Tiên Nghịch

Chương 614: Rời đi




Thiên Vận Tử giơ tay phải lên bấm đốt ngón tay tính toán. Dù sao thì khi ở bên ngoài bị Đông hải cản trở nên thuật bói của hắn luôn luôn bị che mờ. Lúc này hắn đã ở trong vùng đất Yêu Linh, thuật bói của hắn không còn bị cản trở nữa.
 
Ngay lúc mấy lão quái vừa bước vào thì thân thể Vương Lâm đã nhảy vào trong vực sâu triều tịch. Thân thể hắn như một tia chớp lao thẳng xuống.
 
Lực hút lúc này lại trở thành hỗ trợ, mang Vương Lâm với tốc độ cực nhanh tiến sâu vào hành lang dẫn tới hố sâu.
 
Sắc mặt Lăng Thiên Hậu âm trầm. Sau khi cất tiếng nói hắn đã dùng thần thức quét ngang một lượt, khi tới nơi cực bắc đột nhiên hắn gặp phải hai đạo thần thức va chạm với hắn. Lăng Thiên Hậu lập tức kêu to một tiếng đau đớn, thân thể loạng choạng, trong mắt lóe sáng.
 
Cùng lúc đó ở phía trước bọn họ có một cụm mây lành đột nhiên xuất hiện. Đám mây này cũng không phải là thực mà chỉ là hư ảo. Ngồi trên đó là hai người, một nam một nữ.
 
Hai người này chính là Vân Tiên đạo lữ Vương Tạ, Hồ Quyên.
 
Vương Tạ bình thản nhìn đám người Lăng Thiên Hậu, khi nhìn tới Thiên Vận Tử vẫn đang giơ tay tính toán thì đồng tử co rút lại. Thiên Vận Tử vẫn nhắm mắt tính toán, dù hai người xuất hiện thần sắc hắn cũng không có gì thay đổi.
 
Vương Tạ cười nói:
 
- Đã lâu không gặp các vị đạo hữu !
 
Hồ Quyên cũng mỉm cười không nói gì thêm.
 
Lăng Thiên Hậu nhìn chằm chằm vào Vương Tạ, thanh âm lạnh lùng nói:
 
- Vương đạo hữu, ta biết ngươi đã bắt Tham Lang, ngươi đưa hắn ra đây, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi hắn !
 
Vương Tạ cười nói với đạo lữ bên cạnh nói:
 
- Nàng xem, nhiều năm đã qua như vậy rồi mà tính nóng nảy của Kiếm Tôn không những không giảm lại còn tăng.
 
Ánh mắt Hồ Quyên lộ nhu tình cười nói:
 
- Kiếm Tôn đạo hữu quan tâm tới đệ tử cũng là có tình có lý.
 
Thần sắc Lăng Thiên Hậu càng trở nên âm trầm. Nếu không phải hắn cực kỳ cố kỵ hai người này thì với tính cách của hắn đã sớm ra tay rồi.
 
Vương Tạ vỗ túi trữ vật một cái, bên trong lập tức bay ra hai người. Hai người này chính là Thần Long và Tham Lang.
 
Thần Long thấy Lăng Thiên Hậu sau khi ngẩn ra, ánh mắt lập tức lộ vẻ mừng như điên, quỳ phịch xuống mặt đất, đôi mắt ươn ướt lớn tiếng nói:
 
- Sư tôn ! ! Chính là Tham Lang hắn hại các sư đệ !
 
Thần sắc Tham Lang vẫn như thường, không có nửa điểm biến hóa, sau khi xuất hiện liền đứng phía sau Hồ Quyên và Vương Tạ, trông chẳng khác gì một lão nô.
 
Lăng Thiên Hậu không nhìn về Thần Long mà chăm chú nhìn Tham Lang, sắc mặt âm trầm nói:
 
- Tham Lang, ngươi thật to gan !
 
Trong lòng Tham Lang giật thót nhưng thần sắc vẫn không có nửa điểm biến hóa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thần Long nói:
 
- Tiểu oa nhi ngươi sao lại nói lão phu là giết đệ tử Đại La kiếm tông các ngươi?
 
Ánh mắt Thần Long ác độc nhìn chằm chằm vào Tham Lang. Có sư tôn ở đây, hắn chẳng sợ hãi gì, quát:
 
- Ngươi tuy không tự mình ra tay nhưng lại vây khốn chúng ta trong tử vụ, đó là có lòng muốn giết chúng ta !
 
Tham Lang cười ha hả nói:
 
- Lão phu vây các ngươi trong tử vụ cũng là vì lệnh bài vào động phủ nọ chứ đã từng động tới một sợi tóc của các ngươi chưa? Ngươi không đi tìm kẻ đã giết các sư đệ của mình thì thôi, ngược lại lại tới tìm lão phu nói chuyện hoang đường !
 
Thần Long còn muốn nói không ngờ Lăng Thiên Hậu phất tay, âm thanh lạnh lùng nói:
 
- Thần Long, không phải nói nữa !
 
Ánh mắt Lăng Thiên Hậu nhìn Tham Lang không chút che dấu sát khí, gằn từng tiếng nói:
 
- Tham Lang, lệnh bài đâu?
 
Vẻ mặt Tham Lang khổ sở nói:
 
- Nói ra các ngươi có lẽ không tin. Lão phu lấy mấy vạn năm tu hành ra thề, lệnh bài đó lão phu không đoạt được !
 
Lăng Thiên Hậu nhìn chằm chằm vào Tham Lang, không nói một từ. Lúc này trừ Thiên Vận Tử vẫn đang nhắm mắt bấm độn ra thì tất cả mấy lão quái gồm cả Huyết Tổ cũng nhìn chằm chằm vào Tham Lang.
 
Da đầu Tham Lang tê dại. Trong nhóm người này ngoài Thần Long ra thì hắn là người có tu vi yếu nhất, lúc này lại bị một đám người có đại thần thông nhìn chằm chằm vào.
 
Tâm thần hắn chấn động cả nửa ngày mới có thể hít sâu vào một hơi, vội vàng nói:
 
- Người của Thiên Vận Tông đã cướp được lệnh bài này rồi, việc này có Thần Long sư điệt làm chứng ! Hơn nữa người này chính là kẻ giết người của Đại La kiếm tông !
 
Lăng Thiên Hậu nhướng mày nhìn về phía Thần Long.
 
Thần Long vội vàng nói:
 
- Bẩm sư tôn, đệ tử chỉ nhìn thấy Vương Lâm giữ lệnh bài trong tay lại bị Tham Lang khống chế, còn chuyện về sau thì đệ tử không biết. Chẳng qua. Chuyện người kia giết mấy sư đệ đều là thật !
 
Đúng lúc này Thiên Vận Tử mở bừng đôi mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đông.
 
- Còn muốn chạy sao ! !
 
Ngón tay Thiên Vận Tử bắt quyết càng nhanh, ánh mắt giống như xuyên qua khoảng cách vô tận trực tiếp tới vực sâu triều tịch ở Thủy Yêu quận, xuyên qua lối vào, thẳng tới hành lang. Ánh mắt hắn không dừng lại mà đi tới tận hố sâu.
 
Vương Lâm trong nháy mắt liền phát hiện ra, thân thể hắn lại càng hòa hợp với lực hút nhanh hơn. Ánh mắt Thiên Vận Tử xuyên qua vực sâu liền khiến hắn không chút do dự, lập tức nhảy vào trong lực hút.
 
Thần thông của Thiên Vận Tử khiến cho đám người Lăng Thiên Hậu chú ý, thậm chí cả ánh mắt của Vân Tiên đạo lữ cũng lộ vẻ kinh ngạc. Thần thức của đám lão quái lúc này ầm ầm theo sau ánh mắt của Thiên Vận Tử xuyên thấu qua vực sâu triều tịch tiến vào trong hố sâu nọ.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, vỗ túi trữ vật, lập tức Thất Tinh kiếm trận bay ra ngoài cơ thể, xoay tròn hình thành một cỗ lực đẩy dung nhập với lực hút, gia tăng tốc độ.
 
Trong nháy mắt Vương Lâm lao tới dòng xoáy dưới đáy hố sâu, ánh mắt của Thiên Vận Tử và thần thức của các lão quái khác tràn tới.
 
Lăng Thiên Hậu liếc mắt một cái liền phát hiện ra Thất Tinh kiểm trận, phẫn nộ bừng lên trong lòng.
 
Thiên Vận Tử cũng thấy được bên ngoài thân thể Vương Lâm không có bất có lạc ấn nào của Sát Lục Tiên Quyết. Đôi mắt lão lộ vẻ lạnh lùng.
 
Vương Lâm bước lên dòng xoáy, lập tức quay đầu lạnh lùng nhìn lại phía sau, cả người dần dần chìm xuống, rời đi.
 
Một cỗ lực lượng mênh mông từ trong dòng xoáy tràn ra. Lực lượng này quá mạnh mẽ, dù là thần thức của đám người Thiên Vận Tử dưới lực lượng này cũng đều phải lùi lại, trơ mắt nhìn Vương Lâm hoàn toàn dung nhập vào trong đó.
 
Không phải bọn hắn không muốn ngăn trở mà lực lượng ngăn cách giữa hai tinh vực thực sự quá mạnh mẽ !
 
Trong nháy mắt khi thân thể Vương Lâm dung nhập vào trong đó, thần thức của Huyết Tổ hóa thành hư ảnh nhìn chằm chằm vào hắn, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Trong khoảnh khắc vừa rồi đột nhiên hắn cảm nhận thấy khí tức của Diêu Tích Huyết trên người Vương Lâm. Từ cỗ khí tức này lộ ra vẻ phản kháng của Diêu Tích Huyết. Do đó Huyết Tổ có thể kết luận rằng việc Diêu Tích Huyết mất tích có liên quan chặt chẽ tới Vương Lâm. Thậm chí rất có khả năng Diêu Tích Huyết bị Vương Lâm này bắt đi.
 
Sắc mặt hắn lạnh như băng, quát to:
 
- Vương Lâm, nữ nhi của ta ở đâu ! !
 
- Hư phủ không phải chỉ có ba tòa mà có tất cả bốn !
 
Vương Lâm trước khi biến mất lưu lại một câu.
 
Câu nói của Vương Lâm có lẽ người khác nghe không thấy rõ ràng lắm nhưng Huyết Tổ làm sao không rõ hư phủ thứ tư chứ. Chuyện này chỉ có hắn và Diêu Tích Huyết biết. Bí mật này hiển nhiên sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào khác !
 
Vương Lâm nói những lời này là hy vọng hắn sau khi rời đi vẫn có thể gây một chút hỗn loạn. Nếu Huyết Tổ vừa nãy không nhắc tới Diêu Tích Huyết thì thôi, nhưng hắn đã nhắc tới thì Vương Lâm liền vui vẻ phản kích hắn. Mục đích của Vương Lâm chính là Huyết Tổ không thể vì chuyện Diêu Tích Huyết mà truy kích mình. Bởi vì một câu này của hắn sẽ khiến những lão quái kia liên tưởng vô hạn.
 
Vương Lâm biến mất.
 
Bên cạnh dòng xoáy lúc này là một mảnh yên lặng. Đám lão quái người nào vẻ mặt cũng cực kỳ âm trầm. Vốn bọn họ tâm tư thâm trầm, nghe câu nói kia lại kết hợp với biểu hiện của Huyết Tổ, tất cả giờ đều quay sang nhìn hắn.
 
Huyết Tổ giờ phút này bị nhìn như kim châm khắp mình. Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
 
- Đích xác có hư phủ thứ tư nhưng hiển nhiên nơi này đã bị Vương Lâm chiếm cứ. Hơn nữa hiện giờ hắn có được lệnh bài, nếu không bắt được người này quay về thì chúng ta không thể có ngày tiến vào trong động phủ thực sự được !
 
Dòng xoáy này ta sớm đã biết là thông tới La Thiên tinh vực nhưng lực lượng trong đó quá mạnh mẽ, không hiểu Vương Lâm này có kỳ ngộ gì mà có thể tiến vào.
 
Bản thân ta năm đó cũng đã thử tiến vào nhưng không thành công. Chẳng qua nếu chúng ta liên thủ đưa một người vào thì có thể được !
 
- Người nào tiến vào?
 
Lăng Thiên Hậu trầm giọng nói.
 
- Nếu để một người trong chúng ta tiến vào thì e rằng trong lòng mấy vị đạo hữu đều nghi hoặc, cho nên tốt nhất là để Tham Lang đi ! Chúng ta mỗi người lưu lại trên người hắn một cấm chế, Tham Lang sẽ không thể trốn khỏi bàn tay chúng ta, chỉ có thể ngoan ngoãn tiến vào bắt Vương Lâm trở về ! Huống hồ tu vi của Tham Lang cũng đủ để đối phó với Vương Lâm !
 
Thiên Vận Tử yên lặng nhìn dòng xoáy nọ, trong ánh tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Không ai rõ được tâm tư của hắn lúc này.