Tiên Nghịch

Chương 1313: Lão Chu Tước bao che




- Lần này mấy lão quái tới cũng không ít nhỉ.
 
ngay trong nháy mắt mọi người ngẩng đầu lên , tiếng nói của lão Chu Tước từ trên trời liền vọng xuống, bên trong đó còn mang theo vẻ châm chọc. Thân thể lão lơ lửng, ở bên ngoài còn có một đám hư ảo. Ngọn lửa này tràn ngập bốn phía, trong nháy mắt khi thân thể hạ xuống, liền tiêu tan.
 
Phía sau lão Chu Tước hiện ra thân ảnh của Vương Lâm.
 
Thân hình Vương Lâm vừa hiện ra lập tức đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
 
Ánh mắt thứ nhất đến từ Tư Mặc Tử. Trong ánh mắt tư Mặc Tử cực kỳ băng hàn, lộ ra sát khí. Ánh mắt thứ hai rất nhu hòa, mang theo một chút mê man, như muốn nhớ lại, chính là nữ tử trong hai phụ tử thân thể tràn ngập lam quang kia. ÁNh mắt thứ ba chính là từ thiếu niên xinh xắn đang ăn đào, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, vẻ mặt như cười như không.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, hai mắt đảo qua, rơi trên người hai phụ tử tràn ngập lam quang, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp nhàn nhạt nhưng rất nhanh liền biến mất.
 
- Vãn bối xin ra mắt Lam Mộng đạo tôn tiền bối.
 
Vương Lâm ôm quyền cung kính nói.
 
Lam Mộng đạo tôn mỉm cười , gật đầu nhẹ giọng nói:
 
- trứoc kia thực sự xem thường ngươi.
 
Vương Lâm và Lam Mộng đạo tôn quen biết nằm ngoài dự liệu của lão Chu Tước. Thần sắc hắn cổ quái quét qua bên người Lý Thiến Mai bên cạnh Lam Mộng đạo tôn, cười hắc hắc, không để ý tới việc này nữa mà trừng mắt nhìn Tư Mặc tử.
 
- thằng nhãi còn, ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ người bất mãn với lão phu sao? Muốn khiêu chiến lão phu có phải không? Tới đây đi. Ngươi muốn đánh thì lão phu liền chơi đùa với ngươi.
 
Lão Chu Tước không có chút phong phạm tiền bối nào, trừng mắt nhìn tư mặc Tử, tay phải giơ lên vẫy vẫy.
 
Sắc mặt Tư Mặc Tử nhất thời biến đổi. Hắn biết đối phương là thiếu đế thứ nhất của vùng đất Điên Lạc, thanh danh hiển hách, có thể nói là người cao nhất dưới trướng đại đế, đối với lão gia hỏa này đã có tìm hiểu, biết rằng cực kỳ không dễ chọc.
 
- Tu vi tiền bối thông thiên, vãn bối. vãn bối không phải là đối thủ.
 
Tư Mặc Tử vội vàng ôm quyền, sát khí trong mắt đã sớm tiêu tan, thấp giọng nói.
 
- Hừ, không dám giao thủ với lão phu, hết lần này đến lần khác muốn ra tay với tiểu bối nhà ta, lại còn dám nói năng bậy bạ, đáng đánh!
 
Lão Chu Tước nhìn thế nào cũng thấy Tư Mặc Tử không vừa mắt, hừ lạnh một cái, tay phải giơ lên vung về phía trước một cái.
 
Một cái vung lên này cũng chẳng thấy thần thông gì biến ảo ra nhưng sắc mặt Vân Lạc đại ti đột nhiên đại biến, thân thể không chút do dự nhanh chóng bước sang bên cạnh mấy bước. Đồng tử trong hai mắt Tư Mặc Tử cũng co rút lại, gầm nhẹ tiếng, hai tay bắt quyết nhưng ấn quyết còn chưa xong thì một tiếng ầm vang kinh thiên động địa đã vang lên.
 
Chỉ thấy thân thể Tư Mặc Tử lại phía sau, hai tay âm thầm run rẩy, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đột nhiên bị một luồng lửa hư ảo thiêu đốt. Hắn lui lại phía sau ba trượng, luồng lửa này lóe lên ba lần. Mỗi lần lóe lên này, lực thiêu đốt trên cơ thể Tư Mặc Tử lại bộc phát mạnh hơn.
 
Sau ba trượng, thân thể Tư Mặc Tử chấn động kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
 
- Tiền bối lấy lớn khi nhỏ, ra tay đối với tại hạ trước mặt nhiều người như vậy là có ý gì?
 
Trên mặt Tư Mặc Tử hiện lên lửa giận này lại khiến cho hư hỏa bên ngoài ầm ầm bạo tăng, dường như hấp thu lửa giận mà càng ngày càng hung mãnh vậy.
 
Tư Mặc Tử lại phun một ngụm máu tươi nữa. Lúc này VÂn Lạc đại ti vội vàng bước tới, ngọc thủ đặt lên lưng Tư Mặc Tử, hiển nhiên là thi triển một loại bí thuật nào đó, lúc này mới khiến cho sắc mặt tư Mặc Tử tốt hơn một chút nhưng vẫn trắng bệch.
 
- Lấy lớn khi nhỏ sao? Ngươi cũng biết lấy lớn khi nhỏ. Ngươi lấy tu vi bước thứ ba bức người của ta đánh một trận mà cũng dám nói lão phu lấy lớn khi nhỏ. Lão phu lấy lớn khi nhỏ thì đã sao!
 
Đừng thấy lão Chu Tước tu hành đã nhiều năm, đối với Vương Lâm hòa ái, có vẻ tính tình rất tốt mà nhầm. Trên thực tế năm đó khi hắn thành danh chính là nổi tiếng bởi tính tình nóng như lửa. Giờ phút này khi nghe Tư Mặc Tử nói như vậy, đôi mắt lại trợn lên, thân thẻ bước về phía trước từng bước một.
 
Tốc độ hắn quá nhanh, mắt thường và thần thức đều không thể nhìn ra. Lão Chu Tước đi tới trước mặt Tư Mặc Tử, tay phải giơ lên tát một cái, trực tiếp rơi trên mặt Tư Mặc Tử. Chỉ nghe chát một tiếng, mặt Tử Mặc Tử đã bị tát bay.
 
Một tát này khiến Tư Mặc Tử kêu lên đau đớn, thân thể lui lại mấy trượng, mặt trái lập tức sưng vù lên, đen kịt một mảnh.
 
Vân Lạc đại ti ở phía sau sắc mặt nhất thời tái nhợt, thân thể cũng lui lại phía sau, trầm giọng nói:
 
- Tiền bối dừng tay, Trường Tôn hội chúng ta.
 
- Con nhóc này câm miệng cho lão phu. Nói thêm thì cả ngươi cũng ăn tát! Hôm nay lão phu sẽ chơi trò lấy lớn khi nhỏ.
 
Không đợi VÂn Lạc đại ti nói xong, lão Chu Tước đã hung tợn trừng mắt.
 
Một câu nói này lập tức khiến Vân Lạc đại ti cắn môi, không dám nói thêm.
 
Tư Mặc Tử vừa mới lui lại phía sau vài trượng liền thấy hoa mắt lên.
 
- Ngươi là thứ gì mà dám cả gan nhục mạ tiểu tử nhà ta là tạp chủng?? Ngươi mới là tạp chủng. Bà nó chứ. Cả nhà ngươi đều là tạp chủng.
 
Lão Chu Tước vừa nói vừa từng bước tới gần, lúc này lại giơ tay trái lên, một lần nữa vung ra. Chát một cái lại tát lên mặt Tư Mặc Tử.
 
Tư Mặc Tử kêu lên một tiếng, miệng phun ra máu tươi, vội vàng lui lại phía sau, lửa giận ngút trời. Chẳng qua lửa giận này lập tức hoá thành ngọn lửa thiêu đốt bản thân, khiến hắn bi thảm kêu lên, cuống quít nén lửa giận.
 
- Tiểu tử nhà ta mà là tạp chủng, thế chẳng phải lão phu cũng là tạp chủng sao? Ngươi dám mắng lão phu?
 
Lão Chu Tước trừng mắt, lại cất bước đuổi theo.
 
- Vãn bối không.
 
Tâm thần Tư Mặc Tử kịch chấn, đang muốn giải thích nhưng hiển nhiên tốc độ không thể nhanh bằng lão Chu Tước. Chỉ trong chớp mắt, tay phải lão Chu Tước lại vung lên.
 
Chát một tiếng, mặt Tư Mặc Tử vốn đã đen xì giờ lại càng sưng lên, phun ra vài cái răng và máu tươi, thân thể hóa thành một đường thẳng bị đánh bay đi thật xa.
 
- Hừ, dám chửi lão phu!
 
Ánh mắt lão Chu Tước lộ ra sát khí nhàn nhạt. Nếu không phải hắn có ý định để cho Vương Lâm lấy đối phương lập uy thì lần này tuyệt đối không phải chỉ là ba tát mà trực tiếp muốn lấy mạng đối phương.
 
Lão Chu Tước này ngay cả rồng còn dám câu, tu vi lại cực kỳ đáng sợ. Tư Mặc Tử dù là bước thư ba nhưng mới chỉ vừa bước vào. nếu là người khác thì dù là có tu vi như lão Chu Tước nhưng sẽ do dự vì nghĩ tới Trường Tôn hội phía sau Tư mặc Tử.
 
Nhưng lão Chu Tước căn bản là không lo lắng tới việc này. ý nghĩ của hắn chỉ có một. Trêu chọc Chu Tước tộc là không xong. Dù đối tu vi có cao hơn hắn thì lão Chu Tước cũng không cần sợ, hiển nhiên có lão tổ đời thứ nhất ra mặt.
 
Chu Tước nhất tộc có tiếng bao che, đời đời lưu truyền đã ăn vào cốt tủy.
 
Vương Lâm nhìn thấy cảnh tượng này liền nở nụ cười. Hắn nhìn lão Chu Tước này không ngờ lại thấy được cảm giác khi ở cạnh Thanh Thủy, cũng như thấy được bóng dáng của Chu Tước lão Thánh Hoàng.
 
Tính cách của Vương Lâm đôi khi rất đơn giản. Người tốt đối với hắn thì hắn sẽ tốt lại gấp mấy lần. Như Tư Đồ Nam, như Thanh Thủy, như Chu Tước lão Thánh Hoàng, như Độn THiên.
 
Tu sĩ đang giao chiến trong trường đấu tranh đoạt vị trí trưởng lão Lạc Sinh hội đã dừng tay, lui lại. Mấy vạn tu sĩ vùng đất Điên lạc bốn phía thần sắc cực kỳ cung kính. Trong số bọn họ còn có mười một sứ giả của đại đế cũng đang cung kính nhìn lên bầu trời.
 
Về phần những người còn lại trên không cũng không mở miệng ngăn cản.
 
Sau tát vài cái, ánh mắt lão Chu Tước thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Vương Lâm, chẳng thèm để ý tới Tư Mặc Tử cực kỳ chật vật và VÂn Lạc đại ti thần sắc vô cùng âm trầm.
 
- chư vị hôm nay có thể tới Đại đế tinh, lão phu rất cao hứng. Tuy rằng có một vài lão gia hỏa không tới nhưng không sao. Hôm nay chư vị tới đây thì xin chứng kiến thí luyện của thiếu đế thứ ba của vùng đất Điên Lạc chúng ta!
 
nếu thí luyện thành công thì từ nay về sau hắn sẽ chính thức là thiếu đế của chúng ta. Là địch nhân của hắn thì cũng chính là địch nhân của lão phu, cùng là kẻ địch của vùng đất Điên Lạc này.
 
Lão Chu Tước hướng về bốn phía ôm quyền, kéo Vương Lâm ra, một ngón tay chỉ về thiếu niên kia.
 
- Tiểu tử, Lam mộng đạo tôn ngươi biết ròi, ta không giới thiệu nữa. Nhìn thiếu niên đang ăn đào kia. Đừng thấy hắn có vẻ trẻ tuổi, thực tế chính là một lão quái. người này có lẽ ngươi cũng từng nghe nói tới, là một trong ngũ tôn thái cổ - Diệu Âm đạo tôn.
 
thần sắc Vương Lâm như thường nhưng tâm thần lại chấn động. Diệu Âm đạo tôn hắn đã từng nghe qua. Giờ phút này khi thấy đối phương nhưng lại không phát hiện ra chút tu vi nào trên người hắn. Vương Lâm bình tĩnh ôm quyền ra mắt hắn.
 
Thiếu niên xinh xắn kia cười ha hả, hướng về phía Vương Lâm gật đầu.
 
- Còn có cái lão già miệng cắm châm kia, ngươi cũng nên biết một chút. Người này không phải một trong thái cổ ngũ tôn, nhưng tu vi không kém chút nào, tên là Thái Hoang Công. Nhân, một thân độc công, hung danh vang dội!
 
Lão Chu Tước chỉ về phía lão già khoác da thú đang ngồi trên con thằn lằn.
 
Ánh mắt lão già lóe lên, hừ lạnh một tiếng, đôi môi không động nhưng lại có tiếng nói từ trong cơ thể truyền ra.
 
- Lão điểu, hôm nay lão phu tới đây không có muốn xem xét gì, mà là muốn đánh với ngươi một trận nữa. Nhưng mà tiểu bối này cũng coi như không tồi, tặng ngươi một vật phòng thân.
 
Lão già mặc da thú kia giơ tay phải lên búng một cái. Lập tức một đoạn móng tay ngón trỏ đứt ra, lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Ô quang lóe lên, một nửa đoạn móng tay kia đã tung bay trước mặt Vương Lâm.
 
Lão Chu Tước vốn sau khi nghe thấy hai chữ "lão điểu" thì tròng mắt đã dựng lên, nhưng khi thấy nửa đoạn móng tay kia thì mặt mày hớn hở, ha hả nói:
 
- Tiểu độc trùng nhà ngươi cũng coi như hào phóng.
 
- Nhận lấy đi, vật ấy chứa độc công của tiểu độc trùng, dùng để đả thương địch thủ cũng có thể coi là lợi khí.
 
Lão Chu Tước vừa nói, tay phải bỗng giơ lên hướng về phía trường đấu ngàn dặm nhấn một cái, trong miệng quát khẽ:
 
- Sau khi tuyển chọn xong trưởng lão Lạc Sinh hội, thiếu đế thí luyện, mở ra!
 
Tiếng nói như sấm, ầm ầm vang vọng. Trường đấu ngàn dặm dưới mặt đất liền có những tiếng bang bang vang lên. Ngay sau đó một tiếng long quy gầm thét kinh thiên vọng khắp thiên địa. Cự quy trước từng xuất hiện dưới thần thông của Vương Lâm từ một mảnh mai rùa đột nhiên biến ảo ra.
 
Cự quy to lớn ngàn dặm, hình dáng cực kỳ khổng lồ, dáng vẻ dữ tợn, khiến cho người ta nhìn thấy thì cả đời khó quên. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, một lực trùng kích liền tràn ra khắp bốn phương tám hướng, khiến cho mấy vạn tu sĩ bên ngoài đều lộ vẻ cuồng nhiệt và cung kính, vội vàng tránh ra, vây quanh từ xa xa.
 
Cự quy gầm thét, sau khi hiện thân liền ngẩng phắt đầu chăm chú nhìn lão Chu Tước.