu đưa bọn họ tới Liên Minh Tinh Vực, những người này, rất khó sinh tồn ! trừ phi là tu vi cực cao, có thể khinh thường hết thảy quy tắc.
 
Thở sâu, Vương Lâm thu hồi lại pháp bảo, Tháp Sơn cũng hóa thành hư ảnh dung nhập phía sau , kéo thân thể suy yếu , nhưng hai mắt Vương Lâm cũng nồng đậm sát khí.
 
"Diêu gia , muốn giết Vương Lâm ta , các ngươi sẽ phải trả giá !" Mang theo hàn quang sắc bén linh hoạt , Vương Lâm bước tới trước một bước , bên trong sóng gợn , hắn dung nhập vào thiên địa , biến mất vô ảnh.
 
Nhưng trong khoảnh khắc hắn biến mất , tinh không lập tức xuất hiện sóng gợn , một nữ nhân mặc áo trắng lạnh như băng một bước đi ra. Tướng mạo nàng có thể nói là tuyệt vời , nhất là vẻ mặt lạnh như băng kia , có thể làm cho người ta vừa hi vọng , đồng thời tim cũng đập thình thịch.
 
Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại , một bước tiến tới biến mất , dung nhập vào hư vô , hướng theo phương hướng Vương Lâm bỏ chạy , đuổi theo !
 
Lúc này , trong La Thiên Đông Vực , một tinh cầu đỏ như máu , có một từ đường thật lớn , một chữ Diêu sát khí lăng lệ , được khắc trên một trụ gỗ cao lớn hơn mười trượng bên trong từ đường.
 
Trong từ đường , một lão nhân khoanh chân ngồi , người này lông mi gấp khúc buông xuống , một màu đỏ chót.
 
Phía sau hắn đặt một đám linh bài , trên mặt mỗi cái đều có nguyên lực nồng đậm. Đúng lúc này , đột nhiên một cái linh bài phía dưới , rắc một tiếng nứt ra một khe hở , bài vị này lập tức phân thành hai !
 
Lão nhân chậm rãi giương mắt nhìn thoáng qua linh bài bị vỡ vụn , thì thào lẩm bẩm: "Rốt cuộc đã chết , Vương Lâm tới từ Liên Minh Tinh Vực , lão phu muốn nhìn xem , rốt cuộc ngươi có thể giết được vài người không? cũng đừng làm cho Huyết Thần Tử lão phu phải thất vọng !" lão nhân ánh mắt lộ ra ánh sáng âm trầm.
 
Tay phải hắn nâng lên , lập tức một cỗ bạch khí từ trong lệnh bài vỡ vụ bay ra , bị lão nhân thu vào trong tay áo.
 
"Tiếp tục giết đi…" La Thiên Tinh Vực , bên trong một chỗ tinh không rực rỡ , sóng gợn lan ra xung quanh. Thân hình của Vương Lâm bước ra. Bước chân của hắn hơi chút lảo đảo , sắc mặt tái nhợt. Đánh một trận với Diêu Trường Đông cực kỳ hung hiểm , chỉ cần hơi vô ý thì sợ rằng đã phải bỏ mình.
 
- Diêu Trường Đông không hổ là chân chính tu sĩ bước thứ hai Khuy Niết sơ kỳ. ta còn kém hắn rất nhiều ! Nhưng nếu ta đạt tới Khuy Niết kỳ , giết người này tất nhiên sẽ không khó khăn như bây giờ !
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra sự sắc bén. Hắn không thể dung nhập với thiên địa trong thời gian dài được. Lúc này đây , sau khi xuất hiện liền cấp tốc bay nhanh về phía trước. Một lúc sau , không chút do dự lại dung nhập với thiên địa , biến mất.
 
- Lúc này phải tìm một chỗ để chữa thương , đợi sau khi thương thế khôi phục thì lại tới Diêu gia quấy phá !
 
Khoảnh khắc khi bóng dáng Vương Lâm biến mất, trong tinh không lại xuất hiện sóng gợn, một nữ tử lạnh như băng hiện thân ra, nàng nhíu mày, nhìn thoáng qua chỗ hư không nơi Vương Lâm vừa biến mất, hạ giọng nói:
 
- Liên tục hai lần thi triển Súc Địa Thành Thốn, tên Hứa Mộc này nắm giữ thiên địa lực lượng thật sự rất mạnh !
 
Giờ phút này, nếu có người quen biết với Diêu gia chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của nữ tử này. Nàng tên là Diêu Băng Vân, trong La Thiên Đông Vực được tôn xưng là một trong tam Phượng - Hàn Phượng Diêu Băng Vân. Trong tộc nhân đời thứ ba của Diêu gia, tu vi của nàng có thể liệt vào tiềm tam, đối nhân xử thế luôn lạnh như băng. Dù là đối với tộc nhân cũng lạnh lùng ít nói.
 
Thiên tư của nàng ở trong Diêu gia cũng chưa phải là tuyệt giai, chỉ có thể tính là thượng giai. Nhưng sự truy cầu đối với đạo của nàng thì cũng khó có thể tưởng tượng hết được. Vì truy cầu đạo của mình, sau khi thành công Vấn Đỉnh, nàng liền cải tu Bế Thần Tiên thuật của gia tộc.
 
Tiên thuật này phải cần tự phong bế thất khiếu, không được nhìn, không được nói, không được nghe, không được nghĩ. Đây chính là một trong tam đại Cấm thuật của Diêu gia. Rất ít ai có thể tĩnh tâm như thế. Mặt khác, sở dĩ pháp thuật này được xếp làm Cấm thuật là vì người tu luyện pháp thuật này chỉ cần hơi vô ý sẽ hoàn toàn chìm vào trong thần thức tự bế mà chết !
 
Trong nhiều thế hệ tộc nhân của Diêu gia, cũng có nhiều người chết vì tu luyện pháp thuật này nên những người tu luyện nó đã ngày càng ít.
 
Diêu Băng Vân duy trì loại trạng thái này, bế quan năm trăm năm trong một trong những cấm địa của Diêu gia trên Hàn Băng Tinh.
 
Sau khi xuất quan, thái độ của nàng luôn lạnh như băng, phảng phất như vạn niên hàn băng. Dù ở đâu, nàng cũng mang theo một mảnh hàn ý. Nữ tử này một lòng hướng đạo, tâm chí kiên định đến độ khó có thể tưởng tượng được. Trong thế hệ thứ ba của Diêu gia, chỉ có hai người là có cảnh giới chạm tới thần thông Súc Địa Thành Thốn. Diêu Băng Vân chính là người đầu tiên. Không những thế trong hai người này thì nàng cảm ngộ Súc Địa Thành Thốn là sâu sắc hơn cả ! Diêu Băng Vân lại bước về phía trước, mang theo vẻ mặt lạnh lẽo, tiếp tục đuổi theo.
 
Một cuộc truy đuổi này kéo dài tới mười ngày, Vương Lâm dần dần cũng nhận ra điểm không ổn, càng thêm cẩn thận.
 
Trong mười ngày này, Diêu Băng Vân đuổi theo không bỏ. Với tâm tính của nàng, vốn sẽ không tham dự vào sự kiện Thiên Khung Lệnh của Gia tộc. Nếu được, nàng sẽ lựa chọn bế quan tu luyện, cảm ngộ thiên đạo.