Tiên Nghịch

Chương 624: Tôn Thái




Chỉ thấy trong đại sảnh đấu giá ở tầng hai có một người đàn ông mặc trường bào hồng sắc đang cầm trong tay một cái hộp ngọc. Sau khi người này mở ra, bên trong lộ ra một viên thuốc lớn như nắm tay trẻ con.
 
Không có bất kỳ mùi thuốc nào bay ra ngoài, viên thuốc này nhìn thì có vẻ cực kỳ bình thường.
 
Những tiếng bàn luận vang vọng khắp đại sảnh, những tu sĩ có thể đến đây tất nhiên có đầy đủ năng lực. Bát phẩm đan dược là trọng bảo tuyệt đối ít gặp, nhưng tu vi không đủ thì không thể sử dụng vật này được, nếu không nó sẽ trở thành độc dược.
 
Không thể nuốt vào mà giữ lại trên người sẽ là mầm tai họa, mang ngọc mắc tội. Bất luận một người tu sĩ nào không có năng lực bảo vệ đan dược này, nếu mua nó thì sợ rằng vừa ra khỏi thành sẽ lập tức gặp phải tai họa.
 
Cho nên tiếng bàn bạc trong đại sảnh tuy nhiều nhưng cuối cùng lại không có người nào dám hét giá.
 
Mặc dù cũng có một vài tu sĩ trẻ tuổi muốn đấu giá nhưng lập tức lại bị trưởng bối ở bên cạnh nghiêm khắc ngăn cản. Bọn họ thấy vật này không phải là linh đan mà là đầu người.
 
Kẻ nào dám mua thứ này thì đầu đã không còn là của mình nữa rồi.
 
Huống hồ việc này quá quỷ dị, một linh đan như vậy lại được Nhiễm Gia bán ra. Vấn Đỉnh lão tổ của Nhiễm Gia chẳng lẽ không cần đan dược này sao, vì sao hắn phải mang bán đấu giá? Như vậy một số người có tâm tư sẽ sinh lòng ngờ vực nên không dám ra giá.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ đầu đến cuối vẫn không có người nào dám hét giá. Người đàn ông mặc hồng bào không có chút mất kiên nhẫn. Kết quả thế này không phải việc ngoài ý muốn, lệnh bài đấu giá lần này được Nhiễm Gia cẩn thận phát ra bên ngoài, họ kết luận những người đến đây không có khả năng ra giá mua đan dược này được.
 
Nếu thật sự có một tên đui mù hét giá, Nhiễm Gia sẽ không ngại việc giết người đoạt bảo.
 
Ánh mắt người đàn ông chốc chốc lại quét lên lầu bốn rồi cao giọng nói:
 
- Nếu không có người ra giá, bát phẩm đan dược này sẽ đặt trong Bảo Hợp Lâu.
 
Ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên viên thuốc rất lâu, trong mắt hắn lộ ra hàn quang, bình thản nói:
 
- Một khối tiên ngọc, nếu ngươi muốn bán ta sẽ mua.
 
Tuy giọng nói của hắn rất bình thản nhưng lại rất rõ ràng rơi vào trong tai mỗi tu sĩ ở dưới tầng hai, những tiếng bàn bạc lại lập tức vang lên ồn ào.
 
- Một khối tiên ngọc sao? Ai ra giá vậy, chẳng lẽ điên rồi sao?
 
- Giá thấp nhất là một vạn tiên ngọc, người kia lại trả một khối tiên ngọc, đúng là buồn cười, sợ rằng trong Bảo Hợp Lâu chưa từng xuất hiện những chuyện như thế này bao giờ.
 
- Sau lưng Bảo Hợp Lâu có Nhiễm Gia, hành vi của người này như vậy, chắc chắn sẽ rước lấy đại họa. Việc này rõ ràng là muốn làm khó dễ Bảo Hợp Lâu.
 
- Giọng nói kia từ tầng bốn truyền ra, người có thể ở trên đó tuyệt đối không phải bình thường, nhưng hành sự như vậy lại đắc tội đến Nhiễm Gia.
 
Người đàn ông mặc hồng y cũng ngẩn người ra ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn. Hắn cũng không phải người trong thành Bảo Hợp Lâu mà đến từ trong gia tộc Nhiễm Gia, mục đích là bán đan dược này cho một người đặc biệt.
 
Hắn cười khổ trong lòng, người đặc biệt kia cuối cùng cũng ra giá, nhưng giá cả này lại làm hắn không thể tiếp nhận. Thậm chí nếu hắn thật sự tiếp nhận cái giá này thì chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết chuyện bán ra đan dược này có một đầu mối rất lớn.
 
Danh dự của Nhiễm Gia sẽ bị chấn động, hơn nữa quan trọng nhất là nếu bán cho người này thì chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết Nhiễm Gia đang sợ hãi.
 
Bát phẩm linh đan lại được bán ra với cái giá là một khối tiên ngọc, chuyện này tuyệt đối sẽ không có người nào tin. Nhưng nếu chuyện này thật sự xảy ra chắc chắn sẽ dẫn đến hàng loạt hậu hoạn không thể tưởng tượng được.
 
Nhưng nếu không bán thì cũng không được. Lão tổ đã nói rõ đan dược này bán đấu giá nhất định phải có người mua.
 
Trong căn phòng trên tầng bốn, Tôn Tích cầm ché trà đưa lên mép định uống một ngụm, trong mắt lập tức lộ ra vẻ cổ quái. Hắn đặt chén trà xuống, nói:
 
- Hứa huynh.Bội phục! Bội phục!
 
Bộ dạng của Tôn Khải Minh ở bên cạnh cũng đông cứng lại, nửa ngày sau vẫn nói không nên lời.
 
- Một khối tiên ngọc mua bát phẩm đan dược. .
 
Không chỉ có bọn họ, người thanh niên họ Tôn ở trong đại sảnh tầng hai cũng mở to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ khó tin. Hắn thấy giọng nói kia có chút quen thuộc, đúng là người thanh niên nhiều ngày trước bị hắn cản không cho ra ngoài.
 
Lúc này nghe thấy người kia hét giá một khối tiên ngọc, người thanh niên họ Lô lẩm bẩm nói:
 
- Người này điên rồi!
 
Lúc này không có người nào chú ý đến một lão già tang thương ở trong một căn phòng trên lầu ba. Sau khi lão già nghe thấy giọng nói kia thì chấn động tâm thần.
 
Lão mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng bốn, trong ánh mắt lộ ra những luồng sáng kỳ dị.
 
- Đây.Giọng nói này không phải của hắn, nhưng vì sao ta lại chấn động tâm thần.Cả đời của lão phu ngoại trừ tên Tằng Ngưu thì không có bất kỳ dấu vết nào trong tâm thần.
 
Lão già trầm mặc hồi lâu rồi đứng thẳng người lên, sau khi do dự một chút lại ngồi xuống. Lão ngơ ngẩn nhìn xuống mặt đất rồi bắt đầu ngây dại.
 
- Lạc ấn của ta đã bị giải trừ ở Đông Lâm Tinh rồi mới đúng, vì sao.Lại vẫn còn?
 
Người đàn ông mặc hồng bào trong lầu hai do dự một chút rồi cắn răng nói:
 
- Nếu chỉ có một người ra giá, thì vật này sẽ được bán một khối tiên ngọc!
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một nụ cười lạnh, hắn vung một trảo lên hư không, viên thuốc trong tay người đàn ông mặc hồng bào trong tầng hai lập tức bay ra. Vương Lâm chụp lấy rồi ném ra một khối tiên ngọc, hắn ôm quyền về phía Tôn Tích rồi xoay người đạp một bước rời đi.
 
Phía sau đột nhiên vang lên những tiếng ồ náo động, Vương Lâm vẫn bỏ ngoài tai. Hắn tiến lên một bước rồi thuấn di ra ngoài Bảo Hợp Lâu.
 
- Một dan dược mà muốn ta gia nhập vào hoàn cảnh đó thì không đủ!
 
Vương Lâm đang cất bước rời đi bên ngoài Bảo Hợp Lâu.
 
Lão già ở tầng ba Bảo Hợp Lâu cắn răng, cơ thể lão lóe lên rồi biến mất.
 
Trong lúc Vương Lâm đang đi đến một chỗ hẻo lánh thì xoay người nhìn thấy lão già trong Bảo Hợp Lâu. Lão già đột nhiên xuất hiện ở một chỗ phía sau hắn không xa. Lão nhìn kỹ Vương Lâm một cái, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
 
Sau khi nhìn kỹ Vương Lâm, lão già than nhẹ một tiếng rồi ôm quyền nói:
 
- Đạo hữu, lão phu nhận lầm người, xin đừng trách!
 
Lão vừa nói xong liền xoay người đi về phương xa, hình bóng tràn đầy tang thương.
 
- Tôn Thái!
 
Vương Lâm trầm mặc trong khoảnh khắc rồi chậm rãi nói.
 
Khoảnh khắc khi hai chữ này rơi vào trong tai lão già, cơ thể người này đột nhiên chấn động. Lão già mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong mắt lão lộ ra vẻ kinh ngạc, thất thanh nói:
 
- Ngươi.Đúng là ngươi!
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua trên người Tôn Thái, hắn không khỏi nhíu mày nói:
 
- Ngày đó Cự Ma Tộc lão tổ thi triển thần thông, vì sao có thể đưa ngươi đến La Thiên Tinh vực này được?
 
Vẻ mặt Tôn Thái trở nên cay đắng, hắn lắc đầu nói:
 
- Chuyện này ta cũng nghi ngờ mấy trăm năm rồi nhưng không biết rốt cuộc vì sao lại như vậy. Với những gì ta biết về thần thông của Cự Ma Tộc thì rõ ràng không thể mạnh mẽ như vậy được.
 
- Lạc ấn trên người ngươi rất nhạt, vì sao vậy?
 
Vương Lâm hỏi.
 
Tôn Thái trầm mặc trong khoảnh khắc, nói:
 
- Ngươi cũng biết trong La Thiên Tinh Vực này có Đông Lâm Tinh chứ?
 
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn không để Tôn Thái tiếp tục nói hết câu mà khẽ vung tay áo cuốn lấy Tôn Thái rồi lóe lên biến mất ngay tại chỗ. Đến khi Vương Lâm xuất hiện thì đã tiến vào trong cổng thành Bắc, hắn tiến thẳng về phía trước rồi mang theo Tôn Thái đi vào trong phòng của mình.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi ở một bên, hắn nhìn Tôn Thái rồi mở miệng nói:
 
- Bây giờ ngươi có thể nói được rồi!