Tiên Nghịch

Chương 205: Văn thú (Yêu thú hình con muỗi)




Linh Viên (vượn) ma đầu hoá thành một đạo tàn ảnh lao lên. Cánh của con yêu thú đập vội, tăng tốc độ lên gấp đôi, nháy mắt đã bỏ lại Linh Viên ma đầu phía sau.
 
Vương Lâm quan sát một cách rõ ràng. Hắn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện Thanh Đồng cổ kính. Thủ ấn trên tay hắn biến đổi, lập tức trên mặt gương thoáng hiện ra một đạo ánh sáng màu xanh, chiếu vào trên người con yêu thú.
 
Yêu thú kia lập tức rùng mình một cái. Từ trên người nó một đám khói màu xám nhanh chóng khuếch tán. Ánh sáng màu xanh chiếu lên người, không ngờ khi chạm đến đám khói xám kia, chớp mắt đã bị đọng lại.
 
Đáy lòng Hứa Lập Quốc run lên, thầm nhủ tên này quả nhiên lợi hại, may mà vừa rồi chính mình không lao lên. Hắn nhân lúc Vương Lâm không chú ý đến mình vội vàng lùi về phía sau. Trong lòng nó hạ quyết tâm, chỉ cần Vương Lâm không ra lệnh ép buộc thì chính mình như thế nào cũng không lao lên tự tìm phiền toái.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, càng cảm thấy hứng thú với con yêu thú này. Thủ pháp của hắn biến đổi, tay phải đánh ra một đạo linh quang lên phía trên Thanh Đồng Cổ Kính. Mặt gương bỗng nhiên lật lên, hướng mặt sau về phía yêu thú đang bỏ chạy, tỏa ra từng luồng ánh sáng màu xanh. Một con yêu thú giống hệt con yêu thú kia liền hiện lên trên mặt sau của gương. Cũng chỉ trong mấy tức thời gian sau đó, con sinh vật hiện lên trong tấm gương rống lên mấy tiếng, không ngờ từ trong gương lao ra.
 
Vừa ra ngoài, kích thước của nó lập tức trăng trưởng. Trong nháy mắt đã tương đương với con yêu thú đang bỏ chạy kia. Nếu đem hai con này đặt cạnh nhau thì thật khó để phân biệt được con nào thật, con nào giả.
 
Tiếng rống của sinh vật giả đã thu hút sự chú ý của con yêu thú. Nó đang bay nhanh lập tức chậm lại, xoay người nhìn chằm chằm vào sinh vật do Cổ Kính tạo ra. Cái xúc tu thật lớn trên miệng nháy mắt đỏ lên, không ngờ không chạy trốn mà lại nhanh chóng quay lại, vừa bay vừa kêu lên.
 
Rất nhanh, hai con thú đã quấn lấy nhau cùng một chỗ. Chỉ thấy từng đám khói màu xám khuếch tán ra xung quanh. Hai con thú đều né tránh, cùng với đó là hai cái xúc tu lớn không ngừng tìm cách đâm vào cơ thể của đối phương.
 
Vương Lâm đứng xa xa, cẩn thận quan sát phương thức chiến đấu của hai con yêu thú. Hiển nhiên đám khói xám là một loại thần thông của con yêu thú, còn xúc tu kia là vũ khí sắc bén của nó.
 
Do dự một lúc, tâm niệm Vương Lâm chuyển động, tay phải điểm lên mặt của Thanh Đồng Cổ Kính. Tốc độ của con sinh vật do Cổ Kính biến ảo thành liền chậm lại. Con yêu thú kia lập tức chớp lấy cơ hội, thân mình nó loé lên, xúc tu sắc bén trong nháy mắt đã đâm sâu vào cơ thể sinh vật giả, sau đó hung hăng hút lấy. Sinh vật giả kêu lên một tiếng, hoá thành một làn ánh sáng màu xanh tiêu tan.
 
Con yêu thú ngẩn ra, nhưng nhanh chóng rống lên vài tiếng, quay người lại hung dữ nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Xúc tu thật dài lại đỏ lên, chẳng qua sau khi nó do dự một chút liền không lao lên tấn công mà lại xoay người bỏ chạy.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, quát:
 
- Nghiệt súc, muốn chạy ư!
 
Nói xong, tay phải hắn vung lên. Trong tay liền xuất hiện một vật. Đó là một cái cờ nhỏ, toàn thân đen nhánh, phát tán ra sát khí. Đó chính là Cấm phiên chỉ có một thuộc tính. Trước mắt, đây là pháp bảo có uy lực lớn nhất của Vương Lâm. Mặc dù hắn cũng không dám đem nó luyện chế đến cảnh giới Tiểu thành với chín mươi chín tổ cấm chế. Nếu không, một khi số lượng cấm chế đạt tới chín mươi chín cái sẽ dẫn Thiên Kiếp đánh xuống. Không có màn sương mù trên Tu Ma hải ngăn cản, dưới đạo Thiên Kiếp, Cấm phiên rất có thể sẽ bị hủy. Cho nên, hắn chỉ luyện chế Cấm phiên đến chín mươi tám tổ cấm chế liền ngừng lại.
 
Yêu thú kia dĩ nhiên thông linh. Sau khi thấy hắc kỳ xuất hiện, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoảng. Nó vỗ hai cánh một cách điên cuồng, tốc độ lập tức nhanh hơn vài phần, gần như hoá thành một đạo thiểm điện bỏ chạy.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nắm Cấm phiên trong tay phải. Lập tức lá cờ không gió vẫn tự động tung bay. Trong nháy mắt, từ trong cấm phiên phát ra một đạo cấm khí, giống như sao băng trên bầu trời, ầm ầm giáng xuống.
 
Gần như chỉ trong chớp mắt, nó đã đuổi theo yêu thú kia. Ánh mắt của con yêu thú đã từ sợ hãi chuyển thành kinh hoàng, từ trên người không ngừng tỏa ra đám khói màu xám. Chẳng qua, đám khói màu xám này đối với công kích của Cấm phiên quá bé nhỏ, không đáng kể. Công kích của cấm phiên không hề bị cản trở, đánh lên người con thú.
 
Thân thể con yêu thú lập tức run lên, từ giữa không trung rơi xuống. Vương Lâm giơ tay chộp một cái. Con thú liền rơi vào trong tay hắn.
 
Vừa rồi Vương Lâm đã giảm uy lực của cấm phiên xuống mức rất thấp, chỉ dùng có hai thành mà thôi. Nhưng hắn vẫn xem thường uy lực của cấm chế một thuộc tính. Chỉ gần hai thành mà đã có thể tương đương với Kết Đan hậu kỳ tu sĩ. Khiến cho con yêu thú lập tức thụ thương.
 
Yêu thú rơi vào trong tay Vương Lâm, trên thân đã bị thương nhiều chỗ, chảy ra một dòng máu màu tím. Thậm chí xúc tu của nó cũng xuất hiện những vết rách, hai mắt ảm đạm, hiển nhiên đã hấp hối sắp chết.
 
Thần sắc Vương Lâm vẫn hết sức bình tĩnh. Hắn bấm vào đầu ngón tay, bắn ra một giọt máu tươi vào hai mắt của con thú. Ngay sau đó, hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra mấy viên đan dược của Vân Thiên tông, cho con thú này ăn.
 
Sau khi yêu thú ăn đan dược, thân mình nó lập tức run lên, loé ra từng làn khói màu xám. Dần dần miệng các vết thương nhanh chóng khép lại, vết rách trên xúc tu cũng dần biến mất, không lâu sau đã khôi phục bình thường. Hai cánh của nó chấn động, từ trong tay Vương Lâm bay lên. Sau khi bay xung quanh hắn mấy vòng, nó bất đắc dĩ kêu vang vài tiếng.
 
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên nội đan. Vừa thấy viên nội đan, hai mắt con thú lập tức sáng ngời, xúc tu thật lớn đột nhiên khẽ động, lấy tốc độ cực nhanh đâm vào trong viên nội đan. Viên nội đan nhanh chóng thu nhỏ lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Thân thể con thú này khẽ động, to lên thêm một chút.
 
Vương Lâm xoa xoa cằm, nhìn con thú. Chợt hắn lấy hết nội đan từ bên trong túi trữ vật ra, lần lượt ném cho nó.
 
Ánh mắt của con thú trở nên điên cuồng. Mỗi khi hấp thu một viên nội đan, thân thể nó lại lớn hơn một vòng. Nếu là ăn vào một viên nội đan của trung phẩm linh thú thì thân thể nó lại lớn hơn gấp đôi.
 
Sau khi liên tục ăn hơn mười viên nội đan, thân thể nó dĩ nhiên đã to như một con bê. Lúc này có thể thấy được rất nhiều sợi lông tơ nhỏ trên thân của nó. Hai cánh thật lớn lại dài hơn chừng một trượng, khi vỗ lên đã tạo ra từng cơn gió mạnh.
 
Nhất là cái xúc tu của nó ngày càng dài ra và sắc bén làm cho người ta phải sợ hãi. Dù là Vương Lâm cũng cảm thấy có chút dựng cả tóc gáy.
 
Vương Lâm có thể xác định, dọc đường đi hắn cũng chưa gặp được yêu thú nào đến bực này.
 
Khi thân thể nó còn nhỏ thì đám khói màu xám chính là thủ đoạn công kích chủ yếu của nó. Nhưng hiện tại nó đã lớn hơn nhiều. Vương Lâm nhìn kỹ thì mới biết cái xúc tu sắc bén kia mới chân chính là vũ khí của nó.
 
Khoé miệng khẽ động, thân mình Vương Lâm nhảy lên trên lưng con thú. Sau khi, hắn phát ra một đạo thần niệm, cánh của nó chợt vỗ nhẹ một cái. Thân hình nó liền hoá thành một tia chớp, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến mất không thấy.
 
Vương Lâm cảm giác được từng làn gió đập mạnh vào mặt. Hiển nhiên sau khi ăn nội đan, thì tốc độ của nó cũng gia tăng một cách mạnh mẽ.
 
Trước đây Vương Lâm vẫn có chút hâm mộ con thuyền của Khâu Tứ Bình. Tuy nói hắn có thể lấy xác tiểu thú tạo thành cơn lốc nhưng tốc độ cũng không thể so với tốc độ của chiếc thuyền được.
 
Nhưng hiện tại, có con yêu thú này, tốc độ của nó đã vượt xa con thuyền của Khâu Tứ Bình. Thậm chí so với Vương Lâm phi hành cũng đã tương đương.