Tiên Nghịch

Chương 424: Sứ giả của Thác Lâm




Người này trầm ngâm một chút, ánh mắt chợt loé lên, lắc đầu lẩm bẩm:
 
- Thôi, không nên vì tham ăn mà lại vứt bỏ mất cái mạng này. Mấy năm gần đây lão phu cũng khôi phục được đôi chút rồi, cũng đã đến lúc rời khỏi Chu Tước Tinh này. Nếu bị Tư Đồ Nam tìm được, với trạng thái lúc này của ta tất nhiên không thể đánh lại.
 
Hai mắt người này loé ra hàn mang, lẩm bẩm:
 
- Cái lão bằng hữu Kiếm Tôn Lăng Thiên không biết ở Thiên Vận Tinh như thế nào, đến đó cũng được. Không chừng có thể mời hắn rời núi, giúp ta đối phó với tên Tư Đồ Nam, hỏi ra tung tích của hạt châu thần bí kia.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên ánh mắt của hắn chợt loé lên, nhìn xa xa bình thản nói:
 
- Ngươi vẫn cứ thích giấu đầu hở đuôi như năm nào! Phá Quân, đã lâu không gặp!
 
Một trận cười khàn khàn từ bên bên trong hư không truyền ra, ngay sau đó chân trời lập tức ảm đảm. Chỉ thấy một tảng lớn nước biển không ngờ xuất hiện trên bầu trời, với khí thế vạn quân gào thét xông tới.
 
Bên trên tảng nước biển này, một nam tử mặc trường bào màu lam đang đạp bụi nước, từng bước đi đến.
 
Phía trên trường bào của người này có thêu một mảnh hoa văn bằng tơ vàng, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo.
 
- Tham Lang, ngươi có chủ ý muốn đánh vào nơi đây?
 
Tướng mạo của nam tử này tầm thường, nhưng hai mắt cũng loé ra một tia u mang.
 
Người mà toàn thân bị bao phủ trong tử khí hừ nhẹ một tiếng nói:
 
- Lão phu thấy mặt ngươi là đã chán rồi! Nếu ngươi thích nơi này thì cứ vào đi! Lão phu đi đây!
 
Nói xong thân mình hắn nhoáng lên, biến mất tại chỗ, hoá thành một đạo vòng cung màu đen, trực chỉ phía chân trời, bóng dáng biến mất ở xa xa.
 
Nam tử đứng trên nước biển lộ ra ánh mắt suy tư. Thân hình hắn khẽ động đã dừng lại bên ngoài Toái Tinh Loạn. Nước biển dưới chân hắn lập tức ngưng tụ thành một tinh thể màu thâm lam. Sau khi người này đáp xuống đất liền nuốt tinh thể này vào người.
 
- Thật quái lạ! Tên Tham Lang này cũng sẽ không ở nơi nào mà không có bảo vật. Hễ là nơi nào mà hắn đến, nhất định phải có dị bảo. Một vạn năm trước khi ta đến Chu Tước Tinh này, hắn đã ở lại đây không biết đã bao lâu. Dù nói là để chữa thương nhưng cũng khiến người ta nghi ngờ. Chẳng lẽ thật sự là vì nơi đây?!
 
Nam tử trầm ngâm một chút, thân mình khẽ động, đi vào trong Toái Tinh Loạn.
 
Sâu bên trong Cổ Thần chi địa, nơi có duy nhất một thạch truỳ bên trên một biển máu, có một nam tử với mái tóc đỏ như máu. Đầu hắn vốn đang ngẩng lên bỗng nhiên hạ xuống, tóc hắn bay loạn, lộ ra tuyệt thế hung mang. Nhất là hai con mắt đỏ như máu, khiến cho tất cả mọi sinh vật nhìn vào đều phải kinh sợ. Khoé miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
 
- Một tên nữa lại tới! Ngày Thác Lâm ta thoát khốn cũng đã rất gần, rất gần… Vương Lâm, ký ức truyền thừa của ta ngươi tuyệt đối phải giữ gìn thật tốt, đợi ta đến thu hồi lại! Không có lực lượng truyền thừa của ta, ngươi dù có ký ức cũng là vô dụng! Hơn nưa, ký ức truyền thừa của ngươi cũng không phải đầy đủ, còn có một tinh thể ký ức truyền thừa đang ở trong tay ra nữa! Nhiều năm qua, ta đã tìm kiếm khắp nơi trong Cổ Thần chi địa, không tiếc công sức, rốt cục tìm được một tinh thể ký ức truyền thừa cuối cùng được che dấu kỹ càng. Sau khi dung hợp nó, ta đã biết được rất nhiều thứ!
 
Những năm gần đây, ta thường có thể cảm nhận được bên trong tinh cầu này có một cỗ lực lượng kỳ dị đang chậm rãi trưởng thành, cũng không khác biệt gì nhiều so với sự trưởng thành của một đứa nhỏ của Cổ Thần tộc ta! Như trong giới tu sĩ các ngươi gọi cỗ lực lượng này là Tu chân tinh! Thông qua nó, phong ấn ra cũng xuất hiện kẽ hở, do đó với Hoán Hồn Thuật, ta có thể rời khỏi nơi này.
 
Hết thảy những điều này còn phải cảm tạ Đồ Ti. Năm đó, hắn chọn phân thân ở nơi này không ngờ được một số dân bản xứ tôn sùng hắn như thần linh. Chuyện này qua ghi chép trong kết tinh ký ức truyền thừa cuối cùng, ta còn biết Đồ Ti đáp lại bọn họ bằng cách xây dựng những chỗ Cổ Thần Hiến tế! Tuy hàng vạn năm đã trôi qua, dân bản xứ này cũng đã sớm chết sạch, nhưng Tiên Di Tộc ẩn dật ở một chỗ sâu, cũng là bộ lạc bản xứ cuối cùng còn có Cổ Thần Hiến tế. Ở đó, ta vẫn có thể thoáng thi triển một ít thần thông.
 
Ở nơi đó có cái tên tiểu bối Tiên Di Tộc hàng năm ngủ say. Vì đạt được Tu chân tinh, ta không tiếc đại giới, âm thầm trợ giúp tên tiểu bối của bộ tộc hoang dã kia từ Thập Nhất Diệp đạt đến Thập Nhị Diệp, khiến cho toàn tộc thoát ra khỏi phong ấn, sát nhập vào bên trong hàng ngũ tu sĩ.
 
Hết thảy những điều này đều là dựa theo kế hoạch của ta mà tiến hành, Tu Chân tinh chi địa rốt cục cũng mở ra. Vương Lâm, sứ giả của ta đã gặp ngươi rồi! Tuy tu vi của ngươi đã cường đại hơn nhiều nhưng Thác Lâm ta làm sao có thể quên ngươi được. Tướng mạo của ngươi, thần thức của ngươi đã khắc sâu trong nội tâm của ta. Dù ngươi có chạy đi đằng trời, ta đều có thể tìm được ngươi!
 
Thác Lâm ngửa mặt nhòn trời cười lớn. Tiếng cười của hắn truyền ra khắp cả biển máu, khiến cho sóng biển sôi trào, lập tức sóng biến cuồn cuộn nổi lên, sóng sau đè sóng trước.
 
Hai mắt hắn loé lên hào quang màu đỏ, dường như so với biển máu còn dày đặc hơn gấp mấy lần!
 
- Vương Lâm, ngày Thác Lâm ta thoát khốn sẽ nuốt truyền thừa của ngươi, ta sẽ là Cổ Thần, Bát tinh Cổ Thần! Đến lúc đó, cả tinh không này còn ai có thể là đối thủ của ta!?!
 
Theo tiếng cười điên cuồng của Thác Lâm, bên trong biển máu truyền ra mấy tiếng xèo xèo. Chỉ thấy hai con khỉ nhỏ ló đầu ra khỏi biển máu, nhảy tới bên người Thác Lâm.
 
Trong mắt của hai con khỉ nhỏ này tản mắt ra ánh sáng yêu dị màu đỏ.
 
Ngay lúc này, ở bên trong Chu Tước Mộ, lão già lưu lại tiếng cười âm trầm, ánh mắt lại lộ ra ánh sáng màu đỏ, trên vai hắn có một con khỉ nhỏ nằm sấp. Trong mắt nó, ánh sáng màu đỏ ngày càng tăng.
 
Con khỉ nhỏ này kêu lên một tiếng, ánh sáng màu đỏ trong mắt của lào già tiêu tán, xoay người nhìn về phía xa xa, hào quang màu đỏ lập tức sáng ngời lên.
 
- Hắn, đến đây!
 
Thân mình lão già khẽ động, hướng về phía trước bước ra. Đúng lúc đó, con khỉ nhỏ trên đầu vai của nó lập tức rống lên một tiếng trầm thấp.
 
Bước chân của lão già đột nhiên dừng lại, trầm mặc giây lát, xoay người rời đi. Mục tiêu của hắn là vị trí trung tâm của Chu Tước Mộ.
 
Trong khi lão già quay đi, con khỉ nhỏ này quay đầu nhỉn về phía sau, hào quang màu đỏ trong mắt không ngừng loé ra.
 
Tốc độ của lão già này cực nhanh, mấy cái khe thứ nguyên xuất hiện trước người như bị lão biết trước, dễ dàng loé lên vượt qua, tốc độ dù nhanh nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm nào.
 
Không lâu sau khi lão già rời đi, một đạo vòng cung xé gió lao tới. Vương Lâm cau mày, nhìn về phương hướng lão già biến mất, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, đứng dậy hướng về phía xa xa lao đi. Dọc theo đường đi, hắn rất cẩn thẩn, thần thức tản ra. Đối với những cái khe thứ nguyên vô thanh vô tức xuất hiện, hắn rất đau đầu. Do có thứ ấy, hắn không thể đẩy nhanh tốc độ, chỉ có thể bước đi thong thả. Hai ngày sau, khi Vương Lâm đang phi hành, phóng qua một chỗ hư vô, ánh mắt hắn nhìn xa. Một vùng lòng chảo phía trước, có một cổ phá kim chi khí (1), đâm thẳng lên bầu trời, như kiếm quang của một thanh kiếm sắc bén.
 
(1) phá kim chi khí: cỗ khí thế có thể xuyên phá sắt thép!
 
Thần thức hắn đảo qua, nơi này có không dưới mấy vạn hố trũng, gắn liền thành một mảng lớn, nhìn không thấy cuối.
 
Ở bên trong mỗi cái hố trũng đều cắm một thanh trường kiếm. Tuy chỉ lộ ra một nửa nhưng kiếm quang quả thực rất nặng. Vừa đi vào nơi này, Vương Lâm đã rõ ràng có thể nhận thấy được kiếm ý dày đặc!
 
- Kim mệnh hồn!
 
Vương Lâm trầm mặc.
 
Hắn đã ở Chu Tước Mộ một thời gian không ít, hết thảy những thé trong Mộ này khác xa so với những gì Tư Đồ Nam nói. Vương Lâm cũng không phải là người đần độn. Cho đến hôm nay, hắn đã có những phân tích của chính mình về những hiện tượng này!
 
- Chỉ sợ là Chu Tước Mộ này căn bản chính là Tu Tinh Tinh. Lúc này, mặc dù nói ta đang ở trong Chu Tước Mộ, nhưng đồng dạng cũng ở trong Tu Tinh Tinh Do đó mới có thể gặp được nhiều Linh vật mệnh hồn như thế! Cho nên, có thể là do Tu Tinh Tinh sụp đổ nên nơi đây mới xuất hiện những cái khe kỳ dị. Sự sụp đổ này chính là Tu Tinh Tinh sụp đổ.
 
Sắc mặt của Vương Lâm âm trầm, nhìn những hố trũng trước mặt. Đây chỉ là những phân tích và phán đoán của hắn, cũng không thể hoàn toàn xác định. Cho nên hắn muốn đến chỗ trung tâm xem nơi đó có có Linh Sơn hay không. Nếu mà có Linh Sơn thì những điều mình suy đoán là sai lầm. Nếu không có thì Vương Lâm có thể khẳng định nơi này chính là Tu Tinh Tinh.