Tiên Nghịch

Chương 426: Hồng Điệp




- Vật ấy chỉ do một mệnh hồn cấu thành. Rốt cục mệnh hồn này là của ai, không ngờ có thể sinh ra một kim linh vật cường đại đến không thể tin được! Vật ấy quả là một bảo bối!
 
Thân mình Vương Lâm lại loé lên, biến mất tại chỗ, lại một trận sụp đổ xuất hiện!
 
Tốc độ của thanh loan đao càng lúc càng nhanh, phản ứng của Vương Lâm dần dần càng không theo kịp tốc độ của nó. Hơi chút vô ý có thể bị thương. Lúc này hắn rốt cục biết Chu Tước Tử năm đó vì sao lại e dè như thế với hồn phách thứ tư!
 
- Vật này ta nhất định phải đoạt được!
 
Hàn mang trong mắt Vương Lâm loé ra, lập tức xuất kiếm tiên, bắn ra. Hứa Lập Quốc ở trong thân kiếm bị chấn văng ra!
 
- Hứa Lập Quốc, ngươi chịu khó uỷ khuất một chút, coi như hắn là Cự Ma Tộc Lão tổ Liền Thành, đợi sau khi ta thu hồi mệnh hồn, chắc chắn đi cứu ngươi!
 
Vương Lâm nói xong, thân mình Hứa Lập Quốc lập tức bay ra giữa không trung!
 
Hứa Lập Quốc kêu rên một tiếng, đang muốn chạy trốn, thanh loan đao lập tức loé lên, xuất hiện bên người hắn, cuốn lấy thân mình hắn, lập tức biến mất vô ảnh.
 
Xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi đầy u uán của Hứa Lập Quốc.
 
- Ông chủ, ngươi dù sao cũng không được quên cứu ta đâu đó!
 
Vương Lâm cầm kiếm tiên, ánh mắt chớp động. Hắn cùng với Hứa Lập Quốc có tâm linh tương thông, có thể nhận biết được vị trí của Hứa Lập Quốc. Hơn nữa, hắn cân nhắc, đao hồn bên trong thanh loan đao này cũng không muốn đả thương Hứa Lập Quốc, hẳn là có ý khác.
 
Hơn nữa, bản thân Hứa Lập Quốc chính là ma đầu, lấy việc cắn nuốt mà tồn tại, không phải dễ dàng có thể bị huỷ diệt. Lúc này Vương Lâm còn có việc cần làm, không thể giằng co thêm với thanh loan đao nữa. Có Hứa Lập Quốc làm căn cứ, lần sau có thể tìm đến, còn nhiều thời gian để nghĩ biện pháp thu phục vật ấy!
 
Đem kiếm tiên thu hồi, Vương Lâm nhìn Linh Sơn xa xa, thân mình nhảy lên. Nhưng lúc này, thần sắc Vương Lâm khẽ động, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa. Nơi đó có một thân ảnh màu hồng. Thân ảnh ấy tràn đầy vẻ trống vắng và cô độc!
 
Nàng đứng ở đó đỏ hồng như bướm, tâm tình theo gió cuốn đi, giống như bất đắc dĩ thâm nhập vào phàm trần!
 
- Hồng Điệp!
 
Nơi nào có Hồng Điệp, nhất định sẽ có bóng dáng của Kiền Phong. Ánh mắt của Vương Lâm vững vàng như núi, nhìn khắp xung quanh. Tu vi của Kiền Phong là Anh Biến trung kỳ, lấy thần thức của Vương Lâm nếu hắn cố tình che dấu thì rất khó có thể phát giác được.
 
Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh nhìn về Hồng Điệp, ôm quyền, cao giọng nói:
 
- Hồng Điệp đạo hữu, đã lâu không gặp!
 
Thân ảnh màu hồng trên đỉnh núi cách đó không xa lộ ra đầy vẻ cô tịch. Nàng nhìn Vương Lâm thật sâu, thân hình nhoáng lên một cái, trực tiếp từ trên ngọn núi phóng xuống, nháy mắt đã xuất hiện cách Vương Lâm trăm trượng bên ngoài.
 
Sau khi tới gần, vẻ trống rỗng và mờ mịt hiện lên trong đôi mắt của Hồng Điệp lập tức đập vào trong mắt của Vương Lâm. Sắc mặt Vương Lâm trở nên khó coi. Tuy hắn đã sớm biết được những chuyện phát sinh trên người Hồng Điệp, cũng từng nhận ra sự tồn tại của Hồng Điệp khi đánh nhau với Kiền Phong ở nơi giáp ranh với Chu Tước đại lục.
 
Nhưng hôm nay hắn mới chân chính gặp lại Hồng Điệp lần đầu tiên sau cuộc chiến giữa hai người lần trước.
 
Từ đôi mắt của Hồng Điệp, Vương Lâm đã chỉ nhìn thấy một mảnh tĩnh mịch mà thôi.
 
Lúc này, Hồng Điệp vẫn xinh đẹp như trước nhưng trên người nàng rốt cuộc cũng không nhìn ra được chút bóng dáng hăng hái, ngạo ý lăng thiên của một đại kiêu nữ. Năm đó, Hồng Điệp là một đại thiên kiêu của Tuyết Vực quốc, nhân vật thiên tư mà trăm năm đã Hoá Thần. Trong mắt nàng, Vương Lâm không khác gì một con kiến. Khúc mắc giữa hai người từng chút, từng chút một lớn dần lên, cuối cùng dẫn tới một trận chiến.
 
Tuy là thế nhưng trong lòng Vương Lâm vẫn tôn trọng Hồng Điệp. Loại tôn trọng này là sự thừa nhận một người xứng đáng là đối thủ của mình.
 
Lúc này đây, đối thủ trong quá khứ đã tới kết cục như thế này khiến Vương Lâm không khỏi thầm thở dài một tiếng. Cái gọi là cảnh còn người mất quả không sai chút nào.
 
So với lúc này, Vương Lâm thật sự hy vọng có thể gặp được một Hồng Điệp xinh đẹp và đầy ngạo ý. Một trận chiến với một Hồng Điệp như thế mới chân chính là đỉnh cao mà nhân sinh đáng để vươn tới.
 
Vương Lâm than nhẹ, thu hồi cảm xúc trong lòng, ánh mắt như điện nhìn Hồng Điệp, bình thản nói:
 
- Kiền Phong, ra đi!
 
Hồng Điệp đứng đó, ngẩng đầu nhìn hướng trời cao. Đôi mắt trống rỗng.
 
- Tằng Ngưu, hôm nay Kiền mỗ không rảnh để giằng co với ngươi. Ngươi cũng đã đến được đây rồi thì chúng ta tái kiến trên Linh Sơn.
 
Thanh âm của Kiền Phong từ hư vô xung quanh truyền đến. Vương Lâm quay ngoắt đầu lại, nhìn về một dãy núi xa xa. Chỉ thấy một bóng đen, như một đạo cuồng phong, sau khi hiện lên gào rít mà đi. Mục tiêu chính là Linh Sơn ở vị trí trung tâm.
 
Hàn mang trong mắt Vương Lâm chợt loé lên, hừ lạnh một tiếng, thân mình nhoáng cái, cũng định hướng về phía Linh Sơn bay đi.
 
- Hồng Điệp, ngươi không phải là đi khắp nơi để kiếm cơ hội tái chiến với Vương Lâm một trận sao?! Hôm nay ta cho ngươi cơ hội này! Giết hắn đi!
 
Tiếng cười kiêu ngạo của Kiền Phong từ phương xa truyền đến, bóng dáng hắn như điện, nháy mắt đã biến mất.
 
- Tằng Ngưu, hai người bạn cũ các ngươi gặp lại, hãy ở đó mà ôn lại chuyện cũ đi. Chờ Kiền mỗ lấy ra mệnh hồn sẽ lại tới thu thập nhà ngươi!
 
Vẻ trống rỗng trong đôi mắt của Hồng Điệp biến mất, hiện ra một cỗ chiến ý nồng đậm. Thân mình nàng nhoáng lên, ngăn cản trước người Vương Lâm, không thốt ra lời nào, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay nàng.
 
Cùng lúc đó một cỗ khí tức ngập trời từ trên người Hồng Điệp bỗng nhiên bạo phát ra. Hơi thở này không chút nào thua kém Vương Lâm, hơn nữa trên người nàng cũng ẩn ẩn có tiên lực lượn lờ. Hiển nhiên tu vi của nàng dù chưa đạt tới Anh Biến kỳ nhưng cũng không kém mấy.
 
- Tằng Ngưu!
 
Từ trong miệng Hồng Điệp một thanh âm lạnh như băng truyền ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Vương Lâm nhíu mày, nhìn nàng thật sâu. Hắn cũng không vội vã tìm Kiền Phong. Nguyên bản hắn đoán nơi này không có nhiều khả năng sẽ xuất hiện Linh Sơn. Dù sao nếu thực sự đây là Tu Tinh tinh thì không thể xuất hiện Linh Sơn được.
 
Hai mắt Hồng Điệp chợt loé lên, vung trường kiếm trong tay về phía trước. Thanh kiếm lập tức rời tay, tạo ra một cỗ kình phong, hoá thành một tia chớp màu đỏ, phá không lao ra với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đâm đến mi tâm của Vương Lâm.
 
Thân mình Vương Lâm lui lại phía sau, tay phải vỗ lên túi trữ vật, Cấm Phiên xuất hiện trong tay, rung lên. Vô số cấm chế từ bên trong bay ra, hình thành một cấm chỉ phòng hộ trước người.
 
Tia chớp màu đỏ kia lập tức đâm vào cấm chỉ phòng hộ này, tạo ra âm thanh ầm ầm chấn động long trời lở đất, điên cuồng quanh quẩn, vang ra khắp nơi.
 
Dưới đất, đất cát cuồn cuộn nổi lên. Chỉ thấy trong bão cát này, hồng quang chợt loé lên, bóng dáng của Hồng Điệp nhanh chóng bay ra, trong tay đã xuất hiện một khối băng màu đỏ. Bên trong khối băng này phát ra một cỗ hàn khí dày đặc, lập tức tràn ngập bốn phía. Khi Hồng Điệp tới gần, đột nhiên đôi mắt tràn ngập chiến ý của nàng loé ra một cỗ đau thương sâu sắc. Khi nàng lao ra thì đôi môi không ngừng run rẩy.
 
- Giết… ta… Một thanh âm yếu ớt từ trong miệng Hồng Điệp nhẹ nhàng truyền ra. Nhưng ngay lập tức tia đau xót kia liền biến mất, chỉ còn lại chiến ý dày đặc.
 
- Khí thế lăng lệ xông thẳng vào người Vương Lâm.
 
Đáy lòng Vương Lâm chấn động. Hắn đã nghe được thanh âm của Hồng Điệp, nhìn thấy ánh mắt của Hồng Điệp, đột nhiên trở nên do dự.
 
Hồng Điệp kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của nàng là truyền ra từ tận xương tuỷ, từ tận linh hồn. Nàng sống luôn như một đoá hoa hồng kiêu sa.
 
Một tia thần trí ẩn dấu thật sâu trong nàng tình nguyện tử vong, cũng không nguyện sống một cuộc sống tù túng như thế!
 
Vương Lâm thở sâu. Đối mặt với khí thế lăng lệ của Hồng Điệp, hắn duỗi tay phải ra, xuất ra một trảo vào hư không, lập tức từng đạo cấm khí từ trong Cấm Phiên gào rít lao ra, phát ra từng trận hào quang cấm chỉ, ngưng tụ trong tay hắn.
 
Một thanh trường thương thật lớn dài chừng ba trượng hình thành, phát tán ra từng đạo hắc khí.
 
Một tay hắn nắm lấy trường thương, ánh mắt như điện nhìn Hồng Điệp. Thân mình hắn hoá thành một đạo tàn ảnh, đâm ra một thương!
 
Một thương này mang theo từng trận âm thanh gào rít phá không như những tiếng kêu khóc thảm thiết, từ đầu mũi thương phát ra, âm thanh truyền ra đến mấy vạn dặm bên ngoài. Khối băng trong tay Hồng Điệp bỗng nhiên hướng về mi tâm nàng đâm xuống, một đạo hồng quang từ mi tâm loé ra. Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp những miếng băng mỏng màu đỏ từ mi tâm tràn ra với tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được, nháy mắt đã bọc lấy cả thân mình, hình thành một bộ áo giáp màu đỏ.
 
Toàn bộ áo giáp này đều có màu đỏ, tản mát ra từng trận hàn khí, hồng quang chiếu lên càng làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ của Hồng Điệp. Giờ phút này nàng giống như một nàng chiến tiên (1), áo giáp không ngừng tản mát ra hồng quang. Bỗng nhiên trong tay nàng xuất hiện một cây roi màu đen.
 
(1) chiến tiên: nàng tiên chuyên chiến đấu