Tiên Nghịch

Chương 64: Thiên Thủy Thành




Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Bốn năm qua, vào năm thứ hai hắn đã đạt tới viên mãn tầng thứ mười lăm của Ngưng Khí kỳ. Hai năm sau, dốc toàn lực vào để đột phá lên Trúc Cơ những đáng tiếc vẫn không thành công.
 
Tuy nhiên, thân thể hắn do nhiều lần đột phá Trúc cơ nên tu vi do tu luyện trong Mộng Cảnh không gian không thể hiện ra bên ngoài cũng dần dần thay đổi. Bây giờ nhìn hắn không còn là tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ nữa mà là tầng thứ tám.
 
- Trúc Cơ. - Vương Lâm thì thào nói. Ánh mắt hắn lóe lên một cái, hạ quyết tâm. Vương Lâm vỗ túi trữ vật một cái liền xuất hiện một thành phi kiếm rất to. Phi kiếm như có linh tính bay quanh Vương Lâm một vòng rồi dừng lại trước người hắn.
 
Vương Lâm đạp chân lên phi kiếm, thân thể khẽ động liền hóa thành một đạo cầu vồng, phá không mà đi, trong nháy mắt đã biến mất.
 
Đám dã thú đang nằm sấp trên mặt đầu liền nhanh chóng giản tái.
 
Đảo qua Hằng Nhạc phong, Vương Lâm chân đạp phi kiếm, đón gió, vội vã phi hành. Núi non, cây cối, thôn trang dần tụt lại phía sau lưng hắn.
 
Trong nháy mắt, sơn thôn bé nhỏ đã hiện ra trong mắt. Vương Lâm chỉ liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng vượt qua.
 
Hằng Nhạc phong nằm ở phía Tây Bắc của Triệu quốc, hết sức hẻo lánh. Nơi đây, mọi người tụ tập chủ yếu sinh sống trong các thôn trang. Mục tiêu của Vương Lâm, chính là thành thị lớn nhất phương bắc của Triệu quốc cách đây cả ngàn dặm: Thiên Thủy thành.
 
Thiên Thủy thành. Vương Lâm nghe mọi người nói qua về nó. Nghe nói diện tích của nó rộng vô cùng, là nơi mười vạn quân của Triệu quốc đồn trú. Từ nhỏ, Vương Lâm đã luôn mơ ước được tới Thiên Thủy thành, muốn được vào đó xem một lần.
 
Trước khi hắn chưa bước chân vào Tu chân giới, lý tưởng lớn nhất của Vương Lâm chính là có thể vượt qua cuộc thi ở huyện sau đó đi tới kinh thành làm quan.
 
Vương Lâm nhớ tới những suy nghĩ ngày trước, mỉm cười, tốc độ bay vẫn không giảm nhằm hướng Tây Nam mà đi.
 
Mười ngày sau, Vương Lâm có phần ngơ ngác. Hắn cau màu đứng một bên trên quan đạo. Trong tai hắn vọng lên tiếng cười nhạo của Tư Đồ Nam.
 
- Ta thấy ngươi bay trên trời còn tưởng ngươi biết đường. Thì ra là cũng không biết.
 
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, nói:
 
- Nếu không phải người bắt ta nửa đường đi vào rừng cây thì ta nhất định có thể tìm thấy Thiên Thủy thành.
 
Tư Đồ Nam cười nói:
 
- Dọc đường đi cây cối rất nhiều, không chừng lại có một số thực vật mang mộc thuộc tính sinh trưởng. Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi.
 
Vương Lâm đang định nói chuyện chợt ngậm miệng lại. Trên quan đạo chợt xuất hiện một đoàn xe ngựa thật dài.
 
Liễu Tam là đại tiêu đầu của Uy Vũ tiêu cục thuộc Thiên Thủy thành có vóc người mặc dù không khôi ngô cho lắm nhưng mang lại cảm giác rất mạnh mẽ. Hắn tu luyện Khai Sơn chưởng đã đến mức lô hỏa thuần thanh. Mặc dù tại Thiên Thủy thành cũng là một cao thủ hiếm thấy. Thậm chí, Đông gia đến tận nơi nhờ, hắn cũng không dễ dàng đi theo hộ tống.
 
Nhưng lần này, vận chuyển hàng hóa có điểm đặc biệt hơn nữa khoảng cách quá xa nên Đông gia mới nhờ hắn ra tay.
 
Liễu Tam là một người hào sảng, kết giao được rất nhiều bằng hữu. Hễ hắn hộ tống áp tiêu thì cơ bản đám lục lâm đều phải nể mặt một chút. Lúc này, hắn đang ngồi trên lưng ngựa, híp mắt trong lòng có phần đắc ý.
 
Chuyến này, tất cả hàng hóa đã giao xong, mặc dù gặp phải một số kẻ đui mù, nhưng cũng không có gì nguy hiểm. Chỉ có duy nhất một lần gặp phải đám lục lâm bằng hữu. Hai bên đã tuốt kiếm ra nhưng khi nhìn thấy hắn
 
lại thu tay lại. Điều đó cũng khiến cho hắn có chút tự hào.
 
Hắn nhằm hờ hai mắt, trong lòng hoàn toàn thả lỏng. Bây giờ chỉ cần trở về đến Thiên Thủy thành là nhiệm vụ Đông gia cũng coi như thành công.
 
- Đại tiêu đầu! Lần này chúng ta áp tiêu thành công, ngài nói sau khi trở về Đông gia có thẻ cho chúng ta vài phần hay không? - Một người có khuôn mặt còn trẻ đi bên cạnh Liễu Tam, cười hì hì hỏi.
 
- Đại tiêu đầu. Lần này hàng hóa quan trọng như thế, chắc chắn cũng phải chia cho chúng ta ít nhất một phần. - Một hán tử mặt đen đi bên cạnh cũng lại cười nói.
 
Liễu Tam trừng mắt, nói:
 
- Đông gia có bao giờ dám bớt của chúng ta. Có gì mà phải lo lắng.
 
Người có khuôn mặt trẻ cũng không sợ hãi, vỗ vỗ yên ngựa, cười nói:
 
- Được rồi! Có những lời này của Đại tiêu đầu, Dương Sâm ta hoàn toàn yên tâm.
 
Hán tử mặt đen đang cười ha hả, định mở miệng chợt biến sắc, trầm giọng nói:
 
- Đại tiêu đầu, ngươi xem phía trước có phải có người hay không?
 
Liễu Tam chăm chú nhìn, chỉ thấy đằng xa như có một bóng người đang đứng giữa quan đạo. Nét mặt hắn trầm xuống, nói:
 
- Dương Sâm! Ngươi đi tới hỏi xem có chuyện gì? Nếu thiếu tiền thì cho hắn một ít. Ai ra ngoài cũng đều có lúc khó khăn.
 
Dương Sâm nhếch mép, lên tiếng. Hai chân hắn kẹp mạnh một cái. Con ngựa lập tức hý lên, chạy nhan về phía trước. Mắt thấy cách đối phương không xa, Dương Sâm chẳng những không chậm lại mà còn giục ngựa lao nhanh hơn.
 
Liễu Tam nhìn đến đây nhíu mày, thầm nghĩ: Dương Sâm làm việc gì cũng tót, nhưng chỉ có điều thích phô trương.
 
Hán tử mặt đen cười hắc hắc, nói:
 
- Dương Sâm định hù dọa người ta hay sao? Có điều thuật cưỡi ngựa của tiểu tử này đúng là rất cao.
 
Người đứng trên quan đạo chính là Vương Lâm đang bị lạc đường. Hắn thấy từ đội xe chợt có một con ngựa lao ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã gần tới trước mặt hắn.
 
Dương Sâm đã có thể nhìn rõ diện mạo của đối phương. Nhìn kỹ thì người
 
đó tuổi vẫn còn trẻ, nhưng thần sắc trấn định, thấy mình vọt tới vẫn không hề bối rối. Hắn không khỏi than thầm, giật cương ngựa một cái.
 
Nhất thời con ngựa hí lên một tiếng, nhảy sang bên cạnh Vương Lâm.
 
Dương Sâm liền ôm quyền, cao giọng nói:
 
- Tại hạ là Dương Sâm thuộc Uy Vũ tiêu cục ở Thiên Thủy thành. Bằng hữu có chuyện gì cần giúp đỡ hay sao?
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương một cái, ôm quyền nói:
 
- Tại hạ muốn hỏi phương hướng tới Thiên Thủy thành. Nếu có gì quấy rầy, mong thứ lỗi.
 
Dương Sâm ngẩn người, nhìn Vương Lâm một chút. Thậm chí hắn còn chú ý cả huyệt Thái Dương và hai tay đối phương, cười nói:
 
- Không có gì! Chỗ này cách Thiên Thủy thành không xa, không biết huynh đệ đi Thiên Thủy thành có việc gì?
 
Dương Sâm lại nhìn Vương Lâm mấy lần. Lúc này đội xe đã tới gần, Liễu Tam cao giọng hỏi:
 
- Dương Sâm có chuyện gì?
 
Dương Sâm quay đầu ngựa, lớn tiếng nói:
 
- Đại tiêu đầu. Có một tiểu tử không biết võ công hỏi đường đi Thiên Thủy thành.
 
Liễu Tam túm cương ngựa nhanh chóng đi lại. Tinh quang trong mắt chợt lóe lên, nhìn Vương Lâm một cách chăm chú, trầm giọng hỏi:
 
- Không biết quý tính đại danh của bằng hữu là gì?
 
Vương Lâm ôm quyền nói:
 
- Vị tiêu đầu này. Tại hạ là Vương Lâm, lần đầu tiên xuất môn nên bị lạc đường không biết hướng tới Thiên Thủy thành. Mong tiêu đầu chỉ cho một chút.