Tiên Nghịch

Chương 1737: Tàn hồn!




Sâu trong Đại Hồn Môn có một ngọn núi vươn thẳng lên trời cao. Ngọn núi này xanh biếc một màu, giống như có thể chống trời vậy. Nơi này chính là cấm địa của Đại Hồn Môn, là nơi bế quan của Thanh Ngưu lão tổ.
 
Cả đoạn đường Vương Lâm vọt đi rất nhanh, tầng tầng lớp lớp cấm chế đều hóa thành sóng gợn trước mặt hắn, không hề có chút tác dụng. Cho tới bên ngoài Thanh Thiên Phong, Vương Lâm dừng thân, nhìn ngọn núi ôm quyền cất giọng vang vọng nói.
 
Vần bối Vương Lâm, xin hỏi Thanh Ngưu tiền bối có ở trong không?
 
Toàn thân Thanh Thiên Phong chấn động, cấm chế bên ngoài tiêu tán. Một giọng nói già nua từ bên trong đó vọng ra.
 
Ta đợi ngươi ở đỉnh cao nhất.
 
Vương Lâm theo tiềm thức tỏa thần thức ra. Đảo qua Thanh Thiên Phong một lần, ánh mắt nhất thời trở nên ngưng trọng. Ngọn núi này nhìn như tầm thường nhưng trên thực tế bên trong lại tồn tại một luồng khí tức cực mạnh. Khí tức này do chính ngọn núi tỏa ra.
 
Đây là do một kiện chí bảo biến thành.
 
Vương Lâm không thay đổi sắc mặt, thân thể nhoáng lên liền bay thẳng tới đỉnh núi như vươn tận trời cao kia, rất nhanh đi tới đỉnh cao nhất.
 
Trên đỉnh Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu chân nhân đang ngồi khoanh chân, toàn thân mặc thanh y. Gió núi thổi mái tóc bạc tung bay. Thần sắc Vương Lâm như thường, đi tới đối diện Thanh Ngưu chân nhân khoanh chân ngồi xuống.
 
Hồn Diễn Đạo đích xác bất phàm. Mười bảy vạn tám ngàn năm tu luyện, nói không chừng có thể sánh với quốc sư của Tiên Hoàng. Đại Hồn Môn ẩn dấu thật sâu, Vương mỗ bội phục.
 
Ngồi nơi đó, Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
 
Thanh Ngưu chân nhân nghe thế cười ha hả, thần sắc cũng không có vẻ xấu hổ mà vẫn rất thong dong.
 
- Ừ, Vương trưởng lão nói thế rất đúng, vừa mới tiến vào Đại Hồn Môn đã đem vinh quang tới cho Đại Hồn Môn chúng ta. Chuyện này thế là tốt rồi. Trên thực tế lão phu vẫn cho là như vậy.
 
Nếu thật sự ai có thể kiên trì bế quan mười bảy vạn tám ngàn năm, cả ngày luyện Hồn Diễn Đạo thì nhất định có thể có lực tính toán ngang với quốc sư!
 
Mười bảy vạn tám ngàn năm chỉ tu hành một loại thần thông này, tu vi không tăng trưởng, sinh cơ và thọ nguyên trong cơ thể chẳng còn nữa! Có người như vậy sao?
 
Lời nói của Vương Lâm không chút khách khí. Mười bảy vạn tám ngàn năm này khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
 
Ha ha, dù sao thì lão phu cũng chưa từng nghe nói Đại Hồn Môn có ai tu luyện Hồn Diễn Đạo này tới đại thành. Dù là lão tổ đời thứ nhất cũng chỉ đạt tới bốn mươi mốt triệu ký hiệu minh tự mà thôi.
 
Nhưng Vương trưởng lão thiên phú kinh người, cơ duyên nhất định không ít, nói không chừng có thể có biện pháp luyện tuyệt học của Đại Hồn Môn ta tới đại thành.
 
Thanh Ngưu chân nhân mở miệng cười nói.
 
Thúi lắm!
 
Vương Lâm không chút khách khí nói. Hắn rất ít khi nói như vậy nhưng lúc này Thanh Ngưu chân nhân quả thực đúng là ác nhân.
 
Lời này vừa nói ra khiến Thanh Ngưu chân nhân rõ ràng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Vương Lâm lại có thể nói vậy. Thấy Vương Lâm trừng mắt nhìn, Thanh Ngưu chân nhân đích xác cũng hơi chột dạ, cười hắc hắc.
 
Quên đi, không nói chuyện này nữa. Ở chỗ ta có ba lễ vật do Đại Hồn Môn chuẩn bị cho ngươi, đối với ngươi có tác dụng cực lớn!
 
Vừa nói Thanh Ngưu chân nhân vừa vội vàng vung tay về phía trước. Lập tức ba đạo ánh sáng biến ảo ra, hình thành ba hộp gấm bay thẳng về phía Vương Lâm.
 
Tay áo Vương Lâm vung lên, thu ba hộp gấm này lại, cũng không thèm liếc mắt một cái.
 
Không phải muốn mở ba hộp gấm này cần thời gian mười bảy vạn tám ngàn năm chứ.
 
Thanh Ngưu lão tổ vội ho một tiếng, vội vàng mở miệng:
 
Chuyện này lão phu cũng không biết. Đây là do lão tổ đời đầu tiên năm đó chuẩn bị. Mỗi đời Đại Hồn Môn chỉ là người trông giữ mà thôi. Hôm nay giao cho ngươi, trong đó cụ thể là vật gì thì ta cũng không biết. Cho dù có vấn đề gì thì ngươi cũng đừng có kiếm chuyện với ta.
 
Thấy đôi mày Vương Lâm nhíu lại, Thanh Ngưu chân nhân đứng lên, tay phải giơ về hướng bầu trời điểm một cái. Lập tức bên ngoài Thanh Thiên Phong có một khe hở lớn ầm ầm hiện ra, giống như bên trong có một không gian khác vậy. Ở trong đó có một tòa lầu chín tầng khổng lồ.
 
Lầu các này bị sương mù che phủ, như ấn như hiện. Một luồng uy áp từ linh hồn tràn ra. Còn chưa tiến vào cái khe mà mới chỉ liếc mắt một cái Vương Lâm đã cảm nhận được luồng áp lực này.
 
Lão phu còn có một lò luyện đan đang luyện dờ. Ngươi tiến vào trong Tàng Hồn Các, đi lựa chọn thần thông đi. Quy củ từ xưa truyền lại là chỉ có thể lựa chọn một lần. Nếu muốn lựa chọn thần thông thứ hai thì ngươi phải hoàn thành một nhiệm vụ của môn phái mới được!
 
Thanh Ngưu lão tổ nói xong, thân thể trong tích tắc liền biến mất, thuấn di mà đi, vội vã rời khỏi nơi này.
 
Vương Lâm đứng lên, không để ý tới Thanh Ngưu lão tổ mà nhìn vào cái khe kia, trầm ngâm một lát, sau đó cất bước đi vào trong.
 
Trong tích tắc khi tiến vào trong cái khe này, một luồng uy áp mênh mông bao phủ toàn thân hắn. Không gian nơi này mơ hồ, không có bầu trời, không có mặt đất, cả không gian chỉ có một tòa lầu chín tầng khổng lồ bị sương mù bao phủ.
 
Ở bên ngoài lầu các có hai pho tượng mãnh thú, chiếm cứ nơi này, trông rất sống động.
 
Đại môn của lầu các này đóng kín, bốn phía yên tĩnh, chỉ có trong tầng thứ sáu là có ánh đèn tỏa ra trong sương mù, lấp lóe không ngừng, dường như đang có người đi lại.
 
Phía trên đại môn có ba chữ lớn.
 
Tàng Hồn Các!
 
Nơi này chính là thánh địa của Đại Hồn Môn, là nơi chứa đựng công pháp thần thông các đời. Vương Lâm bình tĩnh nhìn nơi này, mơ hồ thấy sát khí bốn phía, tồn tại không ít thứ khủng bố.
 
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm giơ bước chân lên, hướng về phía đại môn của lầu các chín tầng đi tới. Trong nháy mắt khi tới gần, đột nhiên bước chân hắn sững lại, quay phắt đầu nhìn về phía bức tượng mãnh thú to lớn bên cạnh.
 
Hình dáng mãnh thú này thoạt nhìn như một con Kỳ Lân nhưng lại không giống.
 
Ánh mắt Vương Lâm trong nháy mắt nhìn lại. Tượng mãnh thú này đột nhiên nhúc nhích, không gian bốn phía vặn vẹo. Một tiếng gầm nhẹ đột nhiên vang vọng trong tâm thần Vương Lâm.
 
Cầm ngọc giản tới đây!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn nhìn ra trên tượng đá này thực ra phong ấn một hồn phách mãnh thú rất mạnh. Hồn phách này bị trấn áp ở đây, dung hợp với tượng đã xong liền biến hóa ra đủ loại thần thông.
 
Tay phải hắn phất lên, trong tay liền xuất hiện ngọc giản Thanh Ngưu chân nhân tặng. Ngọc giản này vừa mới xuất hiện, Vương Lâm chỉ cảm thấy trước mắt có hồng quang lóe lên, ngọc giản liền biến mất. Miệng tượng đá nhúc nhích giống như đang nhấm nháp, một lát sau phun ra miệng ngọc giản nọ.
 
Có thể vào Tàng Hồn Các, tuyền chọn thần thông công pháp!
 
Tượng đá sau khi truyền thần niệm xong liền từ từ không động đậy nữa, không gian cũng không còn vặn vẹo, hóa thành bình thường.
 
Tốc độ nhanh thật!
 
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại. Hắn vừa rồi không nhìn rõ động tác của tượng đá. Lúc này hơi suy tư một chút liền biết thực tế hồng quang chính là lưỡi của mãnh thú này.
 
Sau khi tượng đá bất động, đại môn của lầu các chín tầng này từ từ mở ra một khe hở. Một luồng dao động linh hồn từ bên trong lan ra, khiến uy áp ở nơi này càng nặng.
 
Vương Lâm không thay đổi sắc mặt, cất bước đi vào đại môn, tiến vào qua khe hở này. Trong nháy mắt khi hắn bước vào trong tầng thứ nhất của Tàng Hồn Các, hắn thấy được bí mật của Tàng Hồn Các này.
 
Nơi này là một căn phòng lớn tới mấy ngàn Thế Giới Tông, có những người đang khoanh chân lơ lửng ở nơi này, nhắm mắt không nhúc nhích nhưng từ trên cơ thể họ tỏa ra tu vi rất mạnh mẽ.
 
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua thân thể những người này. Đám người này có cả nam cả nữ, già có trẻ có nhưng toàn bộ đều là hồn thể. Trên mỗi một hồn thể này ẩn chứa một loại thần thông công pháp.
 
Tàng Hồn Các.
 
Vương Lâm thì thào, ánh mắt đảo qua, sau khi thấy được cầu thang thông tới tầng thứ hai phát ra u quang, dường như có cấm chế tồn tại, nếu tu vi không đủ thì không thể đi tới.
 
Hiển nhiên chín tầng của Tàng Hồn Các này tầng càng cao thì công pháp càng tinh diệu. Tay áo Vương Lâm vung lên, lướt qua mấy trăm hồn thể này, hướng tới cầu thang lên tầng trên. Trong tích tắc khi bước chân hắn hạ xuống, một luồng lực lượng bài xích đột nhiên bùng lên, giống như muốn ngăn cản Vương Lâm tiến tới.
 
Luồng lực bài xích này hơi cường đại. Có thể ngăn cản tất cả tu sĩ không phải bước thứ ba. Chẳng qua đối với Vương Lâm mà nói thì nó chẳng đáng gì. Thần sắc hắn thong dong, nhẹ nhàng cất bước, bước lên bậc thang đầu tiên của cầu thang, đi tới tầng hai.
 
Tầng hai của Tàng Hồn Các này cũng có mấy ngàn hồn thể. Trên người chúng lan ra khí tức của công pháp, so với tầng một còn cường đại hơn mấy lần. Nhưng ánh mắt Vương Lâm đảo qua vẫn không tìm ra được hai loại thần thông là Trọng Huyễn Thuật và thuật triệu hồi hồn phách Tiên Tổ của Đại Hồn Môn.
 
Công pháp nơi này đại để đều chỉ cần tu vi Không Niết là có thể minh ngộ ra, uy lực bất phàm. nhưng đối với ta mà nói thì đã vô dụng rồi.
 
Vương Lâm trầm ngâm, đi theo cầu thang lên tầng ba.
 
Tầng ba, tầng bốn, tầng năm! Thời gian Vương Lâm dừng lại không dài. Đi tới trong tầng năm của Tàng Hồn Các, hồn thể chợt giảm bớt chỉ còn tầm một trăm hồn lơ lửng nơi này. Khí tức công pháp lan ra trên người chúng mơ hồ đạt tới cảnh giới Không Huyền, hiển nhiên nơi này thuộc về tu sĩ Không Huyền.
 
Đám thần thông công pháp này dù Vương Lâm không nhìn thấy khẩu quyết biến hóa nhưng dựa vào cảm ứng vẫn biết là chúng đều có uy lực rất lớn lao.
 
Bất cứ hồn thể nào ở nơi này nếu đưa ra bên ngoài có thể tạo thành hiệu quả thế nào thì Vương Lâm không biết nhưng nếu đặt trong động phủ giới thì đủ để tạo thành một hồi tai kiếp lớn lao!
 
Chẳng qua thần thông công pháp này dù rất kinh người nhưng vẫn không phải thứ Vương Lâm muốn chọn! Hắn nhìn thấy cầu thang tới tầng sáu, ánh mắt lóe lên, đi về hướng đó.
 
Trong nháy mắt khi bước chân hắn hạ xuống, trong đầu Vương Lâm ầm vang một tiếng, giống như bị thương nặng, thân thể đột nhiên chấn động, bước chân dừng ở đó. Thân thể không nhúc nhích nữa.
 
Ờ trong tầng thứ sáu, Viêm Loan đang ngồi một chỗ, đỉnh đầu có một hồn thể đang khoanh chân lơ lửng. Một tia hồn khí từ trong hồn thể này lan ra, chui vào thiên linh của nàng.
 
Trong tích tắc khi bước chân Vương Lâm bước lên cầu thang tầng sáu này, Viêm Loan bỗng nhiên mở hai mắt, thần sắc lộ vẻ kỳ dị.
 
Lúc này có thể đi tới Tàng Hồn Các thì rất có khả năng là Vương Lâm kia! Hừ. người này tu vi quỷ dị, không có khả năng chỉ là Không Linh hậu kỳ giống như vẻ ngoài. Mà lúc này xem hắn có khả năng đi lên hay không là có thể phán đoán ra tu vi chính thức của hắn.