Hai mắt Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào chưởng ấn che trời xuất hiện trên đầu. Chưởng ấn này giống như biến ảo ra từ bầu trời, bốn xung quanh còn có tầng tầng lớp lớp sóng gợn.
Vân tay bên trong lòng bàn tay hiện ra rất rõ ràng, thoạt nhìn trông như một bàn tay thật chứ không phải hư ảo vậy!
chưởng ấn này rất giống với Dịch Linh Ấn mà Vương Lâm đã học được nhưng lại có một chút bất đồng nhỏ. Dịch Linh Ấn của Vương Lâm chỉ là một bàn tay khổng lồ, không có vân tay rõ ràng như thế này. Hơn nữa sau khi nó xuất hiện liền tự động hấp thu thiên địa lực, khiến cho bản thân trở nên vô cùng khổng lồ, ẩn chứa pháp thuật kinh thiên, nhưng cũng không dễ điều khiển.
Mà Dịch Linh Ấn càng lúc càng lớn thì thiên địa lực nó hấp thu sẽ ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ thoát khỏi khả năng khống chế.
Vương Lâm hiểu rõ điểm này chính là bởi vì hắn không phải đã đạt được truyền thừa Dịch Linh Ấn, có liên quan tới sự minh ngộ của bản thân. Nhất là khi Thủy Đạo Tử thi triển ra hiển nhiên không có khuyết điểm này.
Nhưng dù là Dịch Linh Ấn mà Thủy Đạo Tử thi triển thì vân tay trên lòng bàn tay cũng còn xa mới rõ ràng như bàn tay do người điên này thi triển, hơn nữa bên cạnh bàn tay còn có một đám gợn sóng quỷ dị.
Gợn sóng này thoạt nhìn giống như là thuật mạnh nhất của Huyền Vũ tộc!
Lực chấn động!
Theo quan sát, thần sắc Vương Lâm cực kỳ nghiêm túc. Hắn nhìn Dịch Linh Ấn kia ầm ầm đánh tới, trực tiếp rơi xuống mặt đất. Mặt đất chấn động, một luồng sóng không khí cuồn cuộn bốc lên, khuếch tán về bốn phương tám hướng, khiến cho phạm vi vô tận bị bao phủ trong sương mù.
Vương Lâm ở dưới chưởng ấn nọ, cảm nhận chưởng ấn rơi lên người, hai mắt lộ vẻ đang suy tính. Hắn không ngừng nghiền ngẫm biến hóa và cách vận dụng của thuật này.
-Dịch Linh Ấn hay thật! Chấn động bên ngoài chưởng ấn giống như nô dịch thiên địa, nô dịch thiên địa nguyên lực hóa thành chưởng ấn hay có thể là nó nô dịch thiên địa lực hóa thành một linh hồn. Linh hồn bị tiên lực tràn vào liền trở thành Dịch Linh Ấn, chẳng qua ở phương diện này còn có chút chi tiết chưa rõ ràng cần có được khẩu quyết truyền thừa tuyệt mật của Dịch Linh Ấn này!
Vương Lâm liếm liếm môi, đôi mắt lộ tinh quang.
Đám bụi tiêu tan, vẻ mặt người điên kia đầy đắc ý, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
-Thế nào, thế nào, thần thông của bổn vương có lợi hại hay không?
Trong tiếng cười điên cuồng, người điên này có vẻ như đang không để ý tý gì nhưng đôi mắt lại đảo qua Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ vô cùng trông đợi.
Vương Lâm cười.
Hắn nhìn người điên này, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm. Thấy vẻ tươi cười của Vương Lâm, người điên trở nên nghi hoặc, cúi đầu nhìn thân thể mình, gãi gãi đầu, không rõ đối phương rốt cục cười cái gì.
-Thần thông này cũng khá, nhưng mà thuật này ta còn biết thứ có uy lực mạnh hơn không ít.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, tiếng nói không nhanh không chậm.
Ánh mắt người điên lộ vẻ khinh thường, chi vào Vương Lâm, nhe răng nói:
-Sự lợi hại của thần thông của bổn vương trừ ca ca ta ra thì không ai có thể sánh bằng! Hắc hắc, ngươi có phải là muốn học trộm hay không hả? Bổn vương nói cho ngươi biết, thần thông đạo thuật của bổn vương, ca ca ta nói không thể truyền thụ cho ai cả. Ngươi đừng có nằm mơ, đánh chết ta ta cũng không dạy! Năm đó người nào muốn học trộm của ta, kết quả bị ta nhìn ra. Hừ hừ, bổn vương vốn rất thông minh, đừng có mong lừa được.
Vương Lâm không thèm nói gì, tay phải giơ lên nhấn vào bầu trời một cái. Lập tức bầu trời ầm vang, một chưởng ấn mơ hồ xuất hiện. Chưởng ấn này sau khi xuất hiện lập tức điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên lực bốn phía, dần dần rõ ràng lên, hướng về phía trước ầm ầm đánh tới.
Trong khi nó giáng xuống, một luồng uy áp lớn lao từ trên trời hạ xuống. Cuồng phong gào thét, mặt đất nổi sóng, phát ra tiếng răng rắc. Những vết nứt lớn nhanh chóng xuất hiện.
Đầu tóc rối bời của người điên bị thổi tung bay, ánh mắt sững lại. Hắn ngơ ngác nhìn chưởng ấn kia ầm ầm đánh tới, trong nháy mắt khi hạ xuống, hai mắt Vương Lâm liền lóe lên, tay phải điểm về phía trước, miệng thì thầm:
-Ngưng, ngưng, ngưng!
Ba tiếng ngưng phát ra, chưởng ấn nọ liền nhanh chóng thu nhỏ lại. Nhưng trong quá trình nó thu nhỏ lại bộc phát ra dấu hiệu không yên, giống như muốn thoát khỏi sự khống chế của Vương Lâm. Cuối cùng ầm một tiếng, chưởng ấn đánh lên mặt đất. Cả tu chân tinh chấn động. Người điên nọ liền bị chấn động của mặt đất làm cho rung chuyển.
Một chưởng ấn rất lớn rõ ràng hiện ra trên mặt đất xa xa. Chưởng ấn nọ lớn tới mấy vạn trượng, nhìn từ xa lại giống như một cái hố sâu!
-Ngươi nếu có thể thi triển thần thông vừa rồi, cũng đánh ra một cái hố như vậy thì ta mới thừa nhận là thần thông của ngươi lợi hại.
Lời nói của Vương Lâm thong thả, thần sắc lộ chút khinh miệt.
Một chút khinh miệt này khiến hai mắt người điên đỏ bừng lên. Hắn giống như phát điên, hai tay vung vẩy, không ngừng đấm ngực, phát ra những tiếng gầm nhẹ. Đây là động tác hắn học của hắc viên. Hắn thấy động tác này rất có khí phách.
-Bổn vương mới là lợi hại nhất. Ngươi đợi đó.
Người điên này bừng bừng tức giận, đi về phía trước, trực tiếp trổ thần thông, tay phải giơ lên điểm một cái lên không, nhanh chóng hô to. Một chướng ẩn khổng lồ xuất hiện. Hắn vung tay phải lên, chưởng ấn liền ầm ầm đánh lên mặt đất, cũng làm bốc lên rất nhiều bụi đất, để lại một dấu vết nhợt nhạt trên đất.
Người điên sửng sốt, sau khi nhìn thấy dấu vết nhợt nhạt kia, lại nhìn hố sâu do Vương Lâm đánh ra, hai mắt lộ vẻ điên cuồng, tiếp hô càng kịch liệt hơn, lại một lần nữa thi triển ra Dịch Linh Ấn, ầm ầm đánh xuống.
Vương Lâm ở bên cạnh tập trung toàn bộ tinh thần, hai mắt nhanh chóng lóe lên, điên cuồng tính toán. Hắn muốn ghi tạc toàn bộ chi tiết của Dịch Linh Ấn này, giờ phút này hồn nhiên quên hết mọi việc, trong mắt chỉ còn những động tác thi triển Dịch Linh Ấn của người điên!
Loại cơ hội có người ở trước mặt hắn không ngừng thi triển một loại thần thông này thì dù là sư đồ cũng sợ rằng rất khó gặp được.
Sau nửa canh giờ, người điên nọ liên tục thi triển mấy chục lần Dịch Linh Ấn, dấu ấn đánh lên mặt đất có sâu hơn một chút, nhưng so với cái vực mà Vương Lâm tạo ra thì quả thật không sao bằng nổi.
Lúc này người điên thở hồng hộc. Liên tục thi triển thần thông này khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đang muốn bỏ cuộc thì lại lén nhìn về phía Vương Lâm, thấy trên mặt Vương Lâm lộ nụ cười trào phúng và khinh miệt.
Vừa nhìn thấy vậy, người điên này liền nổi giận!
-Con bà nó, bổn vương không tin được!
Hắn gầm nhẹ một tiếng, dường như quên hết uể oải, điên cuồng triển khai Dịch Linh Ấn, không ngừng oanh kích mặt đất!
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ mỗi lần hắn định bỏ cuộc thì đều nhìn thấy vẻ khinh miệt càng ngày càng đậm trên mặt Vương Lâm. Ánh mắt này hắn không nhịn nổi!
Hai mắt Vương Lâm tràn ngập tơ máu, vừa ở bên cạnh quan sát kỹ càng, lại vừa giơ tay phải về phía trước vung vẩy, dùng ngộ tính kinh người để nhanh chóng nghiền ngẫm suy diễn.
Cho tới sau sáu canh giờ, người điên đã đánh ra mấy trăm lần Dịch Linh Ấn, cả người đầy mồ hôi, không ngừng lè lưỡi, mệt mỏi tới mức ngay cả thở cũng không kịp.
-Con bà nó, quá mệt mỏi rồi. Ông đây không chơi nữa! So không bằng thì không bằng, có gì mà lạ. Bổn vương muốn đi ngủ.
Hắn thầm thì, đang muốn bỏ cuộc, theo tiềm thức quay đầu nhìn Vương Lâm một cái. Đột nhiên cả người hắn sững lại.
Hắn thấy trên mặt Vương Lâm hiện ra một tia khiếp sợ!
Đúng là một tia khiếp sợ này khiến cho hắn vốn đã định bỏ cuộc, đột nhiên hưng phấn hẳn lên, ngửa mặt lên trời gầm thét, hai tay hung hãng đấm ngực.
Nếu như Vương Lâm vẫn khinh miệt như cũ thì lúc này nhất định người điên không thèm để ý nữa. Hắn đã cảm thấy mệt lắm rồi. Nhưng trên mặt Vương Lâm lại lộ vẻ khiếp sợ khiến cho hắn thêm tin tưởng.
-Ha ha, thằng nhãi này cuối cùng cũng không khinh miệt nữa. Hừ hừ, được, bổn vương sẽ tiếp tục để cho hắn thấy bổn vương lợi hại ra sao!
Người điên này hưng phấn xoay người tiếp tục oanh kích.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, rất nhanh chóng tiếp tục tính toán. Thời gian trôi qua, dần dần trong hai mắt hắn hiện ra một chưởng ấn rõ ràng. Chưởng ấn này giống như khắc sâu vào trong trí não, chậm rãi trở nên đậm nét.
Bốn canh giờ, năm canh giờ cho tới bảy canh giờ trôi qua. Tiếng hô của người điên kia đã khàn khàn, hai mắt đỏ bừng, trong tiếng gào thét đánh ra một đạo Dịch Linh Ấn cuối cùng. Mặt đất ầm vang, rốt cục sau bảy canh giờ đã xuất hiện một cái hố sâu không khác gì so với chưởng ấn của Vương Lâm.
Làm xong việc này, người điên liền lăn ra thở hổn hển, vẻ mặt uể oải tới cực điểm nhưng vẫn hưng phấn khàn khàn kêu với Vương Lâm:
-Thế nào! Thần thông của bổn vương có phải là lợi hại nhất hay không!
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ rung động, chậm rãi mở miệng:
-Ta phải đích thân kiểm tra một chút.
-Ngươi đi kiểm tra đi, bổn vương chờ ngươi!
Ánh mắt người điên lộ vẻ khinh thường nhưng không lấn át được vẻ đắc ý trên mặt hắn. Sự rung động của Vương Lâm làm cho hắn cực kỳ thỏa mãn, tựa hồ mọi uể oải đều không là gì hết.
Vương Lâm đứng dậy, đầy vẻ ngưng trọng từng bước bước tới, đi tới bên ngoài cái hố sâu do Dịch Linh Ấn của người điên tạo nên, quan sát thật lâu. Trong lúc đó người điên dường như đang nghỉ ngơi nhưng thực ra hai mắt lại không ngừng nhìn chằm vào vẻ mặt của Vương Lâm, muốn thấy hắn rung động nhiều hơn.
Nhưng dần dần người điên mơ hồ cảm thấy không ổn. Thần sắc Vương Lâm vốn có vẻ rung động nhưng vẻ mặt này chậm rãi biến mất, trở nên bình tĩnh. Sau đó vẻ khinh miệt khiến hắn vô cùng kích động không ngờ lại xuất hiện một lần nữa!
Thấy vẻ khinh miệt của Vương Lâm, người điên nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, cắn chặt hàm răng.
-Không thể ngờ ngươi lại âm hiểm như vậy, rõ ràng thần thông không thể hơn ta mà lại âm thầm giở trò.
Vương Lâm vừa lắc đầu vừa lộ vẻ vô cùng khinh thường, xoay người trở về, chẳng thèm liếc nhìn người điên một cái.
Người điên kia sửng sốt một chút, sắc mặt đỏ bừng, trực tiếp vọt tới trước người Vương Lâm, hét lớn:
-Ta không làm, bổn vương không giở trò.
-Thần thông người dùng trong mấy canh giờ và thần thông ngươi dùng lần đầu tiên vốn không phải là một. Ngươi đừng hòng gạt ta!
Vương Lâm mở đôi mắt, lạnh lùng nói.
-Ngươi vu vạ cho ta. Bổn vương rõ ràng chỉ dùng một loại thần thông, tuyệt đối không sai! Ngươi nhìn kỹ lại đi, xem lại lần nữa đi. Bổn vương không có lừa ngươi.
Người điên kia có vẻ rất nóng ruột, thậm chí trong mắt mơ hồ có nước mắt. Hắn cảm thấy rất oan khuất, vô cùng oan khuất. Bản thân khổ sở lắm mất mấy canh giờ mới vất vả làm ra được chuyện này, thế mà lại bị người ta nói là lừa gạt.