Thiên Vận Tử khoanh chân ngồi trong mật thất của Thiên Vận Tông, ở phía trước có chín thanh niên. Chín người này đang nhắm mắt, hoàn toàn bất tỉnh.
Ánh mắt Thiên Vận Tử lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn chín người trước mặt, mở miệng đột nhiên cắn nuốt. Toàn bộ chín người này bị hắn nuốt trọn.
Thân thể Thiên Vận Tử run lên, thần sắc lộ vẻ thống khổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lâm vào ngủ say. Năm tháng trôi qua, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, Thiên Vận Tử mở hai mắt, vẻ mặt mê man:
-Đâu là lần thức tỉnh thứ chín bảy của ta.phải chọn người cho lần thức tỉnh tiếp theo thôi.
Vương Lâm nhìn cảnh tượng này, thần sắc có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có sóng trào. Hắn không thể nào ngờ được Thiên Vận Tử cắn nuốt là vì để tỉnh giấc!
-Hắn hẳn là hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn. chỉ có như vậy mới giải thích được việc lần lượt tỉnh giấc như vậy!
Vương Lâm nhìn Thiên Vận Tử, trong mắt xuất hiện hàn quang.
Hình ảnh lại thay đổi. Lần lượt trong những hình ảnh này, Vương Lâm thấy được Thiên Vận Tử trong những thời gian bất đồng. Trong hình ảnh Thiên Vận Tử ngồi khoanh chân trong một tu chân tinh hoang dã xa lạ, cắn nuốt một ít tu sĩ đã được chọn lựa xong, lại mở hai mắt, thức tỉnh một lần nữa. Thân thể hắn nhoáng lên, từ trong tu chân tinh này đi ra. Trong tích tắc khi hắn ở trong tinh không, đột nhiên bước chân sững lại, cúi đầu nhìn về phía dưới. Ánh mắt hắn là một viên tu chân tinh vứt đi. Kêu khẽ một tiếng, khóe miệng Thiên Vận Tử dần dần xuất hiện một nụ cười, chậm rãi truyền thần niệm.
-Trên tu chân tinh bỏ đi này không ngờ lại có thể thấy một người sâu sắc như vậy. Nhưng chỉ lấy tu vi Nguyên Anh nhỏ nhoi như ngươi, dù là có hiểu được Hóa Thần thì cũng không nên quá tham lam. Thiên đạo tới mức này nếu ngươi tiếp tục truy tìm thì sợ là không tới cả trăm ngàn vạn năm cũng không tìm được bổn nguyên. Nhưng sợ rằng khi đó thân thể ngươi sớm đã suy đồi. Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Nói xong Thiên Vận Tử vung tay phải lên, hướng về phía tu chân tinh kia chụp một cái.
-Lão phu là Thiên Vận Tử, hôm nay kết thiện duyên với ngươi. Nếu ngươi có thể ra khỏi tinh cầu vứt đi này, tìm tới Thiên Vận Tinh thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử ký danh, cho ngươi đi theo trăm năm!
vẻ tươi cười trên mặt Thiên Vận Tử càng đậm, vung tay áo đi về phía xa.
-Người này không tồi, có thể hơi bồi dưỡng, sau khi trưởng thành liền cắn nuốt phân thân. Nhưng tu vi của hắn quá yếu, sau này cũng không dùng được tới hai thành.nhưng ta lại có cảm giác người này sẽ có sự khác biệt.
Nhìn tới đây tâm thần Vương Lâm kịch chấn. Hắn nhìn chằm chằm vào tu chân tinh màu đất kia, trong đầu ầm vang. Khí tức lan ra từ tu chân tinh này trong nháy mắt làm Vương Lâm hiểu rõ. Trong khi bổn tôn của Vương Lâm đang đắm chìm trong luân hồi của Thiên Vận Tử, trong tinh không giới nội lúc này, tất cả phân thân của Thiên Vận Tử lúc này đồng thời giơ tay phải, không nghĩ ngợi gì mà điểm vào mi tâm!
Ở phía đông của Triệu Hà, ánh mắt Thiên Vận Tử xuất hiện đầu tiên lộ ra ánh sáng kỳ dị. Tay phải hắn đồng thời cũng đặt lên mi tâm.
-Đây là lần ngủ say cuối cùng trong cuộc đời lão phu - Thiên Vận Tử, lần tỉnh giấc sau sắp bắt đầu rồi. tỉnh giấc lần này ta sẽ hoàn thành kế hoạch luân hồi vạn cổ!
Hắn nhắm hai mắt lại, ngón tay hung hăng xuyên qua mi tâm, tiến thẳng vào trong đầu. Trong nháy mắt thân thể Thiên Vận Tử ầm ầm sụp đổ, tiếng ầm vang quanh quẩn khắp tứ đại tinh vực. Chỉ thấy gần ba nghìn phân thân của Thiên Vận Tử toàn bộ vỡ tan thân thể, hóa thành một đám hồn phách, dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía phân thân của Vương Lâm đang ở trong Triệu Hà!
-Xem ngươi nhanh hay là ta nhanh! Lão phu khi bày mưu với ngươi ngươi còn là một tu sĩ Nguyên Anh. Nếu không có lão phu thì thân thể ngươi đã sớm thối nát! Tất cả của ngươi đều là của ta!
Ba nghìn phân thân này truyền ra tiếng gầm thét, dung nhập một chỗ tạo thành một tiếng động kinh hiên, ầm ầm vang lên trong tâm thân Vương Lâm đang ở trong Triệu Hà tinh vực.
Trong quá trình ba nghìn hồn phách này lao thẳng tới phân thân của Vương Lâm, bổn tôn của hắn ở trong luân hồi của Thiên Vận Tử lại nhìn thấy càng nhiều lần tỉnh giấc hơn! Thậm chí dần dần người mà Vương Lâm đã hoàn toàn không còn giống với Thiên Vận Tử, cơ hồ như là một người khác vậy. Nếu không phải có khí tức từ hắn tỏa ra thì Vương Lâm khó có thể tưởng tượng được kẻ xa lạ hắn nhìn thấy trong luân hồi chính là Thiên Vận Tử! Lúc tứ đại tiên giới còn chưa sụp đổ, ở trong nơi được xưng là thượng cổ tu chân giới, trên một tu chân tinh có một nam tử trung niên mặc thanh sam mỉm cười cắn nuốt một thanh niên bất tỉnh trước người hắn. Thanh niên này là đệ tử duy nhất của hắn!
-Đây là lần thức tỉnh thứ ba mươi tư của ta.
cũng ở trong thượng cổ tu chân giới, trong một đám bụi bặm lơ lửng trong tinh không, có một nữ tử dung nhan kiều mị, vẻ mặt tươi cười cắn nuốt một nam tử bất tỉnh. Tu vi của nam tử này không tầm thường, tiên khí tràn ngập toàn thân, hiển nhiên là một tiên nhân của tiên giới. Toàn bộ những lần cắn nuốt của Thiên Vận Tử đều hiện ra trước mắt Vương Lâm. Những gì hắn thấy khiến hắn kinh tâm động phách!
-Hừ! Thiên Vận Tử rốt cục có thân phận gì, không ngờ lại cắn nuốt và tỉnh giấc nhiều lần như vậy!
Bên ngoài tinh không, mấy ngàn hồn phách Thiên Vận Tử trong Triệu Hà tinh vực đang lao tới phân thân của Vương Lâm, gào thét điên cuồng chui vào trong cơ thể phân thân.
Thần sắc phân thân của Vương Lâm bình tĩnh, khoanh chân ngồi xuống, như căn bản không chú ý tới đám hồn phách này. Lúc này hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử trong thân thể hắn càng lúc càng lớn mạnh, mơ hồ đã chiếm toàn bộ thân tể Vương Lâm! Lúc này đám hồn phách đến từ tam đại tinh vực còn lại cũng đang tràn tới. Quá trình này rất nhanh, nhưng trong cảm thụ của bổn tôn của Vương Lâm lại rất chậm.
Bổn tôn của Vương Lâm đang ở trong luân hồi của Thiên Vận Tử, chậm rãi trải qua những lần thức tỉnh của hắn. Lúc này Vương Lâm thấy được lần thức tỉnh thứ ba của Thiên Vận Tử, không phải ở thượng cổ tu chân giới nữa mà ở thái cổ!
Trong tinh không của thời đại thái cổ, trong một tu chân tinh phát ra ánh sáng như ngọc. Tu sĩ nơi này không phải tu tiên bởi vì lúc này còn chưa xuất hiện tiên giới. Đám tu sĩ này bằng lực lượng tự thân, lĩnh ngộ được khí tức thiên địa. Một lão già mặc áo da thú đang nằm trên mặt đất, xung quanh chất đầy củi. Hắn đã tử vong, đang được tộc nhân hỏa thiêu.
Bốn phía là một đám nam nữ đang quỳ lạy, thấp giọng thì thào. Nhưng đúng vào lúc này, lão già vốn đã chết đột nhiên mở mắt, trong nháy mắt có vẻ mê man nhưng liền bị thay thế bởi một vẻ vô tình. Hắn chậm rãi ngồi dậy, trong sự kinh hỉ của mấy trăm nam nữ xung quanh.
khóe miệng lão già này hiện lên nụ cười quỷ dị, há miệng cắn nuốt những người ở bốn phía!
Một cái nuốt này nuốt trọn cả trăm người, cũng thu luôn cả đống lửa vào miệng. Tu chân tinh này chấn động kịch liệt, ầm ầm vỡ tung. Cái miệng khổng lồ này không ngờ dùng một phương thức không thể tưởng tượng mà nuốt cả tu chân tinh này.
-Đây là lần tỉnh giấc thứ ba của ta.ta nhớ rõ lần tỉnh giấc thứ hai ta đã nuốt thất phách của Thất Thải Tiên Tôn!
Trong tinh không, thân ảnh lão già huyễn hóa ra, khóe miệng nhếch lên. Cảnh tượng này khiến trái tim Vương Lâm đã bình tĩnh trở lại lúc này lại ầm vang.
-Hắn nuốt thất phách của Thất Thải Tiên Tôn! Hắn vốn không phải là tam hồn thất phách của Thất Thải Tiên Tôn. Như vậy hắn là ai! Hắn không ngờ có thế nuốt thất phách của Thất Thải Tiên Tôn!
Tận mắt nhìn thấy hơn chín mươi lần luân hồi của đối phương Vương Lâm thấy lực lượng thôn phệ của đối phương hình như càng theo luân hồi mà suy yếu dần. Lần thứ ba có thể nuốt cả tu chân tinh, nhưng lần thứ chín mươi lại chỉ có thế nuốt người! Vương Lâm nhìn chằm chằm vào lão già đang mỉm cười, con ngươi co rụt lại. Hình ảnh tiêu tán, khi xuất hiện một lần nữa đã là lần thức tỉnh thứ hai của tu chân tinh! Lúc này xuất hiện trước mắt Vương Lâm là một vùng tinh vực không có chút sinh linh. Tinh vực này chẳng những xa lạ mà còn không có dấu vết gì của tính mạng. Vương Lâm đứng trong tinh không, nhìn khắp bốn phía. Tu chân tinh ở nơi này vô số nhưng dù ở đâu cũng không hề thấy dấu vết của tính mạng!
Đây là một vùng tinh vực tử vong. Cũng có thể nói đây là thời điểm ban đầu của thế giới trong động phủ, còn chưa có tính mạng! Trong tinh không yên tĩnh này, trong đầu Vương Lâm liền hiện lên một ý niệm khó tin. Ý niệm này chính là suy đoán của hắn về thân phận của Thiên Vận Tử! Ngay trong nháy mắt khi ý niệm này lóe lên xa xa trong tinh không đột nhiên có một luồng khí tức sinh mạng yếu ớt hiện ra. Vương Lâm xoay người. Hắn liếc một cái liền thấy trong khí tức đó có một thân ảnh hư ảo. Thân ảnh này mơ hồ lộ ra một tia hồn phách thuộc về Thất Thải Tiên Tôn! Hắn nhìn thấy khi tia hồn phách này hiện ra trong tinh không đột nhiên có một cái khe khổng lồ vô thanh vô tức mở ra, cắn nuốt tia hồn phách này.
Sau khi cắn nuốt xong, cái khe thu nhỏ lại, từ từ huyễn hóa ra một người thanh niên. Người thanh niên này toàn thân tỏa ra u quang. Trong mắt hắn lúc đầu có vẻ mê man nhưng rất nhanh liền trở nên tỉnh táo.
-Một phách của Thất Thải Tiên Tôn . Mùi vị không tồi.ta đã giúp hắn rất nhiều, lúc này nếu hắn tử vọng thì không còn ai có thể khống chế ta.đáng tiếc là lực lượng tam hồn của hắn quá lớn ta và thân thể sau khi chia lìa không dám chọc vào hắn.nhưng có một phách nguyên thủy nhất này dung hợp ta có thể mượn phách này làm cho bản thân trưởng thành.cũng có lẽ rất nhiều năm sau ta có thể từ trên một phách này tính toán ra một Thất Thải Tiên Tôn đầy đủ. Tới lúc đó thì ta chính là Thất Thải Tiên Tôn.mà trọng yếu nhất đó là ta có thể trưởng thành.
Thần sắc thanh niên kia không chút biến hóa. Hắn giơ tay phải lên xoa xoa miệng mình, khiến cho bản thân trông như đang cười.
-Ta muốn trước tiên học trở thành tu sĩ. Ta muốn cho mọi người, kể cả tam hồn và lục phách còn lại đều không thể nhận ra thân phận của ta.ta muốn một lần nữa nắm luân hồi trong tay.
Vương Lâm nhìn thanh niên này, tâm thần ầm ầm chấn động. Hắn đã biết đối phương là ai rồi!
-Hắn là.