Tiên Nghịch

Chương 1855: Lại tới!




Đối với tu sĩ mà nói, mười ba năm chỉ thoáng cái là trôi qua. Vương Lâm trong mười ba năm này đối với Thái Sơ bản nguyên đã hoàn toàn hiểu rõ trong lòng, khiến cho bản nguyên đặc thù của hắn nhiều hơn một đạo!
 
Còn về Mặc Diệt bản nguyên thì trong bốn ngàn lần quan sát đêm tối cắn nuốt ánh sáng ban ngày trong mười ba năm này, hơn nữa có cảm ngộ trong Đông Lâm Trì, dần dần tuy rằng còn chưa hoàn toàn nắm giữ nhưng hắn cũng đã khá minh bạch.
 
Trong mười ba năm, giọng nói trầm thấp cảm ngộ của Đông Lâm Trì đã không còn xuất hiện nữa.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi trong Đông Lâm Trì trên tế đàn. Mái tóc dài buông xuống, thắt lưng thẳng tắp. Trong mười ba năm này tu vi hắn vẫn như trước nhưng mái tóc sau nhiều lần quan sát mặt trời lặn, mặt trời mọc lại không biết vì sao mà từ từ dài ra.
 
Hồi lâu hắn mở đôi mắt, bên trong mắt trái có một vầng mặt trời bình minh, trong mắt phải có một vùng đêm tối. Hai loại biểu tượng kỳ dị này khiến cho Vương Lâm trông vô cùng quỷ dị.
 
- Thái Sơ bản nguyên có thể dung hợp vào lôi đình chân thân, cùng sát lục và cấm chế dung hợp, trở thành đạo bản nguyên thứ tư trong lôi đình chân thân. Còn Mặc Diệt bản nguyên này.ta vẫn còn chưa nhìn thấu hoàn toàn, chỉ có thể có chút thành tựu mà thôi nhưng cũng không ngại dung hợp. Nương theo lực lượng dung hợp này, có lẽ tu vi của ta bởi trong lôi đình chân thân có năm đạo bản nguyên ngưng tụ mà tăng lên.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Hắn sở dĩ tới Đông Lâm Tông này chính là vì muốn tìm cho mình một cơ hội đột phá tu vi.
 
Một khi cơ hội này xuất hiện, nếu tu vi của hắn đột phá thì tiếp tục xông lên Thiên Tôn Niết, sau đó có thể chuẩn bị tốt cho lần tới hoàng thành của Tiên Tộc.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, thân thể xuất hiện hình ảnh trọng điệp. Những tia sét lóe lên, lôi đình chân thân nhoáng lên liền xuất hiện, khoanh chân ngồi đối diện với bản thể của Vương Lâm.
 
Vẻ mặt lôi đình chân thân lạnh lùng, toàn thân không ngừng lóe lên tia chớp, trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng loẹt xoẹt. Một cảm giác hủy diệt không khỏi hiện lên trong lòng Vương Lâm khi nhìn khối lôi đình chân thân này.
 
- Trong lôi đình chân thân này tồn tại luồng sát lục lôi đình, hình thành lực hủy diệt khó có thể hình dung nổi. Luồng lực lượng này ta cảm thấy rất xa lạ.
 
Vương Lâm nhìn lôi đình chân thân cũng mặc bạch y giống hắn.
 
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm giơ tay phải vung về phía lôi đình chân thân.
 
- Ngươi ẩn chứa sát lục, trong lôi đình lại tràn ngập lực lượng hủy diệt, nên mặt hắc y như ta năm xưa, hóa thành hắc ám, do vậy lại càng dễ dàng cảm ngộ Mặc Diệt bản nguyên hơn.
 
Trong cái phất tay này, bạch y của lôi đình chân thân như ánh sáng bị bóng tối cắn nuốt, hoàn toàn biến thành màu đen.
 
Lôi đình chân thân mặc hắc y trong tích tắc khi quần áo biến thành màu đen. Luồng cảm giác hủy diệt bên trong thân thể dường như càng đậm thêm một chút.
 
Yên lặng nhìn lôi đình chân thân của mình, vầng mặt trời trong mắt trái Vương Lâm lại không hề tỏa ra chút ánh sáng, từ từ hiện ra, lơ lửng giữa hắn và lôi đình chân thân. Một lát sau nó dừng lại, lao thẳng vào lôi đình chân thân, trong phút chốc dung nhập vào thân thể lôi đình chân thân.
 
Thân thể lôi đình chân thân lập tức chấn động, ánh sáng chói mắt từ trong thân thể lan ra, giống như lực lượng của ánh mặt trời, vừa dung hợp liền xuất hiện lực lượng bài xích với lực lượng hủy diệt của lôi đình chân thân.
 
Vương Lâm quan sát trong chốc lát liền không đế ý tới nữa mà trong mắt phải lập tức trở nên đen kịt. Một màu đen như mực chợt tràn ra, ngưng tụ trên tay phải Vương Lâm, hóa thành một mặt trời, chẳng qua mặt trời này lại là màu đen.
 
Phất tay một cái, mặt trời màu đen này bay về phía lôi đình chân thân, lại dung hợp một lần nữa.
 
Nhưng ngay trong tích tắc khi mặt trời màu đen này dung hợp với lôi đình chân thân, thần thức bản thể của Vương Lâm lập tức dùng uy áp cường đại phủ xuống lôi đình chân thân, mạnh mẽ khiến cho tất cả bản nguyên trong lôi đình chân thân dựa vào ý chí của hắn mà dung hợp!
 
Mặt trời màu đen kia dù mới ẩn chứa không nhiều bản nguyên nhưng có lẽ chính vì như vậy, hơn nữa là có cùng loại lực lượng hủy diệt nên một khi dung nhập vào trong lôi đình chân thân liền bị lôi đình chân thân hấp thu, hòa hợp làm một, khiến sát lục lôi đình xuất hiện biến hóa một lần nữa!
 
Sát lục lôi đình vốn là hủy thiên diệt địa, xé tan tất cả ánh sáng, hóa thành hư vô, sau khi dung hợp với Mặc Diệt bản nguyên, một luồng khí tức hủy thiên diệt địa bắt ngờ từ trong cơ thể lôi đình chân thân khuếch tán ra. Khí tức này mặc dù dưới ý chí của Vương Lâm cũng có cảm giác áp chế không nổi.
 
Giết chóc chúng sinh, hủy diệt cả thế giới, xé tan tất cả ánh sáng, khiến cho đêm đen bao phủ. Cũng khiến tất cả trở thành đống đổ nát hư vô. Đây chính là lực lượng ẩn chứa trong sát lục lôi đình mà Vương Lâm vô ý sáng tạo ra!
 
Chẳng qua luồng lực lượng này vốn là tồn tại trong cấm chế. bị vây trong lôi đình chân thân, giống như bị phong ấn, không cho phép thoát ra. Một khi luồng lực lượng này tỏa ra thì nhất định sẽ tạo thành một tai kiếp lớn!
 
Lôi đình chân thân lúc trước miễn cưỡng thăng bằng, có cấm chế bản nguyên khóa chặt bên ngoài thân thể. Nhưng hiện giờ bởi Mặc Diệt bản nguyên dung hợp vào bên trong khiến cho sự thăng bằng mỏng manh này liền sụp đổ.
 
Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của Vương Lâm. Trong nháy mắt khi cấm chế này không thể khống chế lực lượng hủy diệt, Thái Sơ bản nguyên đại biểu cho ánh sáng lập tức dung hợp với cấm chế bản nguyên, hình thành phong ấn mới, lại tạo thành sự cân bằng với sát lục.
 
Không ngừng đối kháng với phong ấn, lôi đình chân thân nay của Vương Lâm giống như có thể bị ngọn lửa thiêu đốt bất cứ lúc nào, chăng khác gì phàm nhân sử dụng lửa, nếu không hoàn toàn khống chế được thì sẽ bị lửa thiêu.
 
Hủy diệt và phong ấn, bóng tối và ánh sáng, nhờ lôi đình dẫn dắt, trong khối chân thân này, trong nháy mắt lại miễn cưỡng đạt được thăng bằng. Chẳng qua cấm chế dung hợp với Thái Sơ bản nguyên giống như hoàn toàn không thể đối kháng với Mặc Diệt và sát lục, nguy cơ không tiêu tán nhưng Vương Lâm vẫn phải làm như vậy.
 
Từ một khắc khi hắn vô ý sáng tạo ra sát lục lôi đình trong khối lôi đình chân thân này, hắn đã hiểu rằng nhất định khối chân thân này sẽ phải bất đồng với ngũ hành chân thân.
 
Trong lôi đình chân thân này có bốn đạo bản nguyên dung hợp đối kháng, miễn cưỡng có thể tạo thành một thể. Trong nháy mắt này, lôi đình chân thân bỗng mở mắt, trong mắt trái rõ ràng là ánh sáng, mắt phải là bóng tối, từng bước tới gần Vương Lâm, giống như trở nên trong suốt, chồng lên bản thể của hắn, khoanh chân ngồi xuống liền dung nhập vào thân thể.
 
Trong nháy mắt này, khí tức tu vi của Vương Lâm ầm ầm tăng vọt, từ Không Kiếp sơ kỳ không ngừng tăng lên, khiến thiên địa biến sắc, gió mây cuồn cuộn. Bầu trời Đông Lâm Tông lúc thì đen tối, lúc lại bừng sáng, biến hóa nhanh chóng. Cho tới khi từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra những tiếng ầm vang trầm trầm, mái tóc bạc trắng tung bay, y phục như bị cuồng phong cuốn lên, tu vi bất ngờ đột phá Không Kiếp sơ kỳ, trở thành Đại Tôn Không Kiếp trung kỳ.
 
Thân thể Vương Lâm bỗng nhiên đứng dậy, trong chớp mắt khiến biến hóa trong thiên địa khôi phục bình thường. Gió bốn phía ngừng thổi, vạn vật bất động, toàn bộ trở nên yên tĩnh.
 
Hắn đứng nơi đó, hồi lâu thân thể nhoáng lên, lập tức Hải Long Kim Tôn càng thêm kính sợ với Vương Lâm liền bay tới, khiến Vương Lâm cất bước đứng lên trên đầu nó.
 
Lưu Kim Bưu nuốt nước bọt một cái, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm cũng mang theo vẻ kính sợ. Loại kính sợ này từ động phủ đã tồn tại, ở trên Tiên Cương đại lục cũng không thay đổi chút nào. Hắn vội vàng bay lên, đi tới trên lưng Hải Long Kim Tôn kia, cung kính đứng sau lưng Vương Lâm.
 
Tu vi của hắn trong mười năm này bởi trí nhớ đã thức tỉnh, hơn nữa nhờ lấy lòng Hải Long Kim Tôn, có sự trợ giúp của nó nên đã khôi phục hơn phân nửa.
 
Hải Long bay lên, Vương Lâm đứng trên đinh đầu nó, nhìn về hướng Đông Lâm Tông, nhìn Đông Lâm Trì, trầm mặc một lát liền ôm quyền hướng về phía Đông Lâm Trì vái thật sâu!
 
- Tiền bối dù đã tử vong nhưng ơn giúp cảm ngộ này Vương Lâm sẽ ghi nhớ trong lòng.
 
Ánh mắt Vương Lâm cuối cùng rơi lên Đông Lâm Điện. Hắn như lờ mờ thấy được lão già cô độc bi ai trong đại điện.
 
Than nhẹ một tiếng, dưới thần niệm của Vương Lâm, thân thể khổng lồ của Hải Long nhoáng một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía xa xa.
 
Phía sau Vương Lâm, trong Đông Lâm Tông bao phủ bởi vẻ suy tàn hình như có một tiếng thở dài buồn bã, ẩn chứa sự bi thương và cô độc trong vô số năm, lại có cả một sự cố chấp.
 
Bởi vì cô độc nên mới tạo thành mộng chướng, làm bạn với huyễn cảnh.
 
Bởi vì bi ai nên trong năm tháng mới ở lại Tử Tông này, vừa nhớ lại vừa yên lặng bảo vệ nó.
 
Bởi cố chấp nên dù đã ngàn vạn năm hắn vẫn ẩn dấu sự bi ai và hận thù điên cuồng trong lòng, giống như hóa thành máu tươi, viết đi viết lại những lời trên tấm bia đá kia!
 
Vương Lâm rời đi.
 
Nhưng hắn không rời khỏi Đại Thánh Châu mà ở trên một ngọn núi của châu này, khoanh chân ngồi xuống, dùng Hải Long Kim Tôn bảo vệ, lấy trận pháp cấm chế bao quanh, đón nhận ánh bình minh trong thiên địa, nhắm hai mắt lại.
 
- Ta muốn xông lên Thiên Tôn Niết! Năm đó ta xông qua tầng thứ tư rồi, lần này không biết lên được tầng thứ mấy.
 
Vương Lâm nhắm mắt ngồi xuống, bình ổn dao động do tu vi tăng lên trong cơ thể. Sau ba tháng hắn dần dần thích ứng, tay phải liền giơ lên, trước người bất ngờ ngưng tụ ra rất nhiều thần thông.
 
Không Kiếp sơ kỳ, bị tu vi hạn chế ta nhiều nhất chỉ dung hợp được mười ba đạo thần thông. Hôm nay ta đã đạt Không Kiếp trung kỳ, không biết có thể dung hợp bao nhiêu.hơn nữa nhờ có bản nguyên chân thân gia tăng.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng đầy chờ mong.
 
Hít sâu một hơi, Vương Lâm nhắm mắt lại, thần thức ầm ầm ngưng tụ tại thiên linh, hóa thành một thân thể vô hình lao thẳng lên trời cao.
 
- Lúc này ta muốn thét một tiếng kinh người! Lúc này ta muốn tất cả Thiên Tôn trên đại lục của Tiên Tộc phải sợ hãi.lúc này ta muốn là một trong số Dược Thiên Tôn!
 
Lúc này ta muốn trở thành Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín trong Tiên Tộc! Lúc này ta muốn vận dụng lực lượng của Hồn Khải!
 
Thần thức Vương Lâm lao thẳng lên chín tầng trời, giống như một luồng khí thẳng tắp mà người ngoài không thể nhìn thấy được, không ngừng kéo dài ra, cuối cùng trong đầu ầm vang một cái, đợi tới khi trước mắt rõ ràng thì hắn đã tới Thiên Tôn Niết mà năm đó hắn từng tới!
 
Hắn thấy được ở phía xa xa có những toàn đại điện tầng tầng lớp lớp. Cũng thấy ở ngoài đại điện tầng đầu tiên lúc này đang ngồi mấy trăm Thiên Tôn!
 
Mà những Thiên Tôn này cũng thấy được trong truyền tống trận đặc thù cố xưa kia có Vương Lâm đang hóa thành một đạo cầu vồng vọt tới!
 
- Bạch Phát Thiên Tôn!
 
- Ta nhớ rõ năm đó hắn liên tục xông qua bốn tầng đầu trong thời gian rất ngắn. Lúc ấy còn tưởng hắn có thể xông lên tầng thứ năm, nhưng hắn lại bỏ cuộc rời đi.
 
- Hẳn là biết không thể xông lên tầng thứ năm nên mới biết khó mà lui. Lần này chắc là nắm chắc có thể xông lên tầng thứ năm nên mới tới đó.
 
- Là hắn!
 
Ở bên ngoài đại điện tầng thứ nhất có một nam tử trung niên mặc hắc y. Hắn dường như có tính cách cô độc, bốn phía không có ai ngồi cạnh. Trong lúc Vương Lâm lao tới, hắn là người đầu tiên nhận ra.
 
Tên của hắn là Trúc Lâm! Năm đó hắn đã vượt qua tầng thứ bảy nhưng lại phải dừng lại ở tầng thứ tám.