Tiên Nghịch

Chương 1877: Huyết chiến!




Thiên Ngưu hiện ra, phá tan khối băng, củng vì nó xuất hiện khiến cho mười hai thân ảnh xung quanh Vương Lâm bị tấn công trực tiếp!
 
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này giống như là một bức tranh. Nếu có thể đem bức tranh này vẽ ra thì sẽ có thể trở thành một kiệt tác truyền đời!
 
Trong bức tranh này, một con kim ngưu to lớn sừng sững đứng trên mặt đất, ở bên ngoài thân thể của con kim ngưu này có mười hai tu sĩ, trong đó có sáu người đang điểm lên thân thể con kim ngưu này.
 
Nhưng thân thể bọn họ bỗng chấn động mạnh, phun ra máu tươi, thân thể bỗng nhiên bị cuốn đi. Không chỉ ngón tay mà cả cánh tay của bọn họ đồng thời tan vỡ hóa thành một đám máu thịt hỗn độn!
 
Còn có ba người đang hạ hữu chưởng xuống, thân thể họ tuôn ra sương máu, nhanh chóng lui về phía sau!
 
về phần thanh kiếm đâm vào đỉnh đầu của con kim ngưu này, ở phía sau còn có ba người đang lao tới, lúc này thanh kiếm kia vỡ tan, ba người này bị cái đầu của kim ngưu nhoáng lên một cái lập tức phun ra máu tươi lui lại!
 
Thê thảm nhất chính là ba hắc ảnh đang đánh tới kia, bọn họ có lẽ đang định đoạt xá, nhưng ngay khi đánh tới thì kim ngưu trong nháy mắt xuất hiện. Kim ngưu há to miệng, ba người kia chưa kịp chui tới đã lập tức bị lực hút hút vào, bị nuốt lấy!
 
Trong khi con kim ngưu này gào thét, Vương Lâm ở bên trong hai tay bấm quyết, lập tức kim ngưu hiện ra bên ngoài thân thể hướng về phía trước ầm ầm phóng đi, đuổi theo chín người hóa thành băng long đang cuốn về phía sau kia, trực tiếp đánh tới. Chín người kia kêu lên thảm thiết, kim ngưu kia không dừng lại chút nào, trực tiếp vọt tới cuối đường, ầm ầm nổ tung!
 
Lực lượng nổ tung này đủ để rung chuyển thiên địa, thậm chí đủ để phía đông thành này sụp đổ. Nhưng hiện giờ trong khi sụp đổ liền có gió tuyết vô tận nổi lên, toàn bộ nhà cửa ở bốn phía vẫn không động đậy một chút nào!
 
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, không hề dừng lại mà thân thể bước tới từng bước, trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước ba người vừa tránh được đòn tấn công của kim ngưu. Mang theo sát khí. thân thể hắn hóa nhoáng lên một cái hóa thành một đám sương mù, ầm ầm tràn ngập ba người kia. Trong tiếng kêu thảm thiết vô tận, Vương Lâm đã hấp thụ toàn bộ tinh khí huyết nhục của bọn họ. sau khi cắn nuốt cả nguyên thần sương mù liền tản ra, hướng về những người còn lại cắn nuốt.
 
Sáu người ở hai bên vừa bị vỡ vụn cả ngón tay và cánh tay đang nhanh chóng lui về phía sau. trong cơn tuyệt vọng chỉ thấy đám sương đen kia gào thét lao tới, chia làm hai bộ phận bao phủ toàn bộ sáu người này, bắt đầu cắn nuốt!
 
Cùng lúc đó, ở bên trong đám sương mù bỗng nhiên xuất hiện một thanh cốt âm đao. Ngay khi thanh đao này xuất hiện liền hướng lên trời chém một nhát, ba người sau khi trọng thương đang lùi lại ở trên không trung thân thể run lên, hóa thành sáu mảnh, còn nguyên thần thì bị hấp thụ dung nhập vào trong đám sương mù phía dưới.
 
Gió tuyết trên đường nức nở gào thét, thanh âm hỗn loạn thê lương. Vương Lâm sau khi biến thành đám sương đen đảo quanh một vòng liền lao thẳng tới chín người đang bao vây Hải Tử Thiên Tôn.
 
Chín người kia sau khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng vừa rồi lúc này liền bỏ qua bao vây Hải Tử Thiên Tôn, điên cuồng lùi về phía sau. Nhưng tốc độ của bọn họ trước đám sương mù do Vương Lâm biến thành cực kỳ yếu ớt, ngay lập tức bị đuổi theo, trực tiếp bị bao phủ. Khi sương mù đi qua, chỉ còn lại chín bộ hài cốt héo rủ!
 
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, trên mặt đất đầy hài cốt, sương mù do Vương Lâm biến thành ngưng tụ lại bên cạnh Hài Tử Thiên Tôn. Thân thể hắn lộ ra, sắc mặt tái nhợt, sau khi hiện thân lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi kia rơi lên mặt đất đầy tuyết nhìn thật kinh - Đi!
 
Thân thể Vương Lâm từng bước đi về phía trước, thẳng tới cuối con phố.
 
Hải Tử Thiên Tôn cắn môi dưới, đi theo phía sau. Sự giết chóc ớ mức độ này với tu vi của nàng hoàn toàn rất khó tham dự vào. Trong nháy mắt giết chết hơn ba mươi người, mỗi một người đều có tu vi của Thiên Tôn!
 
Nhưng Hải Tử Thiên Tôn quan hệ rất rộng. Thiên Tôn tu sĩ phần lớn đều có ấn tượng, nhưng hơn ba mươi người này nàng cũng chưa bao giờ gặp qua, cực kỳ xa lạ!
 
- Bọn họ không phải là Thiên Tôn tu sĩ, mà bị cưỡng ép nâng tới trình độ của Thiên Tôn! Không thể tồn tại quá lâu!
 
Vương Lâm lúc trước cũng xác định như vậy. Chính là vì sau khi hắn cắn nuốt nguyên thần của hơn ba mươi người này vốn có ý định ngưng tụ thần mạch, nhưng những nguyên thần này lại hỗn tạp, không được tinh khiết, với sự luyện hóa trong cơ thể hắn lúc này cần phải mất một chút thời gian mới có thể được.
 
Chỉ là ngay cả sau khi ngưng tụ lại với nhau, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngưng tụ ra được một thần mạch mà thôi.
 
Mà thông qua sự hấp thụ nguyên thần của bọn họ, Vương Lâm có thể đoán được rõ ràng thời gian tồn tại của bọn họ chỉ có một canh giờ!
 
Trả một cái giá rất lớn. kể cả sinh mạng để đổi lấy sự bạo phát tu vi trong một canh giờ!
 
Thần mạch của Vương Lâm hiện giờ đã được năm đường, tối đa có thể triển khai tốc độ của chín mươi tám phân ảnh. nếu có thể có thêm một đường nữa, thì chiến lực của hắn sẽ tăng lên không ít.
 
- Trận chém giết này ở bên trong có bóng dáng của quốc sư. Đồ án xuất hiện ở bốn phía vừa rồi có ẩn chứa sức mạnh mà ta không thể phá giải hoàn toàn, chỉ có thể làm yếu đi một chút mà thôi. Nếu không thể phá vỡ phong ấn giam cầm này thì sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy chiến lực của ta!
 
Thân thể Vương Lâm tiến nhanh về phía trước, ở bên trong gió tuyết này càng ngày càng tới gần cuối con đường.
 
Nhưng nguyên thần trong cơ thể của hắn rất nhanh cũng đã bị hắn truy tầm ký ức, nhưng đều là một đám mơ hồ, đã bị người ta xóa đi!
 
- Nơi đây đã bị giam cầm, vừa rồi ta đã lấy lực nổ tung của Thiên Ngưu định phá tan sự giam cầm này, nhưng cũng không thể rung chuyển được chút nào. Nơi này đã bị người ta thay đổi càn khôn, khi sắp đặt thế trận này, đối phương dĩ nhiên đã nghĩ tới sự cứu viện của người ngoài!
 
Nói như vậy, sự cứu viện của Cửu Đế Đại Thiên Tôn cũng không cần phải lo lắng nhiều. Nếu là ta sắp đặt thế trận này, nhất định sẽ chuẩn bị hai thứ, một là giam cầm nơi này phong bế toàn bộ khí tức tiết ra ngoài, hai là tìm người tới hạn chế Cửu Đế Đại Thiên Tôn!
 
Đương nhiên hết thảy chuyện này cũng không phải Cửu Đại Thiên Tôn bố trí làm tiền đề, nhưng theo trực giác của ta thì không phải là Cửu Đế! Người bố trí thế trận này có lẽ cũng đang ở chỗ này chờ đợi sát chiêu cuổi cùng dành cho ta!
 
Trong lúc Vương Lâm tiến về phía trước trong đầu không ngừng suy nghĩ, mang theo Hải Tử Thiên Tôn đi về phía cuối con đường.
 
Nhưng đúng lúc này, bên trong gió tuyết bất ngờ có ba thân ảnh từ phía trước hiện ra. Ba người này lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm Vương Lâm. hóa thành ba đạo cầu vồng phóng nhanh tới.
 
Ba người còn chưa tới gần lập tức đã có một lực lượng tu vi gần tới Dược Thiên Tôn khuếch tán ra!
 
Ở phía sau ba người này còn có hai thân ảnh mặc áo đen đang từ trong gió tuyết đi ra. Hai người này không ngờ có được tu vi của Dược Thiên Tôn. Mang theo cái nhìn lạnh lùng, hai người này giơ tay phải lên, bên trong gió tuyết lập tức có hắc phong gào thét, hóa thành hai con rắn lớn màu đen. Hai con rắn kia ngóc đầu lên, chiếm cứ giữa thiên địa.
 
- Hồn khải sứ giả!
 
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra ngay!
 
- Hai người xa lạ này, trong những Dược Thiên Tôn, ta ở Từ Dương Tông xem đồ phổ, bốn mươi tám người còn lại không ai có hồn khải. Hai người này nhất định là cũng nhờ một thủ đoạn đặc biệt nâng cao tu vi tới sức mạnh của Dược Thiên Tôn, còn được ban cho hồn phong!
 
Ở tổ thành này, có thể làm được điều này chỉ có tiên hoàng!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hắn dừng chân lại giơ tay trái lên. đẩy Hài Tử Thiên Tôn ở bên cạnh ra.
 
- Hài Tử. ngươi lùi lại, bọn họ sẽ không đả thương ngươi. Trận chiến này ngươi không nên ra tay!
 
- Vương Lâm.
 
Hài Tử Thiên Tôn thần sắc lo lắng, đang muốn giải thích nhưng bị Vương Lâm vung tay trái lên, thân thể nàng liền bị đẩy lùi lại hơn mười trượng, trơ mắt nhìn Vương Lâm nhấc chân, như thiêu thân đâm đầu vào biển lửa, lao thẳng tới năm người ở phía trước!
 
Năm người kia ba trắng hai đen. hóa thành năm đạo cầu vồng nhanh chóng tiếp cận Vương Lâm!
 
Con phố đầy gió tuyết, dưới đất tràn ngập hài cốt, gió tuyết càng ngày càng lớn. trong tiếng nức nớ gào thét sáu người mang theo sát khí triển khai trận chém giết thứ hai!
 
- Giết!
 
Vương Lâm hai mắt đỏ bừng, trong tiếng gầm nhẹ chợt lóe lên, cầm cốt âm đao trên tay phải hướng về phía sáu người kia nhanh chóng lao tới.
 
Trận chém giết này không có một chút biểu diễn nào. Ba người mặc áo trắng ở phía trước cũng không thi triển nhiều thần thông, chỉ có hai thức! Thức thứ nhất, đó là ngưng tụ sức mạnh của gió tuyết, hình thành một vụ nổ gió tuyết, quét ngang thiên địa. hóa thành một trận cuồng phong lớn lao thẳng tới Vương Lâm!
 
Thức thứ hai. đó là tự bạo!
 
Tiếng nổ ầm ầm trong nháy mắt kinh thiên động địa. Sau khi một đao của Vương Lâm chém tan cuồng phong, đối mặt với ba người áo trắng tự bạo thân thể, tay phải hắn giơ lên bỗng nhiên vung về phía trước.
 
Chín mươi chín Dịch Linh Án. bên trong có chín mươi hai là thật, ngưng tụ lại với nhau giống như là bài sơn đảo hải, đối kháng với sức mạnh tự bạo của ba người kia.
 
Sức tấn công hùng mạnh này vẫn không thể khiến cho sự giam cầm ở nơi này sụp đổ. Theo thân ảnh Vương Lâm lao ra, hai người mặc áo đen cùng với hai con rắn chiếm cứ không trung kia lao nhanh tới. Ba người trên con phố này ngay lập tức va chạm vào nhau.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng, trong hai người áo đen kia có một người phun ra máu tươi! Người này toàn thân nổ tung, còn người kia trên mi tâm có một đường đao đỏ như máu. thân hình bị chia làm hai nửa!
 
Thân thể Vương Lâm vọt tới trước mười trượng, lảo đảo cắm thanh âm đao trên tay phải xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi lên trên mặt đất đầy tuyết, từng trận bạch khí bốc lên!
 
Ngay khi Vương Lâm chống âm đao xuống đất, đột nhiên trong cơn gió tuyết phía sau hắn bỗng nhiên có một bàn tay xuất hiện. Cánh tay này vô thanh vô tức sau khi đột nhiên hiện ra liền trực tiếp điểm vào gáy Vương Lâm!
 
Một chỉ này mang theo một sự kỳ dị không nói nên lời, giống như nó không hề tồn tại, nhưng lúc này lại giống như là thần thông biến không thành có của Đại Thiên Tôn. xuất hiện một cách quỷ dị!
 
Một chỉ điểm xuống, ngay khi cách đầu Vương Lâm bảy tấc, Vương Lâm không hề quay đầu lại mà vọt mạnh tới trước, thân thể trong lúc quay lại liền vung âm đao quét ngang mặt đất trực tiếp va chạm với ngón tay kia!
 
Trong tiếng rắc rắc, thanh âm đao của Vương Lâm xuất hiện rất nhiều vết nứt, đột nhiên tan vỡ. Vô sổ mảnh vỡ tứ tán phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của Vương Lâm, dường như hắn đối với việc thanh đao nay bị hủy không có gì là ngoài dự tính, mà đã sớm có chuẩn bị. Ngay khi những mảnh vỡ tản ra. hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên kim quang chói mắt!
 
Kim quang này đến từ phân thân cực mạnh của Vương Lâm ở trong hư vô! Từ đầu hắn vẫn không sử dụng phân thân mà vẫn ẩn giấu, chính là vì chờ ngón tay này xuất hiện!
 
Cũng chính là chủ nhân của ngón tay này đã bố trí đồ án ở bốn phía, giam cầm chiến lực của Vương Lâm!
 
Theo kim quang xuất hiện, sự giam cầm trong cơ thể Vương Lâm lập tức trở nên yếu ớt, ngay tức khắc bị phá hủy. Ngay khi toàn bộ chiến lực của hắn hồi phục, những mảnh của âm đao phản xạ kim quang, bất ngờ đang bay tứ tán bỗng hợp thành một trận pháp!
 
Cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm đại thành, trận pháp đối với hắn mà nói có thể tiện tay mà bố trí!
 
Lấy những mảnh của cốt đao làm trận pháp, phản chiếu kim quang từ trong hai mắt. Khi hình thành một trận pháp trong phạm vi nhỏ, Vương Lâm giơ tay trái lên, cũng là một chỉ đón lấy kim quang, cùng với ngón tay bỗng nhiên xuất hiện kia va chạm với nhau!