Tiên Nghịch

Chương 1459: Trọng Huyền Tử




Lão già bên trong đám bạch quang nãy giờ sắc mặt vốn bình tĩnh, nhưng vì một câu nói này của Vương Lâm liền đột nhiên biến đổi. Hắn chậm rãi ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Lâm.
 
-Ngươi là Phong Tôn?
 
Tay trái Vương Lâm cầm cung, dây cung kia vốn đã đứt, nhưng sau khi dung hợp với huyết mạch của Vương Lâm cũng đã khôi phục lại. Nhưng dây cung đã khôi phục lại này mỗi một lần bị kéo ra, cũng giống như là gân của Vương Lâm bị kéo!
 
Nhưng giờ phút này Vương Lâm đã không còn lo tới hậu quả tâm trí hắn tuy rất sâu xa, nhưng bản tính thì vẫn không hề thay đổi. Bản tính của hắn chính là một khi đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không bao giờ lùi bước! Hắn muốn cứu Thanh Thủy, thì sẽ bất chấp hết thảy!
 
Tay phải kéo dây cung trên mặt Vương Lâm nổi đầy gân xanh, trong tiếng gầm nhẹ kéo mạnh một cái. Vù một tiếng, dây cung kia bất ngờ bị Vương Lâm kéo ra!
 
Dây cung bị kéo ra, Vương Lâm lập tức cảm thấy như gân cốt toàn thân đang bị lôi kéo kịch liệt, sắc mặt hơi tái nhợt, hai mắt lại đầy tia máu.
 
Giờ phút này, cho dù là lực bài xích hay gân cốt bị lôi kéo hắn cũng mặc kệ. Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là giết chết tất cả những người ngăn cản để cứu Thanh Thủy!
 
-Ta đã nói rồi, thật hay giả ngươi hãy đi hỏi đệ tử của ngươi thì sẽ biết!
 
Vương Lâm trong lúc dữ tợn lời nói đầy vẻ âm hàn dây cung lại bị hắn kéo ra một chút, trên đó truyền ra một sức mạnh vô biên, dường như có thể phá tan thiên địa.
 
Lão già bên trong đám bạch quang ngưng trọng nhìn thoáng qua cây cung trong tay Vương Lâm, trong mắt dần dần lộ ra vẻ mê man. Đây là lần đầu tiên hắn tỉnh lại sau khi đã ngủ say năm đó, lần tỉnh lại này chính là do đồ đệ Trọng Huyền Tử gọi về. Sau khi thức tỉnh, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy Vương Lâm đang muốn đến hủy diệt tinh cầu này.
 
Lời nói của Vương Lâm khiến cho hắn tâm thần chấn động. Hắn mặc dù đang mê man nhưng vẫn nhớ rõ mình là tu sĩ của giới nội, nhớ rõ ân tình của Phong Tôn năm đó.
 
Trong lúc trầm mặc lão già này cúi đầu nhìn về phía tu chân tinh khổng lồ kia, giơ tay phải lên vung về phía trước, lập tức liền có ba bóng người bị một đám bạch quang bao phủ, trực tiếp bị hắn lôi từ trong tu chân tinh kia ra!
 
Ba bóng người kia là ba lão già sắc mặt đang hoảng sợ, trong đó có một người không ngờ chính là Trọng Huyền Tử. Nhưng dung nhan trung niên của Trọng Huyền Tử năm đó hôm nay không biết vì sao mà đã trở thành một lão già.
 
Hai người bên cạnh hắn chính là hai đại trưởng lão của Tu Chân Liên Minh!
 
Hai đại trưởng lão kia thân thể run lên, ở trong đám bạch quang thần sắc bị sự kính sợ tràn ngập, lập tức quỳ xuống, run giọng nói:
 
-Tham kiếm thái thượng trưởng lão.
 
-Tham kiến sư tôn.
 
Tâm thần của Trọng Huyền Tử tràn ngập sự kinh hãi, sự sợ hãi của hắn lúc này đã lên tới cực điểm. Khi hắn nghe thấy toàn bộ lời nói của Vương Lâm vừa rồi đã vô cùng hãi hùng, trong đầu liền nhanh chóng suy nghĩ, chuẩn bị giải thích.
 
-Sư tôn, mọi chuyện không phải như tiểu bối đã nói, nhưng .
 
Hắn ngẩng đầu run rẩy, đang muốn giải thích, nhưng Long Bàn Tử này đã lạnh lùng quét mắt liếc nhìn hắn một cái. Một cái liếc mắt này khiến cho lời nói của Trọng Huyền Tử lập tức bị nuốt trở lại. Trong lúc run rẩy hắn không dám mở miệng nói tiếp nữa.
 
-Ngươi là Trương Tịch phải không. năm đó khi lão phu ngủ say, ngươi chính là đồng tử đã ngồi xuống hầu hạ.
 
Ánh mắt Long Bàn Tử nhìn lên người một lão già ở bên trái trong hai người còn lại.
 
-Đúng vậy, vãn bối chính là Trương Tịch!
 
Ánh mắt lão già kia lộ ra vẻ kích động, hắn không ngờ đối phương vẫn còn có thể nhớ mình.
 
-Ngươi nói cho ta biết, lời của người kia vừa nói là thật, hay là giả!
 
Thanh âm của Long Bàn Tử bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một vẻ uy nghiêm.
 
Ánh mắt Trương Tịch lộ ra vẻ do dự, trong lúc sợ hãi vô tình liếc nhìn Trọng Huyền Tử một cái.
 
-Đồ rác rưởi vô dụng!
 
Long Bàn Tử kia hừ lạnh một tiếng, trực tiếp giơ tay phải lên vung mạnh về phía trước. Một đạo bạch quang kinh thiên lóe lên lao thẳng tới lão già kia. Trong tiếng kêu thảm thiết, toàn thân lão già này ầm ầm tan vỡ. máu thịt văng khắp nơi, rơi đầy người Trọng Huyền Tử và lão già còn lại.
 
Vương Lâm lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, dây cung được tay phải kéo lại mở rộng ra thêm một chút.
 
Sau khi giết Trương Tịch, ánh mắt của Long Bàn Tử nhìn Trọng Huyền Tử lộ ra một sự thương tiếc nồng đậm. Hắn thở dài một tiếng, giơ tay phải túm vào hư không, trưởng lão còn lại lập tức hét lên sợ hãi bị Long Bàn Tử đánh một chưởng vào thiên linh. Linh lực của hắn trực tiếp nhập vào trong óc người này, hoành hành trong đó. sắc mặt Long Bàn Tử càng ngày càng khó coi.
 
-Nghiệt tử! Ngươi thật to gan!
 
Long Bàn Tử vuốt tay một cái, lão già kia kêu lên thảm thiết, toàn thân ầm ầm tan vỡ, hoàn toàn tử vong. Long Bàn Tử ngẩng mạnh đầu, nhìn chằm chằm Trọng Huyền Tử, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
 
Trọng Huyền Tử sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được lui ra phía sau vài bước, trong lúc sợ hãi phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, thanh âm lạc hẳn đi, gấp gáp mở miệng.
 
-Sư tôn tha mạng, sư tôn tha mạng! Việc này còn có ẩn tình khác, tu sĩ của giới ngoại Thái Cổ Tinh Thần xâm lược, giới nội hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù đệ tử có phản kháng cũng sẽ không có bất cứ một tác dụng gì! Đệ tử muốn bảo vệ Liên Minh, vì sự tồn tại của Liên Minh mới bất đắc dĩ bắt tay với giới ngoại. Chưởng Tôn của giới ngoại đã hứa sẽ đảm bảo cho Liên Minh ta tiếp tục tồn tại! Sư tôn, người ngủ say nhiều năm không biết, gần một ngàn năm trước, La Thiên Tinh Vực từng phát động đại quân tấn công Liên Minh ta. Trận chiến này khiến cho Liên Minh tứ tán, chỉ còn giữ được tổng bộ. Năm đó đệ tử đã từng kêu gọi sư tôn nhưng sư tôn không hề đáp lại. Đệ tử đối với giới nội không có bất cứ một tình cảm nào, bọn họ nếu có thể tấn công Liên Minh ta, dựa vào cái gì mà Liên Minh ta không thể giúp tu sĩ giới ngoại! Huống hồ Thất Thải Giới kia năm đó là do sư tôn người phát hiện ra, lúc ấy liền có tu sĩ giới ngoại xuất hiện, tuy bị sư tôn chém giết, đem Thất Thải Giới này phong ấn lại, ở nơi đây thành lập nên tổng bộ của Tu Chân Liên Minh để trấn áp giới này. Nhưng sư tôn người ngủ say nhiều năm hoàn toàn không hề biết những biến đổi trong những năm nay. Cho dù chúng ta vì giới nội mà trấn áp giới này, nhưng đâu hề có tác dụng! Sức mạnh của Chưởng Tôn chỉ sợ ngay cả sư tôn cũng không phải là đối thủ, chúng ta lấy cái gì để chống cự! Giới nội thất bại là số trời đã định, không thể khác được sư tôn à! Với tu vi của lão nhân gia ngài, nếu chúng ta quy thuận giới ngoại, chắc chắn có thể có được cơ duyên lớn sao phải khổ sở vì giới nội này.
 
-Ngươi!
 
Long Bàn Tử nhìn Trọng Huyền Tử, vẻ thương tiếc trong mắt càng đậm. Trong ký ức của lão già kia hắn không tìm được nhiều chuyện, tất cả mọi thứ chỉ biết được lờ mờ mà thôi. Nhưng Trọng Huyền Tử này lại không hề hay biết, trong lúc sợ hãi đem tất cả mọi chuyện nói hết ra.
 
-Chuyện của giới nội, cho dù có chém giết như thế nào thì cũng không liên quan gì tới giới ngoại, chỉ cần bọn họ không xâm phạm tới nơi này, thì lão phu sẽ không thức tỉnh. Sự hưng suy của Liên Minh đã có ý trời, mục đích năm đó lão phu để cho ngươi thành lập Liên Minh không phải là để khống chế Côn Hư, mà là để đề cao tu vi của tu sĩ Côn Hư ta trong hoàn cảnh khốc liệt kia! Mục đích chính là để cùng với giới ngoại đánh một trận!
 
Long Bàn Tử thở dài một tiếng.
 
-Tu Chân Liên Minh. Tu Chân Liên Minh. Giới ngoại kia sở dĩ cấu kết với ngươi đó là bởi vì đã nhìn thấy lão phu dung nhập vào tu chân tinh này, đó là bởi vì ngươi đã nói ra sự tồn tại của lão phu, lấy lão phu để đổi lấy cơ duyên!
 
Long Bàn Tử rất hiểu đệ tử của mình, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Trọng Huyền Tử, dường như nhìn thấy một tên đồng tử ăn mày trên một ngọn núi ở một tu chân tinh năm đó, lúc đó vẫn chưa có Tu Chân Liên Minh. Đồng tử này mang theo một quyết tâm rất lớn từng bước một bò lên đỉnh núi, sau thời gian mười bảy ngày, toàn thân đầm đìa máu tươi, cuối cùng ở trên đỉnh núi đã nhìn thấy mình.
 
Tất cả chuyện này đơn giản là vì đồng tử kia muốn tu tiên. ở quê hắn có một lời đồn, nghe đồn chỉ cần có thể bò lên được đỉnh núi này là có tiên duyên, có thể nhìn thấy được tiên nhân.
 
-Tống nhi, lúc còn nhỏ ngươi đã từng nói, nguyện vọng lớn nhất của ngươi đó là có thể phú quý hồi hương.
 
Ánh mắt Long Bàn Tử lộ ra vẻ hồi tưởng, thanh âm dần dần trở nên ôn hòa.
 
Nhưng ánh mắt của hắn như vậy, Trọng Huyền Tử nhìn thấy cũng càng trở nên tuyệt vọng, thân thể hắn run lên thanh âm gào thét.
 
-Sư tôn đệ tử vốn cũng không có ý định phá vỡ phong ấn của Thất Thải Giới! Nhưng năm đó sau khi Thanh Thủy Tiên Quân xông vào nơi này, là hắn đã buộc đệ tử phải phá vỡ phong ấn của Thất Thải Giới! Là hắn đã mở ra Thất Thải Giới! Hết thảy mọi chuyện không liên quan đến đệ tử, hắn mới là thủ phạm!
 
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, nhìn chằm chằm Trọng Huyền Tử kia.
 
Viêm Lôi Tử ở phía sau hắn ánh mắt lộ ra một vẻ thù hận ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
 
Long Bàn Tử kia như thể không nghe thấy những lời này, ánh mắt nhìn về phía Trọng Huyền Tử lại càng trở nên nhu hòa.
 
-Thân thể ngươi năm đó không được tốt, không thể tu tiên. Vi sư vì thấy ngươi kiên nghị nên mới điều dưỡng thân thể cho ngươi, lấy thiên địa ngũ mạch nhập vào thân thể ngươi, cho ngươi có được đạo cốt. Nhưng hôm nay ngươi lại không hề có đạo tâm.
 
Trong mắt Long Bàn Tử như hiện lên từng cảnh tượng trong trí nhớ. Hắn thở dài một tiếng, vung tay áo lên lập tức một cơn cuồng phong màu trắng ầm ầm nổi lên.
 
Trọng Huyền Tử sắc mặt kịch biến, điên cuồng lui về phía sau, từ trong miệng truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết.
 
-Sư tôn tha mạng, sư tôn không được giết ta! Sư tôn! Đệ tử sai rồi, đệ tử biết lỗi rồi, sư tôn!
 
Trong lúc lùi lại, hắn đã trở nên tuyệt vọng. Ngay khi cơn cuồng phong kia tới gần hắn cười thảm, không lùi lại nữa mà nhắm hai mắt lại.
 
Ầm một tiếng, cơn cuồng phong cuốn lấy thân thể hắn nhưng hắn vẫn không hề bị thương, mà bị cuốn về phía sau Long Bàn Tử, tránh khỏi tầm bắn của cây cung đã giương lên trong tay Vương Lâm.
 
-Ngươi đã phạm tội tày trời, đã gây ra họa lớn ngươi đã không còn đạo tâm của tu sĩ giới nội. Nhưng ngươi vẫn là đệ tử của ta tội của đệ tử, ta cũng có trách nhiệm. Cái sai của ngươi hãy để cho vi sư thay ngươi đền tội Ánh mắt nhu hòa của Long Bàn Tử nhìn Trọng Huyền Tử đang đứng ngây ra ở đó, rồi xoay người nhìn về phía Vương Lâm vái dài một cái.
 
-Phong Tôn tất cả tội lỗi của hắn Long Bàn Tử ta xin gánh chịu!
 
Hắn giơ tay phải lên, vỗ mạnh vào ngực của mình. Long Bàn Tử phun ra một ngụm nguyên thần khí, thần sắc trở nên ảm đạm tu chân tinh khổng lồ bên dưới ầm ầm sụp đổ, trên đó tràn ngập một màu xám, cỏ cây đều héo rũ, núi non sụp đổ, nước sông bốc hơi, từng vết nứt kéo dài ra. Toàn bộ tu chân tinh này trực tiếp vỡ thành từng mảnh!
 
Trong lúc nó sụp đổ từng đạo bạch khí nổi lên, toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể của Long Bàn Tử. Trong khoảnh khắc này, một ngọn lửa ở bên ngoài thân thể hư ảo của hắn đột nhiên bùng lên.
 
-Một chưởng này, lão phu lấy sinh mạng để thiêu đốt nguyên thần, với tu vi của ta có thể bộc phát ra sức mạnh của Không Huyền Sơ Kỳ. Ta sẽ đi giết toàn bộ tu sĩ giới ngoại đang ở trong giới nội này phá hủy tất cả Thất Thải Giới có ở bên ngoài nơi này, Triệu Hà bị vây hãm ta sẽ giành lại nó, lấy những việc này để chuộc lỗi cho Trọng Huyền Tử.
 
Long Bàn Tử hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, rồi quay đầu ánh mắt nhu hòa nhìn Trọng Huyền Tử.
 
-Sư tôn!
 
Trọng Huyền Tử đã tỉnh táo trở lại, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu ánh mắt lộ ra vẻ bi thương đến cực điểm, còn có một sự hối hận vô cùng.
 
-Đi thôi Long Bàn Tử than nhẹ, cuốn lấy Trọng Huyền Tử, đi về phía đằng xa.
 
-Ta hiểu rõ đồ nhi của ta, hắn làm việc gì cũng chuẩn bị rất kỹ càng. Thanh Thủy Tiên Quân kia cũng không đáng ngại đâu, đây là Trọng Huyền Tử chỉ vì tính mạng của mình mà giữ lại một lá bùa hộ thân.
 
Lời nói mơ hồ truyền đến một cơn cuồng phong màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, lao thẳng tới một cái khe đỏ như máu ở bên dưới tu chân tinh đang sụp đổ kia. Trong tiếng ầm ầm, cái khe này bị cơn cuồng phong cuốn tới, trực tiếp kéo dài ra, hồng quang tiêu tan, bên trong lộ ra từng trận ánh sáng bảy màu!
 
-Thanh Thủy đang ở đâu?