Tâm thần của Huyễn Phong Thần kịch chấn, như vị một thanh lợi kiếm đâm thẳng xuống mi tâm, xuyên qua thiên linh cái. Theo bản năng, hắn lùi ra sau mấy bước. Lấy tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ của hắn nhìn không ra một kiếm ẩn chứa quy tắc này, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được khi kiếm này đâm xuồng, như ẩn chứa một loại thiên đạo nào đó, chủ yếu là một một loại thiên đạo cực kỳ lăng lệ !
Bùm, bùm, bùm, bùm … Huyễn Phong Thần có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình đang ngày càng nhanh. Hắn có ảo giác như sụp đổ theo thiên địa.
Tất cả trực hệ tộc nhân của Huyễn gia vốn đang hướng mắt nhìn về không trung lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ. Một chiêu đơn giản kia khiến giờ phút này họ như lạc vào một cảnh giới rất kỳ lạ. Dường như theo thế kiếm đang đâm xuống kia, thiên địa đang bị tê liệt. Toàn thân họ đều tuôn ra mồ hôi lạnh, nháy mắt đã khiến quần áo ướt hết.
Với tu vi của bọn họ căn bản không biết vì sao lại như thế, vì sao khi đối phương cầm phi kiếm trong tay đâm xuống, còn có đại trận chắn đỡ thế mà mình vẫn có cảm giác này. Cảm giác sợ hãi tử vong trong phút chốc đã tràn ra.
Không chỉ có bọn họ, vỗn vẫn dùng thần thức để quan sát nơi này, hai mắt Thiên Quỳ Tử lại bùng lên tinh mang, đang ngồi trong mật thất ở Thiên gia cũng phải đứng bật dậy.
- Quy tắc ! Một kiếm này ẩn chứa quy tắc ! Tu đạo bước thứ hai không phải là theo đuổi quy tắc sao? ! Bước đầu tiên là cảm ngộ thiên đạo chuyển hoá thành quy tắc lực cho bước thứ hai. Người này nếu không phải là người của Lôi Tiên Điện thì làm sao có thể thi triển được một kiếm như thế này !? !
Phát hiện ra cảnh tượng này còn có Hứa gia. Một lão già trong Hứa gia cũng đang dùng thần thức để xem xét trận chiến nơi Huyễn gia. Vốn ước định với Huyễn gia Lão Tổ, chuẩn bị bước chân ra tương trợ nhưng một khắc này, khi chân vừa giơ lên cũng nhẹ nhàng đặt xuống.
- Một thức kiếm này rất mạnh ! Ta dù không sợ hãi nhưng kẻ này dám khiêu chiến Huyễn gia nhất định còn chuẩn bị hậu thủ !
Kiếm đâm xuống. Giờ khắc này hết thảy thanh âm trên thế gian đều biến mất. Trong phút chốc, Huyễn gia đại trận chưa thực sự tiếp xúc và bị công kích nhưng cũng đã sụp đổ.
Sau khi thu kiếm, sắc mặt của Vương Lâm tái nhợt nhưng hàn quang trong mắt lại càng đậm, nhìn chằm chằm vào toàn bộ tộc nhân của Huyễn gia dưới đại trận Trảm La Quyết ảnh hưởng rất lớn đến thân thể nhưng không liên quan gì tới tu vị cả. Thi triển một thức này cần nguyên khí của thân thể và nguyên thần dung hợp thật chặt chẽ.
Nguyên khí và nguyên thần của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ dung hợp, tuy hai mà một. Nhưng Trảm La Quyết này cũng có thể tách ra một bộ phận. Nguyên khí của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ là cố định, chỉ có bấy nhiêu, một khi mất đi quá nhiều thì tu vi sẽ bị giảm xuống nhiều. Cũng may nguyên khí của Vương Lâm có Vấn Đỉnh chi tinh của Chu Dật nên nhiều hơn một chút so với những tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ bình thường khác.
Trong Huyễn gia là một mảnh yên lặng. Ánh mắt của Huyễn Vô Tình càng thêm âm trầm, nhìn thẳng vào Vương Lâm, lạnh giọng nói :
- Lão phu đã xem thường ngươi ! Với tu vi Vấn Đỉnh mà không ngờ lại nắm giữ kiếm thức có ẩn chứa quy tắc bậc này, quả thực rất mạnh.
Nhưng bước thứ nhất và bước thư hai của tu đạo chênh lệch nhau rất lớn. Kiếm thức này nếu lấy tu vi ở bước thứ hai để thi triển thì ta còn để vào mắt nhưng lúc này đây cũng vô dụng thôi ! Hôm nay, ngươi phá đại trận của Huyễn gia ta thì chết chắc rồi !
- Mời, Tổ Ngọc !
Huyễn gia Lão Tổ hét lớn một tiếng lập tức từ bên trong Nhà Tổ của Huyễn gia bỗng nhiên dâng lên một đạo lực lượng mênh mông, sung mãn tường hoà, như tiên phong thổi ra, bao phủ toàn bộ Huyễn gia.
Từ Từ đường của Huyễn gia ở xa xa, một khối ngọc giản màu vàng ngọc chậm rãi bay lên không. Tường hoà lực đúng là từ trong ngọc giản này truyền ra.
Khoảnh khắc khi ngọc giản xuất hiện, cả Thiên Huyễn Tinh như phân ra một mảnh thiên địa riêng biệt, khiến cho Nhà Tổ của Huyễn gia trở thành một thế giới riêng.
Huyễn gia Lão Tổ nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh. Không đến vạn bất đắc dĩ hắn không muốn tự thân ra tay đối phó Vương Lâm. Hắn thật sự cực kỳ e ngại đạo kiếm khí kia. Hắn mời Thiên Quỳ Tử ra tay trước mục đích cũng chính là để tiêu hao kiếm khí của người này.
Sau đó, với Huyễn gia đại trận cũng là tính toán như thế.
Nhưng hắn không ngờ rằng Thiên Quỳ Tử không chiến đã trở lại, đại trận thủ hộ thì chỉ với sự liên thủ của Lôi Thú và khôi lỗi kia, cùng với một kiếm thức ẩn chứa quy tắc đã phá được mà chưa cần dùng đến kiếm khí.
Lúc này hắn cắn răng đem chí bảo của Huyễn gia do Tổ tiên lưu lại, Phúc Trạch ngọc giản, mời ra. Ngọc giản này ẩn chứa Tiên pháp của vị Tổ tiên ở Lôi chi Tiên giới. Đúng là nhờ ngọc giản này và một kiện Tiên bảo của Tổ tiên lưu lại mà Huyễn già mới có được địa vị như hôm nay.
- Đáng tiếc di bảo của Tổ tiên đã mất tích cùng với Huyễn Vô Tướng mấy ngàn năm trước. Nếu không cũng không cần mời ra Phúc Trạch ngọc giản !
Nội tâm Huyễn Vô Tình thầm nhủ.
Lực lượng mênh mông do ngọc giản tản mát ra như gió xuân thổi tới, tràn đầy ánh sáng. Bỗng nhiên ngọc giản này như bị hoà tan ra, hoá thành hình người. Tuy không thể thấy rõ diện mạo nhưng khiến cho người ta cảm giác được một loại uy nghiêm.
- Ngọc giản của Tiên nhân Huyễn gia uy lực khó lường ! Nghe đồn tu vi của vị Tiên nhân năm đó của Huyễn gia có thể so với tu sĩ Tịnh Niết kỳ, không biết người đến từ Lôi Tiên Điện này sẽ hoá giải như thế nào !? Tuy nhiên cũng có chút kỳ lạ, Huyễn gia Lão Tổ sao không xuất ra di bảo của Tổ tiên mà lại mời ra ngọc giản này?
Ánh mắt của Thiên Quỳ Tử sáng ngời, dùng thần thức quan khán.
Bên trong Hứa gia, khoé miệng của lão già kia lộ ra một tia mỉm cười, lẩm bẩm nói :
- Huyễn gia Tiên bảo hẳn là bị trưởng bối của Huyễn gia lấy đi mất rồi. Nhưng chắc Tổ tiên của Huyễn gia kia cũng không ngờ tới để lại một bảo bối mà vì thế lại làm chết đi một tu sĩ của Huyễn gia đã bước vào bước thứ hai !
Bên trong Nhà Tổ của Huyễn gia, nháy mắt khi Phúc Trạch ngọc giản xuất hiện, Huyễn Phong Thần nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Hắn không nhìn thấy chút bối rối nào trên mặt của Vương Lâm cả.
Mắt thấy Huyễn Vô Tình thi triển thẩn thông của ngọc giản, ánh mắt của Huyễn Phong Thần lộ ra vẻ quyết đoán, tiến lên một bước trầm giọng nói :
- Lão Tổ, việc này Huyễn gia ta tuyệt đối không tham dự vào. Ta thân là Tộc trưởng của Huyễn gia, có quyền đặt Huyễn gia ra ngoài chuyện này. Lão Tổ bảo vệ Huyễn Mi đó là ân oán cá nhân, mong rằng không nên kéo toàn bộ Huyễn gia ta vào.
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm, ôm quyền nói :
- Đạo hữu, tại hạ là Tộc trưởng Huyễn gia Huyễn Phong Thần. Như vừa rồi tại hạ đã nói, việc này là ân oán cá nhân giữa ngươi và Huyễn Vô Tình. Huyễn gia ta không tham dự vào, mong rằng đạo hữu phân rõ đúng sai !
Trong mắt Huyễn gia Lão Tổ là một mảnh lạnh lẽo, nhìn về phía Huyễn Phong Thần, khoé miệng lộ ra vẻ âm trầm. Ánh mắt lão nhìn quanh các tộc nhân trực hệ, âm trầm nói :
- Các ngươi thì sao?
Một đám Huyễn gia trực hệ đứng xung quanh đều trở nên im lặng, lần lượt đi tới bên người của Huyễn Phong Thần.
Huyễn gia Lão Tổ cười âm trầm, lạnh lùng quét mắt một vòng, chậm rãi nói :
- Một đám phế vật !
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Vương Lâm, tay phải bấm quyết chỉ ra, quát :
- Phúc Trạch ngọc giản, giết hắn !
Bóng người do ngọc giản hoá thành nghe vậy liền bước lên một bước hướng về phía Vương Lâm. Theo hành động của hắn, một cỗ tiên lực khổng lồ không tưởng được từ trên người hắn phát ra. Tiên lực này cực kỳ nồng đậm, thậm chí đè ép toàn bộ thiên địa linh lực trên Thiên Huyễn Tinh, tạo nên nhưng âm thanh bang bang vang lên liên tiếp. Thanh âm này cũng không phải xuất hiện ở mỗi nơi này mà trên khắp cả Thiên Huyễn Tinh.
Tiên vệ khôi lỗi chợt loé lên, đi tới bên người Vương Lâm. Lôi Thú cũng vậy.
Vương Lâm nhìn bóng người đang từng bước một đi tới, dường như ảo giác xuất hiện trước mắt, càng tới gần thì ngũ quan càng rõ ràng. Dưới tiên phong mờ ảo, càng trông giống như một Tiên nhân chân chính.
Trên người người này tràn ngập tiên lực. Một cỗ uy nghiêm giáng xuống. Ánh mắt này lại xem hết thảy thế gian chỉ như một con kiến, thậm chí xung quanh thân thể mơ hồ có tiên âm quanh quẩn.
- Tiểu bối, trừ bỏ kiếm khí, ta xem ngươi còn có được thủ đoạn nào nữa !? !
Huyễn gia Lão Tổ cười lạnh nói.
Liễu Mi ở một bên lúc này ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, trong ánh mắt vẫn rất phức tạp, nàng sờ sờ túi trữ vật nhưng ngay lập tức vôi buông tay xuống.
Trong mắt Vương Lâm bình tĩnh. Hắn dám một mình tới nơi này, dám bước tới Thiên Huyễn Tinh tiến vào trong Nhà Tổ của Huyễn gia, bằng vào ý niệm điên cuồng lúc trước, cũng là đòn sát thủ mạnh nhất lúc này.
Nhớ tới Oán Anh bên trong Tiên Nghịch không gian, trái tim Vương Lâm liền quặn đau.
- Mọi việc trên thế gian này không thoát khỏi nhân quả. Ngày đó gieo nhân, hôm nay gặt quả. Chỉ có giải quyết xong nhân quả, khiến cát bụi về với cát bụi thì mới công bằng với một đoạn luân hồi !
Vương Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại !
Trong nguyên thần một lời kêu gọi quyết đoán ngân vang.
- Trận chiến này chấm dứt, thả ngươi tự do !
Một tiếng rống vang từ trong nguyên thần của Vương Lâm điên cuồng truyền ra !