Tiên Nghịch

Chương 1154: Lòng bàn tay




Thanh âm này vang lên như sấm, từ trên bầu trời ầm ầm giáng xuống, làm cho mặt đất run rẩy, trong tiếng rắc rắc xuất hiện vô số những vết nứt, giống như mặt đất sắp sửa sụp đổ. Thanh âm sụp đổ kia ẩn giấu trong màn hắc ám , từ bốn phía không ngừng truyền đến.
 
Ngay khi thanh âm này vang lên, một luồng uy áp từ bốn phía ngưng tụ lại, chậm rãi đè xuống. Theo luồng uy áp đè xuống, như thể toàn bộ Thất Thải giới này trở thành một vùng đất treo lơ lửng, bị những sức mạnh vô tận từ các hướng trong tiếng rít gào điên cuồng đè nén.
 
Trần Thiên Quân tu vi yếu nhất, khi uy áp này hạ xuống, lập tức nguyên thần chấn động, khóe miệng chảy máu tươi, thân thể theo bản năng lui ra phía sau mấy bước, sắc mặt đại biến lập tức lấy ra đan dược nuốt vào, cố gắng chống cự.
 
Vân Hồn Tử sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn bầu trời. Dưới hai luồng ánh mắt này, hắn có một cảm giác như toàn thân chấn động, tâm thần đau nhức, từ trong cơ thể truyền ra những tiếng ầm ầm, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
 
Lão phụ nhân áo xanh đồng tử trong hai mắt co rụt lại, mặt không còn chút màu, bên ngoài thân thể đột nhiên có một hư ảnh xuất hiện. Diện mạo của hư ảnh này biến đổi rất nhanh, lúc thì là một lão bà, lúc thì là một phụ nữ xinh đẹp.
 
Chỉ có thân ảnh Vương Lâm vẫn hiên ngang, ngay khi tất cả uy áp giữa trời đất này đến gần, lập tức xuất hiện gợn sóng, dường như có một quy tắc vờn quanh bên ngoài thân thể Vương Lâm, không thể dung hòa với trời đất!
 
Hắn nhìn chằm chằm hai ánh mắt trong cơn lốc xoáy trên bầu trời, không nói lời nào, nhưng tay phải cũng dần nắm chặt lại.
 
- Bổn tôn không lừa ngươi, nếu có thể dưới một chưởng mà không chết, bổn tôn sẽ cho ngươi cơ hội tiếp tục trưởng thành!
 
Thanh âm già nua kia bên trong cơn lốc xoáy trên không trung bỗng ầm ầm nhanh chóng xoay tròn.
 
Tốc độ xoay tròn ngay lập tức đã đạt tới đỉnh, khuấy động bầu trời, ngay cả ánh mắt ẩn rất sâu trong cơn lốc xoáy kia cũng theo đó xoay tròn. Tiếng động ầm ầm vang lên, dường như trời đất trước mắt Vương Lâm sắp sửa sụp đổ!
 
Nhưng lúc này, cơn lốc xoáy này ầm ầm hạ xuống, mang theo một uy lực hủy thiên diệt địa, dường như tất cả sinh linh ở trước nó đều sẽ bị xé nát, trở thành một phần của cơn lốc xoáy.
 
Khi cơn lốc xoáy hạ xuống, mặt đất run rẩy kịch liệt, những tiếng nứt vỡ bên trong màn đêm liên tiếp vang lên.
 
Trần Thiên Quân phun ra máu tươi, khi cơn lốc xoáy này hạ xuống lập tức nguyên thần run rẩy. Nguyên thần của Vân Hồn Tử cũng với lão phụ nhân áo xanh cũng chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
Cơn lốc xoáy kia hạ xuống càng nhanh hơn, ầm ầm đè xuống, đáp thẳng xuống mặt đất. Vương Lâm hai mắt lóe lên hàn quang, cả người đột nhiên nhảy lên, giống như một đạo lưu tinh bay thẳng lên bầu trời, tay phải nắm lại, hướng về cơn lốc xoáy khuấy động bầu trời tung một quyền!
 
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong Thất Thải giới này như tiếng sấm rít gào. Dưới một quyền này, Thất Thải giới tối đen đột nhiên liền có vô số tia chớp biến ảo hiện ra. Cảnh tượng này giống như là trăm vạn con ngân xà tràn ngập bầu trời, chiếu sáng hết thảy!
 
Trăm vạn lôi đình này xuất hiện, toàn bộ là do một quyền của Vương Lâm. Ngay khi quyền này đánh ra, lôi đình vô biên vô hạn xuất hiện ở dưới cơn lốc xoáy, điên cuồng hướng về phía tay phải của Vương Lâm ngưng tụ lại, hóa thanh một lực xung kích không cách nào hình dung được, đánh thẳng lên trời!
 
Tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng, nhưng cơn lốc xoáy kia cũng không dừng lại một chút nào, hướng về Vương Lâm hung hăng ép xuống! Đang ở giữa không trung, quần áo toàn thân Vương Lâm bị xé rách, hắn cảm nhận được rõ ràng một lực hút từ bên trong cơn lốc xoáy truyền ra, dường như muốn hút lấy nguyên thần của mình, cướp đoạt nguyên lực của mình, phá vỡ cơ thể mình!
 
- Các ngươi muốn ngồi chờ chết hay sao, có còn muốn theo ta lao ra hay không!
 
Thanh âm của Vương Lâm vang lên, như gió lạnh quét ngang ra, truyền vào trong tai ba người. Vân Hồn Tử cắn răng nhảy lên, đứng ở bên trái Vương Lâm, vung tay áo, lập tức toàn thân liền có âm hồn vô tận tràn ngập, mang theo những tiếng gào thét thê lương, khiến cho sắc mặt Vân Hồn Tử đột nhiên trở nên dữ tợn.
 
Lão phụ nhân áo xanh sắc mặt tái nhợt, nhưng không chút do dự, thân thể chợt nhoáng lên, đứng bên phải Vương Lâm, hai tay bấm quyết, liền có một đám sương mù vờn quanh bên ngoài thân thể. Bên trong đám sương mù kia lộ ra mùi máu, còn ẩn chứa thời khắc sinh tử, lóe ra rất nhiều ký hiệu cấm chế.
 
Trần Thiên Quân là người cuối cùng bay ra, hắn đứng ở bên dưới Vương Lâm, hai tay vung lên, lập tức tóc tai toàn thân điên cuồng dựng lên, từng tia khí tức thú hồn không ngừng lan ra, chỉ thấy bên ngoài thân thể của hắn đột nhiên có hơn mười thú hồn đang gào thét biến ảo hiện ra! Trong số đó, còn có hai hồn phách của mãnh thú cấp mười hai, tuy giờ phút này những hồn phách này cực kỳ suy yếu, không còn uy lực như trước, nhưng vẫn rất kinh người!
 
Vương Lâm không nhìn tới ba người xung quang, mà tinh điểm do quy tắc ý cảnh hóa thành trên mi tâm lóe lên, tay phải nắm lại, lúc mở ra lập tức Tam Xoa Kích trong thời gian ngắn biến ảo hiện ra, được hắn nắm chặt trong tay.
 
- Một chưởng, sao lại không được!
 
Trong tiếng cười dài thân ảnh Vương Lâm trực tiếp lao ra, lại một lần nữa tới gần cơn lốc xoáy trên không trung vẫn đang không ngừng hạ xuống kia. Cảnh tượng này giống như thể bầu trời sụp đổ, rơi xuống mặt đất, tất cả những thứ bên dưới đếu bị nghiền nát! Không có đường sống!
 
Vương Lâm không ngừng xông tới, toàn thân hắn điên cuồng lóe lên điện quang, còn có một luồng chiến ý ẩn chứa khắp toàn thân, khiến cho hắn có một khí thế có thể so sánh với trời đất. Dưới khí thế này, dường như cho dù là trời có sụp xuống, cũng sẽ bị hắn phá tan!
 
Ngay khi chiến ý này nổi lên, Vân Hồn Tử gầm nhẹ, âm hồn vờn quanh toàn thân đột nhiên ngưng tụ. Hắn lại lấy ra một cây trùy màu đen, phun ra một ngụm máu tươi lên trên đó, giống như là giải khai phong ấn, lập tức từ trên cây trùy phát tán ra một luồng khí tang thương, cả người hắn đột nhiên xông tới, theo sát phía sau Vương Lâm, hướng về phía cơn lốc xoáy phóng đi!
 
Máu trong người Vân Hồn Tử giờ phút này như sôi lên sùng sục, nếu lao ra thì sống, còn không thì chỉ có chết!
 
Lão phụ nhân áo xanh mặt không còn chút máu, nhưng hai mắt cũng cực kỳ sáng, lộ ra vẻ kiên định, vung tay phải lên, đám sương mù bên ngoài thân thể lập tức phân thành hai phần, trở thành sinh tử nhị khí vờn quanh bên ngoài thân thể, còn đan xen vào nhau, giống như một con rồng khí sinh tử, mang theo thân thể của bà ta theo Vương Lâm lao ra.
 
Trần Thiên Quân ở phía sau cũng gầm nhẹ, tất cả những thú hồn ngưng tụ bên ngoài thân thể vờn quanh bốn phía, mang theo tiếng rít gào cũng vùng vẫy tìm đường sống, điên cuồng lao ra.
 
Bốn đạo cầu vồng trong đó có Vương Lâm hướng về phía cơn lốc xoáy trên bầu trời không ngừng tiếp cận, càng ngày càng gần!
 
Trong thời gian ngắn, đã va chạm với nhau, chiến ý của Vương Lâm nồng đậm, Tam Xoa Kích trong tay phải quét ngang, cũng với cơn lốc xoáy đang ép xuống như trời sập triển khai thân thể tấn công, nguyên lực toàn thân hắn vận chuyển, sức mạnh của Cổ Thần tràn ngập. Sức tấn công này giống như là lưu tinh, phá tan hết thảy những chướng ngại trong trời đất!
 
Đột nhiên trong cơn lốc xoáy bỗng mở một lỗ hổng.
 
Nhưng lực hút của cơn lốc xoáy này quá lớn, dưới lực hút này bao phủ, Trần Thiên Quân là người thứ nhất không chịu nổi, thú hồn bên ngoài thân thể tan vỡ, trong tiếng kêu bi thảm thân thể run lên, phịch một tiếng hóa thành một đám máu thịt, toàn bộ bị hút vào bên trong cơn lốc xoáy. Nguyên thần của hắn giãy giụa hiện ra, đang muốn bỏ chạy ra khỏi cơn lốc xoay, nhưng cơn lốc xoáy này quá mạnh, có thể thấy chắc chắn sẽ bị hút vào.
 
- Ngươi đã hứa mang ta ra ngoài! Ngươi đã hứa!
 
Trần Thiên Quân truyền ra thần niệm thê lương.
 
Ngay khi thần niệm này vang lên, Vương Lâm xoay mạnh người, tay phải túm vào hư không, trực tiếp bắt lấy nguyên thần của Trần Thiên Quân, giằng co với cơn lốc xoáy.
 
Ầm một tiếng, nguyên thần của Trần Thiên Quân một phân thành hai, một phần bị cơn lốc xoáy nuốt mất, còn phần kia được Vương Lâm lấy lại. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, bay thẳng đến lỗ hổng.
 
Vân Hồn Tử ngay khi xông vào cơn lốc xoáy, toàn thân truyền ra tiếng ầm ầm, máu tươi phun ra, toàn bộ âm hồn ở phía trước đều tử vong, ngay cả pháp bảo của hắn cũng vỡ tan. Nhưng pháp bảo này lại không phải là vật tầm thường, ngay khi vật này vỡ tan, hắn đã nhờ vật này mà nhảy vào được trong lỗ hổng do Vương Lâm mở ra.
 
Lão phụ nhân áo xanh cắn răng lao thẳng đến lỗ hổng, giữa lực hút vô biên, Sinh Tử Cấm chế của bà ta toàn bộ đều tan vỡ, còn phun ra một ngụm máu tươi. Mắt thấy lực hút càng ngày càng lớn, lỗ hổng của cơn lốc xoáy đang khép lại rất nhanh, lão phụ nhân áo xanh hai tay bấm quyết, điểm lên mi tâm, đột nhiên thân thể run lên, ở hai bên sườn trái phải đều xuất hiện một thân ảnh, một người là một lão bà, còn một người là một trung niên phu nhân.
 
Ngay khi hai thân ảnh này xuất hiện, lập tức liền tự bạo, trong tiếng ầm ầm, ngay lúc nguy cấp này tìm được một đường sống. Nhờ lực tự bạo, lão phụ nhân áo xanh kia lao ra, tiến vào bên trong lỗ hổng.
 
Nhưng toàn bộ việc này vẫn chưa chấm dứt, mà chỉ vừa mới bắt đầu!
 
Đám người xuyên qua cơn lốc xoáy kia trực tiếp rơi trên mặt đất, dưới tiếng động ầm ầm, cả mặt đất kịch liệt run rẩy. Cũng lúc đó, một sự chuyển động quỷ dị xuất hiện, với tốc độ cực nhanh, mặt đất này đột nhiên có năm ngọn núi mọc thẳng lên trời!
 
Từ chỗ của Vương Lâm nhìn lại, có thể thấy rõ cảnh tượng này!
 
- Đây là.đây là.
 
Máu tươi trên khóe miệng của Vân Hồn Tử không ngừng chảy xuống, nhưng giờ phút này cũng không có một vẻ vui mừng hay sợ hãi khi lao được ra, mà ngơ ngác nhìn mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được cũng hoảng sợ.
 
Lão phụ nhân áo xanh bên cạnh hắn bị thương quá nặng, giờ phút này thần sắc uể oải, nhưng hai tròng mắt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ dữ dội.
 
Toàn bộ mặt đất trong khoảnh khắc này bỗng nhiên đã trở thành bàn tay khổng lồ!
 
Năm ngọn núi chọc thẳng lên trời kia không ngờ chính là năm ngón tay của bàn tay này! Rất nhiều những vết nứt vỡ xuất hiện trong bóng tối trên mặt đất lúc trước chính là dấu tay của bàn tay này!
 
Bàn tay này rất lớn, không thể tưởng tượng được, còn có một luồng uy áp vượt xa cơn lốc xoáy sụp xuống lúc trước, từ bên trong bàn tay lấy Thất Thải giới biến hóa thành chậm rãi lan ra.
 
Bàn tay này, lấy Thất Thải giới làm lòng bàn tay, lấy núi làm ngón tay, lấy vết nứt làm vân tay. Đây chính là một chưởng trong lời nói của thanh âm tang thương kia!
 
Giờ phút này Vương Lâm, Vân Hồn Tử, lão phụ nhân áo xanh toàn bộ đều vẫn còn ở Thất Thải giới, cũng chính là đang ở trong lòng bàn tay này!
 
Lời nói tang thương mang theo vẻ mệt mỏi lúc trước vang vọng rõ ràng trong tâm thần Vương Lâm. Hàm ý của lời nói này giờ phút này vẫn cực kỳ rõ ràng!
 
Chạy thoát được khỏi lòng bàn tay, thì sống!
 
Ngay giờ khắc này, bàn tay hình thành từ Thất Thải giới kia chậm rãi bắt đầu thu lại. Một luồng uy lực vô biên tràn ngập, tiếng ầm ầm vang lên, năm ngón tay của bàn tay kia thu lại giống như là nắm tay lại, muốn đem tất cả những con kiến trong lòng bàn tay bóp chết!
 
Thần sắc Vương Lâm không có bất kỳ một vẻ sợ hãi nào, ngược lại còn có một chiến ý nồng đậm tràn ngập trong lòng, máu toàn thân sôi trào. Trên mi tâm, mơ hồ có sáu tinh điểm của Cổ Thần nhanh chóng xoay tròn, ở trung tâm của sáu tinh điểm này còn có một quy tắc chi tinh do ý cảnh hóa thành, nhìn thoáng qua, hắn giống như là một thất tinh Cổ Thần!
 
- Đánh!
 
Vương Lâm tay phải cầm Tam Xoa Kích đảo qua bên người, cả người giống như là một pho tượng chiến tiên, lao thẳng xuống phía dưới!