Tiên Nghịch

Chương 1750: Thiên tài Đông Châu Vân Không!




Giọng nói này vô cùng đột ngột, như sau khi dung hợp với nước biển liền truyền ra, vang vọng bốn phía. Nước biển lúc này lập tức xuất hiện tầng tầng dòng chảy ngầm, nhanh chóng cuồn cuộn cuốn đi.
 
Trong dòng chảy ngầm, thân thể Vương Lâm chậm rãi đi ra. Thần sắc hắn bình tĩnh, bạch y tung bay trong nước biển giống như không nhiễm chút bụi trần, lạnh lùng nhìn hai tu sĩ Lục Ma Châu trước đám người Bạch Hổ.
 
Vương Lâm!
 
Bạch Hổ sửng sốt. Chu Tước và Huyền Vũ bên cạnh hắn cũng ngẩn ngơ, hiển nhiên không thể nào ngờ được lại gặp Vương Lâm ở nơi này!
 
Vương Lâm hướng về phía ba người Bạch Hổ gật đầu, ánh mắt quét về phía hai tu sĩ Lục Ma Châu.
 
Sát khí trong mắt tu sĩ họ Tiền lóe lên. Vương Lâm xuất hiện không khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ. Theo hắn thấy tu vi Vương Lâm chỉ là Không Linh đỉnh phong, không có gì đáng sợ, chẳng qua là đối phương có thần thông ẩn dấu khí tức mà thôi.
 
Người này chỉ am hiểu thuật ẩn thân, nếu không thì không có khả năng ta lại không phát hiện ra mà có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt ta!
 
Tu sĩ họ Tiền cười lạnh, thân thể chẳng những không dừng lại mà còn cất bước nhanh hơn. Hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Các ngươi đã quen biết thì lúc này cũng lưu lại đây đi. Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có người bầu bạn!
 
Trái với tu sĩ họ Tiền, thanh niên mặt trắng trong tích tắc khi Vương Lâm tới đồng tử trong hai mắt co rút lại, thân thể sững lại, không tiến tới nữa mà nhanh chóng lùi lại phía sau.
 
Người này nhìn như tầm thường nhưng trên người hắn tồn tại máu tanh vô hình vô cùng nồng đậm. Hắn ở Đan Hải nhất định đã giết chóc rất nhiều!
 
Thanh niên mặt trắng này tu luyện công pháp đối với máu tanh cực kỳ mẫn cảm, hầu như trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm liền phát hiện ra khí tức mà người ngoài không thể thấy này. Luồng máu tanh chỉ hắn mới có thể thấy này ầm ầm ập tới, khiến hắn hít thở không thông.
 
Giờ phút này vừa lui lại phía sau, tay phải hắn liền giơ lên che mắt phải, mắt trái còn nhìn thấy đồng tử xoay tròn một cách quỷ dị. Đột nhiên hắn có thể thấy bên ngoài thân thể Vương Lâm tồn tại mấy ngàn oan hồn thê lương. Toàn bộ những oan hồn này đều là tu sĩ Lục Ma Châu bị hắn giết chết trong Đan Hải vừa rồi!
 
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cảnh này, thân thể thanh niên mặt trắng run lên, không nói cho đồng bọn biết mà triển khai toàn bộ tốc độ. Vội vàng lui lại phía sau.
 
Hắn và tu sĩ họ Tiền kia một tiến một lùi, có vẻ đối lập vô cùng!
 
Muốn chết!
 
Vương Lâm cười lạnh, trong tích tác khi tu sĩ họ Tiền kia áp sát liền giơ tay lên vung một cái. Chỉ thấy hắc khí trong tay Vương Lâm chợt khuếch tán ra, hóa thành một tiếng gầm khẽ. Dĩ Ti khôi lỗi bỗng nhiên biến ảo ra, đầu lưỡi đỏ lòm trong sương mù vươn ra, nhe răng cười mang theo vẻ tàn nhẫn, lao thẳng tới tu sĩ họ Tiền.
 
Tu vi kẻ này bất phàm nhưng so với Dĩ Ti khôi lỗi thì đúng là như trời với đất!
 
Trong nháy mắt khi Dĩ Ti khôi lỗi xuất hiện, tu sĩ họ Tiền trợn trừng mắt, tóc gáy dựng đứng cả lên. Một luồng nguy cơ sinh tử như hồng thủy bao phủ toàn thân hắn. Vào giờ khắc này thân thể hắn vặn vẹo một cách quỷ dị, không chút do dự thay đổi phương hướng, nhanh chóng lùi lại, muốn tránh một đòn của Dĩ Ti khôi lỗi rồi bỏ chạy.
 
Đáng chết! Hắn sao lại có khôi lỗi mạnh mẽ tới mức này! Người này rốt cục có thân phận gì! Không ngờ lại có một khôi lỗi Không Kiếp sơ kỳ bên người!
 
Thần sắc tu sĩ họ Tiền mang theo vẻ sợ hãi, nhưng tốc độ không thể sánh được với Dĩ Ti khôi lỗi, trong chớp mắt đã bị hắc vụ đuổi theo, ầm ầm bao phủ lấy hắn. Tiếng kêu thảm thiết và máu tươi chợt tràn ngập trong sương mù.
 
Lại nói về thanh niên mặt trắng vừa lựa chọn bỏ chạy lúc trước, giờ đang mang theo thần sắc hoảng sợ. nhanh chóng lùi lại, kéo giần khoảng cách vơi Vương Lâm, thân thể nhoáng lên, đang muốn dung hợp với đại trận cấm chế này, na di bỏ chạy.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nhìn tu sĩ Lục Ma Châu đang muốn rời đi ở xa xa, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Một cái chụp này khiến dòng chảy ngầm trong đáy biển đột nhiên bùng lên, sóng gợn tràn ra, bất ngờ hóa thành một bàn tay khổng lồ nắm lấy thanh niên mặt trắng.
 
Ầm một tiếng, cây quạt trong tay hắn mở mạnh ra. Mặt trước cây quạt này là một bước tranh vẻ vạn mã bôn đẳng. Trong nháy mắt khi cây quạt được mở ra, tiếng ngựa hí vang vọng khắp không gian. Đồng thời trong nước biển trước mặt thanh niên mặt trắng, chỉ thấy những con ngựa hư ảo hiện ra, trong chớp mắt đã tràn ngập nơi này, trở thành cảnh tượng vạn mã bôn đằng.
 
Nước biển chấn động. Những con ngựa hư ảo kia đồng thời lao ra, bỗng nhiên đụng vào cánh tay do Vương Lâm biến ra kia.
 
Tiếng chấn động ầm ầm vang khắp đáy Đan Hải, cuốn động nước biển, hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này ầm ầm chuyển động, khiến cho nước biển nhanh chóng xoay tròn.
 
Trong tiếng ầm vang, cánh tay hư ảo của Vương Lâm tiêu tán cùng với vạn con ngựa hư ảo. Còn về phần thanh niên mặt trắng kia kia, thân thể nhoáng lên, dung nhập vào trận pháp biến mất.
 
Khi tới dưới ba cây đại kỳ ở ngoài khơi Lục Ma Châu, bên cạnh nữ tử cầm la bàn kia, thanh niên mặt trắng biến ảo ra. Trong nháy mắt xuất hiện, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
 
Xảy ra chuyện rồi. Tiền sư huynh sợ là dữ nhiều lành ít. Thiên Ngưu Châu tự dưng lại xuất hiện thêm một tu sĩ. Người này tên là Vương Lâm! Việc này chúng ta cần báo ngay cho sư môn.
 
Hắn lau máu tươi bên khóe miệng, chậm rãi nói.
 
Nữ tử bên cạnh hắn nhìn chằm chằm vào la bàn. Ánh mắt ngưng tụ trên điểm trắng đại biểu cho Vương Lâm kia.
 
Hắn ở trong trận pháp này trốn không thoát đâu! Việc này ta đã sớm báo cho tông môn rồi. Ba lão tổ đã phái Vân Không đại sư huynh tới rồi. Sau khi đại sư huynh tới, đại quân liên minh tam tông sẽ xuất động. Chỉ cần đại sư huynh luyện hóa Đan Hải này, hóa thành một nửa hạt tiên đan, nổ tung màn chắn của Thiên Ngưu Châu là tất cả mọi việc đều chấm dứt!
 
Một hồi lâu, nữ tử trung niên này hai mắt lóe lên sát khí, nhẹ giọng nói.
 
Vân Không đại sư huynh!
 
Thanh niên mặt trắng vừa nghe tới cái tên này sắc mặt liền lộ vẻ sùng kính. Cái tên Vân Không này trong Lục Ma Châu giống như mặt trời giữa trưa, dù là trong cả Đông Châu cũng vô cùng vang dội.
 
Vân Không là một trong tứ đại thiên tài Đông Châu! Tông phái của hắn không cố định mà cả tam đại tông phái Lục Ma Châu đều là sư môn của hắn, hắn có thể tùy ý học tập tất cả thần thông trong tam đại tông môn, là đại sư huynh của tất cả đệ tử tông môn của Lục Ma Châu!
 
Nghe nói Vân Không đại sư huynh nhiều năm trước đã đi tới Bắc châu, bái làm môn hạ Võ Phong Đại Thiên Tôn, vấn tiên cầu đạo, tu vi ngày nay khó lường. Có hắn tới đây thì Vương Lâm phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa!
 
Thần sắc thanh niên mặt trắng này rung động.
 
Lại nói về Vương Lâm, tu sĩ họ Tiền kia căn bản không phải đối thủ của Dĩ Ti khôi lỗi, chém giết kết thúc rất nhanh. Ngay lúc tiếng kêu thảm thiết chấm dứt. Thân thể tu sĩ họ Tiền tan nát, đã bị hút sạch toàn bộ máu huyết, chỉ còn lại Nguyên Thần. Đó là bởi vì Vương Lâm trước đó đã yêu cầu Dĩ Ti khôi lỗi không cắn nuốt.
 
Trước mặt ba người, Vương Lâm đối với tu sĩ họ Tiền triển khai thần thông sưu thần, ánh mắt bình tĩnh. Cho tới khi tìm hiểu xong tắt cả, hắn mới buông tay, phất bàn tay một cái. Đầu lưỡi Dĩ Ti khôi lỗi liền cuốn lấy định cắn nuốt nhưng Vương Lâm đã phong ấn Nguyên Thần này.
 
Dĩ Ti khôi lỗi sửng sốt, hung quang trong mắt bùng lên, nhìn chằm chằm Vương Lâm gầm nhẹ.
 
Người này ta còn cần dùng!
 
Vương Lâm nhìn Dĩ Ti khôi lỗi, ánh mắt bình tĩnh mà giống như có sát khí ngập trời. Tiếng gầm rống của Dĩ Ti khôi lỗi từ từ yếu dần, cuối cùng cúi đầu không rống nữa.
 
Tu vi Vương Lâm đề cao lên, dấu ấn hắn lưu lại trên người Dĩ Ti khôi lỗi càng sâu sắc. Nếu không khi tới cực hạn, Dĩ Ti khôi lỗi này sẽ ương ngạnh phản kháng mệnh lệnh của Vương Lâm.
 
Ba vị lão hữu, từ biệt nhiều năm, không ngờ lại có thể gặp mặt ở nơi này.
 
Vương Lâm xoay người, nhìn về phía ba người Bạch Hổ thần sắc phức tạp. ôm quyền mỉm cười.
 
Ba người Bạch Hổ vô cùng cảm khái, thở dài một phen.
 
Vương Lâm, Lục Ma Châu vừa ra tay nhất định là như sét đánh không kịp bưng tay. Giờ phút này sợ là tuyệt đại đa số tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong Đan Hải đều đã bị tàn sát. Chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này thôi.
 
Huyền Vũ thở dài nhìn Vương Lâm.
 
Lục Ma Châu không phải lần đầu tiến vào Thiên Ngưu Châu trong phạm vi lớn. Ta nhớ rõ trước đây cũng có mấy lần nhưng đều bị các đời lão tổ của Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông liên thủ tạo thành tấm màn ngăn cảm bên ngoài. Nhưng lần này Lục Ma Châu ra tay chính là giết hai tán tu của Đan Hải, nhất định có mưu đồ cực lớn!
 
Ánh mắt Chu Tước lộ vẻ trầm ngâm, chậm rãi nói.
 
Thiên địa biến của ở nơi này đã bị Lục Ma Châu che dấu, sợ là Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông còn chưa biết nơi này đã xảy ra chuyện. Chúng ta thân là người Thiên Ngưu Châu, nếu có thể rời khỏi nơi này cần lập tức truyền tin!
 
Bạch Hổ trầm giọng mở miệng.
 
Giờ phút này không nên nói nhiều, trước tiên rời khỏi nơi này đã!
 
Vương Lâm vừa nói, tay áo vừa vung lên. Lập tức Đan Hải liền có thêm một dòng chảy ngầm cuốn ba người Bạch Hổ về phía trước.
 
Cả đường lao đi, trên được bốn người Vương Lâm gặp tu sĩ Lục Ma Châu mấy lần, thường vừa thấy mặt Vương Lâm liền dùng Hư Hỏa giết chết.
 
Nhưng rất nhanh, bốn người đi về phía trước càng ngày càng ít gặp tu sĩ Lục Ma Châu. Tới cuối cùng toàn bộ tu sĩ dường như đều biến mất, không thấy bóng dáng.
 
Có điều không hợp lý.
 
Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Vị trí lúc trước của hắn vốn cách Thiên Ngưu Châu không xa, hầu như đã ở bên bờ Thiên Ngưu Châu. Lúc này đi đã lâu, đáy biển thoai thoải dần, thân thể bốn người nhoáng lên liền bay lên mặt biển.
 
Giờ phút này trên bầu trời đen kịt, không trăng!
 
Thiên địa tối đen. ngay cả nước biển trông cũng mơ hồ, chỉ có từng cơn gió thổi qua cuốn nước biển ào ạt, thỉnh thoảng tung bọt trắng xóa. Bốn phía trừ tiếng động của biển khơi thì vô cùng yên tĩnh.
 
Ba người Bạch Hổ nhận ra điểm không thích hợp. Ánh mắt lóe sáng, đang nhìn bốn phía. Ở hướng Thiên Ngưu Châu lúc này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vùng đen đen lờ mờ.
 
Ba người làm hộ pháp cho ta, ta muốn xem trận pháp này, rốt cục có lực phong ấn tới đâu!
 
Vương Lâm điều chỉnh tâm thần, thân thể rơi xuống, tay phải giơ lên hướng về phía ngoài khơi nhấn một cái.