Tiên Nghịch

Chương 1130: Đạo tán




Đạo, cái gì là đạo?
 
Vương Lâm có Sinh Tử Luân Hồi, Nhân Quả Tuần Hoàn, Chân Giả Chi Biến, mỗi thứ đều là đạo do hắn tự minh ngộ, nói cách khác là từ những thay đổi về tư tưởng mà hiểu ra. Từ một tu sĩ nho nhỏ không có bất kỳ danh tiếng tiến thẳng một đường cho đến bây giờ. Ngày hôm nay hắn đã trở thành một tồn tại đứng sừng sững trong cường giả, những thay đổi này chính là sự trưởng thành của Vương Lâm.
 
Từ trong Sinh Tử Luân Hồi khám phá ra sinh tử, cho nên hắn nhiều lần tránh khỏi nguy hiểm. Từ trong tử cảnh tìm đường sinh, cuối cùng trong lòng Vương Lâm sinh ra nghịch ý, hắn dám nghịch thiên mà đi trở thành Nghịch Tu giả.
 
Chém trời phá trăng, cúi đầu đạp thiên chính là con đường nghịch thiên, Vương Lâm đã nhìn thấu sinh tử nên không còn gì để sợ hãi. Tất cả đều là những chấp niệm và tư tưởng do ý cảnh Sinh Tử Luân Hồi gây ra cho Vương Lâm.
 
Vì những tư tưởng đó mà Vương Lâm mới trở nên hùng mạnh. Nhưng thiên địa bất nhân, lừa đảo vạn vật sinh linh, vì ý niệm của vạn sinh linh mà tạo thành rất nhiều đạo niệm bao phủ để con người cảm ngộ. Đây chính là thiên đạo bố thí cho vạn vật sinh linh, bắt chúng sinh phải tu theo một con đường. Nhưng con đường này lại chính là một khuôn phép cũ, là một con đường tu luyện thuận lời và đối với con đường này Vương Lâm sẽ không tiến vào.
 
Sau sinh tử chính là nhân quả, sau lần đầu tiên ý cảnh của Vương Lâm lột xác thì giống như một nhà thông thái trong giới phàm nhân, trong suy nghĩ có giác ngộ. Hắn càng không sợ sinh tử thì càng đi sâu vào tìm kiếm chân lý đạo niệm.
 
Nhân Quả Tuần Hoàn chính là như thế, nó nhìn thấu vì có thể phá vỡ kết quả, hiểu rõ tất cả mọi sự vật trong thiên địa. Cũng vì có nhân quả này mà khi đã viên mãn thì cuộc đời của Vương Lâm lại tiến vào một loại đỉnh phong, tu vi được tăng mạnh theo tư tưởng. Những tư tưởng kiên định của hắn trong nhân quả ngưng tụ lại một đạo niệm rất sâu sắc, vì vậy mà đất trời trong mắt hắn đã có sự khác biệt so với kẻ khác.
 
Thiên kia không phải của ta! Trong mắt kẻ khác thì trời đất bao la không có tận cùng, cứ như vậy mà tìm kiếm trong mù mịt. Nhưng đối với Vương Lâm thì thiên địa không phải là điểm quan trọng, thiên này trên thực tế chỉ là một phần của nhân quả. Vương Lâm muốn chính là thoát khỏi lò lửa nhân quả, hắn muốn biết thế giới bên ngoài là gì!
 
Khi tiến vào bước này thì ý cảnh của Vương Lâm đã đến mức cực hạn, giống như bức tranh trong tay Lý Thiến Mai và vòng tròn bên ngoài cơ thể Lô Vân Tòng. Nhưng thực tế Vương Lâm vẫn còn ở trong vòng luẩn quẩn.
 
Nhưng khi Thanh Lâm xuất hiện thì hạt châu Thiên Nghịch làm cho nhân quả của Vương Lâm tiến đến mức viên mãn cực hạn. Sau đó nhân quả lại lột xác, ý cảnh lại được kéo lên, lúc này hắn bắt đầu truy tìm bản nguyên giữa thật và giả.
 
Đạo thật giả là một tầng cảm ngộ rất sâu, những người tầm thường căn bản cũng không có tư cách và cơ hội để tìm kiếm. Điều này rõ ràng đã động chạm đến biên giới của thiên đạo, nếu tiến thêm một bước nữa thì sẽ trực tiếp tiến vào trung tâm.
 
Rất nhiều năm qua không phải chẳng có những tu sĩ có thể đi đến mức độ ý cảnh này, nhưng lại rất ít… Ý cảnh quyết định tu vi, hơn nữa mức độ thâm sâu của ý cảnh cũng gây ra những khác biệt nghiêng trời lệch đất đối với những kẻ có cùng tu vi.
 
Những gì Vương Lâm đang truy tìm chính là một con đường lớn, so với mục tiêu của những người khác thì cũng không có gì khác biệt. Nhưng thực tế vì những cảm ngộ ý cảnh mà những gì hắn nhìn thấy cuối cùng đã vượt qua về bản chất đối với kẻ khác.
 
Ba viên đan dược cấp mười một hóa thành chất lòng màu vàng đều bị Vương Lâm uống sạch. Lúc này những cảm ngộ của hắn lại không dừng mà vẫn tiếp tục. Khi khe nứt không gian xuất hiện trước mặt theo đạo niệm, từ bên trong bay ra một bình đan dược, số đan dược này hắn lấy từ Bồng Lai đại lục, trong đó có đủ cấp độ nhưng tám, chín, mười.
 
Vương Lâm đã quên đi thời gian, hắn như trầm mình vào minh ngộ. Lúc này hắn cầm những khối đan dược kia lên nhưng không nuốt vào. Khoảnh khắc khi những đan dược kia tới gần Vương Lâm thì lập tức tan vỡ, thú hồn bên trong lập tức bị cuốn vào trong vòng xoáy do rất nhiều đạo niệm tạo thành, sau đó Vương Lâm lại tiếp tục đối chiếu. Luồng đạo niệm hỗn tạp càng ngày càng nhiều, tất cả lại khuếch tán về bốn phía một lần nữa.
 
Đám Mê Thất Giả bên ngoài sơn cốc, trong cặp mắt mê man dần xuất hiện một luồng thần thái. Những Minh Chí Giả bay bổng giữa không trung thân thể hư ảo dần có cảm giác thực chất. Đám mãnh thú cấp mười hai khi nghe đạo thì ngọn lửa hung ác trong ánh mắt cũng biến mất.
 
Thương Tùng Tử vùng vẫy trong đau khổ, lão đang cố gằng bảo vệ cho tâm thần chính mình. Những cơn lốc hung tàn trong vòng xoáy đạo niệm lúc nào cũng có thể bùng ra. Lúc này đạo niệm bên ngoài sơn cốc ngày càng nhiều.
 
Thế giới bảy màu đã được bao phủ trong những luồng đạo niệm vứt đi của Vương Lâm, nó đang liên tục vặn vẹo, giống như đang có nhiều tư tưởng đang đánh thẳng vào nhau trong thế giới này.
 
Đạo niệm tràn ra khắp mọi nơi, ngay cả những địa phương cực kỳ sâu trong thế giới bảy màu cũng giống hệt như vậy.
 
Trong lúc liên tục minh ngộ thì tâm thần của Vương Lâm dần dần từ trong cơ thể bay ra. Hắn thấy được sơn cốc, thấy được chính mình đang ngồi khoanh chân, thất được từng viên đan dược bay đến trước mặt mình rồi tan vỡ.
 
Tâm thần của Vương Lâm chậm rãi bùng ra, lấy sơn cốc làm trung tâm mà tản ra khắp bốn phía. Khoảnh khắc khi tâm thần Vương Lâm đảo qua những tên Minh Chí Giả có khoảng cách gần nhất, đám này đều chấn động thân thể.
 
Đám Mê Thất Giả và mãnh thú cũng giống hệt như vậy, dù là Thương Tùng Tử thì đạo tâm cũng ầm ầm suy sụp, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
 
Tất cả mọi thứ đều không thể gây ra hứng thú cho Vương Lâm, tâm thần của hắn lại tiếp tục tản ra. Hắn thấy được một người đàn ông đang khoanh chân ngồi trong một động phủ ở đỉnh núi bên ngoài. Trong mắt người đàn ông này lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn kinh ngạc nhìn về phía trước mà mở to miệng không nói nên lời. Mãi đến khi tâm thần Vương Lâm rời đi rất xa chỗ này, người đàn ông kia mới dần khôi phục trở lại từ trong hoảng sợ.
 
Tâm thần Vương Lâm vờn khắp xung quanh, hắn bay qua tất cả những động phủ đang tồn tại. Dãy núi giống như bức tường đang chắn trước mặt bây giờ chẳng qua chỉ là bột phấn, hắn nhìn qua sơn cốc bên dưới.
 
Trong một trận pháp nơi Phá Diệt Cấm và Sinh Tử Cấm dung hợp lại với nhau, Vương Lâm thấy được vẻ mặt tái nhợt của lão bà áo xanh. Lúc này đạo tâm của bà ta trở nên hỗn loạn, mơ hồ xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Tướng mạo của bà lão áo xanh đang nhanh chóng biến đổi, khi thì khô gầy, lúc thì tang thương, chốc chốc lại là trung niên.
 
Lão bà này cũng không thể làm cho tâm thần Vương Lâm dừng lại lâu, hắn tiếp tục phóng thẳng đi rồi tiến vào trong làn sương mù dày đặc của dãy núi hình vòng cung. Sương mù tuy dày nhưng không thể ngăn cản tâm thần Vương Lâm, hắn nhìn thấy trong sương mù có hai ngọn núi bị những tấm màn cấm chế bao quanh.
 
Tuế Nguyệt Cấm cũng không thể ngăn cản được tâm thần Vương Lâm, hắn lại tiếp tục phóng vào trong đỉnh núi thứ nhất. Trong đây không có gì, chỉ có duy nhất một tấm bia đá không được ghi chữ nào, nhưng trong mắt Vương Lâm lại bùng lên một luồng khí tức tang thương. Sau đó khí tức tang thương dần tiêu tán, tấm bia đá giống như một kiện pháp khí.
 
Khi tâm thần Vương Lâm tiến vào trong ngọn núi thứ hai bị tấm màn Tuế Nguyệt Cấm bao quanh, hắn thấy bên ngoài ngọn núi kia đứng sừng sững một tượng đá khổng lồ, thấy ở lưng chừng núi có một cánh cửa đá cực lớn, bên trên cửa đá còn có một ký hiệu hình tia chớp.
 
Tâm thần Vương lâm xuyên qua cánh cửa đá, hắn thấy bên trong là từng mảng hào quang trôi nổi, trong mỗi một luồng hào quang đều được phong ấn một thú hồn. Những thú hồn này thấp nhất là cấp bảy và cao nhất là cấp mười ba.
 
Hắn thấy trong động phủ có một thiếu nữ tướng mạo giống như lão bà áo xanh, nàng đang khoanh chân ngồi xuống mà vẻ mặt xám như tro tàn. Nàng giống như đang thổ nạp nhưng thân thể chốc chốc lại run rẩy.
 
Nhưng Vương Lâm còn nhìn thấy một địa phương được ẩn giấu trong ngọn núi. Trong không gian đó hắn lại phát hiện ra một tấm bia đá, lại phát hiện bên dưới tấm bia đá có hai cây đinh bảy màu ghim lên nửa bộ hài cốt.
 
Khoảnh khắc này tâm thần của Vương Lâm đã hoàn toàn bị nửa bộ hài cốt thu hút, lúc này ánh mắt hắn đang chuyển lên một đám chữ viết được ghi chép dày đặc trên khung xương.
 
Giống như có sấm sét nổ vang trong tâm thần Vương Lâm, hắn vốn đang ở trạng thái cực kỳ thanh tĩnh nhưng lúc này lại bị quấy nhiễu đến điên cuồng rồi xuất hiện những thay đổi dữ dội. Tâm thần hắn ngưng tụ lên bộ hài cốt, những chữ viết bên trên giống như khắc sâu vào tận tâm can. Những lời nói này đều là âm thanh trước đây vang vọng trong tâm thần Vương Lâm, dâng tặng Tu Chân Hành… Không biết tâm thần Vương Lâm bị vây trong những con sóng rung động bao lâu, nhưng sau đó vẫn dứt khoát rời khỏi địa phương này rồi phóng về phương xa. Lần đầu tiên hắn xuyên qua sương mù tiến vào trong một địa phương sâu bên trong thế giới bảy màu.
 
Trong địa phương này cũng có sương mù, hơn nữa còn nồng đậm hơn những nơi khác rất nhiều, nhưng cũng không thể ngăn cản được tâm thần của Vương Lâm. Hắn thấy trong sương mù có ba người thanh thiếu niên ăn mặc rất quái dị, đặc biệt là Vương Lâm đã từng gặp qua dấu ấn trăng lưỡi liềm của một người trong số đó… - Nơi đây rất thần bí, quỷ dị là ta có cảm giác được nơi đây có khí tức của tổ tiên Thiên Lôi Tộc!
 
Người thanh niên có ký hiệu hình tia chớp trên mi tâm vừa đi vừa nói.
 
Người thanh niên có ký hiệu ngọn lửa trên mi tâm đang xoa lông mày, vẻ mặt người này rất âm trầm, hắn dùng giọng bình tĩnh nói:
 
- Quả thật rất quỷ dị, khi tiến vào nơi này ta sinh ra một loại cảm giác triệu hoán trong lòng. Đặc biệt là ảo giác giống như ký hiệu của bộ tộc muốn rời khỏi thân thể mình.
 
Người thanh niên có ký hiệu trăng lưỡi liềm đi ở sau cùng. Hắn dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận quan sát khắp bốn phía. Ánh mắt hắn lóe lên, khoảnh khắc khi hắn đang định mở miệng nói chuyện thì lại đột nhiên biến sắc.
 
Tâm thân Vương Lâm phóng qua bên cạnh ba người thanh niên, khoảnh khắc này người thanh niên trên mi tâm có ký hiệu tia chớp đột nhiên run lên. Trong đầu hắn giống như có tiếng sấm, ký hiệu trên mi tâm cũng lóe lên dữ dội.
 
Thân thể người thanh niên trên mi tâm có ký hiệu trăng lưỡi liềm lại càng trở nên run rẩy giống như nhớ ra cái gì đó, nhưng hắn cũng không dám xác định. Vẻ mặt hắn không còn chút máu, tâm thần bùng lên những con sóng dữ dội.
 
Nếu kinh hoàng nhất có lẽ là người thanh niên có ký hiệu đồ đằng ngọn lửa trên mi tâm. Khoảnh khắc khi tâm thần Vương Lâm phóng qua thì toàn thân giống như mất đi tất cả lực lượng, một cảm giác kinh hoàng tột độ lập tức điên cuồng khuếch tán khắp toàn thân. Lúc này ký hiệu đồ đằng ngọn lửa trên mi tâm hắn lập tức bùng cháy lên, giống như muốn thiêu đối thân thể hắn thành tro bụi. Khi tâm thần Vương Lâm đã phóng đi rất xa nhưng người này vẫn còn cảm thấy cực kỳ đau đớn.
 
Một lúc lâu sau, ba người này đưa mắt nhìn nhau, kẻ nào cũng nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ trong mắt đối phương.
 
- Tâm thần cực mạnh!
 
- Nơi đây rõ ràng có tổ tiên Hỏa Tước tộc chúng ta, lực lượng tâm thần vừa rồi rõ ràng là tổ tiên, nếu không thì tộc đằng của chúng ta sẽ không có biến hóa như vậy.
 
Vẻ mặt người thanh niên có ký hiệu hình ngọn lửa trên mi tâm trở nên tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại bùng lên những luồng sáng tham lam, hắn trầm giọng nói.
 
Chỉ có người thanh niên có dấu trăng lưỡi liều trên trán vẫn trầm tư, trong mắt hắn bùng lên vẻ sợ hãi. Khoảnh khắc vừa rồi khi tâm thần Vương Lâm bay qua, trong trí nhớ hắn đột nhiên lóe lên tình cảnh của một cơn ác mộng mà chính hắn không bao giờ muốn nhớ lại.
 
- Chẳng lẽ… là hắn… không thể được, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
 
Thân thể người này lại trở nên run rẩy.
 
- Tuy tâm thần của người này quá mạnh, nhưng nếu chúng ta mở ra phong ấn và liên thủ với nhau thì chưa hẳn đã không có cơ hội, mong rằng hai vị cùng giúp ta một tay.
 
Người thanh niên trên mi tâm có ký hiệu ngọn lửa liếm liếm môi, hắn chậm rãi nói.