Trong lúc nói chuyện, người điên vội vàng nhìn thần sắc của Vương Lâm, thấy Vương Lâm không có chút phản ứng gì liền gãi gãi đầu, đứng dậy cẩn thận đi tới vài bước, xoa xoa bàn tay, vẻ mặt cười cợt xấu xa nói:
- Nói chuyện chút đi, ngươi tên là gì? Nói cho bổn vương biết, bổn vương sẽ có thưởng.
Trả lời hắn vẫn là sự trầm mặc trong thổ nạp của Vương Lâm.
- Không nói lời nào sao? Ngươi dám không nói sao! Năm đó Tiểu Hồng bị ta bắt được, hắn không nói lời nào, kết quả là bị ta nhổ từng sợi lông khắp toàn thân. Ngươi đoán thử xem sau đó thế nào?
Người điên này lảm nhảm bước tới gần, ngồi đối diện với Vương Lâm, bắt đầu nói chuyện với hắn.
- Ngươi đoán không được đâu. Bổn vương khi đó đã cho Tiểu Hồng.ha ha.ha ha.
Người điên vừa nói lại vừa ôm bụng cười lãn lộn. Hồi lâu hắn dừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
- Ngươi vì sao không cười. Chẳng lẽ bổn vương nói chuyện không buồn cười sao. Bổn vương nói chuyện thì ngay cả Lý gia nghe thấy cũng phải lập tức cười ngay. Nếu dám không cười thì bổn vương sẽ đi tìm ca ca. . Hình như ta còn chưa nói là Tiểu Hồng làm sao nhỉ. Vậy ngươi định không hỏi bổn vương làm gì Tiểu Hồng à? Hừ, ngươi không hỏi bổn vương vẫn nói cho ngươi biết, khi đó.hả, quên mất rồi.
Người điên nhướng mày, gõ mạnh lên đầu, ánh mắt lộ vẻ mê man.
- Con bà nó, sao lại quên mất rồi.
Người điên này nói làm nhảm không ngớt, không ngừng nghỉ suốt mấy ngày trời, không thôi lẩm bẩm, càng nói lại càng hưng phấn. Hắn chỉ tiếc nuối mỗi một điểm là Vương Lâm chỉ nghe chứ không thèm trả lời. Nhưng dù sao cũng có vật sống cho hắn nói chuyện là cũng khiến hắn thỏa mãn rồi. Lời nói hắn cứ ong ong, giống như con ruồi vo ve không ngừng, thật lâu không tiêu tan.
Vương Lâm nửa câu cũng chẳng nghe lọt tai. Lúc này trong cơ thể hắn đang cực kỳ hỗn loạn. Bên ngoài là thân thể cổ Thần, bên trong lại là nguyên tiên thay thế cho nguyên thần. Ở sâu trong đó, hạt châu Thiên Nghịch đang chậm rãi chuyển động.
Nếu dựa theo thời gian của con người thì cứ mười ngày hạt châu này mới chuyển động một vòng.
Nguyên lực trong cơ thể hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất, bên trong xương cốt máu huyết ẩn chứa tiên lực nồng đậm.
Cổ tiên lực này vượt xa xa nguyên lực, cho dù là so với nguyên lực của hắn lúc trước thì ít hơn cả trăm ngàn lần. Nếu như nói nguyên lực của Vương Lâm lúc trước là một dòng sông lớn thì tiên lực lúc này là một dòng suối nhỏ mà thôi.
Nhưng tuy nói thế nhưng tiên lực này cũng đủ khiến tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn cảm thấy luồng tiên lực này ẩn chứa một khí tức kinh thiên cực kỳ đáng sợ.
Thân thể Cổ Thần bên ngoài nguyên tiên bởi lúc trước vỡ nát bảy tinh điểm khiến tổn kiếp còn chưa hoàn toàn bộc phát thì lại bị Thiên Nghịch hấp thu nhục thân nên khiến cho cường độ thân thể hắn lúc này có thể nói là ẩn chứa Cổ Thần lực mạnh hơn gấp mấy lần trước đây. Mỗi một lần tim hắn đập là lại khiến thiên địa ầm ầm, hóa thành âm thanh vô hình truyền khắp tám hướng.
Một cảm giác cường đại trong cơ thể Vương Lâm nhanh chóng bùng ra. Hắn thậm chí tin rằng, cho dù là tu sĩ Không Niết hậu kỳ lúc này ở trước mặt hắn cũng không có tư cách mà bỏ chạy.
Trừ phi là Không Niết đại viên mãn ở đây thì có lẽ mới có thể đánh với hắn một trận.
Bởi vì lúc này hắn là kết hợp giữa tiên và thần, là một biến hóa cực kỳ hiếm thấy trong khắp tinh không này.
Loại biến hóa này là tốt hay xấu Vương Lâm không biết. Nhưng lúc này cơ thể hắn không ngừng gào thét kịch liệt vì thống khổ. Thân thể bài xích nguyên tiên, dù là đang trong trạng thái dung hợp nhưng sự bài xích này vẫn còn như cũ.
Cho dù là Thiên Nghịch thì cũng như không có khả năng hoàn toàn ngăn cản và thay đổi sự bài xích này. Nó chỉ có thể khiến cho thần và tiên của Vương Lâm dung hợp, nhưng lại không thể làm cho nguyên nhân đau đớn trong cơ thể Vương Lâm hoàn toàn biến mất.
Lực lượng bài xích này nếu không thể hoàn toàn hóa giải thì Vương Lâm sẽ không thể phát huy toàn bộ thực lực, mỗi lần vận chuyển tiên lực sẽ khiến cho cơ thể đau đớn, lại bị Cổ Thần lực trên cơ thể ngăn cản, phát huy nhiều lắm cho hai phần thực lực mà thôi.
Nhưng cũng chính bởi vậy lại khiến hắn có thể trong nháy mắt giết tu sĩ Không Niết hậu kỳ. Nếu như hắn có thể sử dụng toàn bộ thì Vương Lâm cũng không biết được sẽ lợi hại tới đâu. Nhưng hắn có thể nói rằng dù là Nam Chiếu Thượng Nhân ở trước mặt hắn khi hắn bộc phát toàn bộ thực lực thì cũng không thể địch nổi.
Cũng như vậy, khi lực lượng thân thể muốn phát huy sẽ bị nguyên tiên trong cơ thể ngăn cản.
Nếu chỉ như vậy thì thôi. Nhưng chuyện khiến Vương Lâm lo lắng chính là lực lượng bài xích này mơ hồ càng ngày càng trở nên mạnh hơn, dường như lúc nào cũng có thể bùng phát, khiến thân thể hắn nổ tung, hủy diệt nguyên tiên của hắn. Cũng trong nháy mắt khi sụp đổ này, linh hồn và tất cả những gì của hắn đều sẽ tử vong hoàn toàn.
Lực lượng bài xích này giống như một lưỡi đao đang kề cổ, lúc nào cũng có thể hạ xuống.
Vương Lâm trong lúc khoanh chân, ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, muốn dùng tất cả các phương pháp để hóa giải lực bài xích này. Nhưng mãi tới cuối cùng hắn cũng không tìm ra được cách nào.
Ấn ký tiên tổ trên mi tâm hắn dù nhìn như sắp sụp đổ nhưng thực tế chỉ có mình Vương Lâm biết, ấn ký này không sụp đổ mà giống như nguyên tiên của hắn, bị hòa tan, dung hợp với thân thể Thất Tinh Cổ Thần. Như thế mới có thể khiến cho tinh điểm Cổ Thần của hắn xuất hiện màu vàng chưa từng có trong cổ tộc.
Sau mấy ngày, người điên đã nói tới mức nước bọt bắn tung nhưng thần sắc vẫn hưng phấn như trước. Vương Lâm lúc này mở hai mắt, trong mắt có hai luồng kim quang từ trong mắt hắn tỏa ra, rơi vào trong mắt người điên.
Bị ánh mắt màu vàng của Vương Lâm nhìn chằm chằm, người điên lập tức ngừng nói, nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Lâm, vẻ mặt khó hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Lâm, ngẩn ngơ hỏi:
- Hả, sao ngươi lại có mắt vàng của tộc ta? Nhưng lại là màu vàng nhạt, không được . Ngươi xem bổn vương này.
Người điên vừa nói liền hít một hơi, phùng má trợn mắt, vươn thân thể, trong tích tắc dường như bị một luồng khí tràn vào thân thể, lập tức bành trướng lên.
Trong lúc này, đôi mắt hắn vốn ảm đạm đột nhiên trở nên sắc bén, lại có hai luồng sáng màu vàng từ trong mắt hắn tỏa ra.
Ánh mắt màu vàng rực này dường như hoàn toàn khiến người điên thay đổi, tràn ngập một sự uy nghiêm kinh thiên không thể nói lên lời - Thế nào, thế nào? Bổn vương lợi hại không.
Người điên mở miệng nói, lập tức làm tiêu tan sự uy nghiêm kia thành mây khói.
- Ngươi đợi đó. Bổn vương còn có nhiều cái lợi hại hơn.
Vẻ mặt người điên đắc ý, hít sâu một hơi nữa, thân thể lại bành trướng lên. Những tiếng răng rắc truyền ra. Thân thể hắn tăng trưởng trong nháy mắt, thân thể liền có huyết nhục nhúc nhích, dần dần trở nên cường tráng, mơ hồ lại lộ vẻ uy nghiêm một lần nữa.
Trong lúc này đột nhiên có những tiếng sấm ầm ầm nổi lên. Một luồng khí từ mông người điên phun ào ra. Thân thể hắn giống như một quả bóng bị xì hơi, lập tức xẹp xuống.màu vàng trong hai mắt cũng tiêu tan trong tích tắc, biến thành vô thần như trước.
Xấu hổ gãi gãi đầu, người điên đỏ bừng mặt, xoa xoa tay cười hắc hắc nói:
- . Ngoài ý muốn, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Vương Lâm nhìn người điên đầy phức tạp. Dưới ánh mắt của hắn, người điên càng xấu hổ, tay phải che mông, cuống quýt lùi lại phía sau.
- Chẳng may thôi mà. Đã nói là chẳng may mà. Ngươi làm gì mà cứ nhìn ta mãi thế.kỳ quái. Bổn vương rất ít khi xì hơi, chẳng lẽ lại có người đang nhớ ta?
Người điên thì thào nói, tay phải sờ sờ lên mông liền đặt lên mũi hít một hơi.
Vương Lâm thầm than một tiếng. Người điên này đối với hắn có ơn tái tạo nhưng đồng thời cũng suýt nữa vì cơ duyên này mà khiến hắn mất mạng. Trên thực tế nếu không có tổ ẩn kia thì thân thể Vương Lâm cũng không tới mức thế này, cho dù có lực bài xích thì cũng không tới mức kịch liệt như vậy.
- Thôi, so đo với một người điên thì có tác dụng gì đâu.
Vương Lâm lắc đầu. Hắn lúc này lo lắng nhất chính là lực bài xích đó tăng cường lên. Trong lúc trầm ngâm, Vương Lâm thu hồi ánh mắt, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức một cái khe trữ vật hiện ra, dưới một trảo này liền khiến ma khí ầm ầm tràn ra.
Chỉ thấy Cổ Ma mà Vương Lâm đạt được trong vùng đất cổ mộ liền xuất hiện.
Thân thể Cổ Ma này vốn đã hóa đá nhưng Vương Lâm khi đạt được truyền thừa liền thay đổi, khiến lúc này thân thể đó không khác gì thân thể thực, bên trong mắt có sáu ma tinh mơ hồ lóe lên xoay tròn. Chẳng qua cổ Ma này trông vô thần, chỉ là một cổ thi thể mà thôi.
Nhìn chăm chú vào sáu tinh điểm của cổ Ma, vốn Vương Lâm định ngưng luyện một ma hồn, nhờ đó mà đạt được một phân thân cổ ma. Nhưng lúc này cơ thể hắn đang gặp phải nguy cơ của lực bài xích cho nên hắn thay đổi ý định.
Ánh mắt lóe sáng, Vương Lâm giơ tay phải điểm một cái về phía trước. Lập tức Cổ Ma chấn động toàn thân, run rẩy kịch liệt, thân thể nhanh chóng héo rũ, cuối cùng huyết nhục mơ hồ, hóa thành một luồng ma khí lao thẳng đến ma tinh trong mắt phải Chỉ trong một thời gian ngắn, thân thể Cổ Ma hoàn toàn biến mất, toàn bộ ngưng tụ bên trong sáu ma tinh, bị Vương Lâm vung tay một cái liền nhanh chóng bay tới mắt phải của hắn.
Trong nháy mắt, sáu ma tinh này dung nhập vào trong mắt của hắn, ấn lên trên tia chớp màu vàng kia.
Trong tích tắc khi ma tinh nhập thể, Vương Lâm hít sâu một hơi, hai tay bắt quyết. Lập tức thân thể hắn chấn động, bảy tinh điểm màu vàng trên mi tâm lập tức xuất hiện một luồng kim quang lóe lên nhanh chóng, giống như dung nhập vào trong mắt phải của hắn, hòa tan với sáu ma tinh.
Người điên lùi lại phía xa xa, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, xoa xoa hai mắt, thì thào:
- Lấy Cổ Thần làm bổn tôn, Cổ Ma làm phân thân. Đây chính là tam đại vương tính trong cổ quốc.
Cổ quốc tam đại tính, cực cổ với yêu là bổn, sau đó là ma.kỳ quái, rõ ràng hắn là người tiên tộc ta, nhưng lại có được bất diệt thể mà chỉ có ta và ca ca ta có, sao lại là tu sĩ cổ quốc chứ? Kỳ quái, kỳ quái thật.hừ hừ, rốt cục là ai lớn gan dám cho tu sĩ cổ quốc bất diệt thể của tiên tộc ta. Việc này nếu để cho ca ca ta biết thì nhất định sẽ khiến hắn phẫn nộ tới cực điểm.
Không được, bổn vương nhất định phải điều tra xem tên khốn nào lại to gan vậy.
Người điên tự nói, thần sắc vô cùng rất nghiêm túc.