Tiên Nghịch

Chương 1430: Thất bại!




Một câu nói, mặc dù vang lên rung trời, chấn động tinh không, nhưng cũng không khôi phục được sự vinh quang đã sụp đổ kia, không khôi phục được khát vọng sống đã tuyệt vọng kia!
 
Dưới sự tấn công của tu sĩ giới ngoại, tu sĩ Vân Hải chỉ còn lại không tới một vạn, vẫn đang không ngừng tử vong, lùi lại phía sau… Hết người này đến người khác lùi lại, như thể thủy triều rút, ầm ầm tan rã!
 
Tất cả những tu sĩ Vân Hải trong mắt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nhìn đám tu sĩ giới ngoại đông gấp mấy lần mình, như thể là vô tận, bọn họ đã không còn dũng khí để tiếp tục chiến đấu.
 
Bọn họ càng lùi bước, càng làm tăng thêm sự hung ác của giới ngoại. Những tiếng cười điên cuồng truyền khắp bốn phía, truyền vào trong tai tất cả những tu sĩ Vân Hải.
 
Nhưng bọn họ vẫn liên tục lùi lại… Có rất ít người là không sợ chết. Bọn họ, rất sợ… Vân Hải, đã không còn giữ được rồi… Chiến đấu tới chết ở chỗ này, không bằng giữ lại tính mạng… Trận đại chiến này vẫn còn chưa kết thúc. Cho dù trận này bại, những nếu ta đi tới những tinh vực khác, vẫn còn có cơ hội tái chiến… Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu mỗi tu sĩ Vân Hải. Vì bọn họ đã tìm đc đủ loại lý do để lùi về phía sau, khiến cho tốc độ bọn họ lui về phía sau lại càng nhanh hơn… Hồng Sam Tử không hề lùi lại, hắn tử chiến cùng với sáu cao thủ bước thứ ba, hắn hiểu mình quyết không thể lùi lại. Những tu sĩ kia sợ chết, lùi bước là chuyện hắn không thể ngăn cản, nhưng hắn là cao thủ của giới nội, nếu như hắn lùi lại, thì trận chiến này sẽ thật sự thất bại hoàn toàn!
 
Trận chiến này thất bại, đối với giới nội vẫn chưa chuẩn bị tốt mà nói là một đòn cực kỳ nghiêm trọng, khiến cho giới nội không còn sức mạnh để tái chiến… Nam Vân Tử cũng không lùi lại. Hắn cả đời tuy ít nói nhưng vô cùng trọng nghĩa, năm đó Phong Tôn đối với hắn đã có đại ân, nên hắn phải báo đáp, giới nội là nhà của hắn, hắn phải bảo vệ. Hắn thân là cao thủ của giới nội, hắn không có lý do gì để lùi bước. Trong lúc trầm mặc, ánh mắt Nam Vân Tử lóe lên chiến ý!
 
Trong khi gần một vạn tu sĩ Vân Hải đang lùi lại, tu sĩ giới ngoại điên cuồng lao tới, như một đàn sói xông vào đàn dê, điên cuồng chém giết. Trong những tiếng gào thét thê lương, gần một vạn tu sĩ này đã không còn một chút vinh quanh nào, bọn họ đã tử vong mất mấy ngàn!
 
Chỉ có một người không hề lùi lại!
 
Đó chính là Vương Lâm!
 
Hắn không mở miệng nói một câu nào, mà ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, cất bước đi thẳng tới đám tu sĩ giới ngoại đang đuổi theo những tu sĩ Vân Hải đang lùi lại kia!
 
Mỗi một bước đều có tiếng ầm ầm vang vọng, trong nháy mắt Vương Lâm đã tới, vung tay phải, lôi đình nổi lên ầm ầm. Chỉ thấy giữa tinh không lập tức hiện lên lôi đồ khổng lồ, ngây khi lôi đồ này xuất hiện, Vương Lâm giơ tay phải hướng về tinh không kéo một cái!
 
- Thái Cổ Lôi Giới, mở!
 
Tinh không ầm vang, bên trong lôi đồ, một cái khe rất lớn trực tiếp được mở ra, một luồng khí tức hỗn tạp lao ra. Một tiếng rít gào của Thái Cổ Lôi Long trực tiếp truyền ra, chỉ thấy có vài con Thái Cổ Lôi Long từ trong cái khe kia thò đầu ra, dung nhập vào trong lôi đồ mở miệng ra, liền có những tia chớp vô tận ầm ầm giáng xuống!
 
Mỗi một tia chớp đều to chừng mười trượng, sau khi được Vương Lâm xuất ra toàn bộ lôi đình bổn nguyên, điên cuồng giáng xuống!
 
Cơn lốc lửa bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành một cơn lốc xoáy lớn, bên trong còn có Chu Tước nhảy múa, trong những tiếng kêu bén nhọn, lao thẳng tới những tu sĩ giới ngoại!
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, những tiếng nổ rất lớn kia khiến cho tinh không chấn động! Sức mạnh của một người ngăn cản đại quân giới ngoại truy kích. Sức mạnh của một người, khiến cho cả đại quân này dừng lại ngay tại chỗ!
 
Cảnh tượng này từ xa nhìn lại đủ để khiến cho tất cả tu sĩ chấn động tâm thần!
 
Tinh không như thế bị tách ra, một bên là mấy ngàn tu sĩ Vân Hải đang tuyệt vọng lùi lại!
 
Một bên là đại quân mấy vạn người của giới ngoại!
 
Ở chính giữa, chính là Vương Lâm!
 
Ở chính giữa tinh không này có lôi đồ gào thét, ở chính giữa tinh không này, bên ngoài thân thể Vương Lâm có ngọn lửa chín màu cấp tốc xoay tròn!
 
Vương Lâm quay lưng về phía mấy ngàn tu sĩ Vân Hải, hướng về phía vô số tu sĩ ở phía trước, thần sắc bình tĩnh đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn lại!
 
Một mình hắn khiến cho đại quân giới ngoại kia không dám tiên lên nửa bước!
 
Sau khi trầm mặc ít lâu, trong đại quân giới ngoại kia bộc phát ra từng trận tiếng gầm kinh thiên, nhất tề liều chết xông tới!
 
Vương Lâm không nói câu nào, giơ tay phải lên, huyết kiếm hiện ra, bị hắn nắm chặt trong tay. Hắn vung tay phải lên, nhìn chằm chằm về phía trước, từng bước đi tới, lôi đình cũng ầm ầm nổi lên, cơn lốc lửa xoay tròn quanh thân thể.
 
Ngay những tu sĩ giới ngoại kia tới gần, lập tức liền có hơn một ngàn người bị hư hỏa thiêu đốt, kêu lên thảm thiết lui về phía sau. Còn có gần một ngàn người bị lôi đình giáng xuống, thân thể tan vỡ!
 
Nhưng những tu sĩ này thật sự là quá đông, trong đó lại có rất nhiều tu sĩ đại thần thông, còn Vương Lâm thì vẫn chưa đạt tới bước thứ ba. Cho dù hắn có đạt tới bước thứ ba, thì đối mặt với hơn mười vạn tu sĩ này, hắn cũng không có cách gì để đối phó!
 
Một cơn cuồng phong được thần thông của những tu sĩ giới ngoại dung hợp thành lao thẳng tới Vương Lâm. Đây là một trận tử chiến. Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, không hề lui ra phía sau nửa bước, mà hướng về phía trước không ngừng chém giết. Hắn phun ra một máu tươi, quần áo màu trắng đã bị nhuốm thành màu đỏ.
 
Hai mắt hắn đã tràn ngập màu máu, vẻ mặt hắn đã lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi, nguyên lực của hắn đã bắt đầu cạn kiệt, Cổ Thần lực dường như cũng không đủ, thân thể hắn bị thương càng ngày càng nặng!
 
Những vết thương dường như đã lan ra khắp toàn thân hắn!
 
Nhưng chết ở trong tay những tu sĩ giới ngoại cũng là điều không thể đoán trước được, Vương Lâm cũng không suy nghĩ đến chuyện đó. Lúc này hắn chỉ biết có duy nhất một chuyện, đó là hắn không thể tìm được lý do khiến cho mình có thể an tâm rời khỏi…
 
Trọng trách của Phong Tôn, những âm tình của giới nội, quê hương nơi hắn đã trưởng thành, hết thảy những điều này khiến cho hắn không để lùi lại… Hai mắt đỏ bừng, khiến cho thế giới ở trước mắt Vương Lâm cũng trở nên đỏ như máu. Trong trận giết chóc không ngừng nghỉ này, trước sức mạnh của một người ngăn cản bước chân của một đại quân, trong đám tu sĩ Vân Hải ở phía sau Vương Lâm, đã có một người dừng chân lại.
 
Hắn là một thanh niên, một thanh niên mới chỉ đạt tới Khuy Niết Sơ Kỳ. Hắn đã may mắn không bị chết ở trong trận chiến vừa rồi, hắn xoay người, ngơ ngác nhìn về phía sau Vương Lâm ở đằng xa, nhìn bóng lưng Vương Lâm, nhìn vô số những tu sĩ ở phía trước dường như đang bị hai cánh tay khổng lồ ngăn cản.
 
- Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận.
 
Trong lúc thanh niên này thì thào, sự vinh quang đã sụp đổ kia dương như có dấu hiệu thức tỉnh lại.
 
Lại có một tu sĩ Vân Hải dừng bước, không bỏ chạy nữa, mà yên lặng xoay người, kinh ngạc nhìn bóng lưng Vương Lâm. Dần dần, chiến ý trong mắt hắn thức tỉnh, hai mắt đỏ bừng, một sự điên cuồng từ đáy lòng bộc phát ra.
 
- Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận.
 
Lại có rất nhiều tu sĩ Vân Hải không bỏ chạy nữa mà quay đầu lại nhìn Vương Lâm. Từng câu thì thào trong khoảnh khắc này lộ ra một hương vị không thể nói rõ, hương vị này có thể khiến cho nhiệt huyết của một người trở nên điên cuồng!
 
- Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận.
 
- Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận.
 
Những tu sĩ Vân Hải dừng chân lại, cuối cùng mấy ngàn tu sĩ Vân Hải đnag bỏ chạy như chó trong nhà có tang này toàn bộ đều đã dừng lại, nhìn Vương Lâm. Trong mắt họ, câu nói vừa rồi Vương Lâm gào thét lên lại một lần nữa hiện lên rõ ràng bên tai!
 
Câu nói này mới vừa rồi truyền vào trong tai bọn họ không hề có một chút tác động nào, không thể kích động được tinh thần của bọn họ một chút nào, không thể làm nổi lên một chút rung động. Nhưng giờ phút này, Vương Lâm dùng hành động của hắn để nói rõ cho tất cả những tu sĩ Vân Hải này biết, tu sĩ chúng ta là thứ gì, tiếc gì mà không đánh một trận!
 
Vân Hải vinh quang của bọn họ mặc dù đã sụp đổ, nhưng Vương Lâm đã cho họ một sự vinh quang mới, một sự vinh quang trong chiến đấu! Vì quê hương Vân Hải mà chiến đấu, vì tất cả những gì mà mình muốn bảo vệ mà chiến đấu!
 
Ngay trong khoảnh khắc này, Khai Thiên Phủ khổng lồ trong Phong Giới Đại Trận lại một lần nữa giáng xuống. Trong tiếng ầm ầm, năm nghìn tu sĩ giới ngoại đồng loạt tan vỡ mà chết. Cũng trong khoảnh khắc này, Vương Lâm ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chằm Khai Thiên Phủ kia, trong mắt của mấy ngàn tu sĩ Vân Hải ở phía sau, cả người Vương Lâm xông tới!
 
- Phong Tôn hãy giúp ta!
 
Tiếng hét của Vương Lâm truyền ra, trực tiếp truyền vào trong Phong Giới Đại Trận, truyền vào ngọc bội bên trong ánh sáng nhẹ nhàng đang vây khốn điện chủ của Thiên Phạt Điện!
 
Trong ngọc bội, thần thức của Phong Tôn để lại như thể bộc phát ra một luồng sức mạnh cuối cùng trong sinh mệnh, vô biên truyền ra. Ánh sáng nhẹ nhàng kia trực tiếp dung nhập vào toàn bộ Phong Giới Đại Trận, theo Phong Giới Đại Trận trực tiếp nhập vào trong Khai Thiên Phủ vừa mới chém xuống đang chậm dần lại kia! Bị hào quang dung hợp này tràn ngập, Khai Thiên Phủ khổng lồ kia ầm ầm chấn động!
 
Từ bên trong như thể truyền ra một sự vật lộn khủng khiếp, đối kháng với ánh sáng nhẹ nhàng kia. Nhưng theo ánh sáng này không ngừng mạnh mẽ nhập vào, trong từng trận tiếng ầm ầm truyền khắp tinh không, Khai Thiên Phủ khổng lồ này dừng lại ở giữa không trung, từng trận khí tức Cổ Thần từ bên trong nhanh chóng khuếch tán ra!
 
- Phong Giới Khai Thiên Phủ, xin mời người được truyền thừa của ta sử dụng… Một thanh âm già nua từ bên trong Phong Giới Đại Trận truyền ra, truyền vào trong tai tất cả tu sĩ.
 
Ánh mắt Nam Vân Tử lộ ra vẻ bi ai, hắn không thể nào quên được thanh âm này!
 
Nữ tử áo đỏ đang giao chiến với hắn cũng biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị hiếm thấy, những cảnh tượng năm đó trong ký ức lại tràn ngập trong tâm thần.
 
Thần sắc của Hồng Sam Tử rất bình tĩnh, nhưng ngay khi thanh âm này vang lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ hồi tưởng. Dường như hắn đang nhớ về năm đó, cùng với Phong Tôn tính cách cố chấp to tiếng luận đạo. Sự cổ hủ của đối phương khiến cho hắn vô cùng khó chịu, nhưng Phong Tôn kia thủy chung vẫn chỉ mỉm cười, lắc đầu không nói.
 
Đồng tử hàn y cũng nghe thấy thanh âm này, trong mắt lộ ra một vẻ sợ hãi. Người mà hắn cả đời này sợ nhất không phải Chưởng Tôn của giới ngoại, cũng không phải là Tiên Phi, mà là Phong Tôn này!
 
Dưới thanh âm già nua này, Khai Thiên Phủ ngừng giãy giụa, nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành to chưa tới vài trượng, nhưng khí tức Cổ Thần trên đó cũng điên cuồng tăng lên gấp bội!
 
Vương Lâm nhảy lên, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người nắm lấy Khai Thiên Phủ này!
 
Đây là một pháp khí cổ đại, đây là vũ khí mạnh nhất của vương tộc, đây là Khai Thiên Phủ!
 
Ngay khi nắm lấy chiếc búa này, tinh điểm Cổ Thân trên mi tâm của Vương Lâm ầm ầm xoay tròn, một khí thể có thể so với lúc nhận truyền thừa của Đạo Cổ từ trên người Vương Lâm nhanh chóng bộc phát ra!
 
Vô số năm qua, từ sau khi nó dung nhập vào trong Phong Giới Đại Trận, Vương Lâm chính là người đầu tiên cầm lấy Khai Thiên Phủ của Cổ Thần này!