Sâu bên trong biển sương mù, một bàn tay khổng lồ đột nhiên giáng xuống, nhanh chóng cuốn theo sương mù bốn xung quanh, tốc độ như chớp giật. Tiếng gió rít của bàn tay này truyền khắp bốn phương tám hướng, bị sương mù hấp thụ, ầm ì truyền ra không xa lắm. Nhưng cánh tay này giáng xuống lại không thẳng tắp mà hơi nghiêng đi…
Thân thể Vương Lâm từ ngực trở xuống bị bàn tay đó nắm lấy, đau đớn truyền ra. Năm ngón tay của bàn tay kia cũng nắm lại, dường như muốn nắm chặt lấy thân thể Vương Lâm vậy.
Thân thể Diện Âm Đạo Tôn hiện giờ đã bị nguyên thần của Đại Hoang Thượng Nhân chiếm cứ, lúc này đang khoanh chân ngồi trong lòng bàn tay, ánh mắt lóe sáng sắc mặt âm trầm.
Trong bàn tay mấy vạn trượng này cũng có ba đài cao bị hút tới, chính là đài mộ của Vương Lâm, Diệu Âm Đạo Tôn và Đại Hoang Thượng Nhân! Đài mộ này bị thương tổn không lớn, bên ngoài chỉ xuất hiện một ít khe nứt mà thôi. Hiển nhiên là bàn tay này không muốn bóp nát chúng.
Hàn quang trong hai mắt Đại Hoang Thượng Nhân lóe lên, tay phải giơ lên chụp một cái, năm ngón tay có hắc khí vờn quanh, ẩn chứa kịch độc. Trong tiếng hừ lạnh, hắn đang định đặt năm ngón tay vào trong lòng bàn tay khổng lồ kia thì Vương Lâm đột nhiên liền mở miệng.
- Tiền bối ra tay chậm đã!
Đại Hoang Thượng Nhân nhướng mày, trong nháy mắt khi đang định hạ tay xuống liền dừng lại, nhìn về phía Vương Lâm.
- Tiền bối vừa mới đoạt xá, còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân thể của Diệu Âm Đạo Tôn này, trong lòng rối loạn… cánh tay này rất quỷ dị, không phải chìm thẳng xuống… Vương Lâm vừa nói chuyện, trong cơ thể vừa mơ hồ truyền ra tiếng bang bang. Thân thể trăm trượng của hắn chỉ trong nháy mắt liền thu nhỏ lại, hóa thành một người bình thường.
Trong tích tắc khi hắn thu nhỏ lại, thân thể Vương Lâm chợt hạ xuống, tùy ý để năm ngón tay kia bắt lấy, phát ra tiếng động vang trời.
Rơi vào trong lòng bàn tay, đôi mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị, tay phải tùy ý vuốt vuốt mi tâm, chậm rãi mở miệng nói.
Đại Hoang Thượng Nhân tuyệt đối không phỉ là một tu sĩ bình thường, tâm cơ thâm trầm, giờ phút này như được Vương Lâm thức tỉnh, phát hiện ra điểm nhỏ nhặt này. Cánh tay này không phải chìm thẳng xuống mà hạ xuống nghiêng nghiêng.
- Tiền bối nếu kích thích cánh tay quỷ dị này thì sợ là nó lập tức sẽ lắm chặt lại. Đến lúc đó sợ ràng hai người chúng ta sẽ khó khăn… Vương Lâm rất tùy ý lui lại phía sau vài bước, buông cánh tay phải vừa vuốt mi tâm xuống. Trong khi buông xuống, thân thể hắn đã lùi lại phía sau mấy trượng.
- Ý ngươi là gì?
Vẻ mặt phân thân của Diệu Âm Đạo Tôn bị Đại Hoang Thượng Nhân vặn vẹo, dần dần lộ ra tướng mạo dữ tợn của bổn tôn.
Cánh tay khổng lồ này nắm lại nhưng không nắm thật chặt, đẻ ra những khe hở lớn, giống như là một mảnh đại lục nhỏ vậy. Vương Lâm trong khi lui lại phía sau liền khoang chân ngồi cách Đại Hoang Thượng Nhân chừng trăm trượng, nhìn về phía đối phương, thu lấy đài mộ của mình và Diệu Âm Đạo Tôn. Sắc mặt hắn tuy tái nhợt nhưng hai mắt lại bừng sáng.
- Vãn bối vừa rồi quan sát đường đi của cánh tay khổng lồ này khi chìm xuống, mơ hồ có một suy đoán. Nếu suy đoán này không đúng thì đến lúc đó hai người chúng ta tìm kiếm phương pháp thoát khỏi nơi này… Nhưng nếu suy đoán của ta là đúng thì cánh tay khổng lồ này xuất hiện đối với hai người chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện không tốt!
Vương Lâm chậm rãi nói.
Vừa nói Vương Lâm vừa giơ tay phải lên, mở miệng nói:
- Nếu thật sự muốn bắt hai người chúng ta thì cánh tay này hẳn phải chìm thẳng xuống!
- Nhưng lúc này rõ ràng là đi nghiêng nghiêng, cho nên chỉ có thể là… Tay phải Vương Lâm đưa về phía sau, khi nghiêng người đến một mức nhất định thì hắn liền hất mạnh tay về phía trước, Một luồng huyết quang tràn ngập bên ngoài thân thể hắn.
- Như vậy!
Hai mắt Đại Hoang Thượng Nhân sững lại, không ngăn cản Vương Lâm thu lấy đài mộ của Diệu Âm Đạo Tôn, tay phải vung lên, sau khi thu lại đài mộ của mình liền tỏ ra vẻ trầm tư. Trong thời gian ngắn, đôi mắt hắn lộ vẻ hiểu ra, liếc nhìn Vương Lâm một cái.
- Ngươi thông minh hơn lão điểu nhiều!
- Không có liên quan tới sự thông minh. Đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Vương Lâm lắc đầu nói.
Hai người vừa nói chuyện, cánh tay khổng lồ bắt lấy họ kia đã nghiêng tới một mức nhất định, sau đó đột nhiên chấn động, dường như dừng lại trong sương mù. Âm thanh rít gào trong nháy mắt tan biến, bốn phía trở lên vô cùng yên tĩnh!
Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, tâm thần tràn ngập toàn thân, cả người giống như cây cung căng ra thẳng tắp, chờ đợi xem suy đoán của mình có phải là sự thật hay không?
Đại Hoang Thượng Nhân hiển nhiên rất tin tưởng suy đoán của Vương Lâm, giờ phút này cũng thể hiện vẻ ngưng trọng, vận sức chờ đợi!
Đúng lúc này thì một tiếng rít gào chói tai ầm vang, đột nhiên điên cuồng nổi lên. Cánh tay khổng lồ kia sau khi dừng lại liền trong tiếng rít gào từ sâu trong biển sương mù mà hành động!
Giống như là một người khổng lồ cầm một hòn đá trong tay phải, sau đó nghiêng về phía sau, ném mạnh về phía trước vậy! Cánh tay khổng lồ này trong tiếng gào thét kinh thiên liền ném mạnh một cái!
Koong cách này hình dung nổi lực lượng mạnh mẽ của cú ném này. Bởi tốc độ quá nhanh khiến cho sương mù bị phá vỡ trở thành những lưỡi dao sắc bén, cắt lên người Vương Lâm và Đại Hoang Thượng Nhân.
Cánh tay đó cong đi, dùng sức tới cực hạn, buông lỏng năm ngón tay, ầm ầm ném thân thể Vương Lâm và Đại Hoang Thượng Nhân như hai hòn đá bay đi. Hai người bị người khổng lồ này hung hăng ném sâu vào bên trong cổ mộ!
Lực lượng mạnh mẽ của cánh tay tràn ra đẩy thân thể hai người , dùng tốc độ còn nhanh hơn cả tu sĩ bước thứ ba ầm ầm ném thẳng về phía trước.
Tốc độ này quá nhanh, nếu không phải Vương Lâm có thân thể Cổ Thần thì dưới lực ném này đã bị sương mù chém nát. Sương mù tuy còn mỏng manh nhưng khi tốc độ đạt tới một mức nhất định thì vật này cũng có thể trở nên cứng rắn nhất thiên hạ.
Toàn thân Vương Lâm phát ra tiếng bang bang, máu tươi tràn ra. Nhưng thân thể hắn phá tan tầng sương mù, ầm ầm bay về sâu trong cổ mộ. Việc này Vương Lâm sớm đoán trước, đã có sự chuẩn bị đầy đủ. Hầu như trong nháy mắt khi cánh tay kia ném hắn đi, Vương Lâm đã cong người ầm ầm lao ra, nguyên lực toàn thân vận chuyển, tầng tầng phòng ngự tràn ngập khắp người, còn có Quang ảnh thuẫn biến ảo ra.
Thậm chí trước khi bị ném, chân phải hắn còn dẫm mạnh vào bàn tay một cái, mượn lực lượng của đối phương tạo thành phản lực cho bản thân. Hai luồng lực lượng này dung nhập vào nhau khiến cho tốc độ của hắn vượt hẳn Đại Hoang Thượng Nhân. Vương Lâm vọt qua Đại Hoang Thượng Nhân , thân thể biến mất trong sương mù.
Một cú dậm này vô cùng xảo diệu. Nếu không phải Vương Lâm thi triển phương pháp lấy lực chứng đạo của bộ tộc Huyền Vũ thì hắn tuyệt không dám ở trong lúc bàn tay với tốc độ cực nhanh này nén đi mà đạp vào nó. Lực phản chấn nọ có thể không những không có tác dụng mà còn hủy diệt bản thân hắn.
Đại Hoang Thượng Nhân dù bị thương nhưng Vương Lâm cung có thương thế. Mà người này là địch hay bạn Vương Lâm cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ, phải thừa dịp này mà dời đi. Nó mới là sự lựa chọn chính xác nhất.
Trên thực tế nếu như không phải đối phương tâm tư thâm trầm, vừa rồi có ý định công kích cánh tay này thì Vương Lâm cũng không muốn nói ra suy nghĩ của bản thân. Thậm chí trong lòng Vương Lâm còn đoán, đối phương có lẽ đã sớm nhận ra manh mối, cố ý làm ra động tác kia. Cụ thể ra sao thì Vương Lâm không có thời gian để phân tích kỹ, đơn giản là dời đi mà thôi.
Tốc độ của Đại Hoang Thượng Nhân cũng cực nhanh, sau khi bị cánh tay ném đi liền như lưu tinh lao đi. Khi thấy tốc độ của Vương Lâm lại nhanh hơn cả hắn vọt lên bên cạnh thì trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, ấn ký không biết thi triển từ khi nào trên tay phải chậm rãi buông ra.
- Người này tính tình cẩn thận, lại là hạng người nhiều mưu kế… vừa rồi ba lần sát cơ của ta đã bị hắn hóa giải rất xảo diệu… vốn ta định thừa dịp hắn suy yếu mà đầu độc chết nhưng hắn lại nhìn ra manh mối, mượn lức đào tẩu.
Thần sắc Đại Hoang âm trầm, thân ảnh biến mất trong sương mù.
Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, ầm ầm bay đi trong sương mù. Quang ảnh thuẫn bên ngoài thân thể hắn lần lượt tan nát rồi ngưng tụ mấy lần. Cấm chế phòng ngự hắn bố trí cũng tan rã tầng tầng lớp lớp. Lực lượng mạnh mẽ đẩy cơ thể đi sau nửa canh giờ vẫn không suy xuyển.
Đợi khi tốc độ chậm lại thì sương mù phía trước không có khả năng làm tổn thương thân thể nữa. Vương Lâm lau vết máu trên khóe miệng, quay đầu nhìn lại phía sau, đôi mắt lóe lên hàn quang.
Nửa ngày sau, Vương Lâm xoay người lấy ra đài mộ, khoanh chân ngồi trên đó rồi lấy ra đài mộ của Diệu Âm đạo tôn, tay phải giơ lên hung hăng vỗ một cái. Đài mộ của Diệu Âm đạo tôn liền ầm vang, những ký hiệu trên đó đều chấn động rơi ra, sau khi Vương Lâm vung tay đều rơi lên đài mộ của hắn.
Cùng với sự dung nhập của ký hiệu, đài mộ Vương Lâm chấn động kịch liệt, bên ngoài bừng lên ánh sáng, bành trướng ra, từ ba ngàn trượng liền nhanh chóng mở rộng, cuối cùng bất ngờ trở thành lớn tới bốn ngàn trượng. Màu sắc của nó đã hoàn toàn trở thành màu đen, như hòa làm một thể với đám sương mù này.
Đài mộ cấp bốn!
Vương Lâm không dừng lại mà tay phải lại chụp vào hư không một cái nữa. Gần một trăm ký hiệu lại xuất hiện. Những ký hiệu này đều là của đám tu sĩ tử vong trong chỗ phong ấn, không biết Vương Lâm từ lúc nào đã thu lại.
Giờ phút này khi hắn xuất ra, dung nhập vào trong đài mộ cấp bốn này, đài mộ lại ầm vang một lần nữa, độ lớn lại tăng lên, trong nháy mắt đã đạt tới năm ngàn trượng. Từ xa nhìn lại, đài mộ này vô cùng khổng lồ, trông rất kinh người.
Đài mộ của Diệu Âm đạo tôn đã gần tới cấp bốn, lại thêm gần trăm ký hiệu của Vương Lâm khiến nó bất ngờ đạt tới cấp năm.
Khoanh chân ngồi trên đó, Vương Lâm lập tức cảm nhận được một luồng thần thức từ trong đài mộ chui thẳng vào thân thể mình. Hắn đã từng có linh nghiệm, lúc này không hoảng hốt mà ngưng thần quan sát. Dần dần bản đồ trong đầu hắn lại mở ra hai mảnh nữa.
Năm mảnh bản đồ tiếp xúc với nhau, lại một lần nữa vén lên gần một nửa tấm màn che phủ của vùng đất cổ mộ này. Đợi tới khi Vương Lâm tìm ra vị trí của bản thân rồi, hai mắt hắn không khỏi sững lại.
- Không ngờ đã tới được nơi này.
Ngắn ngủi chỉ trong nửa canh giờ, bị bàn tay khổng lồ kia ném đi đã khiến Vương Lâm trực tiếp bay qua ba tấm bản đồ trong sương mù, cũng xuyên qua luôn tấm bản đồ thứ tư, xuất hiện ở cuối tấm bản đồ thứ năm.
Nơi này đã hoàn toàn rời khỏi vùng đất cổ mộ, tiến vào bên trong. Ở trên tấm bản đồ thứ năm, cách Vương Lâm không xa về phía trước có một hình lá cây, biểu thị là có một khu rừng. Khu rừng này Vương Lâm rất quen thuộc, chính là nơi mà Tham Lang lấy được Cổ Tức Diệp.
Cũng ở nơi này, Tham Lang đã lấy được pho tượng khiến ngân y nữ tử hoảng sợ thét lên chói tai.