Trong tứ đại phái của Hỏa Phần Minh chỉ có Chiến Thần Điện, Lạc Hà môn cùng với Tà Ma tông trú ở trên chủ phong. Còn Thi Âm tông, ngoại trừ thời gian đầu sinh sống ở đây, nhưng sau khi tứ cấp tu chân quốc tiêu diệt tai ương hỏa linh thú liền rút lui ngay lập tức. Bọn họ quay về trong Hỏa Phần quốc.
Hành động đó khiến cho nhiều người không hiểu. Mặc dù hỏa linh thú trong Hỏa Phần quốc đã bị diệt, nhưng linh khí trong trời đất vẫn chỉ có thuộc tính hỏa, cơ bản là không thể hấp thu. Từ đó, nơi đây đã trở thành tuyệt địa của người tu chân.
Mà đối với việc đó, Thi Âm tông cũng không hề có bất cứ một sự giải thích nào. Ngay trong một đêm khuya, toàn bộ tông phải của bọn họ rời đi.
Trong mắt ba đại phái còn lại, thì Thi Âm tông hết sức thần bí. Tuy Nguyên Anh kỳ không có nhiều lắm nhưng mỗi lần Nguyên Anh kỳ tu sĩ của bọn họ xuất hiện, không ai có thể cảm giác được. Dường như trong cơ thể Nguyên Anh kỳ ty sĩ của Thi Âm tông có một thứ lực lượng nào đó khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Vì vậy, đối với hành động của Thi Âm tông, ba đại phái đều giữ một thái độ im lặng, không hề ngăn cản.
Nơi cực tây của Hỏa Phần quốc, có một khu vực mà núi lửa liên tục phun trào. Ở đây có một khu vực có rất nhiều những cái động, nối tiếp nhau, hình thành nên một thế giới rộng lớn dưới lòng đất. So với Thi Âm tông của Triệu quốc, thì kết cấu của chúng có phần giống nhau, chỉ có khác về sự to nhỏ mà thôi.
Lúc này, tông chủ đương thời của Thi Âm tông là Triệu Truyện Lương đang quỳ một gối trong một gian thạch thất. Phía trước mặt hắn có vô số tia sáng hình thoi nhỏ, đan xen với nhau tại một nơi, không theo một quy tắc nào hết.
Thái độ của Triệu Truyện Lương hết sức cung kính, nét mặt thoáng có chút sợ hãi. Hắn thấp giọng nói:
- Việc này ta nhất định sẽ điều tra. Xin thượng tông gia hạn thêm mấy ngày. Ta chắc chắn sẽ tìm ra được nguyên nhân mất tích.
- Ta cho ngươi thêm mấy ngày thì ai cho gia hạn cho ta? Người đó là đệ tử của tứ cấp tu chân quốc, Thiên Cương quốc. Phân bộ của Trần mỗ cùng nằm ở Thiên Cương quốc. Căn cứ theo thời gian tính toán thì bây giờ kẻ đó đã sớm hoàn thành đoạt xá mà dung hợp. Nhân vật quan trọng của đối phương cũng đã tới. Ngươi bảo ta lấy cái gì mà giao cho người ta đây? - Từ trong quần sáng, xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn. Từ miệng người đó phát ra những tiếng gầm gừ.
Triệu Truyện Lương âm thầm kêu khổ, nét mặt kinh sợ, vội nói:
- Thượng tông! Ta đã tìm được một ít manh mối, xác định được vị trí của kẻ đó mất tích. Căn cứ theo những dấu hiệu quanh đó thì có một người tên Mã Lương là đệ tử của Chiến Thần điện cũng có liên quan tới việc này.
Ta đã phái người đi xem xét. Theo tin tức vừa mới phản hồi thì đối phương đã xuất hiện tại Tuyên Vũ quốc. Chỉ cần ngài cho ta thêm mười ngày, ta nhất định có thể điều tra ra được.
Mặt người trong quầng sáng có chút giãn ra. Sau khi liếc mắt nhìn Triệu Truyện Lượng một cái, liền thở dài nói:
- Truyện Lương! Có lẽ bây giờ ta đành phải phó thác cái thân thể đó cho ngươi. Ta cho ngươi thời gian mười ngày. Sau mười ngày, nếu không có kết quả thì ngươi chớ trách ta báo cáo lên ngũ cấp phân bộ. Đến lúc đó, với thủ đoạn của ngũ cấp phân bộ, chắc chắn sẽ hủy bỏ thân thể kia, sau đó lấy mất một cơ hội lựa chọn.
Nói xong, mặt người trong quầng sáng, chầm chậm biến mất.
Triệu Truyện Lương thoáng co người, ngồi xuống, cười khổ nói:
- Cái tên đó ở Thiên Cương quốc không tốt hơn hay sao mà lại đem tới đây làm gì? Ôi! - Thực ra trong lòng hắn cũng biết, tu sĩ bổn quốc đoạt xá đều lựa chọn đưa tới cho hắn xử lý.
- Hủy bỏ của ngươi một lần cơ hội lựa chọn. Triệu Truyền Lương! Tình hình của ngươi có phần không ổn. - Một giọng nói lạnh lùng từ trong cơ thể hắn phát ra.
- Dạ Tự Tại! Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? - Triệu Truyền Lương trầm mặc, thở dài.
- Làm thế nào? Ta cũng không biết. Có điều, khi lão phu còn làm tông chủ
Thi Âm tông Triệu quốc cũng đã gặp phải một lần như vậy. Năm đó chuyện của ta cũng có phần tương tự. Tuy nhiên, hồn đăng của kẻ đó vẫn chưa tắt, chứng tỏ vẫn chưa bị chết. Nếu như có thể tìm được, thì đó là điều tốt nhất. Còn nếu không tìm được thì ngươi đúng là gặp phải nguy hiểm.
Mà người đó nhắc tới cái thân thể đó, nó là gì của ngươi?
- Là đệ đệ của ta. Bốn trăm năm trước, hai huynh đệ ta cùng tiến vào Thi Âm tông. Thiên tư của hắn tuyệt hảo nên bị thượng tông tuyển lấy thân thể. - Triệu Truyện Lương bình thản nói.
- Hừ! Nếu không phải cái thân thể tuyệt hảo lúc trước của ta bị ngũ cấp tông phát hiện, cưỡng đoạt thì bây giờ ta đã khôi phục tu vi, đoạt xá thành công rồi. - Dạ Tự Tại cười lạnh, âm thanh có chút không cam lòng.
Triệu Truyện Lương hít một hơi thật sâu, đứng lên, lấy ra một cái ngọc giản, đặt trên trán rồi ném đi.
- Tất cả tu sĩ Thi Âm tông ngoài Kết Đan kỳ theo ta đến Hỏa Phần minh. - Sau tiếng ra lệnh, những người đang ngồi trong các gian thạch thất của Thi Âm tông đều mở hai mắt. Một chút u quang thoáng hiện lên trong mắt họ.
Lại nói về Vương Lâm. Thần Đạo thuật mặc dù huyền diệu nhưng lại không thích hợp cho hắn tu luyện. Hắn trầm ngâm một chút, than nhẹ một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tuy nhiên có một điều vẫn khiến cho hắn cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi đó là Thần Đạo thuật từ sau khi hắn nhìn thấu qua thạch bích liền vẫn tồn tại ở trong đầu, không giống như trước đây, thoáng cái là biến mất.
Nhưng khi Vương Lâm lấy ra ngọc giản định ghi chép thì lại không thể làm được. Giống như có một thứ lực lượng vô hình ngăn cản việc ghi chép Thần Đạo thuật.
Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi bỏ qua ý định đó. Đưa mắt nhìn qua Thủy Kính môn, phía sau mỗi cánh cửa chỉ có một màu đen, không nhìn thấy bất cứ một thứ gì khác.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi đem thần thức tản ra. Nhưng khi chạm tới Thủy Kính môn thì giống như gặp phải một thứ gì đó ngăn cản, khiến cho thần thức bị bắn ngược trở lại. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn đưa mắt nhìn
ra ngoài Thủy Kính môn lớn nhất. Lão nhân mặt đỏ chắc chắn đang chờ ở ngay bên ngoài.
Thân thể hắn thoáng động liền xuất hiện bên cạnh bức tường trước một cái
Thủy Kính môn. Hắn đưa tay dò xét. Một cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền tới. Sau khi cánh tay của hắn xuyên qua được một nửa liền chạm phải thạch bích.
Vương Lâm thu tay lại, nhìn chằm chằm Thủy Kính môn. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn vỗ vào túi trữ vật. Ngọc giản luyện khí của Chiến Thần điện liền xuất hiện trong tay. Hắn dụng thần thức đảo qua, nhanh chóng xem xét nội dung ghi bên trong ngọc giản.
Luyện Khí thuật của Chiến Thần điện được chia làm ba bước là: Điều, Dung, Hợp. Tất cả các loại pháp bảo đều tuân theo ba bước này mà luyện chế. Vương Lâm xem qua một chút.
Trong đó còn nói tới một thứ đó là Nghịch Lưu thuật. Nó vốn là thứ mà Luyện Khí sư vẫn thường sử dụng để phân tích với pháp bảo của đối phương. Cuối cùng, khiến cho cái pháp bảo đó trở lại trạng thái nguyên thủy ban đầu.
Luyện tập Nghịch lưu thuật trong một thời gian dài có thể nâng cao kinh nghiệm luyện khí. Đó là một phương pháp học tập sở trường của người khác mà hoàn thiện thuật luyện khí của bản thân. Chỉ có điều loại Nghịch Lưu thuật chỉ có thể dùng đối với pháp bảo sử dụng ba bước Điều, dung, hợp mà luyện chế ra.
Vương Lâm nhìn kỹ một chút rồi thu hồi ngọc giản. Hai bàn tay đặt trước ngực, mười ngón tay đan lại với nhau. Linh lực từ trong cơ thể ngưng tụ trên hai tay. Hắn tách ra một tia linh lực, xuất ra giữa lòng bàn tay.
Vương Lâm quát khẽ một tiếng:
- Đi.
Tia linh lực đó nhanh chóng chui vào trong Thủy Kính môn. Lúc này, hai tay Vương Lâm nhanh chóng sản sinh ra vô số sợi linh lực, sau đó điều khiển chúng liên tục chui vào trong Thủy Kính môn. Số lượng những tia linh lực càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dài, nhanh chóng bao phủ lấy cánh cửa.
Giai đoạn hợp của luyện khí thuật cũng tương tự như khi pháp bảo phát sáng khiến cho linh lực và trận pháp có thể dung hợp hoàn mĩ với khí phôi (phôi kim loại dùng để luyện khí), từ đó đạt tới một trạng thái thăng bằng thần bí.
Nhưng Nghịch lưu thuật đi ngược lại điều đó. Đầu tiên là phá phôi, làm mất đi sự thăng bằng của nó. Một khi thành công quá trình Hợp liền nhanh chóng biến mất.
Linh lực trong cơ thể hắn không ngừng tràn ra. Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhìn chăm chú vào Thủy Kính môn. Bỗng nhiên, thần sắc của hắn thoáng động. Từ trong hai tay của hắn có một sợ tơ linh lực nhẹ nhàng bay tới. Một vầng ánh sáng chợt xuất hiện giữa cánh cửa. Vầng sáng phát ra những âm thanh nhỏ, từ từ khuếch tán ra xung quanh. Khi lan tới bốn góc của cánh cửa nó liền biến mất.
Toàn bộ Thủy Kính môn lập tức trở nên ảm đạm, không còn một chút ánh sáng. Vương Lâm biết sự cân bằng trong chữ Hợp đã bị phá hủy. Kế tiếp là phải làm cho linh lực đã dung hợp một chỗ với khí phôi phải tách ra.
Nét mặt Vương Lâm nghiêm túc, khống chế sợi tơ linh lực, từ từ quay lại.
Khi sợi tơ linh lực quay về, trên Thủy Kính môn xuất hiện vô số gợn sóng. Từ bốn góc của cánh cửa xuất hiện lóe lên những vòng ánh sáng. Bốn vòng sáng lan ra, giao thoa với nhau rồi ngưng tụ lại ở giữa, hình thành một cái quang cầu.
Trên quang cầu có vô số những sợi tơ. Tuy nhiên, một đầu của các sợi tơ đó lại nằm trên tay Vương Lâm.
- Thu! - Vương Lâm quát khẽ.
Ngay lập tức dưới sự lôi kéo của các sợi tơ, một tiếng động nhỏ vang lên, quang cầu bị lôi ra khỏi thạch bích. Hai tay Vương Lâm rung lên một cái, những sợi tơ linh lực liền biến mất.
Vương Lâm mỉm cười nhìn quang cầu lơ lửng giữa không trung. Bước thứ hai của Nghịch Lưu thuật, phá hủy quá trình Dung đã được hắn thực hiện thành công. Bây giờ linh lực đã bị tách ra khỏi khí phôi. Có điều, do Thủy Kính môn ngăn cản thần thức và sự dao động của linh lực nên mặc dù ở đây phát sinh thay đối lớn như vậy, nhưng ở bên ngoài vẫn không thể phát hiện.
Hơn nữa, lão nhân mặt đỏ không tin là với tu vi Kết Đan kỳ của Vương Lâm lại có thể phá được bề mặt của Thủy Kính môn, nên vẫn ở đó mà đợi, tạo cho Vương Lâm một cơ hội.
Nhưng Vương Lâm cũng biết, bản thân phải nhanh chóng hơn nữa. Nếu không, bất chợt đối phương đi vào thì mọi chuyện hóa ra công cốc.
Nghĩ vậy, hắn liền vỗ vào túi trữ vật, lấy ra Phiên Ưng lô được chế tạo từ thú cốt trong Thi cốc. Sau khi hút lấy quang cầu vào trong Phiên Ưng lô, hắn liền đánh ra một đạo linh quyết, khảm vào thân lô. Phiên Ưng lô lập tức xoay tròn. Từ từ, tốc độ xoay của nó càng lúc càng nhanh dần.
Sau khi đánh ra đạo pháp quyết, Vương Lâm liền đi tới khí phôi thạch bích.
Thủy Kính môn do hai loại tạo thành. Một loại chính là khí phôi thạch bích, còn loại thứ hai chính là linh cầu. Hai cái kết hợp với nhau mới tạo ra được Thủy Kính môn. Sau khi Vương Lâm tách hai thứ đó ra, trước mặt hắn chỉ còn có khí phôi thạch bích.
Vương Lâm đưa tay chạm lên bề mặt thạch bích. Thần thức tản ra, tiến vào bên trong. Sau khi dò xét một vòng quanh thạch thất, nét mặt Vương Lâm có chút cổ quái.
Trong thạch thất chỉ có một cái thi hài. Nhưng nó như được một thứ lực lượng vô hình nào đó bảo vệ nên không bị tiêu tán vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất. Ngón tay của thi hài điểm lên mặt đất, một tia khí màu đen từ bộ xương thoát ra, theo ngón tay chui xuống lòng đất.
Thần thức của Vương Lâm vẫn cẩn thận quan sát. Hắn sờ sờ cằm nhìn Phiên Ưng lô đang xoay tròn với một tốc độ rất nhanh. Tay phải hắn chụp một cái, Phiên Ưng lô chợt dừng lại. Linh cầu bay ra, màu sắc của nó đã nhạt đi một chút.
Vương Lâm nhìn qua một chút rồi lại đưa nó vào Phiên Ưng lô. Phiên Ưng lô lập tức lại bắt đầu chuyển động. Ánh mắt Vương Lâm nhìn sang thạch thất kế tiếp. Sau khi dùng phương thức tương tự, hắn liên tiếp mở ra hơn mười một cái Thủy Kính môn, nét mặt hắn lại càng thêm cổ quái.
- Cuối cùng thì Chiến Thần điện làm cái gì ở đây không biết? Chẳng lẽ nơi đây là một cái mộ phần? - Vương Lâm thì thào nói. Trong mỗi một gian thạch thất đều có một cái thi hài. Ngoại trừ nó ra, không còn có bất cứ một thứ gì khác.
Vương Lâm nhìn quanh một chút rồi trở nên trầm mặc. Một lúc sau, hắn lại bắt đầu dò xét. Mỗi lần mở ra một gian, sau khi kiểm tra xong, hắn liền khống chế linh cầu dung nhập, khiến cho Thủy Kính môn trở lại trạng thái ban đầu. Cuối cùng, sau khi xem xét tất cả các gian thạch thất. Tới gian cuối cùng, thần thức của Vương Lâm vừa mới dó xét liền phát hiện có sự khác lạ.
Thi hài trong gian thạch thất này không giống với những gian khác. Nó không khoanh chân ngồi trên mặt đất, mà lơ lửng giữa không trung. Một tia khí màu đen từ bốn phương tám hướng trong thạch thất bay vào trong thi hài.
Trong lòng Vương Lâm hoàn toàn chắc chắn người này chưa có chết. Căn cứ vào hơi thở dao động, có thể thấy trong cơ thể hắn tràn ngập sức sống, khiến cho người ta phải giật mình.
Vương Lâm đang định rời khỏi, thì ánh mắt hắn chợt nhìn thấy dưới thi hài có một cái túi màu đen. Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, nhìn một lúc rồi thu hồi thần thức, quay lại phía sau.
Sau khi quay lại, Vương Lâm liền chộp lấy Phiên Ưng lô đang xoay tròn.
Lúc này, linh cầu bên trong đã bị hòa tan thành một thứ chất lỏng trong suốt. Vương Lâm chẳng hề nghĩ ngợi liền đưa tay phải lấy ra hơn nửa chất lỏng.
Hai tay hắn xoa xoa mấy cái, rồi đánh ra một đạo pháp quyết lên trên thạch thất. Ngay lập tức, gian thạch thất liền trở lại bình thường.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, hắn hít một hơi thật sâu, hơi chần chừ một chút. Bề ngoài của cái túi trữ vật kia rất lạ. Nhưng dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Chiến Thần điện. Người ta đã cho hắn đến quan khán Thần Đạo thuật mà còn lấy đồ vật của người ta thì đúng là chẳng có gì để nói. Nếu trong thạch thất có đặt một số vật liệu luyện khí thì hắn cũng chẳng ngại mà lấy đi một ít. Nhưng lúc này, trong tất cả các gian thạch thất lại chỉ có một gian khác lạ.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm chợt có một suy nghĩ. Hắn thầm đoán, có lẽ tất cả các thi hài ở đây đều để cho người nọ luyện công.
Nghĩ như vậy, trong lòng Vương Lâm sực nhớ ra một chuyện. Vừa rồi, khí đen trên thi hài đó cũng giống hệt với đám khí đen lan ra từ thi hài trong các gian thạch thất khác.
Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ hoảng sợ. Lúc này, hắn đã có thể khẳng định suy nghĩ của mình có tám đến chín phần là sự thật. Người đó chắc chắn đang tu luyện một loại công pháp nào đó. Hắn đảo mắt một vòng xung quanh. Thi hài trong mấy trăm gian thạch thất, chắc chắn là để cho người đó tu luyện.
Vương Lâm suy nghĩ một chút. Hắn hoài nghi, người đó rất có thể không phải là người của Chiến Thần điện. Thậm chí, có thể Chiến Thần điện cũng không biết đến sự tồn tại của người đó. Nếu không vừa rồi, khi giới thiệu, lão nhân mặt đỏ cũng sẽ không bình thản như thế. Hơn nữa, nếu lão biết chuyện thì chắc chắn sẽ không để cho một mình Vương Lâm ở đây.
Tất nhiên, cũng chẳng loại trừ trong lòng đối phương cũng chẳng ngờ được việc này. Nhưng Vương Lâm suy nghĩ một chút, nếu bỏ mặc mình ở đây thì với Chiến Thần điện cũng chẳng có gì tốt.
Hắn càng phân tích lại càng thêm tin vào suy nghĩ của bản thân. Nơi này
hiển nhiên là chỗ an táng thi hài các đời tổ tiên của Chiến Thần điện.
Không biết tại sao lại khiến cho kẻ đó chú ý, mò tời đây tu luyện.
Nghĩ tới đây, Vương Lâm liền lui lại một chút. Hắn cảm nhận những cơn gió lạnh lẽo quanh đây. Giống như có một đôi mắt nào đó vẫn yên lặng theo dõi hắn mấy ngày qua.
Ánh mắt hắn chớp chớp mấy cái, liền trở lại bên ngoài căn thạch thất khác thường. Há mồm phun một tia linh khí, phi kiếm lập tức xuất hiện.
Phi kiếm nhanh chóng đâm vào một góc bên phải của thạch bích. Trong nháy mắt đã đào được một cái lỗ nhỏ. Thần thức của Vương Lâm chăm chú quan sát thi hài, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Hắn thi triển Dẫn Lực thuật, cách không túm lấy túi trữ vật, nhanh chóng lôi qua cái lỗ mới tạo.
Hắn cũng chẳng thèm nhìn xem nó như thế nào, đút ngay vào ngực, rồi lui lại phía sau. Hai tay của hắn nhanh chóng huy động, quang cầu lập tức bay về phía thạch bích. Trong nháy mắt thạch bích trở lại bình thường.
Thủy Kính môn lập tức hiện ra. Chỉ có điều bên phải của nó đã có một cái lỗ nhỏ.
Thân thể Vương Lâm nhanh chóng chui ra ngoài. Sau khi đi ra, nhìn thấy lão nhân mặt đỏ đang ngồi ở cách đó một đoạn.
Lão nhân mặt đỏ mở hai mắt, trầm giọng nói:
- Ngươi ở trong đó bảy ngày có tìm hiểu được gì không?
Vương Lâm lắc đầu cười khổ, nói; - Thần Đạo thuật quá mức cổ quái, cứ xem hết một lần là lại quên mất.
Nên vãn bối vẫn không thể tìm hiểu. Tiền bối! Vãn bối có chuyện muốn hỏi. Thạch thất bên trong Thủy Kính môn phong ấn cái gì? Không biết có thể nói cho vãn bối hay không?
Lão nhân mặt đỏ liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi nói:
- Các đời tổ tiên của Chiến Thần điện sau khi chết đều được đưa tới những gian thạch thất đó.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại kinh hoàng. Bây giờ, hắn có thể khẳng định, phán đoán của mình là đúng. Hắn ôm quyền nói:
- Vãn bối không quấy rầy nữa! Cáo từ.
Lão nhân mặt đỏ gật đầu, đứng dậy đi vào trong thạch phủ. Khi thân hình lão đi vào Thủy Kính môn, Vương Lâm liền đạp kiếm quang từ trong ngọn núi lao ra.
Nháy mắt đã ra khỏi ngọn núi của Hỏa Phần minh, đã thấy lão nhân mặc thanh bào đang ngồi ngay ngắn trên tầng mây. Khi Vương Lâm tới gần, hai mắt lão chợt mở ra, hừ nhẹ nói:
- Nếu ngươi không ra, lão phu định đi vào tìm ngươi đây.
Vương Lâm không nói câu nào, cứ thế bay đi. Lão nhân thoáng động một cái, tầng mây lão đang ngồi liền tản đi, hiện ra một cái hồ hô cực lớn.
Lão nhanh chóng đuổi theo Vương Lâm. Thấy vậy, Vương Lâm liền đứng lên trên hồ lô.
Tốc độ của hồ lô cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn thuật độn thổ của Vương Lâm vài phần. Thoáng cái, đã tới biên giới của Hỏa Phần quốc và Tuyên Vũ quốc.
Từ lúc bắt đầu di chuyển, hai người vẫn chưa nói với nhau một tiếng nào.
Túi trữ vật trong ngực, cọ vào người nhưng hắn vẫn nén không lấy ra mà xem. Thậm chí, ngay cả thần thức cũng không sử dụng. Dù sao thì lão nhân mặc thanh bào đang đứng ngay phía trước, nếu mà có hành động khác lạ chắc chắn sẽ bị đối phương phát hiện.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian, hồ lô đã bay khỏi biên giới của Tuyên Vũ quốc, vào tới Hỏa Phần quốc. Một ngày sau đã tới Tu Ma hải. Từ xa nhìn lại, xung quanh Tu Ma hải sương mù cuồn cuộn di động, loáng thoáng có linh thú qua lại.
Đến Tu Ma hải, thanh bào lão nhân vỗ hồ lô, thu nhỏ nó lại, cầm trong tay. Vương Lâm nhảy xuống đất. Lão nhân thu hồ lô lại, bình thản nói:
- Ở đây đợi mấy ngày, chờ một người nữa tới. Đến lúc đó, ba chúng ta sẽ cùng đi. - Nói xong, lão khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại.
Vương Lâm ngồi ở bên bờ nhìn Tu Ma hải. Tầng tầng lớp lớp sương mù, giống như thủy triều bắt đầu dâng lên, tỏa ra một chút hơi lạnh. Hắn im lặng, khoanh chân ngồi thổ nạp.
Một lúc sau, Vương Lâm chợt mở hai mắt. Chỉ thấy trên khoảng không của Tu Ma hải chợt xuất hiện một khung cảnh kỳ dị. Tám cột sáng màu tím từ hư không chợt xuất hiện, dần biến thành tám cây cự mộc màu tím, tạo ra một cái pháp trận vòng tròn. Linh lực khổng lồ như cơn lốc tản ra, thổi bay cả sương mù dưới Tu Ma hải, lộ ra một dòng xoáy khổng lồ.
Trên tám cây cự một có khắc một số những ký hiệu và đồ án cổ xưa. Từ tám cây cự mộc tỏa ra một làn ánh sáng màu vàng. Nhìn từ trên xuống, lớp ánh sáng dao động hình thành một màn sáng, bao phủ trên một khoảng diện tích.
- Thi Âm tông có một loại Truyền Tống trận đặc biệt. Đám người quỷ chẳng ra quỷ, ma chẳng ra ma đó không biết làm gì mà dám tới đây? - Lão nhân mặc thanh bào chợt mở hai mắt, hừ nhẹ, trầm giọng nói.
Thi Âm tông! Ba cái chữ đó vô cùng quen thuộc với Vương Lâm. Ngay cả cái trận pháp trước mắt, hắn cũng từng nhìn thấy. Để ý kỹ, thì nó giống hệt
với trận pháp tại Thi Âm tông Triệu quốc. Chỉ có điều diện tích của nó rộng hơn rất nhiều lần mà thôi.
Lúc này, quang mang trong trận pháp chợt phát sáng. Hơn ba mươi bóng người chợt xuất hiện. Tuy mỗi người có một dáng vẻ khác nhau, nhưng trên khuôn mặt, cặp mắt bọn họ đều tỏa ra u quang. Hơi thở hỗn loạn. Có điều, tu vi của những người này, thấp nhân là Kết Đan hậu kỳ. Trong đó có năm người đã đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Ngoại trừ năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra, phía sau những người còn lại đều có một cái quan tài. Một trong số năm vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó chính là Triệu Truyện Lương. Hắn đang đứng trong trận liếc mắt nhìn lão nhân mặc thanh bào sau đó mới nhìn sang Vương Lâm. Hơi do dự một chút, rồi hắn không nói tiếng nào. Hắn giơ tay khẽ chộp một cái, lập tức hóa thành một làn hắc vụ, đánh về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cười lạnh, chẳng hề né tránh, vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất, làm như không thấy. Mắt thấy hắc vụ sắp chạm vào người Vương Lâm, lão nhân mặc thanh bào chợt vung tay lên, hắc vụ liền biến mất. Một chút hắc vụ còn lại lan đến bên cạnh Vương Lâm, bị hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc phù phòng ngữ, hóa giải một cách dễ dàng.