Tiên Nghịch

Chương 1386: Đạo Cổ truyền thừa




Truyền thùa của Đồ Ti đã theo Vương Lâm hơn một ngàn năm cho đến tận bây giờ.Nhưng lúc này, truyền thừa này đã không còn tác dụng, Đồ Ti cũng chỉ đạt tới đỉnh cao của bát tinh Cổ Thần mà thôi.
 
Trên tay phải Vương Lâm dần dần hiện lên đám hào quang do ký ức truyền thừa kia hoá thành. Hắn nhìn đám hào quang này trầm mặc một lát, rồi vung mạnh về phía trước, đám hào quang này bay thẳng tới Thác Sâm - Cho ngươi Thác Sâm đang quỳ trên mặt đất, trên ngực máu thịt hỗn độn đang nhanh chóng trị thương, sửng sốt một chút rồi tiếp nhận ký ức truyền thừa mà hắn cực kỳ khao khát, có thể vì nó mà phát điên, đã khiên hắn phải truy đuổi tới tận giới ngoại này.
 
Thân thể hắn run lên một cách rõ rang.
 
Hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu … … … Từ năm đó khi chỉ là một tia ma niệm, bị phong ấn vô số năm, cuối cùng trơ mắt nhìn ký ức truyền thừa này bị Vương Lâm lấy đi, Sự phẫn nỗ và hận ý này bốc lên ngợp trời.
 
Vì ký ức truyền thừa này hắn có thể bất chấp hết thảy, sau khi phá khai phong ấn chiếm lấy thân thể của Đồ Ti, bắt đầu quá trình tìm kiếm rất lâu dài. Qua trình này, tràn đầy sự khổ cực!
 
Hắn đã vô số lần nghĩ tới cuối cùng mình sẽ có một ngày từ trên thân thể Vương Lâm rút ra ký ức truyền thừa, khiến cho bản thân trở thành một truyền thừa hoàn mỹ, không có bất cứ một khiếm khuyết gì. Nhưng làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới ký ức truyền thừa mà mình mong muốn có được không ngờ lại có một ngày được Vương Lâm chủ động trả lại!
 
Cầm đám hào quang do ký ức truyền thừa biến thành, thác sâm trầm mặc. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp liến nhìn Vương Lâm một cái.
 
- Đa tạ … … Cả đời này Thác Sâm chưa bao giờ nói một câu đa tạ, trong đầu hắn hoàn toàn không có hai chữ này, không ai có thể có tư cách để khiến cho hắn đa tạ. Thậm chí trong suy nghĩ của hắn, hắn không cần phải đa tạ bất cứ kẻ nào!
 
Sự điên cuồng của hắn, sự kiêu ngạo của hắn đã ngấm vào trong xương!
 
- Truyền thừa của Đồ Ti trở nên hoàn chỉnh, liệu hắn có thức tỉnh hay không, ngươi có tiêu tan hay không, ta không quan tâm ….
 
Đạo Cổ truyền thừa Vương Lâm đã lấy đi một phần, mặc dù chỉ là một phần, nhưng truyền thừa này là duy nhất, ngoài hắn ra, không người nào có thể tiếp tục có được.
 
Nếu một ngày tu vi Vương Lâm đạt tới trình độ có thể lại một lần nữa hấp thu, hắn sẽ còn quay trở lại nơi này, tiếp tục truyền thừa….
 
Sau khi để lại một câu nói, Vương Lâm vung tay phải lên, Linh Động và Chu Cẩn đang chấn động đằng xa lập tức bị Vương Lâm thu vào trong Thiên Hoàng Lô, hắn còn thu thi thể của Cổ Ma kia vào trong không gian trữ vật.
 
Thu lại Cổ Tức Diệp, huyết kiếm và tất cả mọi thứ, Vương Lâm từng bước tiến về phía trước. Hắn đã lấy được một phần ký ức của Đạo Cổ, đối với tầng thứ nhất này so với người khác hiểu rõ hơn rất nhiều, trong lúc bước đi, dưới chân hắn xuất hiện một đám gợn sóng, thân ảnh đang chuẩn bị biến mất khỏi cung điện.
 
Nhưng vào lúc này, thân thể Vương Lâm đột nhiên dừng lại, chưa rời khỏi, mà nhẹ nhàng xoay người nhìn về hư không phía xa xa.
 
Chỉ thấy ở phía bắc của cung điện, bên trong hư vô kia đột nhiên có gợn sóng nổi lên, gợn sóng kia càng lúc càng lớn, trong phút chốc khuếch tán ra vô tận, hoá thành một tấm lưới hư ảo khổng lồ. Một luồng uy áp từ bên trong lan ra, ngay sau đó, một hư ảnh rất lớn bất ngờ xuất hiện ở phía sau tấm lưới hư ảo này.
 
Ở bên ngoài tấm lưới không nhìn thấy rõ ở bên trong, nhưng Vương Lâm ở bên trong lại nhìn thấy rất rõ rang. Ở phía sau tấm lưới hư ảo này có một bong đen khổng lồ!
 
Bóng đen này toàn thân hình tròn, vô cùng to lớn, bên ngoài thân thể còn có vô số tua chập chờn chuyển động, một luồng khí tức Cổ Thần từ trong miệng vật này phun ra, không ngờ tấn công vào tấm lưới hư ảo này!
 
- Chính là Vọng Nguyệt!
 
Trên đỉnh đầu Vọng Nguyệt lúc này có hai tu sĩ đang đứng, rất rõ rang đó là bọn người Vũ Đông Thiện! Thần sắc hai người này rất cảnh giác, không ngừng cẩn thận quan sát bốn phía, dường như đang đề phòng tất cả mọi việc ngoài ý muốn có thể gặp phải.
 
Hai người này dựa vào Vọng Nguyệt ở bên trong cổ mộ này không cần đài mộ, cũng giống như Thác Sâm tìm được đến chỗ cung điện này, đang chuẩn bị khiến Vọng Nguyệt phá vỡ tấm lưới tiến vào bên trong.
 
Nhưng vượt qua cấm chế tiến vào cung điện này thật sự quá mức khó khăn, dựa vào phân tích của hai người bọn họ coi như không có hy vọng, cũng phải cần rất lâu mới có thể hoà tan được cấm chế này.
 
Hai người mặc dù sốt ruột, nhưng cũng không thể không lo lắng chờ đợi.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh, thân thể bước về phía trước, trục tiếp đi tới bên cạnh tấm lưới hư ảo vừa mới xuất hiên ở phía bắc cung điện này, sau khi giơ tay phải lên túm lấy liền kéo mạnh một cái!
 
Trong tiếng ầm ầm, tấm lưới hư ảo kia lập tức được mở ra một cái khe lớn. Bên ngoài cái khe hai người bọn Vũ Đông Thiện hiển nhiên ngay sau đó vô cùng sửng sốt, không kịp thấy rõ hết thảy, lập tức liền có một cơn cuồng phong đột nhiên xuất hiên từ bên trong cái khe ập vào mặt.
 
Sức mạnh ẩn chứa trong cơn cuồng phong này hai người hoàn toàn không có một chút sức lực chống cự, thân thể trực tiếp bị cuốn lấy, trong tiếng kêu thảm thiết phuc ra máu tươi. Thậm chí vì sao cơn cuồng phong này xuất hiện, ngay cả thân ảnh Vương Lâm bọn họ cùng không nhìn thấy, lập tức trong đám máu tươi tràn ra, bị Vương Lâm cuốn vào trong không gian trữ vật.
 
Nga cả Vọng Nguyệt kia dưới cơn cuồng phong này thân thể khổng lồ ầm ầm lui về phía sau, hai mắt đục ngầu lộ ra tinh quang, nhất là trên mi tâm của Vọng Nguyệt hiển nhiên là ký hiệu phong ấn, lúc này lại càng loé lên kịch liệt.
 
Vương Lâm bước ra khỏi cái khe, không dừng lại chút nào, vung tay áo. Thân thể Vọng Nguyệt kia ầm ầm chấn động, ở phía sau xuất hiện một cái khe rất lớn, trực tiếp bị hút vào bên trong, biến mất khỏi cổ mộ, bị Vương Lâm bắt được.
 
- La Trần … hẳn là vẫn đang ở trong cơ thể Vọng Nguyệt… La Trần đối với Vương Lâm có ân, việc này Vương Lâm thuỷ chung vẫn còn nhớ. Sau khi bắt lấy Vọng Nguyệt, Vương Lâm thở dài, tiến về phía trước, thân ảnh biến mất.
 
Toàn bộ cung điện bị phá nát, lúc này chỉ còn lại một mình Thác Sâm kinh ngạc nhìn ký ức truyền thừa ở trong tay mình. Trong long hắn không hề vui sướng, mà chỉ có một sự do dự và hoang mang.
 
Truyền thừa mà hắn khao khát cả đời lúc này đang ở trước mắt, nhưng hắn cũng không biết thứ mà cả đời hắn tìm kiếm đối với mình mà nói, là đúng hay sai …. …. ….
 
- Đồ Ti … … từ ngày ta sinh ra, ra đã biết mình chỉ là một tia ma niệm …. Chỉ là ký ức này thật sự giống như … Ngươi thật sự đã vì phân thân thất bại mà chết …… còn…. ta chính là một bộ phận của phân thân thuật mà ngươi để lại… Ta, là Thác Sâm …. Hay là Đồ Ti ….
 
Vẻ hoang mang trong mắt Thác Sâm càng đậm, yên lặng quỳ ở đó, dường như đang trầm tư, quên đi thời gian đang troi qua.
 
Bên trong cổ mộ, sau khi cái khe thông tới Thái Cổ Tinh Thần bị đóng lại, sương mù càng đậm, tràn ngập giống như biển cuồn cuộn. Lúc này ở bên trong cổ mộ vẫn còn một vài tu sĩ.
 
Phàm là những người sau những đột biến lúc trước còn sống sót đều là những người có tu vi cao thâm, mà tâm trí cũng cực cao, cho nên mới có thể dung mọi cách để tránh được tất cả những nguy hiểm.
 
Có thể nói, những người này toàn bộ đều là tinh hoa của những bộ lạc trong Thái Cổ Tinh Thần!
 
Giowg phút này, ở bên trong tấm bản đồ thứ chín, trong một không gian hỗn độn vô tận, thân ảnh Vương Lâm hiện ra, dần dần thực chất hoá. Vị trí của hắn hiện giờ so với cung điện kia là hai thế giới hoàn toàn khác nhai, tránh được nữ tử phong tình trong bát phi kia.
 
Đới với tất cả tu sĩ trong cổ mộ này, Vương Lâm đa không còn bất cứ một hứng thú gì. Mà nơi đây nhất là Diệu Âm Đạo Tôn cùng với Cửu Thiên Ma Tôn, còn có Đại Hoang Thượng Nhân, tu vi đều thâm sâu khó lường, mặc dù bị một tiếng rống gây thương tích, nhưng những người này đã sống qua hang vạn năm, chắc chắn có đủ loại thần thông.
 
Vương Lâm không giống như năm đó đánh nhau với Chưởng Tôn, nổi lên ý niệm điên cuồng muốn giết chết toàn bộ những người này. Việc không thực tế này không phù hợp với ý định lúc này của hắn.
 
Hơn nữa cổ mộ đã bị Vương Lâm hoàn toàn khoá kín, những người này sẽ bị nhốt ở đây trong một thời gian dài, không thể ra ngoài. Điều này, cũng đã quá đủ rồi!
 
Sau khi hiện thân, Vương Lâm giơ tay phải lên hướng về phía trước túm vào hư không, lập tức tấm bản đồ thứ chín ầm ầm chấn động. Chỉ thấy ở phía trước Vương Lâm, bên trong hư vô kia đột nhiên có từng gợn sóng vặn vẹo nổi lên, giống như bị xé rách, xuất hiện một cái khe rất lớn.
 
Trong cái khe này có tiếng ầm ầm truyền ra, một toà lầu các rất lớn màu hoàng kim ở bên trong cái khe chậm rãi hiện ra.
 
- Địa Phù….
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, theo một phần ký ức truyền thừa của Đạo Cổ, hắn biết được phương pháp làm thế nào ở nới này có thể mở ra Địa Phù của Diệp Mịch.
 
Toà lầu các này có ba cửa sổ, cửa lớn của lầu các bị khoá chặt, nhưng từ bên trong có ba cửa sổ này Vương Lâm có thẻ nhìn rõ bên trong có ba đạo hào quang.
 
Một luồng uy áp vô biên từ bên trong lầu các này truyền ra, bao phủ bốn phía.
 
Ngay khi lầu các này xuất hiện, bên trong cổ mộ, toàn bộ tu sĩ đều ngay lập tức cảm nhận được. Nhất là ba người Diệu Âm, Cửu Thiên, Đại Hoang lại càng phát hiện được rõ rang.
 
Vương Lâm không chút trì hoãn, ngay khi Địa Phù nay xuất hiện liền vung tay áo, quét ngang, lập tức đem Địa Phù này từ bên trong cái khe cuốn ra, sau khi đưa vào trong không gian trữ vật, liền xoay người bước đi.
 
Thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất.
 
Lúc xuất hiện, Vương Lâm đa đi tới bên trong tấm bản đồ thứ năm, bên ngoài vùng đất bị phong ấn chỗ của Cổ Tức Diệp. Nơi đây vẫn còn nguyên như trước khi Vương Lâm rời khỏi, không có bất cứ tổn hại gì. Xem xét một chút, Vương Lâm vung tay phải lên, một lá Cổ Tức Diệp dán lên trên đó. Ngay khi lối vào mở ra, chiếc lá này lại bay vào.
 
Toàn bộ nơi này vẫn như cũ, vòng xoáy lơ lửng trên mặt đất kia thuỷ chung vẫn tồn tại, chậm rãi chuyển động.
 
Đi tới bên cạnh vòng xoáy, Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát. Với cảm nhận của hắn đối với cổ mộ giờ phút này, có thể phát hiên được rõ rang dao động khi Địa Phù xuất hiện vừa rồi, những tu sĩ sống sót trong cổ mộ này đang nhanh chóng tiến tới, trong đó có một vài thần thức cực kỳ mạnh mẽ đã tập trung ở trên người mình, đang muốn đi tới nơi này.
 
Ánh mắt loé lên, Vương Lâm giơ tay phải lên đánh ra một ấn ký, hướng lên bầu trời võ một cái. Ấn ký kia trực tiếp biến ảo, tiêu tan không còn, ngay khi nó tiêu tan, biển sương mù dưới chín tấm bản đồ trong tầng cổ mộ thứ nhất này ầm ầm chuyển động, từng tiếng kêu chói tai từ bên trong đám sương mù truyền ra, giống như trong đó có ẩn chứa vô số chiến hồn!
 
- Trước khi đi, ta tặng cho các người một lễ vật!
 
Một ấn ký này của Vương Lâm chính là ấn ký để mở ra tầng cổ mộ thứ hai!
 
Trong lúc cười lạnh, Vương Lâm từng bước tiến vào bên trong vòng xoáy. Ngay khi thân ảnh hắn chuẩn bị biến mất, hắn giơ tay phải hướng về phía sau túm một cái, trong tiếng ầm ầm, toàn bộ vùng đất bị phong ấn này biến mất không còn, bị Vương Lâm thu lấy, cũng giống như vòng xoáy này, vĩnh viễn biến mất khỏi cổ mộ!
 
Ngay khi vùng đất bị phong ấn này biến mất, ba người Diệu Âm lão đạo phóng nhanh tới! Nhưng cũng đã chậm một bước, ở trước mắt bọn họ là một khoảng trống không!
 
Cùng lúc đó, ngay khi Vương Lâm rời khỏi, Thác Sâm đang trầm mặc trong cung điện kia giống như hạ quyết tâm, đưa lý ức truyền thừa cầm trong tay đặt lên mi tâm!
 
Giới nội, dười Lôi Tiên Giới, ngoài biên giới của La Thiên Tinh Vực, ở chỗ Tham Lang bị cuốn vào năm đó, giờ phút này trong tinh không lấp lánh, đột nhiên có một cái khe bỗng nhiên xuất hiện, một thân ảnh mặc áo trắng từ bên trong bước ra.
 
Ngay khi thân ảnh này xuất hiện, một khí thế kinh thiên từ trong cơ thể hắn ầm ầm phát ra, hoá thành một uy áp tràn ngập khắp La Thiên Tinh Vực. Sự hung mạnh của uy áp này đủ để khiến cho hang vạn sinh linh tâm thần run rẩy!
 
Lỗ Phu Tử, là người đầu tiên cảm nhận được rõ rang! Từ trong nhập định…. bừng tỉnh!
 
- Không ngờ không phải là Thái Cổ Tinh Thần ở giới ngoại, mà đã về tới bên trong La Thiên……, về tới nhà rồi ….
 
Thân ảnh mặc áo trắng bên ngoài cái khe trầm mặc ít lâu, khoé miệng lộ ra một nụ cười.