Tiên Nghịch

Chương 1193: Ta đã trở lại




Âm thanh của đồng tử tóc trắng đứng trong cung điện vang vọng ra và bùng lên những cơn gió bão làm cho sương mù bên ngoài tu chân tinh vận chuyển dữ dội, đồng thời cũng phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
 
- Chủ nhân, Thủy Đạo Tử ta năm xưa theo người đi chinh chiến khắp thiên địa, đã nhiều lần suýt phải bỏ mạng, cũng coi như không uổng công sức năm xưa ngươi cứu ta. Ân oán giữa ngươi và ta đã hết, sau khi ngươi chết tuy ta trở thành người tiếp quản Thần Tông, nhưng dù sao ngươi cũng đã chết, tất nhiên Thần Tông cũng phải có người chủ mới. Chuyện này Thủy Đạo Tử ta làm cũng không sai lầm.
 
- Nhưng ngươi rốt cuộc đã chết hay chưa?
 
Đồng tử lẩm bẩm nói, vẻ mặt lão trở nên cực kỳ dữ tợn, lão ngẩng đầu nhìn hư không bên ngoài đại điện, vẻ mặt lại trở nên âm trầm.
 
- Ngươi vốn phải chết, ba người gồm ta, Chưởng Tôn và Diệu Âm Đạo Tôn đều dùng tất cả sức lực tấn công thì chắc chắn ngươi không thể sống được. Hơn nữa năm xưa còn có một vài tu sĩ thần bí đến từ Viễn Cổ Tiên Vực âm thầm ra tay trợ giúp, dù ngươi có tu vi thông thiên cũng chắc chắn phải chết.
 
- Nhưng, vì sao trước đây ta lại cảm nhận được một luồng khí tức của ngươi! Chẳng lẽ năm xưa ngươi đã chết rồi chuyện thế trùng sinh rồi sao?
 
Vẻ mặt đồng tử tóc trắng lại càng trở nên dữ tợn, hai mắt bùng lên những luồng sát khí kinh hoàng.
 
- Nếu ngươi chuyển thế trùng tu thì năm xưa những tu sĩ Viễn Cổ Tiên Vực chắc chắn sẽ phát hiện ra ngay, nhưng vài tháng trước ta rõ ràng cảm nhận được luồng khí tức của ngươi, điều này hoàn toàn chính xác.
 
Khi nghĩ đến luồng khí tức vài tháng trước, da đầu của đồng tử tóc trắng lại trở nên tê dại. Chính vì luồng khí tức này xuất hiện mà mấy tháng qua lão sống trong cảm giác sợ hãi kinh thiên, hoảng sợ kinh khủng. Thậm chí lão còn không tiếc bất kỳ cái giá nào để phát động Thần Tông điên cuồng điều tra, ngay cả khi nhận được ngọc giản của thánh nữ Côn Hư, dù không có ham muốn truyền thừa của Côn Hư nhưng lão cũng phải phái đệ tử ra nghênh đón.
 
Lão già đồng tử tu đạo rất nhiều vạn năm, từ sau khi chủ nhân chết, đây là lần đầu tiên lão sinh ra cảm giác sợ hãi. Cảm giác này làm đồng tử tóc trắng phải nhớ đến những tình cảnh trước khi chủ nhân chưa chết.
 
Khi chủ nhân của đồng tử tóc trắng chưa chết thì loại cảm giác này vẫn tồn tại, đến khi chủ nhân chết đi lão mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, mấy tháng trước cảm giác sợ hãi năm xưa lại rõ ràng bùng lên làm cho trái tim máu thịt của lão muốn phóng ra khỏi lồng ngực.
 
Sau khi trầm vào trong lặng lẽ một lúc lâu, đồng tử tóc trắng vội cắn răng, trong mắt bùng ra luồng sát khí điên cuồng, lão dùng giọng lạnh lùng mà lẩm bẩm.
 
- Dù ngươi thật sự chuyển thế trùng tu, ta cũng phải tìm đủ mọi cách giết chết ngươi. Huống hồ năm xưa đám người Viễn Cổ Tiên Vực cũng không tìm được Thiên Nghịch. Chủ nhân, nếu không phải ngươi nghịch thế trùng tu thì khi Thiên Nghịch hiện ra, vì ngươi ẩn giấu vào trong Thiên Nghịch nên ta không dám đụng vào, nhưng nếu muốn bức linh hồn của ngươi ra ngoài, ta đây hoàn toàn có thể làm được.
 
Ánh mắt đồng tử tóc trắng chợt lóe lên, lão lại chậm rãi khoanh chân ngồi xuống. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu lão lại nhắm chặt hai mắt.
 
- Tử Hạo, tất cả thần thông của ngươi không lộ ra bất kỳ điều gì làm lão phu nghi ngờ, nhưng chỉ có duy nhất Định Thân Thuật bắt buộc lão phu phải ra tay. Pháp thuật này trên thế gian chỉ có chủ nhân, Thanh Sương và lão phu nắm giữ mà thôi, buồn cười là năm xưa Thanh Sương chỉ coi đây là một thuật thần thông ngẫu nhiên đoạt được, nên cũng không biết được pháp thuật này mạnh đến mức kinh thiên động địa, đây chính là Viễn Cổ tiên thuật được chủ nhân mang đến từ Viễn Cổ Tiên Vực.
 
Định Thân, Định Hồn, Định Nguyên, Định vận chuyển thiên địa, Định ngân hà xoay chuyển, Định thời gian xuôi dòng, Định biến hóa không gian. Sau khi chủ nhân chết đi thì không còn bất kỳ người nào hiểu rõ một chữ định hơn ta.
 
- Hiện tại tên kia đang ở Vô Cực Tông, cứ cho hắn tồn tại một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi lão phu tế luyện chín mặt Vạn Cổ Luân Hồi Kính để bày ra Luân Hồi đại trận. Lúc đó dù chủ nhân trùng tu hay giấu hồn trong Thiên Nghịch cũng không thể chạy thoát được.
 
Đồng tử tóc trắng mở to hai mắt ra, hàn quang chợt lóe lên bên trong.
 
Lão già đồng tử cực kỳ cẩn thận với những hành động lần này, không phải vì Vương Lâm mà vì chủ nhân. Vì vậy mà hắn không thể lỗ mãng, cần phải chuẩn bị một cách vẹn toàn.
 
Vương Lâm vẫn đang ngồi trên đỉnh núi Lỗ Túc trong Vô Cực Tông, hắn đặt chén trà trong tay xuống, khí tức Cổ Thần liên tục theo hai chân tiến vào trong cơ thể, sau đó lại ngưng tụ trên mi tâm.
 
Hai người tông chủ và thái thượng trưởng lão của Vô Cực Tông cùng nói chuyện phiếm với Vương Lâm, trong lời nói của họ cũng có ý muốn thăm dò xem Vương Lâm học được thần thông từ nơi nào. Nếu là ngày thường thì Vương Lâm sẽ không thèm quan tâm, hắn chỉ cần nói qua loa cho xong chuyện.
 
Nhưng hiện nay đối phương đồng ý đưa ra Cực Âm Hồn mà quan trọng hơn chính là Vương Lâm đang hấp thu khí tức Cổ Thần trên đỉnh núi Lỗ Túc. Khi hắn liên tục hấp thu thì những thay đổi lại càng trở nên dữ dội, vì muốn phân tán lực chú ý của hai người trước mặt mà vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. Hắn chỉ mỉm cười và nói đủ mọi chuyện.
 
Nhưng những lời nói của hắn cũng phần lớn nằm trong sương mù, cũng có một chút đạo lý để người khác hiểu.
 
- Đạo thiên địa ở trong tâm, trong lòng có đạo tất nhiên sẽ huyễn hóa ra vạn vật, hơn nữa cũng có thể đưa vạn vật dung nhập vào đạo niệm để chuyển hóa thành thuật thần thông của bản thân.
 
Khi Vương Lâm mở miệng nói thì bên ngoài lầu các có hai luồng cầu vồng gào thét phóng đến, khi chuyển xuống cửa thì hóa thành hai người đàn ông trung niên mặc đạo bào. Hai người này cung kính đứng sát cửa, một người trong số đó ôm quyền nói:
 
- Đệ tử mang tới Cực Âm, kính xin tông chủ xem qua.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, hắn cũng không đảo mắt nhìn ra bên ngoài mà trực tiếp nói chuyện. Mãi đến khi qua hết một nén hương, ánh mắt hắn mới chuyển ra bên ngoài.
 
Tông chủ Vô Cực Tông vẫn liên tục chú ý đến lời nói của Vương Lâm, sau khi nghe xong thì trên mặt lộ ra một nụ cười khổ. Lão rõ ràng biết được trong lời nói của đối phương chẳng có bất kỳ điều gì, nhưng lão cũng rút ra được một điều, nói chung là rất quỷ dị.
 
Lúc này nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm đảo ra ngoài lầu các, lão vội ho khan một tiếng rồi trầm giọng nói:
 
- Các ngươi mau mang đến cho Lữ đạo hữu xem qua.
 
Hai người đứng ngoài lầu các vội vàng trở nên cung kính rồi đi vào trong, khi đến trước mặt Vương Lâm thì dừng lại rồi cung kính đưa ra một lá cờ nhỏ có sáu mặt. Sau khi Vương Lâm dùng thần thức đảo qua thì lập tức phát hiện trong lá cờ nhỏ có một luồng Cực Âm Hồn cực kỳ tinh thuần.
 
Vương Lâm cười lên ha hả rồi đứng thẳng người lên, hắn hướng về phía tông chủ và thái thượng trưởng lão Vô Cực Tông ôm quyền rồi cười nói:
 
- Đa tạ hai vị, Lữ mỗ vô cùng cảm kích.
 
Tông chủ Vô Cực Tông cũng đứng dậy rồi cười nói:
 
- Lữ đạo hữu không nên khách khí, năm ngày sau chính là đại hội phân tông cấp tám, đến lúc đó mong rằng Lữ đạo hữu ra tay toàn lực để Vô Cực Tông ta xuất quân chiến thắng giòn giã.
 
Thái thượng trưởng lão cũng đứng thẳng người lên rồi mỉm cười ôm quyền nói.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, hắn khẽ gật đầu rồi nói:
 
- Chuyện này hai vị cứ yên tâm, Lữ mỗ chắc chắn sẽ xuất toàn lực. Hiện nay Lữ mỗ đã rời khỏi Quy Nguyên Tông trăm năm nên cũng không làm phiền, tại hạ phải về Quy Nguyên Tông ôn chuyện cùng đám vãn bối.
 
Nụ cười trên mặt tông chủ Vô Cực Tông cũng ngày càng rực rỡ, sau khi nghe vậy thì cười nói:
 
- Tính tình Lữ lão đệ cũng là rồng trong loài người, rất chú trọng đến việc bảo vệ đệ tử tông phái. Thôi, lão phu cũng không nên giữ Lữ đạo hữu lại lâu, Tôn Đức, ngươi dẫn đường cho Lữ đạo hữu đến Quy Nguyên Tông.
 
Một người trong số hai người đem đến Cực Âm Hồn vội vàng cung kính rồi cúi người.
 
- Cáo từ!
 
Vương Lâm hướng về phía hai vị tông chủ và thái thượng trưởng lão Vô Cực Tông ôm quyền rồi xoay người hóa thành cầu vồng phóng thẳng ra ngoài lầu các. Khoảnh khắc sau hắn đã xuất hiện giữa không trung, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc nãy hắn đã cảm nhận được luồng khí tức Cổ Thần trên ngọn núi trở nên cực kỳ nồng đậm, đã mơ hồ xuất hiện dấu hiệu quấy rối thiên địa. Nếu hắn vẫn cứ tiếp tục ở trên núi, chỉ cần thời gian vài hơi thở thì người ngoài lập tức phát hiện ra những thay đổi này ngay lập tức.
 
Cho nên Vương Lâm nhất định phải bỏ đi thật nhanh.
 
Vương Lâm chỉ ở trên ngọn núi khoảng thời gian một nén hương, nhưng tinh điểm Cổ Thần thứ sáu đã tan vỡ trên mi tâm đã xuất hiện, đã trở thành một vòng xoáy cực kỳ yếu nhược. Dù tinh điểm thứ sáu không hoàn toàn khôi phục nhưng cũng không kém hơn so với trước đây.
 
- Đáng tiếc, nếu không ai phát hiện ra thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội để hấp thu khí tức Cổ Thần. Thậm chí ngay cả thanh kiếm được tinh điểm Cổ Thần tế luyện cũng sẽ rơi vào tay ta.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, dưới sự dẫn đường của đệ tử Vô Cực Tông hắn phóng về phương xa như tên bắn.
 
Khi Vương Lâm bỏ đim khí tức Cổ Thần đang ngủ say trên ngọn núi lập tức yếu hẳn xuống, cuối cùng lại lâm vào trạng thái ngủ say.
 
Từ đầu đến cuối Vương Lâm hấp thu cực kỳ cẩn thận nên không làm cho nhiều người chú ý, tối đa cũng chỉ có người đột nhiên cảm thấy nguyên lực thiên địa bên ngoài ngọn núi có chút khác biệt, cũng không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
 
Sau khi Vương Lâm bỏ đi, nụ cười trên mặt tông chủ Vô Cực Tông đang đứng trong lầu các được thu trở lại, lão trầm giọng nói:
 
- Người này quả nhiên bất phàm! Hắn chỉ tới đây một lúc mà nguyên lực thiên địa đã xuất hiện biến hóa.
 
Vị thái thượng trưởng lão bên cạnh cũng gật đầu, lão khẽ mở miệng:
 
- Dù thế nào hắn cũng là người Quy Nguyên Tông, cũng là môn hạ của Vô Cực Tông chúng ta, loại nhân vật này cũng đừng quá mức gò ép. Hắn có thể xuất chiến trong đại hội phân tông cấp tám thì chính là một chuyện cực kỳ quan trọng đối với Vô Cực Tông chúng ta.
 
Tông chủ Vô Cực Tông trầm ngâm một lát rồi hất tay áo lên, thần niệm của lão lập tức bao quanh ngọn núi Lỗ Túc.
 
- Triệu tập tất cả thái thượng trưởng lão, chúng ta có chuyện cần phải trao đổi.
 
Vương Lâm được đệ tử Vô Cực Tông dẫn đường đã phá vỡ tinh không phóng đến cấm chế phong ấn trên một tu chân tinh khác. Trên đường đi vẻ mặt của tên đệ tử Vô Cực Tông cực kỳ cung kính, nói là dẫn đường nhưng người này vẫn đi ở phía sau nửa bước, cũng không dám phóng qua mặt Vương Lâm.
 
Sau khi tiến đến phong ấn trên tu chân tinh, đệ tử Vô Cực Tông này lập tức lấy ra ngọc giản truyền âm để biết được vị trí Quy Nguyên Tông, sau đó lại tiếp tục dẫn đường phóng xuống bên dưới.
 
Không lâu sau hai người đã đi đến không trung trên đình viện Quy Nguyên Tông, đệ tử Vô Cực Tông hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, hắn cung kính nói:
 
- Tiền bối, đây chính là địa phương Quy Nguyên Tông, nếu không còn gì cần sai bảo thì vãn bối xin cáo từ.
 
Vương Lâm khẽ gật đầu, đệ tử Vô Cực Tông khom người lui ra rồi hóa thành một luồng cầu vồng phóng về phương xa.
 
Lúc này trên bầu trời chỉ còn lại một mình Vương Lâm, tất nhiên hắn cũng thấy được Mộc Băng Mi đang đứng ở phương xa, cũng thấy được hình bóng của Lý Thiến Mai trong đình viện.
 
Lý Thiến Mai đang đứng trong đình viện, ánh trắng chiếu lên người nàng lại càng trở nên lung linh và tĩnh lặng dưới ánh trăng.
 
Lý Thiến Mai khẽ ngước đầu lên nhìn về phía Vương Lâm trên bầu trời, trên mặt nàng lộ ra nụ cười kinh tâm động phách.
 
- Ta đã trở về!
 
Vương Lâm hạ xuống đứng bên ngoài Lý Thiến Mai vài trượng nơi khoảng sân nhỏ, hắn trầm mặc một lát rồi khẽ nói.
 
Ánh trăng chiếu lên người Vương Lâm làm hình bóng của hắn đổ dài trên nền đất, hình bóng này nhập lên bóng người của Lý Thiến Mai, nhưng cũng phân ra rất nhanh.
 
Bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có những ngọn gió nhẹ thổi qua làm hoa lá xào xạc hương thơm khẽ tỏa, nhưng lúc này Lý Thiến Mai và Vương Lâm vẫn đứng lặng dưới ánh trăng, cả hai đều trầm mặc.