Tiên Nghịch

Chương 1651: Tam hồn quy vị




Phách thứ năm màu lục. Lục là gốc rễ của cây cối, cây cối có thể sinh cành đẻ nhánh, là do bản năng của Thất Thải Tiên Tôn biến thành. Người sinh ra từ phách này thì nếu là phàm nhân sẽ có đông con cái. Nếu là tu sĩ thì tu vi không nhất định phải cao lắm nhưng giống như cây cố đâm chồi nảy lộc, am hiểu nhất là thuật phân thân!
 
Phách màu lục này cuối cùng cũng đã tiêu tan trong tinh không. Nhưng Vương Lâm vẫn có thể nhìn thấy trong tích tắc khi nó tiến vào luân hồi, bên trong đó có một thân ảnh mơ hồ.
 
-Tán Linh Thượng nhân. Là hắn.
 
Vương Lâm thì thào, tâm thần rung động, giống như đã tích lũy từ hai ngàn năm trước vào lúc này bộc phát.
 
Phách thứ sáu màu lam. Ánh sáng của nó lộ ra một loại cảm giác bất đồng, ôn nhu như nước, một loại cảm giác lạnh giá như băng!
 
Phách màu lam thứ sáu này chính là tình cảm của Thất Thải Tiên Tôn khi còn sống biến thành. Cho dù hắn có nhiều phi tử nhưng hắn lại chỉ có một đạo lữ duy nhất. Đó chính là Phàn San Mộng.
 
Phách thứ sáu do tình hóa thành này ẩn chứa tâm tình phức tạp của Thất Thải Tiên Tôn. Hắn yêu Phàn San Mộng nhưng đồng thời cũng hận nữ tử này. Yêu hận đan xen, bởi vậy phách thứ sáu cũng bất đồng.
 
Phách thứ sáu này không phải là một nam tử mà là một nữ tử!
 
Từ trên thân thể nữ tử này truyền ra khí tức khiến tâm thần Vương Lâm ầm ầm chấn động, phải ngẩng phắt đầu nhìn tới, ánh mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới không ngờ cả nàng cũng là do một phách của Thất Thải Tiên Tôn biến thành!
 
Trong nháy mắt khi phách thứ sáu tiêu tán, trong đó mơ hồ hiện lên một thân ảnh. Thân ảnh này ẩn chứa vẻ lạnh lùng và ôn nhu, lần lượt thay đổi phức tạp, bị chôn chặt từ rất lâu khiến cho nàng lúc này lạnh như băng!
 
-Mộc Băng Mi.
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Hắn nhận ra thân ảnh mơ hồ đó là ai. Hắn không dám tin tất cả là sự thật!
 
Nữ tử Mộc Băng Mi này lần lượt thay đổi từ ôn nhu tới lạnh lùng như băng. Cả đời này của nàng, cũng có thể nói là qua vô số lần luân hồi đều như vậy! Tình cảm mà Vương Lâm dành cho nàng vô cùng phức tạp!
 
Thất phách chia lìa đều trở thành thân thể độc lập, tuy còn có chút liên lạc với nhau nhưng rất nhạt nhòa, rất mơ hồ, hầu như không thể nhận ra. Nếu tam hồn không tản ra thì thất phách sẽ không bao giờ tiêu tán, giống như người thường luân hồi ngàn vạn lần.
 
Phách thứ bảy màu tím, tím tới cực điểm. Màu tím này nhận lấy tất cả sự điên cuồng trong nháy mắt trước khi Thất Thải Tiên Tôn sụp đổ, cũng mang theo sự phẫn nộ và điên cuồng cả đời hắn, mang theo vẻ không cam lòng nồng đậm!
 
Hắn hận thiên, hận địa, càng hận nữ tử hắn yêu. Hắn khi còn sống có lẽ rất vẻ vang nhưng hắn lại là một người có cuộc đời đáng buồn. Cho tới khi hắn sụp đổ, sự phẫn nộ và điên cuồng đó không thể nào tiêu tan mà dung hợp vào trong phách thứ bảy này!
 
Phách này trước khi tiêu tán trông vô cùng mờ ảo, bị sự giận dữ và điên cuồng của Thất Thải Tiên Tôn tràn ngập khiến Vương Lâm không thể nhìn rõ người trong đó là ai!
 
Nhưng hắn mơ hồ có cảm giác người này hắn đã gặp qua!
 
Quá trình phát hiện ra bảy phách nhìn như thong thả nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt. Giờ phút này bảy phách đều tiêu tán, tâm thần Vương Lâm rung động không khác gì đã tìm được hồn thứ ba.
 
Tam hồn theo sự sụp đổ của Thất Thải Tiên Tôn liền hướng về ba hướng bay đi. Trong đó có một hồn vừa xuất hiện đã lóe lên ánh sáng bảy màu, phương hướng bay đi mơ hồ là giới ngoại của vạn cổ năm tháng sau đó.
 
Ở nơi đó nó hóa thành đạo nhân bảy màu, nhận được thần thông cả đời của Thất Thải Tiên Tôn!
 
Hồn thứ hai gào thét lao về hướng ngược lại, tiến vào trong luân hồi, lần lượt luân hồi, một ngày ở trong La Thiên Tinh Vực hóa thành một con mãnh thú cực kỳ tầm thường.
 
Trí nhớ của nó từ từ thức tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì lại gặp phải một lão già bị trọng thương, ầm một cái rơi lên trên tu chân tinh.
 
Lão già này chính là Chiến lão quỷ!
 
Hắn độ huyền kiếp thất bại, toàn thân thối rữa, nguyên thần tan nát, bị vây trong tử vong, cười thảm thiết. Hắn thấy một con mãnh thú có đôi mắt kỳ dị đang đánh về phía mình.
 
Đây chính là tiên duyên của Chiến lão quỷ!
 
Tất cả đã bị Vương Lâm nhìn thấy!
 
Hắn nhìn thấy hồn thứ ba. Hồn thứ ba này bay xa nhất. Nó gào thét lao ra từ trung tâm của động phủ giới, bay thẳng tới cuối tinh không. Vương Lâm không chút do dự, lập tức triển khai hết tốc độ, ầm ầm đuổi theo.
 
Đây là lần thứ hai hắn truy kích hồn thứ ba. Lần này không có đạo nhân bảy màu, cũng không có người tới quấy rầy, hắn nhất định phải tìm ra hồn thứ ba này rốt cuộc là ai!
 
Vương Lâm có cảm giác thân phận của hồn thứ ba và chỗ hồn thứ ba này ở nhất định sẽ rất bất ngờ!
 
Hồn thứ ba gào thét lao đi, bay qua Triệu Hà đi tới Côn Hư, tốc độ chậm lại, mơ hồ như đang tìm nơi luân hồi.
 
Vương Lâm đi theo phía sau. Hắn hầu như đã triển khai toàn bộ tốc độ mới miễn cưỡng theo
 
kịp, nhìn chằm chằm vào hồn thứ ba. Bên trong nó mờ đục, không có hư ảnh gì, hiển nhiên là bất đồng với hai hồn phách trước, trước khi luân hồi cũng không thể xuất hiện hình dáng.
 
Nó gào thét lao đi, hơi dừng lại trước một tu chân tinh hoang dã nhưng cuối cùng không biết vì sao lại không lựa chọn nơi đó mà lướt qua.
 
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Vương Lâm vẫn đi theo phía sau. Hắn thấy hồn thứ ba này vòng một vòng ở Côn Hư xong, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, ầm một cái bất ngờ rời khỏi Côn Hư, tiến vào Vân Hải tinh vực!
 
Hai mắt Vương Lâm bừng sáng. Hắn tính toán thời gian, mơ hồ đoán được đạo nhân bảy màu năm đó đi theo hồn thứ ba này tuyệt đối không thể chứng kiến hồn thứ ba đi tới Vân Hải tinh vực mà là vừa thấy hồn thứ ba đến Côn Hư đã bị Vương Lâm cắt đứt, đánh thức lại!
 
Nhưng càng nghĩ như thế thì Vương Lâm không biết tại sao lại thấy trong lòng lạnh toát, cả người đột nhiên bị hàn ý từ một ý niệm đột nhiên thay đổi trong đầu sinh ra bao phủ.
 
-Hồn thứ ba này đi một vòng tại Côn Hư. Nó đang tìm đồ vật gì.hoặc là trong u minh nó cảm nhận được vạn vạn năm sau, đạo nhân bảy màu có thể lấy phương pháp này để tìm nó cho nên mới trì hoãn ở Côn Hư một thời gian.
 
Vương Lâm lắc đầu, đè nén ý niệm này xuống. Bản thân hắn cũng hiểu là ý nghĩ này quá khó tưởng tượng rồi.
 
Hồn thứ ba gào thét bay về hướng Vân Hải tinh vực sau này. Nơi này có một tu chân tinh hoang dã. Nó lóe lên rồi biến mất! Vương Lâm đi theo tới nơi này, ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm vào tu chân tinh nọ.
 
Năm tháng trôi qua, tới một năm tu chân tinh này sụp đổ, hóa thành rất nhiều đại lục tiêu tán. Có sương mù từ trong tu chân tinh tan nát lan ra, tràn ngập bốn phía. Trong đó có một mảnh đại lục nhỏ, một con mãng xà trên đó tử vong xong liền dâng lên một luồng sáng trắng, bay thẳng lên tinh không.
 
Thần sắc Vương Lâm chấn động, triển khai tốc độ cao nhất đuổi theo luồng sáng, lại một lần nữa truy kích. Hắn đi tìm dấu vết luân hồi của hồn thứ ba. Hắn muốn tìm là nơi hiện tại của hồn thứ ba, muốn biết hồn thứ ba đã luân hồi thành người nào!
 
Hắn là phàm nhân, là tu sĩ hay là cây cỏ, cũng có thể là một mãnh thú như trước!
 
Theo sau nó, trong tứ đại tinh vực, Vương Lâm không biết đã đi bao lâu. Hắn thấy hồn thứ ba lần lượt luân hồi, cuối cùng hóa thành một thư sinh phàm nhân.
 
Người này ham mê đọc sách, cuối cùng thu được công danh, từ động phòng hoa chúc tới khi già đi rồi chết. Cuối cùng luồng sáng trắng từ trên cái trán già nua của hắn lan ra, tiến vào trong luân hồi.
 
Trong luân hồi có nam có nữ.
 
Một lần nữa hồn thứ ba luân hồi thành một cây đại thụ che trời, trong ngàn vạn năm tháng, từ khi còn nhỏ tới khi từ từ héo rũ, cuối cùng tử vong.
 
Lại có lần hắn trở thành một tu sĩ. Tu sĩ này tu vi không cao, cả đời chỉ dừng lại ở Kết Đan cuối cùng thọ nguyên chấm dứt mà chết.
 
Năm tháng trôi đi. Cho tới một lần hồn thứ ba luân hồi liền chọn một tu chân tinh trong Côn Hư tinh vực. Vương Lâm rất quen thuộc tu chân tinh này. Hắn khiếp sợ phát hiện ra nơi này chính là Chu Tước Tinh!
 
Trong nháy mắt khi nhìn thấy nơi này, tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn không biết nơi này đã phải là cuối cùng hay chưa nhưng trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy Chu Tước Tinh, hắn mơ hồ đoán ra điều gì đó.
 
Hồn thứ ba trên Chu Tước Tinh này hóa thành một phàm nhân. Phàm nhân này cả đời không tu đạo. Nhưng cuộc sống của hắn lại cực kỳ huy hoàng. Hắn trở thành đại nho của Triệu quốc!
 
Tên của hắn gọi là Tô Đạo!
 
Trong đó, Vương Lâm không thấy bản thân. Nhưng sự rung động trong tâm thần hắn dâng lên ngập trời như sóng biển! Hắn không biết tại sao trong Mộng Đạo của mình lại có đối phương. Hắn không biết vì sao trong Mộng Đạo mình lại được đối phương nhận làm đệ tử.
 
Dường như hắn và đối phương đã tồn tại nhân quả trong tháng năm luân hồi vô tận! Chỉ là Vương Lâm lại không tìm ra được nhân. Hắn Chỉ thấy được quả.
 
Nhân quả hắn vốn đã thành nhưng lúc này trong nháy mắt khi nhìn thấy hồn thứ ba luân hồi thành thiên đạo, hắn lại trở nên mê man.
 
Trong sự mê man hắn thấy Tô Đạo vui vẻ nhìn tơ liễu, mỉm cười chết đi. Sau đó ánh sáng của hồn thứ ba hiện ra, thay đổi phương hướng liên tục trên bầu trời, cuối cùng đi tới La Thiên Tinh Vực!
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động. Theo thời gian mà tính, đây đã càng gần với lần luân hồi cuối cùng!
 
Hắn đi theo hồn thứ ba, ở trong La Thiên Tinh Vực này thấy hồn thứ ba tiến vào trong một tu chân tinh, luân hồi thành một con cá trong nước. Tu chân tinh này tên là Thanh Linh tinh!
 
Con cá này chậm rãi lớn lên trong nước, nô đùa lượn lờ, cả đời như vậy cho tới khi tử vong.
 
Nhưng khiến tâm thần Vương Lâm rung động chính là lúc này nó tử vong không giống trước kia. Hồn thứ ba không rời khỏi tu chân tinh này nữa mà lại luân hồi thành một con cá khác trên tu chân tinh này.
 
Lần lượt luân hồi, nó đều lựa chọn sống trong con sông này! Giống như nó đang chờ đợi điều gì đó. Hiện tượng quỷ dị thế này, Vương Lâm nhìn tu chân tinh quen thuộc này, mơ hồ trong nội tâm có một suy đoán mơ hồ.
 
Mấy trăm lần luân hồi, Vương Lâm tận mắt nhìn thấy hồn thứ ba này đều sống trong con sông, nhất là ở lần cuối cùng, hắn thấy trên sông có một ngư ông câu cá. Con cá do hồn thứ ba luân hồi cắn câu bị ngư ông cười vang kéo lên.
 
Tựa hồ nó trong mấy trăm lần luân hồi này chờ chính là ngư ông này, chờ chính là cái mồi câu này!
 
-Vợ ta sắp sinh, hôm nay câu được con cá này mang về rồi!