Tiên Nghịch

Chương 12: Tiên phù




Qua một tháng này, hầu như tất cả ký danh đệ tử đều biết Vương Lâm, cả đám nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ mặt cao quý, ngôn ngữ châm chọc ác độc.
 
Vương Lâm đối với việc này đều là coi thường, hắn biết trong lòng mỗi người trong số những đệ tử ký danh này đều biến thái, khi hắn chưa tới thì những người này nằm ở tầng dưới cùng của môn phái, trên người thừa nhận đau khổ mệt mỏi không cách nào phát tiết, hiện tại hắn đến đây, dựa vào tự sát để tiến vào môn phái thì thân phận hắn chắc chắn còn phải thấp kém so với đệ tử ký danh, cho nên hắn trở thành đối tượng để mọi người có thể bắt nạt.
 
Trong lòng hắn cười lạnh lùng, biết rõ loại chuyện này không phải phản kháng là có thể giải quyết, bên trong môn phái quan niệm cường giả vi tôn, những đệ tử ký danh này nhập môn sớm hơn so với hắn, thân thể từng người đều rất cường tráng, thậm chí cũng có người còn học được một ít tiên pháp đơn giản, nếu như hắn phản kháng thì người chịu thiệt nhất định là hắn.
 
Tuy nhiên Vương Lâm cũng không phải cái loại người tính cách yếu đuối, hắn đã nhớ kĩ tất cả diện mạo những kẻ châm chọc ở trong lòng, chờ đợi sau này thực lực tăng cường sẽ trả thù từng tên.
 
Mang theo ý nghĩ như vậy, hắn liền giống như kẻ điếc người mù, mặc kệ người khác nói thế nào, vẫn như cũ chuyện ta ta làm, mỗi ngày ngoài việc gánh nước ra chính là lén lút nghiên cứu hạt châu thần bí.
 
Hắn thử nghiệm dùng các loại chất lỏng để ngâm hạt châu: nước suối, hạt sương, mồ hôi, thậm chí ngay cả máu đều dùng tới, cuối cùng phát hiện trong những thứ này hiệu quả tốt nhất vẫn là hạt sương.
 
Nhưng mà hạt sương cũng có phân chia, hạt sương sáng sớm xuất hiện ở trên thạch châu có hiệu quả tốt nhất, hạt sương ban đêm thứ hai, nếu như từ trên vật thể khác thu thập hạt sương để ngâm hạt châu thì hiệu quả càng kém.
 
Dùng cách này suy rộng ra thì tiếp theo là nước suối, không có hiệu quả nhất chính là máu và mồ hôi, gần như một chút công hiệu cũng không có.
 
Để không làm người khác chú ý, hắn chỉ ở trong núi tìm được vài chiếc hồ lô nhỏ hoang dại, sau khi đã lấy hết hạt bên trong thì chia ra dùng để đựng các hạt sương khác nhau.
 
Những hồ lô này hắn không mang ở trên người, mà là tìm được một chỗ vắng vẻ, phân ra các vị trí khác nhau rồi chôn thật sâu ở dưới lòng đất, trừ mỗi ngày thu gom hạt sương ra, cũng không cầm về môn phái.
 
Hắn mang theo bên người hồ lô chứa nước suối, khi mệt mỏi thì uống mấy ngụm, lập tức tinh thần phấn chấn.
 
Trừ việc này ra, Vương Lâm cũng phát hiện một cái hiện tượng kỳ quái, đó chính là mỗi khi ban đêm hoặc là sáng sớm, trên thạch châu hiện ra hạt sương, bình thường mặt ngoài hạt châu nhìn giống như là bọt nước, nhưng thực tế khi thu gom lại sẽ có hơn phân nửa hạt sương không hiểu vì sao mà biến mất, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại không đến một phần mười.
 
Đối với hiện tượng kỳ quái này, Vương Lâm chỉ có thể quy cho những hạt sương đó bị hạt châu hấp thu, tuy lời giải thích này có chút hoang đường, nhưng mà trừ việc này, Vương Lâm thật sự nghĩ không ra cái đáp án khác.
 
Vào hoàng hôn một hôm, Vương Lâm đem ba vại nước còn lại đổ đầy, nói với thanh niên áo vàng đang ngồi tu luyện:
 
- Lưu sư huynh, ta muốn về nhà một chuyến, ngày mai sẽ không đến đây.
 
Thanh niên họ Lưu ánh mắt khẽ đảo, liếc mắt quét qua Vương Lâm, trong lỗ mũi thở "hừ" một tiếng.
 
Vương Lâm cũng không để ý, hắn từ nơi Trương Hổ biết được, đệ tử ký danh hàng năm có thể có ba lượt cơ hội về nhà thăm người thân, bất cứ lúc nào cũng có thể xin phép với trưởng lão họ Tôn, để có thể quay lại thoải mái thì cũng được xin tiên phù tiên thuật của môn phái.
 
Vương Lâm nhớ rõ sinh nhật cha hắn sắp tới, nói gì thì nói cũng phải trở về một chuyến, vì thế sau khi rời đi phòng tạp vụ, chạy về chỗ trưởng lão chuyên môn phụ trách ký danh đệ tử.
 
Hằng Nhạc Phái chia làm lục viện: năm phụ một chính, năm phụ chia ra là kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi nơi có ký danh đệ tử ở. Nội môn đệ tử cùng trưởng lão đều là ở tại chính viện, bình thường lúc gánh nước, hắn cũng từng ở rất xa nhìn kỹ nơi này, trong lòng tràn ngập ý nghĩ hâm mộ, lần này đi đến nơi đây, cẩn thận quan sát một lát, đứng ở ngoài cửa chính viện cao giọng nói:
 
- Ký danh đệ tử Vương Lâm cầu kiến Tôn trưởng lão.
 
Một người trẻ tuổi mặc áo trắng, loạng choạng từ chính viện đi ra, liếc mắt nhìn Vương Lâm với vẻ mặt cao ngạo, hắn nói:
 
- Ngươi chính là Vương Lâm?
 
Nhìn thấy đối phương mặc áo trắng, Vương Lâm giật mình trong lòng, gật gật đầu.
 
Hiện tại hắn đã biết, các đệ tử Hằng Nhạc Phái dựa theo cấp bậc mà phân chia màu sắc quần áo. Ký danh đệ tử chia làm áo xám cùng áo vàng, trong đó áo vàng đại biểu đạt được tư cách tu luyện tiên pháp. Nội môn đệ tử thì lại căn cứ vào thực lực từng người, từ cao đến thấp mà quần áo chia làm tím, đen, trắng, hồng bốn loại.
 
Thanh niên áo trắng khóe miệng nhếch lên, lãnh đạm quét mắt nhìn Vương Lâm rồi xoay người đi về phía trong sân, Vương Lâm mặt không chút thay đổi, bước thong thả theo sau.
 
Đi tới bên trong chính viện, không lâu sau, hắn bị dẫn tới bên cạnh một vườn trồng cỏ và hoa, thanh niên áo trắng lười biếng nói:
 
- Tôn sư thúc, có ký danh đệ tử tới tìm ngươi.
 
Nói xong, hắn hỡ hững đứng ở một bên.
 
Một cái giọng nói già nua từ trong vườn truyền đến:
 
- Ngươi đi xuống đi, ký danh đệ tử tiến vào.
 
Thanh niên áo trắng cười khẽ một tiếng, cáo lui.
 
Vương Lâm trong lòng thật khẩn trương, đẩy cổng vườn thuốc ra, vừa đi vào thì lập tức một mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt, Vương Lâm giật mình, quay đầu nhìn cổng vườn hoa, trong lòng không hiểu chỉ là cách nhau một cánh cổng, vì sao ở bên ngoài cũng không ngửi được một chút mùi thuốc nào.
 
- Đứng ở nơi đó làm gì, còn không báo tên ra?
 
Giọng nói lộ vẻ bất mãn truyền tới từ một góc trong phòng giữa vườn hoa.
 
Vương Lâm vội vàng cung kính nói:
 
- Đệ tử Vương Lâm, bái kiến Tôn trưởng lão, ngày mai là sinh nhật của cha ta, đệ tử muốn về nhà một chuyến.
 
- Ngươi kêu là Vương Lâm? Hóa ra chính là ngươi, hừ, người tu tiên chú ý chặt đứt phàm trần, ngươi vướng bận thế tục như vậy, cả đời cũng đừng mong bước vào tiên môn!
 
Thanh âm già nua khiển trách.
 
Vương Lâm nhíu mày, nhịn không được nói:
 
- Đệ tử vẫn chưa học tiên pháp gì, làm sao có thể xem như người tu tiên?
 
Đối phương trầm mặc một lúc, sau hồi lâu thì bực mình nói:
 
- Kỳ hạn là ba ngày, đi nhanh về sớm, đây là Thiên Lý Phù có thể sử dụng hai lần, dán ở trên đùi là có thể làm tốc độ của ngươi tăng lên.
 
Nói xong, lấy ra tờ giấy vàng nhìn như tờ giấy bình thường không hiếm thấy, nó từ cửa sổ trong phòng bay ra, nhẹ nhàng rơi ở dưới chân Vương Lâm.
 
Vương Lâm nhặt lên rồi thận trọng đặt ở trong ngực, hắn từ chỗ Trương Hổ biết tất cả ký danh đệ tử ra ngoài thăm người thân, đều cũng được tặng tiên phù như vậy, mục đích của Hằng Nhạc phái rất đơn giản, từ việc những đệ tử về nhà thăm người thân rồi thể hiện ra một chút tiên gia pháp thuật sẽ hấp dẫn càng nhiều đứa nhỏ đến đây tiến hành nhập môn trắc thí.
 
Tiên phù này kỳ thực nói rõ ra là vô cùng thấp kém, chỉ có một ưu điểm đó là sử dụng đơn giản, mỗi lần chỉ cần dán ở trên đùi, là có thể sử dụng. Đối với phàm nhân mà nói, nó có thể đề cao tốc độ.
 
Nhưng mà trong hàng đệ tử nội môn cũng có không ít người nhiệt tình tích góp, nghe nói dùng nó giao dịch ở bên ngoài sẽ đổi lấy một ít đồ vật, những ký danh đệ tử như bọn họ, từng người xem như lấy được vật rất quý, lại có người không muốn sử dụng, mượn lý do thăm người thân mà tích góp được không ít.
 
Đi ra chính viện, Vương Lâm trầm ngâm một chút, đi về phía chỗ, thu dọn một ít hành lý ở trong phòng, tạm biệt với Trương rồi hắn liền xuống núi .
 
Lúc này bầu trời ánh sao lóng lánh, Vương Lâm vốn định ngày mai mới đi nhưng sau khi không tìm đượccách điều chỉnh tốc độ tiên phù, sợ bỏ lỡ sinh nhật cha hắn, vì thế dự định chạy đi suốt đêm.
 
Lúc Vương Lâm rời đi không lâu, bên trong chính viện, trưởng lão họ Tôn đẩy cửa phòng ra, đang chuẩn bị thu dọn một ít thảo dược, bỗng nhiên sắc mặt ngẩn ra, nhìn chằm chằm tới vị trí gần cổng vườn dược, nơi đó trồng mấy nhánh Lam Tuyến Thảo, chúng lại toàn bộ héo rũ.