Tiên Nghịch

Chương 1442: Người điên!




Mỗi một lần sức mạnh thân thể Cổ Thần của Vương Lâm hồi phục, đều bị máu của người điên kia ngăn cản, khiến cho thương thế của hắn lại nặng thêm. Đồng thời trong cơ thể hắn giống như là đang dậy sóng.
 
Sự thống khổ kịch liệt này đủ để khiến cho người ta phát cuồng. Nếu Vương Lâm vẫn đang hôn mê thì cũng không nói làm gì, nhưng thực tế, hắn đã sớm tỉnh lại. Nhưng lúc hắn tỉnh lại, trong cơ thể hắn đã tràn ngập máu tươi của người điên kia.
 
Máu tươi này tràn ngập một sức mạnh cực kỳ tinh thuần, sức mạnh này cả đời Vương Lâm chưa từng thấy qua. Chỉ có năm đó ở trong cổ mộ, trong cảnh tượng mà hắn nhìn thấy khi ngồi trên ghế, Đạo Cổ Diệp Mịch kia thi triển thần thông đạo thuật của hắn, khí tức bạo phát ra từ trong vô tiên thuật kia có thể so sánh với sức mạnh trong dòng máu này.
 
Chỉ là sức mạnh này Vương Lâm cũng không thể sử dụng, nó được ẩn giấu ở trong máu, lưu chuyển ở trong thân thể Vương Lâm, trong lúc chém giết với sức mạnh cổ Thần, dần dần dung hợp với xương cốt và máu của Vương Lâm.
 
Xương là nguồn gốc để tạo ra máu mà máu của người điên kia trong quá trình lâu dài không ngừng dung nhập vào trong xương cốt của Vương Lâm, biến đổi huyết mạch của hắn.
 
Nói là huyết mạch, nhưng thực tế là tủy ở trong xương. Thay đổi tủy xương chính là thay đổi huyết mạch của một người, nếu thành công, thì sau này dòng máu chảy trong cơ thể Vương Lâm sẽ giống với máu của người điên kia, cực kỳ cao quý.
 
Sự cao quý này, là một cảm giác không thể nói rõ mà Vương Lâm mơ hồ có thể cảm nhận được, giống như từ bên trong dòng máu của người điên kia truyền ra, đủ để khiến cho những sinh linh khác phải sùng bái. Thậm chí Vương Lâm còn chấn động phát hiện ra, khi dòng máu này dũng mãnh nhập vào trong cơ thể mình, nguyên thần của hắn đột nhiên run lên. Dường như dòng máu này đối với hắn mà nói, là một thứ cao quý không thể tưởng tượng được.
 
Thứ này như thể là tiếng than của tu sĩ trong thiên hạ.
 
Sau rất nhiều ngày kéo dài ra, theo dòng máu tinh thuần kia lưu chuyển, thân thể Vương Lâm xuất hiện một sự lột xác, một sự biến hóa rất lớn, từ một phàm nhân, trở thành một tiên nhân.
 
Vương Lâm đã tỉnh lại, cùng với sự hoảng sợ dòng máu kia cũng thấy được người điên kia đã thi triển đủ loại thần thông lên cơ thể mình. Hắn nhìn thấy cảnh tượng đó, trong tâm thần như có hàng trăm ngàn vạn lôi đình đồng thời nổi lên, rất lâu không thể hồi phục.
 
Nhất là những lời nói không ngừng của người điên kia khiến cho trong lòng Vương Lâm dậy lên sóng dữ ngợp trời.
 
Nhưng tất cả chuyện này trong sự thống khổ bên trong cơ thể cũng khiến cho Vương Lâm không thể suy nghĩ tường tận. Lúc này, sự thống khổ bên trong thân thể hắn so với Cổ Thần Suy Kiếp năm đó thậm chí còn lớn hơn vô số lần.
 
Thân thể hắn không thể cử động, thậm chí mí mắt cũng không mở ra được. Nguyên thần bị dòng máu này ngưng tụ lại bên trong cơ thể, cũng không thể cử động được một chút nào.
 
May mà trong sự đau đớn tột độ này, từ bên trong cây cung mà hắn đang cầm có từng đợt tiếng hoan hô vang dội truyền vào. Trong những tiếng hoan hô này có một sự ấm áp, khiến cho sự thống khổ trong cơ thể Vương Lâm dịu đi được một chút.
 
Dần dần, hắn chậm rãi cảm thấy một cảm giác cực kỳ quỷ dị, giống như cây cung trong tay mình đã dung hợp với mình thành một thể, dường như đã trở thành một phần huyết mạch của mình.
 
Hắn còn nhìn ra cây cung trước đây tuyệt đối không nhận chủ, lúc này không phải là vì bản thân mình, mà là vì huyết mạch đang chậm rãi biến đổi ở trong cơ thể mình.
 
Dường như chỉ có loại huyết mạch này mới có thể khiến cho nó nhận làm chủ.
 
- Máu của bổn vương, ngươi là Phi Thường Phi Thường Phi Phi… A, ta nhớ ra rồi, hình như có một tiểu yêu nữ tên là Phi Phi đã cho ta ăn vật gì đó… Người điên kia ngồi bên cạnh Vương Lâm, đang thì thào đột nhiên dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ mê man.
 
Hồi lâu sau hắn lắc đầu, nhấc tay phải ra khỏi miệng Vương Lâm, trực tiếp đưa lên miệng liếm vài cái, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
 
- Máu của bổn vương ngay cả bổn vương cũng rất quý trọng, cũng không thể tùy ý cho người khác. Ca ca ta đã từng nói máu của bổn vương, một giọt cũng có thể … có thể làm gì nhỉ?
 
Tiểu Hồng, ngươi chết đi, bổn vương đã ở nơi này nhiều năm như vậy mà ngươi không tới tìm bổn vương. Ngươi hãy đợi đấy, đợi sau khi bổn vương trở về sẽ ăn nhà ngươi.
 
Người điên này trong lúc nói thầm hình như có vẻ tức giận, đứng lên đi vòng quanh thân thể Vương Lâm vài lần, cuối cùng ngừng lại nhìn Vương Lâm một cách hung dữ. Nhất là khi nhìn thấy thân thể của Vương Lâm không khôi phục nữa, mà lại trở về bộ dạng còn nửa người như lúc hắn mới đưa tới đây, người điên này lại càng phẫn nộ.
 
- Kéo dài thân thể chẳng lẽ lại khó như vậy sao? Khó như vậy sao? Bổn vương muốn như vậy đấy, có được không? Cũng đã bao nhiêu năm rồi, sao ngươi lại ngu như vậy hả!
 
Người điên này càng nói càng phẫn nộ, sau khi đá vài cước về phía trước, giống như là không hiểu, lại bắt đầu chạm vào người Vương Lâm không ngừng gọi tới gọi lui. Từ xa nhìn lại bộ dạng của hắn giống như là một con khỉ đang tức giận… - Ca ca ta nói máu của tộc ta có thể chữa khỏi tất cả mọi vết thương trong thiên hạ, bổn vương đã cho ngươi nhiều máu như vậy mà ngươi còn chưa kéo dài hết thân thể ra được, ngươi ngươi ngươi!
 
Người điên kia nhảy sang một bên, hung hăng nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong miệng hầu như không dừng lại một chút nào.
 
- Bổn vương vẫn không tin. Ngươi hãy đợi đấy.
 
Người điên này trong lúc nói thầm giơ tay phải lên, trực tiếp vỗ mạnh lên ngực. Ngay khi hắn vỗ vào thân thể mình, trên tay phải hắn đột nhiên có một ấn ký quỷ dị hiện lên. Ấn ký này trực tiếp vỗ lên thân thể hắn.
 
Thân mình người điên này run lên, sắc mặt lập tức trở nên hồng hào, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ rơi xuống người Vương Lâm.
 
- Máu của bổn vương sẽ giúp ngươi kéo dài thân thể ra đầy đủ, để chơi đùa cùng với bổn vương.
 
Một ngụm máu tươi này hoàn toàn không nên so sánh với những giọt máu chảy từ đầu ngón tay lúc trước, giống như là sự chênh lệch giữa biển lớn và sông suối. Ngụm máu tươi có một màu vàng nồng đậm, tràn ngập một khí tức tinh thuần tới cực điểm, sau khi rơi xuống người Vương Lâm, thân thể hắn đột nhiên chấn động.
 
Lông tóc toàn thân hắn nhanh duỗi thẳng ra, điên cuồng hấp thụ những giọt máu này vào cơ thể. Chỉ trong chốc lát, hắn đã hấp thụ toàn bộ những giọt máu trên khắp thân thể.
 
Một lượng lớn huyết dịch này dũng mãnh nhập vào trong cơ thể lập tức hóa thành một cơn lốc ầm vang, cùng với Cổ Thần lực trong cơ thể Vương Lâm triển khai một trận chém giết điên cuồng, còn phân ra một phần dung nhập vào trong xương tủy của Vương Lâm, bắt đầu sự lột xác.
 
Sau khi phun ra máu tươi, người điên kia sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, trừng mắt nhìn Vương Lâm, nhưng trong mắt lại lộ ra lửa giận lớn hơn.
 
- vẫn không được?? Ngươi ngươi ngươi…ngươi đợi bổn vương nghĩ đã, ngươi hãy đợi đấy.
 
Người điên kia tức giận hừ một tiếng, rồi ngồi sang một bên. Cũng không thấy hắn ngồi trị thương, mà chỉ ngồi ở chổ đó, sau khi hô hấp chậm rãi trở lại, đứng mạnh dậy, đi tới trước mặt Vương Lâm.
 
- Con bà nó, máu của bổn vương nếu không phải tự nguyện phun ra, thì ngay cả bị người khác rút ra cũng không có một chút tác dụng gì. Ta không tin ngươi lại không kéo dài thân thể ra đầy đủ được.
 
Người điên này gầm nhẹ, lại giơ tay phải vỗ lên người. Lúc này hắn đã liên tục vỗ ba phát.
 
Phun ra một ngụm máu tươi, người điên này sắc mặt tái nhợt lui về phía sau hai bước, lại phun thêm ra một ngụm máu tươi nữa. Ngay sau ngụm máu tươi thứ hai này, ngụm máu tươi thứ ba lại trực tiếp bị phun ra.
 
Ba ngụm máu tươi, hóa thành một cơn mưa máu, lao thẳng tới Vương Lâm.
 
- Con bà nó… Người điên này hai mắt đã đỏ bừng lên, lúc này nếu ca ca của hắn có trước mặt có lẽ cũng không ngăn cản được sự cố chấp này. Trong tiếng gầm nhẹ, hắn lại cắn đầu lưỡi, một ngụm máu tươi nữa lại được hắn phun lên người Vương Lâm.
 
Ngụm máu tươi này là bổn mệnh của hắn, so với máu tươi bình thường trân quý hơn gấp vô số lần. Sau khi phun ra, hai tròng mắt hắn lộn lên, cả người vù một tiếng ngã về phía sau. Bị mất quá nhiều máu, hắn trực tiếp ngất đi.
 
Trước khi hôn mê, hắn còn tự nói thầm :
 
- Máu tươi của bổn vương có thể nói là rất quý giá…lúc này có thể chơi đùa rồi… rất tốt, rất tốt…Tiểu Hồng, lại đây xoa bóp cho ta.
 
Trên thân thể Vương Lâm đã bị máu tươi tràn ngập, máu này như thể là có linh tính, ngay khi chạm vào thân thể Vương Lâm liền nhanh chóng theo lỗ chân lông trên toàn thân hắn điên cuồng chui vào trong cơ thể.
 
Một lượng máu rất lớn, còn có một ngụm bổn mệnh huyết ngay khi tiến vào trong cơ thể của Vương Lâm liền lập tức bộc phát ra một uy áp không thể nào hình dung nổi. Dưới uy áp này, Cổ Thần lực, Đạo Cổ lực trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm tan vỡ, toàn bộ bị áp chế, nhưng thủy chung không thể dung hợp trong phạm vi lớn.
 
Mặc dù như vậy, nhưng vì Đạo Cổ lực đã bị áp chế nên máu tươi dũng mãnh nhập vào trong cơ thể hắn, đi thẳng vào xương cốt, dung hợp với tủy sống.
 
Sự dung hợp này không phải chỉ diễn ra trong một phạm vi nhỏ, mà trong thời gian ngắn liền nhanh chóng lan ra. Thân thể Vương Lâm kịch chấn, toàn thân hắn tràn ngập những điểm đỏ, máu của bản thân hắn bị điên cuồng bức ra khỏi thân thể.
 
Tủy sống được máu tươi này dung hợp, dần dần máu mới được sản sinh ra. Ngay khi máu mới này xuất hiện, từ trong cơ thể Vương Lâm đột nhiên liền có một luồng khí tức cao quý trực tiếp tuôn ra.
 
Khí tức cao quý này như thể là người đứng đầu tu sĩ trong thiên hạ. Cho dù là thiên địa ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu.
 
Trong mắt trái đang nhắm của hắn, ngọn lửa chín màu kia ầm ầm thiêu đốt, dường như xuyên thấu qua mí mắt hắn, người ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng ngay khi ngọn lửa này bùng lên, dòng máu mới từ trong xương tủy hắn sinh ra lại chảy tới, cơn lốc lửa kia ầm ầm tan vỡ, hóa thành vô số ngọn lửa, nhưng ngay sau đó lại một lần nữa hợp lại với nhau.
 
Một ngọn lửa kim sắc đột nhiên hiện ra.
 
Ngọn lửa kim sắc này ẩn chứa đại đạo của thiên địa, nhưng nó không phải là đạo hóa. Sau kim hóa xuất hiện, trong mắt phải của Vương Lâm, lôi đồ kia hiện lên, bị dòng máu mới do tủy tạo ra xông tới, liền trực tiếp tan vỡ. Chín đạo sấm sét bao vây xung quanh cũng theo đó mà sụp đổ.
 
Ngay khi lôi đồ cùng với những đạo sấm sét kèm theo toàn bộ sụp đổ, một tia chớp kim sắc đột nhiên xuất hiện trong mắt phải đang nhắm chặt của Vương Lâm.
 
Kim sắc, toàn bộ đều là kim sắc. Nhưng loại kim sắc này cũng không đậm lắm, mà chỉ nhàn nhạt mà thôi. Mặc dù như vậy, nhưng kim sắc bí ẩn này cũng có thể khiến cho những người nhìn thấy đều phải hoảng sợ.
 
Kim sắc, màu sắc của tiên. Tiên thật sự.
 
Mắt trái có ngọn lửa kim sắc, mắt phải có sấm sét kim sắc. Lúc này nếu Vương Lâm mở hai mắt, tất cả những tu sĩ nhìn thấy đồng tử của hắn trong lòng đều nổi lên một sự sợ hãi vô tận.
 
Bọn họ cảm thấy có một uy áp không cách nào hình dung nổi từ trong hai mắt Vương Lâm ầm ầm bộc phát ra.