Tiên Nghịch

Chương 356: Nội môn Luyện Hồn Tông




Nhưng nếu đối phương là Kết Đan hậu kỳ thì pháp thuật này có tác dụng rất nhỏ, nếu không cẩn thận còn có thể bị cắn trả lại nữa.
 
So với Cực Cảnh thì kém hơn quá xa.
 
Vương Lâm khẽ lắc đầu. Tử Chú thuật này tuy nói thần kỳ nhưng đối với hắn lại không có sự trợ giúp nào. Tâm niệm hắn khẽ động, lực lượng kỳ dị của Tử Chú thuật lập tức tiêu tán trong cơ thể hắn.
 
Nháy mắt khi nó tiêu tan, thân thể của Tư Mã run lên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, phun ra một ngụm lớn máu tươi, hai mắt ảm đạm vô thần. Tử Chú thuật bị hoá giải, với tu vi của hắn không đủ để áp chế cắn trả của Tử Chú thuật, thân mình run lên một cái, ngã nhào xuống mặt đất.
 
Lúc này, từ trong Luyện Hồn Tông bay ra một đạo linh quang, quấn lấy thân mình của Tư Mã, kéo vào trong nội môn.
 
Không có gì hồi hộp, lần này Vương Lâm lại giành được thắng lợi.
 
Nội môn đệ tử chủ trì trận tỉ thí này liền hướng về Vương Lâm ôm quyền nói:
 
- Tại hạ Vương Chấn, lần sau gặp lại, Vương mỗ sẽ gọi ngươi là sư đệ. Thanh Mộc, theo ta đi gặp trưởng lão.
 
Vương Lâm mỉm cười gật đầu, cùng đối phương hoá thành một đạo cầu vồng, một trước một sau hướng về phía nội môn của Luyện Hồn Tông bay đi.
 
Nội môn của Luyện Hồn Tông tự hình thành một mảnh thiên địa. Nháy mắt sau khi xuyên qua nội môn đại trận, trước mắt Vương Lâm là một dãy núi liên miên không dứt, có ba ngọn núi lớn cao chọc trời hùng dũng đứng đó.
 
- Ba ngọn núi lớn này chính là vị trí của ba tông bên trong nội môn Luyện Hồn Tông. Ba tông của Luyện Hồn phân thành: luyện hồn, trừu phách, toả thần.
 
Vừa phi hành, Vương Chấn giới thiệu.
 
Vương Lâm gật gật đầu, nhìn về phía ba ngọn núi lớn.
 
Phía sau ba ngọn núi lớn này còn có quầng sáng cực lớn màu vàng. Bên trong quầng sáng này như một mảnh thiên địa khác, xa xa phát tán ra từng trận ánh sáng màu vàng, đem toàn bộ nội môn của Luyện Hồn Tông bao phủ bên trong.
 
- Cửu quyển Kim hoàn kia chính là nơi bế quan của chín vị Hoá Thần kỳ tiền bối của Luyện Hồn Tông chúng ta. Một ngày nào đó, ta cũng sẽ đạt đến Hoá Thần, trở thành Kim hoàn thứ mười!
 
Ánh mắt Vương Chấn lộ ra một tia sùng kính cuồng nhiệt.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn Kim hoàn kia một cái, hắn có thể cảm giác rõ ràng trong chín quầng sáng này truyền ra từng trận linh lực vô biên.
 
- Nếu tu vi của ta khôi phục, thì những Hoá Thần tu sĩ bên trong Kim hoàn này cũng không phải là đối thủ của ta!
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thường.
 
- Thanh Mộc, ngươi có biết Tằng Ngưu không?
 
Vương Chấn quay đầu lại nói.
 
- Tằng Ngưu?
 
Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, gật đầu nói:
 
- Đã nghe nói qua!
 
- Năm đó, nguyên bản Luyện Hồn Tông ta có mười vị Hoá Thần kỳ tu sĩ nhưng có một vị chết vào tay tên Tằng Ngưu này!
 
Vương Chấn lộ ra ánh mắt sùng kính, lại nói:
 
- Tên Tằng Ngưu này chính là mục tiêu của ta. Đến một ngày, ta sẽ cùng với hắn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân dưới Anh Biến kỳ trên Chu Tước tinh!
 
- Sao?
 
Vương Lâm ngẩn ra, suy nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra rốt cục mình giết một Hoá Thần kỳ tu sĩ của Luyện Hồn Tông lúc nào!
 
- Việc này có rất nhiều người biết được. Năm đó, vị lão tổ Hoá Thần đi du lịch đến quốc gia của Tằng Ngưu, đáng tiếc cuối cùng phát sinh xung đột với hắn, bị hắn giết chết!
 
Vương Chấn nói.
 
Vương Lâm xoa xoa mũi, hắn quả thực không ngửi nổi câu nói này!
 
- Tên Tằng Ngưu này mất tích đúng vào lúc Độn Thiên Thuỷ tổ của Luyện Hồn Tông ta chuẩn bị đi tìm hắn để hỏi rõ nguyên nhân.
 
Vương Chấn thở dài nói.
 
- Độn Thiên Thuỷ tổ?
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên.
 
- Việc này nói cho ngươi cũng không sao, dù sao ngươi cũng sẽ trở thành đệ tử của Nội môn. Luyện Hồn Tông chúng ta có hai vị Anh Biến kỳ Thuỷ tổ, trong đó có một người là Độn Thiên Thuỷ tổ. Ngươi thấy đạo kim hoàn kia chứ? Đằng sau Kim hoàn kia còn có hai đạo Huyết hoàn, đó là nơi bế quan của hai vị Thuỷ tổ.
 
Vương Chấn nói.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lại, phía sau chín đạo Kim hoàn thật lớn mơ hồ thấy được một tia huyết sắc.
 
Trong khi hai người nói chuyện đã đi vào Luyện Hồn Phong. Trên đỉnh của Luyện Hồn Phong có một toà đại điện được xây dựng từ những khối đá lớn màu xanh. Vương Chấn dừng lại bên ngoài đại điện, nói:
 
- Thanh Mộc, ngươi tiến vào đi, trưởng lão ở bên trong sẽ an bài cho ngươi.
 
- Vương Lâm gật gật đầu, thần sắc trầm tĩnh, bước chân đi vào trong đại điện.
 
Trong đại điện là một mảnh tối đen, nháy mắt khi hắn tiến vào, một cỗ uy áp ập đến. Chẳng qua uy áp này đối với Vương Lâm mà nói chỉ là vô dụng. Trên mặt hắn giả vờ lộ ra vẻ không chịu nổi áp lực, dừng chân lại.
 
Lúc này, uy áp kia cũng thu lại, một thanh âm già nua vang lên:
 
- Tiến lên đây.
 
Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ như được buông tha, bước lên phía trước.
 
Lúc này, đại điện bỗng nhiên sáng ngời, những chén thanh hoả ở bốn phía chậm rãi được đốt cháy lên. Bên trong có một lão nhân mặc một chiếc áo màu xanh, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Vương Lâm.
 
Tu vi của người này dĩ nhiên đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, sắp tới Hoá Thần, chỉ còn thiếu lĩnh ngộ về thiên đạo mà thôi!
 
- Ngươi tên gì?
 
Lão nhân tu hồi ánh mắt nhìn Vương Lâm, bình thản nói.
 
- Đệ tử là Thanh Mộc.
 
Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói.
 
- Tử Chú thuật của Tư Mã, ngươi phá giải như thế nào?
 
Ánh mắt của lão nhân ngưng trọng nói.
 
Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, bình tĩnh nói:
 
- Đệ tử ẩn tàng tu vi của mình, thực tế đã đạt đến Kết Đan kỳ đại viên mãn, Tử Chú thuật kia tự nhiên không thể đả thương được đệ tử.
 
Lão nhân gật đầu. Hắn xem ra tên Thanh Mộc này không nói sai, đích xác là ẩn tàng tu vi. Một khắc khi người này tiến vào đại điện, hắn đã phát hiện ra tu vi thực tế của tên Thanh Mộc này, không phải là Kết Đan trung kỳ mà Kết Đan đại viên mãn.
 
Thân mình lão khẽ động, nháy mắt đã đi đến bên cạnh Vương Lâm, ngón tay cái của tay phải điểm một cái về phía trước, nhanh như tia chớp đã đặt vào mi tâm của Vương Lâm.
 
Vương Lâm không né tránh, nháy mắt khi đối phương ấn ngón tay vào mi tâm, một cỗ hàn khí lạnh như băng tiến vào trong cơ thể hắn. Tuy nhiên, với nguyên thần của Vương Lâm cũng không có chút nào sợ hãi.
 
Một chốc sau, lão nhân thu ngón tay về, ánh mắt nhìn Vương Lâm không còn lạnh như băng nữa, trầm giọng nói:
 
- Lão phu là Đại trưởng lão của Luyện Hồn Phong. Ngươi đi Thiên Các đổi lấy phục sức và lệnh bài của đệ tử. Ngươi cũng có thể đi Tàng Kinh Các của Luyện Hồn Phong để chọn lựa các loại công pháp. Sau đó ngươi tìm một địa điểm nào đó trên ngọn núi này mở một động phủ mà tu luyện.
 
Trong Luyện Hồn Tông ta không có sư phụ, hoàn toàn dựa vào tự học. Nếu có gì cần hỏi, hãy đến hỏi ta.
 
Vương Lâm gật đầu bảo vâng, cung kính xoay người rời đi.
 
Không lâu sau khi hắn rời đi, hai cỗ thần thức cường đại xuất hiện trong đại điện.
 
- Sư đệ, người này như thế nào?
 
- Không có vấn đề gì cả!
 
Lão hừ nhẹ một tiếng nói.
 
- Sư đệ, những năm gần đây, mấy vị lão tổ đều bế quan, ta muốn đóng cửa không thu đệ tử, tránh để những kẻ có mục đích riêng trà trộn vào!
 
- Thật nực cười! Người có mục đích riêng trong Luyện Hồn Tông chúng ta còn ít sao? Thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít. Hai vị sư huynh áp đặt cứ mười người tiến vào chỗ các vị liền có một người có mục đích khác, trước hết hãy xử lý tốt công việc của chính mình đi đã, đừng có xem vào việc của Luyện Hồn Phong ta!
 
Giọng điệu của lão lạnh như băng.
 
- Oán khí của sư đệ thật lớn! Haha! Tên tiểu bối có trực giác tiên tri đã bị ta tuyển trúng. Người nắm giữ Tử Chú thuật bị Toả Thần sư đệ tuyển đi. Hiện tại chỉ còn người này, chính là người chiến thắng cuối cùng, chẳng lẽ sư đệ còn chưa thấy thoả mãn sao?
 
- Thối lắm! Hai người kia đều nắm giữ các thần thông riêng, người này chẳng qua là tu vi cao hơn một chút mà thôi, làm sao có thể so sánh được. Hai vị sư huynh, không tiễn!
 
Sắc mặt của lão rất khó coi.
 
Hai đạo thần thức truyền ra một tiếng cười lớn, lần lượt tiêu tan.
 
Vương Lâm đi trên Luyện Hồn Phong, thu hồi thần thức lại.
 
- Hoá Thần kỳ tu sĩ đều đang bế quan, trước mắt, Luyện Hồn Tông là do ba người này thủ hộ.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, hướng về Thiên Các đi đến.
 
Ở nơi đó, sau khi đổi lấy phục sức và lệnh bài của đệ tự, Vương Lâm nhìn sắc trời còn sớm nên liền đi Tàng Kinh Các.
 
Tàng Kinh Các của Luyện Hồn Phong cũng không lớn, chỉ có ba tầng.
 
Từ xa nhìn lại, nơi này cực kỳ bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả. Vương Lâm nhấc chân bước vào, bỗng nhiên ánh mắt trở nên tập trung nhìn về một lão nhân ngồi trong bên trong. Tu vi của lão nhân này đã gần đạt đến Nguyên Anh kỳ, chỉ kém một chút ít mà thôi.
 
Sắc mặt của lão nhân này vàng vọt, thân mình gầy gò. Hắn thờ ơ phát hiện có người đi vào, mí mắt nhướn lên, nói:
 
- Lệnh bài!
 
Vương Lâm xuất ra lệnh bài vừa được giao cho, lão nhân kia nhìn thoáng qua nói:
 
- Ngoại trừ không được đi lên tầng thứ ba, còn lại ngươi có thể tuỳ ý xem xét, thời gian là ba ngày, Vương Lâm gật đầu, tiến vào trong các.
 
Tầng thứ nhất đạp vào mắt hắn là những cái giá sách xếp san sát nhau, trên đó có ngọc giản, thẻ tre, thậm chí còn có một số thạch giản. Ánh mắt Vương Lâm đảo qua một lượt. Những công pháp này bao la vạn tượng, cực kỳ toàn diện. Trong đó có một số Vương Lâm đã biết, cũng có một số hắn chưa từng gặp qua.