Tiên Nghịch

Chương 1197: Một đường sinh cơ




Một luồng mạch nước ngầm chảy xuôi trong Vân Hải tinh vực, mạch nước ngầm này bắt đầu từ Thần Tông rồi quấy nhiễu hàng loạt người và chuyện phát sinh.
 
Lý Thiến Mai bị tông môn vây khốn, trong vòng ba tháng không được ra ngoài nửa bước, sư tôn nàng đã bế quan vạn năm lập tức hiện thân rồi ngăn cản đệ tử chính mình coi trọng nhất. Lão có nỗi khổ tâm của chính mình, vì an nguy của Lý Thiến Mai mà bắt buộc phải làm như vậy.
 
Mộc Băng Mi chẳng biết tất cả mọi thứ nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi nàng và Vương San San về đến Thần Tông thì không thấy được sư tôn của Vương San San. Thì ra người có quyền lực cao nhất ở Thần Tông lúc này chính là đại trưởng lão Thủy Đạo Tử.
 
Khoảnh khắc khi trở về Thần Tông, Mộc Băng Mi đã bị hạn chế tự do, nàng vào trong địa phương bế quan, được Thần Tông cung cấp cho tất cả đan dược để khôi phục tu vi, nhưng cũng không cho phép Mộc Băng Mi tiến ra ngoài nửa bước.
 
Nếu lúc này nàng biết được ngay cả đại hội phân tông cấp tám cũng bị Thần Tông hủy bỏ, với tâm trí của nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ. Tuy nàng không nhất định hiểu rõ được bản chất nhưng cũng tìm ra được chút manh mối.
 
Nhưng lúc này Mộc Băng Mi cũng không biết được vì sao đại hội phân tông cấp tám lại bị Thần Tông hủy bỏ.
 
Mạch nước ngầm bắt đầu tràn ra và bao phủ Vân Hải.
 
Trên Mạc La đại lục, tất cả đám người Lữ Yên Phỉ và đệ tử Quy Nguyên Tông đều tập hợp lại, sau ba ngày đã thu thập xong tất cả mọi thứ và chuẩn bị rời bỏ tinh vực cấp năm đã từng sinh sống biết bao nhiêu năm tháng, rời khỏi Mạc La đại lục. Tất cả bọn họ đều phải đi về một tinh vực mới được Vô Cực Tông mở ra, sau đó sẽ bắt đầu xây dựng và kiến tạo một sơn môn Quy Nguyên Tông mới.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi trong mật thất Quy Nguyên Tông, tâm thần của hắn và linh hồn Thiên Vận Tử trong Phong Tiên Ấn dung hợp vào với nhau. Khoảnh khắc khi dung hợp thì lập tức trở thành một Thiên Vận Tử. Lúc này tất cả mọi chuyện trong thiên địa giống như đều nằm trong hiểu biết của Thiên Vận Tử, nhưng đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
 
Khi Vương Lâm và Thiên Vận Tử dung hợp lại, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay bấm pháp quyết, tâm thần bùng ra rồi phóng thẳng lên bầu trời. Lúc này tâm thần mơ hồ sinh ra dấu hiệu giao hòa với thiên địa, mất thời gian một ngày, Vương Lâm cuối cùng cũng đạt đến mức độ thiên chính là hắn, hắn chính là thiên.
 
Trong lúc dung hợp Vương Lâm giống như nguyên thần xuất khiếu rồi lao vào thiên địa làm cho quá trình dung hợp giữa hắn và linh hồn Thiên Vận Tử đạt đến một mức độ trước nay chưa từng có, chặt chẽ đến mức khó thể chia lìa.
 
Nếu thi triển thần thông của Thiên Vận Tử thì Vương Lâm sẽ không dung hợp đến mức độ sâu như lúc này, nhưng hắn không phải muốn dùng thần thông để tấn công kẻ địch mà muốn dùng năng lực dự đoán thiên địa ẩn giấu trong bản thể linh hồn Thiên Vận Tử để cưỡng chế thôi diễn.
 
Lúc này trong tâm thần Vương Lâm, tình cảnh trước mặt bị một luồng sương mù khủng bố bao phủ, không thể nhìn rõ tất cả mọi thứ. Lúc này giống như có một lực lượng bao phủ thiên địa làm cho hắn không thể nào nhìn thấy nguyên nhân.
 
Nhưng Vương Lâm cũng không vứt bỏ ý chí, nguyên lực toàn thân vận chuyển, hắn và lực lượng dung hợp bùng lên, hắn dần giống như quên hết tất cả mọi chuyện.
 
Vương Lâm quên chính mình đang cất bước trên con đường tu đạo, quên mất chính mình đang ở trong Quy Nguyên Tông, nơi Mạc La đại lục trên Vân Hải. Khoảnh khắc này hắn đã quên đi tất cả.
 
Sương mù đang bao phủ trong tâm thần đột nhiên khẽ xoay chuyển, hàng loạt âm thanh gào thét vang vọng khắp tâm thần giống như có một bàn tay khổng lồ đang xoay chuyển bên trong làm cho sương mù nhanh chóng hóa thành vòng nước xoáy.
 
Khoảnh khắc khi vòng nước xoáy này xuất hiện, một tiếng nổ chỉ có một mình Vương Lâm nghe thấy được đột nhiên vang lên trong tâm thần, sấm sét cũng trực tiếp hàng lâm rơi lên sương mù làm vòng xoáy tan vỡ rồi nhanh chóng tràn ra khắp bốn phía. Khi vòng xoáy tràn ra, Vương Lâm nhìn thấy hàng loạt hình ảnh hiện ra phía sau sương mù.
 
Trong hình ảnh này có một cặp mắt, ánh mắt bùng lên lạnh như băng. Cặp mắt này mơ hồ xuất hiện trên bầu trời Mạc La đại lục, nó lạnh lùng nhìn qua khắp mặt đất, nhìn qua một người đang ngẩng đầu nhìn trời.
 
Khoảnh khắc khi nhìn thấy tình cảnh này tâm thần Vương Lâm đột nhiên chấn động, giống như có hàng loạt tiếng sấm động đang nổ ầm ầm bên tai làm cho tâm thần suýt tan vỡ. Khi tâm thần đã nhìn rõ hình ảnh hư ảo huyễn hóa ra, tia chớp lập tức hàng lâm bổ vào vòng xoay sương mù, tất cả sương mù đang phân tán lập tức ngưng tụ lại rồi che giấu đi hình ảnh phía sau. Vương Lâm đang ngồi trên mặt đất mật thất vội mở bừng mắt ra, vẻ mặt hắn tái nhợt.
 
- Đại lục đó chính là Mạc La đại lục, tu sĩ đang ngẩng đầu lên nhìn trời chính là. ta! Người là chủ cặp mắt kia có tu vi thông thiên, trước mặt hắn ta nhất định sẽ phải chết.
 
Vương Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn giống như xuyên thấu qua đỉnh mật thất, trực tiếp rơi lên bầu trời Mạc La đại lục. Lúc này bầu trời Mạc La đại lục rất sáng, trời trong nắng ấm.
 
- Dựa vào quá trình dung hợp với linh hồn Thiên Vận Tử, đã đoán trước được một tình cảnh đang xảy ra trong tương lai. Đó đã là cực hạn, nhưng ta không cam lòng, ta muốn nhìn lại một lần nữa.
 
Trong lúc trầm tư, Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, tay phải bấm pháp quyết chỉ lên mi tâm. Trong miệng hắn lập tức lóe lên u quang rồi hóa thành Phong Tiên Ấn ngay trước mặt.
 
Phong Tiên Ấn này không phải bất động mà sau khi xuất hiện thì nhanh chóng xoay chuyển, những âm thanh vù vù tràn ra truyền vào tâm thần, âm thanh có thể làm cho tất cả những người nghe được phải chấn động tâm thần.
 
Hai tay Vương Lâm liên tục bấm pháp quyết, hắn đánh ra vài luồng ấn ký rơi lên Phong Tiên Ấn. Đột nhiên Phong Tiên Ấn ngừng lại, u quang chợt lóe bên trong hầu như đã chiếu sáng toàn bộ mật thất đang tối đen. Khi u quang chợt lóe lên, linh hồn Thiên Vận Tử từ trong Phong Tiên Ấn huyễn hóa ra ngoài, Thiên Vận Tử tiến ra một bước rồi đứng trước mặt Vương Lâm.
 
- Tát Đậu Thành Binh, Hồn Phách Quy Vị, Thiên Địa Vô Cực, Dung Nạp Phụng Thiên!
 
Vương Lâm rất it khi thi triển thần thông mà nói khẩu quyết ra khỏi miệng, nhưng lúc này nếu hắn muốn thi triển pháp thuật, đồng thời lại là pháp thuật cực mạnh, thuật Tát Đậu Thành Binh ẩn giấu những đạo ý cực cao.
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm nói ra khẩu quyết thì hai mắt linh hồn Thiên Vận Tử trước mắt lập tức lóe lên tinh quang, thân thể Thiên Vận Tử tiến mạnh về phía trước một bước rồi đi xuyên qua thân thể Vương Lâm, giống như Thiên Vận Tử đang dung nhập vào Vương Lâm.
 
Khoảnh khắc này linh hồn Thiên Vận Tử lập tức xoay người lại thật mạnh, Thiên Vận Tử và Vương Lâm cùng đứng trên một vị trí, sau đó lại chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.
 
Tình cảnh này giống như linh hồn Thiên Vận Tử đã trở thành nguyên thần của Vương Lâm. Lúc này nguyên thần đã trở về vị trí cũ rồi dung hợp với Vương Lâm.
 
Lúc này đã không còn giống quá trình trước đây khi tâm thần Vương Lâm dung nhập vào Phong Tiên Ấn, mà là một loại dung hợp cực kỳ hoàn toàn. Khi linh hồn Thiên Vận Tử khoanh chân ngồi xuống cùng Vương Lâm chồng chất lên nhau thì đã không thể phân biệt được Vương Lâm và Thiên Vận Tử. Thân thể Vương Lâm biến đổi một cách dữ dội, khi thì là Thiên Vận Tử, khi thì trở thành Vương Lâm.
 
Khoảnh khắc này hai mắt Vương Lâm lại khép, tâm thần lại nổ vang, luồng sương mù vô tận lại xuất hiện một lần nữa. Lúc này sương mù đã rất đậm đặc, nó cũng hóa thành vòng xoáy rồi nhanh chóng xoay chuyển phát ra những tiếng gào thét trong tâm thần Vương Lâm. Khi vòng xoáy sương mù tan vỡ thì lập tức tràn về bốn phía, trong đó lại lộ ra một hình ảnh. Giờ khắc này hình ảnh trước mắt đã không phải bất đọng mà chậm rãi di động.
 
Trong hình ảnh trước mắt, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể của hắn lập tức tan vỡ trên Mạc La đại lục, nguyên thần vừa mới bay ra cũng ầm ầm tiêu tán.
 
Hình ảnh xoay chuyển, lại có sự thay đổi, khoảnh khắc này một Vương Lâm với vẻ mặt tái nhợt đang phóng đi như tên bắn trong tinh không. Nhưng khi hắn chạy còn chưa xa thì trước mặt lập tức xuất hiện một mặt kính tề thiên, bên trong cũng xuất hiện cặp mắt kia. Dưới ánh mắt, toàn thân Vương Lâm cũng tan vỡ, nguyên thần tử vong!
 
Hình ảnh lại xoay chuyển, lúc này lại tương đối đầy đủ, tình cảnh xuất hiện chính là Vương Lâm đang ngồi trong mật thất Quy Nguyên Tông. Lúc này hắn đang ngẩng mạnh đầu lên rồi lao ra ngoài ngay lập tức, hắn không thèm để ý đến đám đệ tử Quy Nguyên Tông đang thu xếp tông môn mà phóng về phía tinh không như tên bắn.
 
Trong hìn ảnh cũng không rõ thời gian trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Vương Lâm vẫn phóng đi như tên bắn, nhưng lúc này tinh không đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, hai luồng ánh mắt xuyên thấu qua sương mù trực tiếp rơi trên người hắn.
 
Hình ảnh trước mặt lại biến đổi, lúc này hóa thành Cổ Thầnh Vương Lâm đang gầm rống chiến đấu với thiên, trên bầu trời có một lão già áo bào trắng, lão già này giơ tay lên rồi điểm xuống dưới một chỉ.
 
Lúc này thân thể Vương Lâm lập tức mất hết tất cả hành động, hắn cứ để một chỉ lão già liên tục đến gần rồi điểm lên mi tâm. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, Vương Lâm lại chết đi một lần nữa.
 
Hàng loạt hình ảnh liên tục biến đổi, mỗi lần biến đổi đều có sự khác biệt, dĩ nhiên đó là tất cả các phương pháp Vương Lâm có thể nghĩ ra để vùng vẫy bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn là chết, chết vẫn là chết!
 
Vương Lâm mở bừng hai mắt ra, hắn nhìn chằm chằm về phía trước, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, toàn thân trở nên lạnh lẽo. Chỉ trong khoảng tỉm cực ngắn, thân thể hắn trong mật thất đã ướt đẫm mồ hôi.
 
Chết, chết và chết! Dưới thần thông của Thiên Vận Tử, hàng loạt hình ảnh thay đổi nhưng không có bất kỳ con đường sống nào. Dù thế nào Vương Lâm cũng phải chết! Lúc này hắn trở nên trầm tư, hai mắt bùng lên vẻ điên cuồng, thêm vào đó chính là không cam lòng.
 
Lúc này Vương Lâm đã hoàn toàn xác định, Lý Thiến Mai phải rời đi chắc chắn có liên quan với mình, ngay cả Mộc Băng Mi rời đi cũng như vậy. Hơn nữa đại hội phân tông cấp tám bị hủy bỏ cũng có liên quan đến mình.
 
Có một tu sĩ Đệ Tam Bộ cực kỳ hùng mạnh muốn Vương Lâm phải chết. Đây đã không phải là lực lượng một chưởng của Đạo Tôn thi triển cách thiên địa trong Thái Cổ Tinh Thần, mà là một tu sĩ Đệ Tam Bộ với lực lượng vô cùng. Nếu người này tiến lên một bước thì hoàn toàn có thể lấy đi tính mạng của mình.
 
- Vương Lâm ta cả đời nghịch tu, nguy cơ sinh tử đã trải qua rất nhiều, ngay cả những nguy hiểm khủng bố ta cũng đối mặt. Ta không tin chẳng thể tìm được phương pháp phá vỡ cục diện này, nếu thật sự không thể tùm ra được thì chết!
 
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn vung một trảo tay phải lên hư không, khe nứt không gian trữ vật lập tức xuất hiện, bên trong bay ra những thạch châu mô phỏng theo Thiên Nghịch.
 
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua đám thạch châu, hắn lập tức cầm lấy một hạt châu vào trong tay, trong mắt hắn lập tức bùng lên những luồng sáng bảy màu lấp lánh bao phủ toàn bộ thạch châu.
 
Hạt châu này hấp thu những luồng sáng bảy màu rồi ầm ầm tan vỡ hóa thành một vòng xoáy bảy màu bị hắn hút vào miệng thì tâm thần đột nhiên nổ vang ầm ầm.
 
- Triệu hồi thuật pháp tính toán thiên địa của Nghịch Hành Giả!
 
Giọng nói của Vương Lâm rất trầm thấp, bên trong bùng lên sát khí. Hắn dùng thân mình làm thiên địa để triệu hồi thuật pháp của Nghịch Hành Giả, thôi diễn ra một đường sinh cơ trong tương lai.
 
Khoảnh khắc khi lời nói của Vương Lâm vang lên, tâm thần hắn chấn động, một luồng lực lượng khủng bố bùng ra khắp toàn thân. Lực lượng này chui thẳng vào tâm thần, rơi lên hình ảnh trong tâm thần, nó xé rách cả sương mù làm cho trong tâm thần Vương Lâm xuất hiện một hình ảnh cuối cùng. Lúc này trong tấm hình có một người.
 
- Lão phu là Lưu Kim Bưu, đạo hiệu là Kim Bưu Tử.