Tiên Nghịch

Chương 676: Thiên Nghịch viên mãn




Vào khoảnh khắc khi luồng khí tức tang thương tràn ngập thì toàn bộ tinh cầu lôi quang đều bị ảnh hưởng. Sinh cơ bị áp chế, mặt đất xuất hiện nhiều vết nứt nẻ, rồi tất cả dần hóa thành bụi bặm.
 
Trong nháy mắt khi phù văn thành hình, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu rồi vỗ hai tay xuống mặt đất. Phù văn này chậm rãi bị thổi bay về phía trước rồi phóng thẳng lên không chui vào trong Hạt Châu Thiên Nghịch.
 
Một luồng tử quang đột nhiên tản ra từ trên Hạt Châu Thiên Nghịch, luồng sáng này quá đậm chiếu thẳng vào làm Vương Lâm hầu như không mở mắt ra được. Con rối Tiên Vệ ở cách đó không xa, toàn thân lập tức tản ra khí tức thối nát, xác thịt nó nhanh chóng tan rã với tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy được.
 
Vương Lâm lập tức trở nên chấn động, hắn khẽ động tâm thần, con rối Tiên Vệ hóa thành hắc quang rồi quay trở về trong cơ thể Vương Lâm. Lúc này con rối Tiên Vệ mới không tan rã nữa, nhưng luồng khí tức thối nát lại không tiêu tán.
 
Không chỉ có con rối Tiên Vệ mà ngay cả tam đại chủ hồn trong Tôn Hồn Phiên của Vương Lâm cũng giống như vậy. Nếu Vương Lâm không phản ứng cực nhanh lập tức thu hồi lại, sợ rằng không lâu sau sẽ thối rửa và tan rã.
 
Tử quang lóe ra rồi chậm rãi lan tràn, cuối cùng đã bao phủ toàn bộ tinh cầu lôi quang giống như một bộ quần áo màu tím. Trong khoảnh khắc này, mức độ đậm đặc của luồng khí tức mục nát đã lên đến đỉnh điểm.
 
Toàn bộ tinh cầu lôi quang giống như bị thi triển một pháp thuật thần thông, luồng khí tức thối rữa ở đây đã làm tan rã mọi thứ.
 
Tử quang không ngừng lại mà tiếp tục lan rộng ra, ngay cả tầng đá bên ngoài cũng bị bao phủ vào bên trong đó. Những tảng đá này lập tức tan vỡ rồi hóa thành bụi bặm tiêu tán trong không gian.
 
Trong khoảnh khắc này giữa đất trời hình như chỉ còn lại một mình Vương Lâm và một hạt châu, tất cả những thứ khác đều là ánh tử quang đáng sợ.
 
Tình cảnh kỳ dị này làm tâm thần Vương Lâm chấn động. Mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều điều suy đoán về Hạt Châu Thiên Nghịch này, nhưng dù sao đi nữa cũng không ngờ đến khi nó viên mãn lại có những biến hóa kinh khủng như vậy.
 
Khi Vương Lâm đang còn cảm thấy kinh hãi thì tử quang đã ngừng tràn ra. Vào khoảnh khắc này lực ngũ hành giống như đã bị tiêu tán sạch, nghìn năm thu thập thoáng cái đã bị phóng xuất ra hơn phân nữa.
 
Lúc này luồng tử quang trên Hạt Châu Thiên Nghịch vẫn rất nồng đậm, dần dần một cánh cửa màu tím xuất hiện giữa thiên địa trong những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp không gian.
 
Cánh cửa này quá lớn, Vương Lâm đứng ở bên dưới nhỏ bé giống như một con kiến hôi.
 
Trong nháy mắt tất cả những vị trí khắp bốn phía bị tử quang bao phủ lập tức hình thành một đạo cấm chế. Vương Lâm vừa nhìn thấy cấm chế này thì tâm thần suýt nữa đã bị chấn nhiếp, lại càng không thể đi đến dể nghiên cứu.
 
Dưới cấm chế này thì không có bất kỳ sinh linh nào có thể tiến vào được.
 
Khoảnh khắc này hình như trong phạm vi tử quang có một luồng thần thông không thể tưởng tượng được đang được đào ra từ trong La Thiên Tinh Vực rồi cắt đứt tất cả mọi thứ.
 
Chỉ có cánh cửa khổng lồ kia đang đứng sừng sững giữa đất trời, vô cùng vô tận.
 
Vương Lâm nhìn cánh cửa khổng lồ trước mặt mà tâm thần chấn động, đồng thời hắn còn sinh ra một luồng cảm giác sợ hãi. Loại tâm tình này xuất hiện trên người hắn cũng không nhiều.
 
Cảm thấy mình đang sợ hãi, trong mắt Vương Lâm lóe ra một tia đấu tranh. Đạo niệm của hắn không cho phép chính mình sinh ra sợ hãi, nhưng cảm giác sợ hãi này hình như đến từ bản năng, nó căn bản không thể phai mờ.
 
Giống như có sự khác biệt về mức độ, căn bản không thể vượt qua được khe sâu ngăn cách.
 
Loại cảm giác này đã rất lâu rồi Vương Lâm chưa được cảm nhận qua. Mặc dù là trận chiến với Vọng Nguyệt trước đó, hắn cũng kinh hoàng nhưng không có loại cảm giác run rẩy đến từ linh hồn, giống như không thể có chút lực phản kháng nào như thế này.
 
Giống như năm xưa khi còn là một thiếu niên phàm nhân, hắn đứng trên đỉnh núi Hằng Nhạc Phái, ngẩng đầu lên nhìn thấy môn phái tu tiên nguy nga sừng sững, cũng có loại cảm giác kính sợ đến từ tận đáy lòng và từ sâu trong linh hồn thế này.
 
Theo những gì Vương Lâm đã từng trải trên con đường tu hành, loại cảm giác này giống như đã tan tành mây khói. Cho dù khi ở trên vùng đất Yêu Linh đối mặt với Thiên Kiếp để tiến lên Vấn Đỉnh, Vương Lâm cũng dựa vào đạo niệm của mình mà kiên cường chống chọi.
 
Nhưng lúc này cánh cửa khổng lồ kia không truyền ra bất cứ luồng uy áp nào, nhưng thể xác và tinh thần của Vương Lâm lại cảm thấy rung động.
 
Tuyệt đối không chịu khuất phục.
 
Hai mắt Vương Lâm đỏ hồng, cơ thể hắn run rẩy nhưng vẫn cắn chặt răng ngẩng đầu, không chịu cúi đầu.
 
Giống như năm xưa hắn ở trên Hằng Nhạc Phái, hắn rất kiên định leo lên trên đỉnh núi. Cho dù toàn thân tuôn đầy máu hắn cũng phải đấu tranh.
 
Lúc này cảm giác sợ hãi lại đến từ sâu trong linh hồn, giống như thủy triều muốn cuốn Vương Lâm đi, muốn bắt hắn phải khuất phục. Nhưng Vương Lâm không thể, hắn cũng không làm được!
 
Bởi vì hắn phải chống đỡ hồn phách của chính mình và Uyển Nhi trong Hạt Châu Thiên Nghịch.
 
Hắn quyết không để cho bất kỳ ai làm tổn hại đến hai cái linh hồn kia!
 
- Thiên Nghịch, ta giúp người trở nên viên mãn. Thiên nếu giết người, ta sẽ diệt thiên. Ngươi nếu muốn phản lại ta, ta sẽ đập vỡ cái nghịch của ngươi!
 
Giọng nói của Vương Lâm mặc dù run rẩy nhưng lại lộ ra một ý niệm bất khuất. Từng chữ từng chữ một từ trong miệng hắn đi ra.
 
Đạo niệm kiên cường, làm cho nguyên thần thái cổ Lôi Long điên cuồng chạy qua lại trong những tiếng sấm sét đùng đùng, rồi lan ra bên ngoài cơ thể do sấm sét tạo thành.
 
Lôi quang tung hoành rồi tản ra theo hai bàn chân Vương Lâm, tạo thành một một con sóng lực bốc lên. Vào lúc này Vương Lâm giống như là sấm sét.
 
Hắn nắm giữ sức mạnh của lôi, trong sấm sét có một ý niệm bất khuất, có đạo kiên cường của Vương Lâm.
 
Mặt đất tan vỡ, nhưng cơ thể Vương Lâm vẫn còn đấu tranh. Hai mắt hắn đã đỏ hồng, đạo niệm áp chế luồng sợ hãi đang hiện lên từ sâu trong linh hồn. Vương Lâm dùng ánh mắt bất khuất nhìn về phía cánh cửa khổng lồ.
 
Cánh cửa khổng lồ xuất hiện giữa trời đất, khắp nơi đều bị tử sắc bao phủ, giống như một vật gì đó trong làn sương mù. Lúc này Vương Lâm nhìn kỹ lại thì thấy tử quang nồng đậm hóa thành một cánh tay khổng lồ ở bên ngoài cửa, rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm kêu gọi.
 
Với nhãn lực của Vương Lâm, hắn lập tức đã nhìn ra cánh tay khổng lồ này không phải là của Cổ Thần!
 
Làn da của cổ thần thô ráp, trên đó còn có những vết nứt giống như mai rùa. Nhưng cánh tay do tử quang ngưng tụ lại này lại cực kỳ mịn màng. Tuy nó rất to lớn nhưng lại có một cỗ khí tức tang thương tỏa ra, dường như là do thần thông hóa thành.
 
Nó hướng về phía Vương Lâm làm ra tư thế vẫy gọi, giống như các bậc thân nhân trưởng bối đang vẫy gọi con cháu, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng liên tục, tiếp tục vẫy gọi.
 
Trên cánh tay vĩ đại này không lộ ra một tia nguy hiểm nào, dường như cực kỳ bình thường, chỉ vẫy gọi Vương Lâm tiến lại gần, dường như muốn dẫn hắn đi vào bên trong cánh cửa thiên địa rộng lớn kia.
 
Nhưng toàn bộ tinh thần của Vương Lâm dậy sóng, toàn thân lông tóc dựng ngược. Trước một cảnh tượng quá mức quỷ dị, bất kể cho dù như thế nào nữa hắn cũng không ngờ và không nghĩ đến Thiên Nghịch Châu sau khi ngũ hành viên mãn lại xuất hiện cảnh tượng cổ quái đến như vậy.
 
Vương Lâm cũng chưa có cử động gì, thủy chung nhìn chằm chằm vào cánh tay đang vẫy gọi hắn kia, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
 
Động tác của cánh tay kia từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên không thay đổi, chỉ yên lặng vẫy gọi. Nhưng sau một thời gian trôi đi, cánh cửa thiên địa rộng lớn phía sau cánh tay kia dần dần trở nên huyễn ảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
 
Dường như nếu không nhanh chóng tiến đến thì sẽ không còn cơ hội tiến vào giống như thế nữa.
 
Vương Lâm nghiến răng một cái, thân mình bước về phía trước một bước, tay phải hướng về đoạn xương cốt của Vọng Nguyệt kia chụp một cái.
 
Xương cốt của Vọng Nguyệt tuy rằng không còn Kim Viêm nhưng độ cứng rắn của nó dĩ nhiên không phải bàn cãi, vì dù sao vật ấy cũng là xương của Vọng Nguyệt.
 
Cầm lấy đoạn xương khổng lồ của Vọng Nguyệt, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, tiên lực toàn thân ngưng tụ vào trên cánh tay, mạnh mẽ ném vào trong không trung, tiếng gào thét chói tai lập tức vang vọng. Dãy núi do xương của Vọng Nguyệt tạo thành nhằm thẳng cánh cửa to lớn kia phóng đến.
 
Trong mắt nhìn thấy xương của Vọng Nguyệt sẽ tới gần cánh cửa to lớn kia, thì đúng lúc này cánh tay khổng lồ từng vẫy gọi Vương Lâm nhẹ nhàng cử động một cái liền đem xương của Vọng Nguyệt bắt lấy.
 
Vương Lâm nín cả thở lại, trong mắt lộ ra ánh sợ hãi. Cánh tay kia phảng phất như sờ nhẹ một cách tùy ý, một luồng khí tức khổng lồ trong nháy mắt toát ra từ xương cốt Vọng Nguyệt, dưới cái sờ nhẹ nhàng này, toàn bộ bị tan vỡ.
 
Cái sờ nhẹ nhàng này làm cho trời đất bỗng nhiên run rẩy, ngay cả vị trí của Vương Lâm, trong tinh cầu Lôi Quang trong nháy mắt xuất hiện vô số cái khe thật lớn. Bên ngoài tầng đá vụn, lúc này truyền đến đến các tiếng nổ ầm ầm ù ù, từng phiến, tường phiến đá lớn lần lượt vỡ vụn.
 
Dường như hình thành một khoảng chân không trên mặt đất, ngay cả cấm chế Tử Quang bên ngoài các tảng đá vụn cũng đồng dạng bị một lực dẫn dắt nào đó mà không ngừng tan vỡ.
 
Dường như cái sờ nhẹ này có lực lượng không thể tưởng tượng được, ngay cả trời, đất, cả Tinh không ở đây dưới cái sờ nhẹ này tất cả đều bị xé nát.