Tiên Nghịch

Chương 16: Đệ tử




Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Vương Lâm đã cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn. Lão già nhíu mày, không phát hiện Vương Lâm có gì dị thường trên người cả, trầm giọng hỏi:
 
- Vương Lâm, ngươi về lúc nào?
 
Vương Lâm vừa bị đối phương soi xét một hồi, trong lòng xao động, vội vàng nói:
 
- Đệ tử trở về từ đêm qua, hôm nay sáng sớm ở phòng tạp vụ nghe Lưu sư huynh nói lão nhân gia ngài muốn tìm ta, ta lập tức tới đây.
 
Tôn trưởng lão sắc mặt âm trầm, không nói hai lời một bước tóm lấy Vương Lâm, lập tức xuất hiện Thất Thải Tường Vân, bay thẳng tới chỗ Vương Lâm. Tốc độ quá nhanh, Vương Lâm thậm chí có cảm giác hít thở không được, cũng may không lâu sau đã tới nơi hắn ở.
 
Vương Lâm bị ném qua một bên, thần thức của Tôn trưởng lão đảo khắp trong phòng.
 
- "Ơ". Tôn trưởng lão vừa động đã bước tới bên giường Vương Lâm, bàn tay mở rộng, mở bọc hành lý lấy ra một hồ lô đựng nước suối.
 
Vương Lâm ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng lại hồi hộp vô cùng, tim đập liên hồi, tìm lý do thoái thác.
 
Tôn trưởng lão cẩn thận nhìn hồi lâu, thần sắc khẽ động, cặp mắt không lớn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm giọng nói:
 
- Vương Lâm, trong hồ lô này là cái gì?
 
Vương Lâm vội vàng làm bộ giả ngu nói:
 
- Trưởng lão, trong hồ lô này là nước suối từ núi cao chảy xuống, nước suối này rất thần kỳ ta mỗi lần mệt mỏi uống vào lập tức thấy tinh thần thoải mái. Ta trước đây có đọc sách thấy nói rằng của tiên nhân cái gì cũng tốt, nhưng không nghĩ ngay cả nước suối cũng thần kỳ. Trưởng lão, người muốn nước suối này thì ở phòng tạp vụ có mười vại lớn, vại nước nào cũng to như cái nhà, ta đều lên núi gánh nước về đó.
 
Tôn trưởng lão mở hồ lô ra, đăt mũi lên ngửi, nhất thời sắc mặt đại biến vội vàng nói:
 
- Ai nói cho ngươi biết về nước suối này, ngươi nói cho ta biết? Mà ở địa phương nào tìm được hồ lô này? Nói mau?
 
Vương Lâm ngẩn ra, ngây ngốc hỏi:
 
- Trưởng lão, hồ lô này có vấn đề gì sao? Khi ta đang lấy nước thì thấy trên thượng du trôi xuống, ta cảm thấy tốt nên mới ra mò lấy.
 
Tôn trưởng lão nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, tay vuốt ve hồ lô trong lòng thầm nghĩ:
 
- Bên trong hồ lô này linh khí cực kỳ sung túc, nước suối bên trong nếu cho phàm nhân uống tuy không hấp thụ được linh khí nhưng sẽ thấy tinh thần thoải mái. Điểm ấy hắn không nói dối, bất quá cho hắn dùng đúng là phí phạm, nếu dùng để luyện đan dược hiệu quả nhất định không tồi.
 
Về phần Lam Tuyến Thảo cùng Tử Dạ Hoa héo rũ, rất có khả năng có liên quan tới hồ lô này, nói không chừng chúng ta trong lúc tồn tại đã có chút giống như nguyên lý tương sinh tương khắc. Bất quá cái này phải chờ thí nghiệm sau này mới biết được.
 
Nghĩ tới đây, thần sắc hắn vừa động. Ngưng thần cẩn thận nhìn hồ lô. Xìu mặt, âm trầm nhìn chăm chằm Vương Lâm mở miệng nói:
 
- Vương Lâm, ngươi thật can đảm, dám lừa gạt trưởng lão, xem ra ngươi ở Hằng Nhạc phái đã đủ rồi!
 
Vương Lâm trên mặt lộ vẻ khó hiểu, vội vàng nói:
 
- Trưởng lão, ta không có lừa ngài, phòng tạp vụ thật sự là có mười vại nước suối lớn….
 
Không đợi hắn nói xong, Tôn Trưởng lão giận quá hóa cười nói:
 
- Ngươi còn giả ngu với ta sao, ta hỏi hồ lô này, sao trên mặt còn ương, rõ ràng gần đây mới bị bẻ, ngươi lại nói là vớt được trong dòng suối. Vương Lâm, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi nói cho ta biết hồ lô này là từ nơi nào có, nếu không nói, ta sẽ đem ngươi trục xuất khỏi Hằng Nhạc phái ngay hôm nay.
 
Vương Lâm trên mặt hiện ra vẻ tức giận, ngoài ra không lộ ra biểu tình gì khác, lớn tiếng nói:
 
- Đi thì đi, ta ở Hằng Nhạc Phái trừ mỗi ngày phải nấu nước ra không có việc gì khác, hơn nữa mười vại nước lớn, ta đi một vòng cũng không kịp về ăn cơm, nếu mẹ ta không mang cho ta khoai ngọt, ta đã sớm chết đói rồi, đây căn bản không phải tu tiên mà thuần túy là tới chịu tội thì có. Ta vất vả từ trong nước vớt được hồ lô này lên, nếu ngươi muốn lấy thì trực tiếp cầm đi, cần gì phải nói ta lừa ngươi, hồ lô này có mới hay không cũng không có liên quan gì tới ta, không chừng có kẻ nào ném xuống dòng suối, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây!
 
Tôn trưởng lão đưa mắt nhìn đống khoai lang còn lại trong hành lý, mắt lại nhìn chằm chằm vào hồ lô trong tay, trầm ngâm một chút, nội tâm cười lạnh thầm nghĩ:
 
- Hồ lô này ta nhất định phải có, nhưng đoạt của một tên đệ tử ký danh lại còn bức hắn ra đi. Nếu đem truyền ra ngoài thì thật sự là rất khó nghe, danh dự của lão phu trong môn phái xem như mất hết, hơn nữa đến lúc đó nếu sư huynh đệ biết được việc này, chắc chắn đòi chia trác, ta cũng không có bản lĩnh tranh giành. Quyết không thể để bọn họ biết việc này, hơn nữa tiểu tử này không có nói thật, hồ lô tất nhiên không chỉ có một cái. Ta nếu lấy được tất cả, luyện chế đan dược thì tu vi sẽ tiến một bước rất dài.
 
Nghĩ tới đây, lão trầm ngâm một chút, lập tức làm bộ giật mình thở dài:
 
- Tiểu hài tử ngươi thật là khổ, đi một vòng mà đến cơm cũng không kịp ăn, việc này ta trước kia không biết, hôm nay nếu đã biết, chắc chắn sẽ xử lý, ký danh đệ tử cũng là đệ tử của Hằng Nhạc Phái.
 
Nói xong, hắn thấy Vương Lâm vẫn bộ dạng đùng đùng nổi giận như trước, trong tâm cười lạnh ngoài miệng thì hòa ái nói:
 
- Vương Lâm, ta muốn có hồ lô này, nhưng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi có bằng lòng làm thư đồng cho ta không?
 
Vương Lâm cất giọng buồn nói:
 
- Không muốn, thư đồng chính là người hầu, cha ta nếu biết ta làm nô tài cho người khác không đánh chết ta mới là lạ.
 
Tôn trưởng lão không khống chế được suýt chút phát cáu, lão muốn một chưởng đập chết tiểu tử này, phải biết rằng tuy hắn là Nhị đại đệ tử đã mạt lưu, nhưng trong môn phái nếu hắn nói muốn thu thư đồng thì bọn đệ tử ký danh đều là lũ đầu tiên xông tới .
 
Cố kìm ném lửa giận, lão tức khí nói:
 
- Được rồi, ta thu ngươi làm đệ tử, ta sẽ đem việc này nói với chưởng môn, ngươi thu thập hành lý tới khu vườn chờ ta.
 
Nói xong lão vung tay áo, đi ra khỏi phòng Vương Lâm, chân đạp Tường Vân bay thẳng tới chỗ chưởng môn.
 
Đợi lão ta đi rồi, Vương Lâm sắc mặt thâm trầm, trong tâm hắn cười lạnh, lão gia hỏa này tâm địa thật xấu xa, nói là thu mình làm đệ tử của hắn, thực tế là muốn có càng nhiều hồ lô càng tốt.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ không phải hồ lô trên núi còn rất nhiều sao, đến lúc đó tùy tiện dùng châu tử ngâm một chút là thành. Trước mắt nếu có thể trở thành nội môn đệ tử, thì nhất định phải tranh thu cơ hội này tu luyện thật tốt.
 
Nghĩ vậy, trong lòng hắn rất hưng phấn, thu thập hành lý, lưu lại cho Trương Hổ không ít khoai lang, sau đó không nhanh, không chậm đi đến chính viện.
 
Lần này hắn cũng không báo danh, trực tiếp đi vào chính viện, bạch y thanh niên khoanh chân ngồi trong hốc đại thụ, cúi đầu đưa mắt nhìn nhưng không ngăn trở. Hắn vừa mới được chưởng môn công bố tin tức, Tôn sư thúc thu Vương Lâm làm đệ tử, vì thế trên miệng mới lẩm nhẩm nhạo báng:
 
- Rác rưởi sư phụ thu một rác rưởi đệ tử cũng là xứng đáng.