Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy Ngũ Hành tinh chuyển động, vẻ ngưng trọng trên mặt lão già trên tầng tháp thứ chín dần dần tiêu tán được thay bằng nụ cười.
-Cửu Chuyển Tâm Luân, dù là trên Tiên Cương đại lục cũng rất ít người có thể phá vỡ. Trọng điểm của trận này là ở tâm. Tâm động càng nhanh thì trận này càng khó phá giải!
Ngươi vừa rồi từng nói người này khi ở Chu Tước Tinh cực kỳ giảo hoạt, tâm trí rất cao. Lúc này đã qua nhiều năm như vậy, hắn chẳng những không chết mà tu vi còn tăng mạnh, hẳn đã trải qua nhiều sinh tử. Trong sinh tử ma luyện, thế đã bình tĩnh sao!
Càng là người thông minh thì trong Cửu Chuyển Tâm Luân này lại càng không thể thoát ra! Lúc này mới là trong đệ nhất chuyển, càng vào sau sát khí lại càng nhiều. Một khi tới cửu chuyển thì người này cả đời sẽ bị vây trong đó, cho tới khi hao hết tâm thần mà chết!
-Có lão tổ tọa trấn, người này quyết không thể đi ra.
Nạp Đa nghe vậy khóe miệng cũng mỉm cười, hướng về phía lão già ôm quyền vái một cái, trong mắt đầy vẻ sùng kính, mở miệng nói.
Lão già mặc kim bào cười ha hả, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay phải của mình, trong mắt lóe lên vẻ oán độc. Cho tới bây giờ tay phải hắn vẫn còn đau đớn dù vận chuyển tiên lực cũng không thể đỡ. Ở bên ngoài Ngũ Hành tinh lúc này, Huyền La Đại Thiên Tôn đang lơ lửng trong tinh không quan sát lúc này hai mắt sững lại.
-Cửu Chuyển Tâm Luân này dù uy lực không ra gì nhưng đối với tu sĩ không biết kết cấu của nó mả muốn phá giải thì cực kỳ gian nan.đứa nhỏ này sợ là không thể phá nổi.thôi, cứ xem xem. Nếu bị nhốt ở trong đó thì ta ra tay.
Huyền La Đại Thiên Tôn nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn không hy vọng Vương Lâm có thể phá vỡ một trong những danh trận của Tiên Cương đại lục. Nhưng trong đáy lòng hắn vẫn có một tia chờ mong.
Chẳng qua tia chờ mong này rất yếu ớt, ngay cả bản thân hắn cũng sau khi phát hiện ra tia chờ mong này mà phải bật cười.
-Vẫn có kỳ vọng quá cao với hắn rồi.cho dù là Đạo cổ hoàng tôn đời này nếu chưa từng gặp qua trận này, tùy tiện xông vào cũng sẽ nhất định bị nhốt!
Bên cạnh Ngũ Hành tinh, thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Ngũ Hành tinh khổng lồ kia. Chỉ là càng nhìn hắn lại càng thấy Ngũ Hành tinh xoay tròn nhanh hơn.
Lúc đầu còn thong thả chuyển động nhưng lúc này đã nhanh hơn gấp mấy lần. Dưới sự chuyển động không ngừng của nó, Vương Lâm cảm thấy đôi mắt đã hơi đau đớn và mê muội, tâm thần cũng bởi vì nhìn chăm chú mà tiêu hao rất nhanh. Cảnh tượng này khiến hắn chấn động tâm thần, ngay lập tức nhắm đôi mắt nhưng thần thức vẫn nhìn thấy Ngũ Hành tinh gào thét chuyển động không dừng lại chút nào như trước.
-Đây là cấm chế trận pháp gì thế này!
Hai mắt đột nhiên mở ra, sắc mặt Vương Lâm cực kỳ âm trầm. Hắn dù nhìn hay không, nhắm mắt hay mở mắt, có nhìn về hướng đó hay không thì thần thức vẫn luôn thấy tu chân tinh quay tròn như trước!
Rất nhanh đã qua chín nhịp thở. Trong tích tắc phút thứ mười tới, chuyển động của Ngũ Hành tinh này đột nhiên nhanh hẳn lên, lập tức khiến cảm giác mê muội của Vương Lâm càng tăng lên mãnh liệt, tâm thần hao tổn tới mức bản thân hắn không thể điều khiển được, tiêu tán rất nhanh.
Loại chuyện kỳ dị này cả đời Vương Lâm chưa bao giờ gặp phải, bản thân hắn không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy. Ở nơi này rốt cuộc tồn tại cấm chế gì!
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn không chút do dự, thân thể cất bước tiến thẳng về phía tu chân tinh phía trước!
-Dù tu chân tinh này quỷ dị nhưng lúc này khoảng cách với ta không xa, ta cũng không cần quản tới nó, trực tiếp tiến vào là được!
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, cất bước một cái là vượt qua một khoảng không vô tận. Nhưng sau mấy lần cất bước, đồng tử của hắn co rụt lại. Một bước khi đúng ra hắn phải bước vào Ngũ Hành tinh thì không ngờ khi hắn cất bước, Ngũ Hành tinh chuyển động, khoảng cách giữa đôi bên lại không có chút thay đổi.giống như Vương Lâm vừa chuyển động là Ngũ Hành tinh chuyển động theo vậy!
Vương Lâm trầm mặc. Giờ phút này lại một lần chín nhịp thở nữa trôi qua, trận pháp đã tiến vào đệ tam chuyển. Tốc độ chuyển động của Ngũ Hành tinh lại một lần nữa tăng vọt. Lúc này Vương Lâm nhìn Ngũ Hành tinh đã không còn rõ ràng.
-Đây rốt cục là trận pháp gì! Sao lại quỷ dị như vậy!
Ngũ Hành tinh trong tâm của Vương Lâm không ngừng chuyển động, mơ hồ khiến hắn xúc động. Sự xúc động này cũng không tới một cách đột nhiên mà giống như vốn đã tồn tại từ lâu. Nhưng trong nháy mắt khi sự xúc động này xuất hiện. Ngũ Hành tinh trong mắt Vương Lâm liền ầm ầm tăng mạnh.
Sự tăng vọt này khiến cho Ngũ Hành tinh chuyển động với tốc độ quá nhanh, giống như hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ vậy.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, sự xúc động trong lòng căn bản là không thể đè nén, càng ngày càng mãnh liệt. Cũng bởi vậy mà tốc độ của Ngũ Hành tinh lại càng lúc càng nhanh!
-Không thích hợp!
Vương Lâm không chút do dự, thân thể đột nhiên lui lại phía sau muốn rời khỏi nơi này. Nhưng dù hắn có lui lại nhanh hơn nữa thì khoảng cách giữa hắn và Ngũ Hành tinh cũng không giảm bớt chút nào! Loại biến hóa quỷ dị tới cực điểm này khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động, xúc động càng nhiều hơn. Giờ phút này lần thứ tư, chín nhịp thở lại trôi qua, Ngũ Hành tinh tiến vào ngũ chuyển.
Tiến vào trong đệ ngũ chuyển, nguyên nhân khiến sự xúc động của Vương Lâm không ngừng nảy sinh - Ngũ Hành tinh đã hoàn toàn thay đổi không còn hình dáng của tu chân tinh nữa mà đã hóa thành một dòng xoáy hình tròn, xoay tròn với tốc độ cực nhanh. Thân thể Vương Lâm run lên lồng ngực khó chịu. Cùng với sự chuyển động của Ngũ Hành tinh, Vương Lâm cảm giác như cả thiên địa xoay chuyển, giống như tinh không xoay tròn. Thứ duy nhất không chuyển động chính là bản thân hắn.
Nhưng cũng chính bởi vì biến hóa đầy mâu thuẫn này lại khiến Vương Lâm không thể nào cảm thấy phù hợp. Cảm giác mê muội làm cho Vương Lâm cực kỳ thống khổ, giống như sắp sửa nôn mửa bước chân lảo đảo lui lại phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, hai mắt tràn ngập tơ máu. Hắn nhìn chằm chằm vào dòng xoáy, thần sắc ngoài sự xúc động còn lộ vẻ điên cuồng!
Chỉ là cùng với sự điên cuồng này, tốc độ của dòng xoáy lại một lần nữa ầm ầm tăng vọt, trong thời gian ngắn đã nhanh tới mức không thể nào hình dung nổi. Bước chân Vương Lâm không yên, thân thể bắt đầu chuyển động theo mà hắn không hề phát hiện ra.
Ở tầng thứ chín trong tháp cao trên Ngũ Hành tinh, lão già mặc kim bào nhìn thấy cảnh tượng này liền cười ha hả, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, nhìn bầu trời bên ngoài tháp, thần sắc lộ vẻ khinh miệt.
-Đã đến đệ ngũ chuyển, hắn trốn không thoát rồi. Nếu như là lão đại bước vào đó, nếu đã tới ngũ chuyển thì cũng không thể thoát ra, chỉ có thể ở trong đó tiêu hao tâm thần, tiêu tốn thọ nguyên. Người này muốn xông vào Ngũ Hành tinh ta thật đúng là không biết lượng sức!
Khuôn mặt Nạp Đa cũng xuất hiện nụ cười, hai mắt nhìn về bầu trời bên ngoài tháp cũng lộ sự sợ hãi. Hắn đối với Cửu Chuyển Tâm Luân này tuy không hiểu bằng lão già mặc kim bào nhưng hắn biết nếu mình ở trong đó thì sớm đã thất bại rồi.
Hắn hiểu rất rõ sự đáng sợ của trận pháp này. Năm đó hắn ở trong đệ tam chuyển đã hôn mê, được lão tổ cứu, tu dưỡng rất lâu mới khôi phục được. Từ đó về sau hắn đối với Cửu Chuyển Tâm Luân này chỉ có sự kính sợ. Bên ngoài Ngũ Hành tinh, Huyền La Đại Thiên Tôn nhẹ nhàng lắc đầu thầm than một tiếng.
-Vẫn là không chờ mong thì tốt hơn. Một tia chờ mong kia lại hóa thành thất vọng rồi. Nhưng hắn có thể kiên trì tới ngũ chuyển cũng đã là khó có được rồi.thôi, để cho hắn trải qua thêm chút nữa tới cửu chuyển ta sẽ ra tay.
Trong lòng Huyền La Đại Thiên Tôn hơi thất vọng. Nhưng hắn cũng hiểu rõ là trước khi mình trở thành Đại Thiên Tôn thì nếu không biết đến trận pháp này mà tùy tiện tiến vào thì sợ rằng cũng như vậy.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, trong nháy mắt khi chín nhịp thở trong đệ ngũ chuyển trôi qua liền phun một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi này là do tâm thần hao tổn quá độ mà thành. Thần thể hắn chậm rãi chuyển động nhưng hắn lại mạnh mẽ đè nén lại.
Trên mặt Vương Lâm nổi đầy gần xanh, vẻ điên cuồng và xúc động tràn ngập toàn thân. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngũ Hành tinh đang chuyển động cực nhanh, giống như đã tới cực hạn kia, đứng im không nhúc nhích. Hắn biết, dù không nhìn thì dòng xoáy này vẫn như vậy.
Hắn hiểu là dù không nghĩ tới thì dòng xoáy này vẫn chuyển động! Hắn lại càng rõ ràng là nếu thân thể mình đồng thời chuyển động theo thì dòng xoáy này sẽ hút toàn bộ tâm thần của mình vào trong, sau khi hoàn toàn hao tổn hết thì chờ đợi bản thân chính là tử vong!
-Cứ chín nhịp thở trôi qua Ngũ Hành tinh lại tăng tốc một lần.
Vương Lâm chịu đựng sự mê muội, chịu đựng sự khó chịu khiến hắn thống khổ, gắng gượng bình tĩnh suy nghĩ.
-Chín nhịp thở biến đổi.mà khiến ta xúc động thì tốc độ cũng tăng lên.trong lòng ta vừa xuất hiện sự điên cuồng, chuyển động liền tăng mạnh.
Vương Lâm càng suy tư, càng nghiên cứu thì chuyển động kia lại càng nhanh, khiến hắn không thể tĩnh tâm.
Hắn nhìn chằm chằm vào dòng xoáy Ngũ Hành tinh, càng không thể bình tĩnh. Hắn muốn suy tư, hắn muốn tìm ra rốt cục là có nguyên nhân gì khiến tất cả những gì mình nhìn thấy đều xoay tròn.
Rất nhanh, chín nhịp thở đã trôi qua lần thứ sáu, lần thứ bảy trôi qua, lần thứ tám.lần thứ chín thoáng cái đã tới.
Lão già mặc kim bào trong tháp cao lúc này cười phá lên, mang theo Nạp Đa ra khỏi tháp cao, đứng bên ngoài bầu trời.
-Cửu chuyển rồi, người này chết chắc rồi! Nạp Đa chuẩn bị theo lão phu đi nhặt xác người này!
Lão già mặc kim bào cười to, đang muốn bước đi thì đột nhiên tiếng cười dừng lại, ánh mắt lộ vẻ không thể tin.
-Chậm! Chuyển động không ngờ lại chậm lại! Không có khả năng, đây là đệ cửu chuyển, thế này.
Người bị hoảng sợ còn có cả Nạp Đa. Hắn vốn đang tươi cười nhưng trong lúc này vẻ tươi cười liền biến thành kinh hãi.
Huyền La Đại Thiên Tôn ở bên ngoài Ngũ Hành tinh đang lắc đầu, đè nén sự thất vọng trong nội tâm, tay phải giơ lên đang muốn ra tay thì trong nháy mắt này hai mắt hắn đột nhiên sững lại, tay phải chậm rãi buông xuống, trái tim tĩnh lặng từ vạn cổ lúc này đập thình thịch. Bên trong trận pháp, tới thời gian khi cửu chuyển bắt đầu, Vương Lâm bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.
-Tâm động.là tâm động! Tâm ta động cho nên thần động, thân động, tất cả đều động. Cho nên ta nhìn thấy Ngũ Hành tinh này chuyển động.toàn bộ đều là do tâm ta không tĩnh!
Hai mắt Vương Lâm tiêu tán tơ máu, vẻ điên cuồng tiêu tán, xúc động tiêu tán, chỉ còn lại sự bình tĩnh như nước giếng cổ không chút gợn sóng!