Tiên Nghịch

Chương 1104: Ngươi tới chậm




Phần lớn đại thần thông tu sĩ như bà lão này đều nhận ra Ngô Thanh đang bỏ đi. Ngô Thanh này rất có danh tiếng, ngoài nguyên nhân tu vi cũng liên quan rất lớn đến thân phận. Dù sao hắn cũng là trưởng lão của Ma Tùng Đạo cấp sáu.
 
Ngô Thanh rời đi, tất nhiên sẽ gây ra sự chú ý đối với tâm thần của tất cả lão quái. Đặc biệt là một số người biết được nguyên nhân lần này, lại càng phải chú ý. Trong chủ thành phía đông Bồng Lai đại lục, Thương Tùng Tử đang ngồi khoanh chân trong căn phòng đã giao dịch trước đó, lão đang cầm trong tay một ngọc giản với vẻ mặt âm tình bất định.
 
- Lần này đến đó mà có nhiều tiên ngọc như vậy, tất nhiên mọi chuyện sẽ thành công.
 
Thương Tùng Tử hít vào một hơi thật sâu, đang muốn cẩn thận cân nhắc kế hoạch trong lòng thì đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như có thể xuyên qua căn phòng trực tiếp nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Lão thấy được Ngô Thanh đang hóa thành cầu vồng phóng đi.
 
- Ngô Thanh dù tu vi đã đạt đến Toái Niết, nhưng lòng tham không giảm bớt mà ngược lại càng khủng khiếp. May mà lão đã bị mắc mưu, đúng là loại người tự đại. Lão phu gọi Ngô Thanh đến đây tụ hội vì trước đó đã biết chuyện giữa Ma Tùng Đạo của hắn và Lữ Tử Hạo, ta muốn xem giữa các ngươi có xảy ra tranh chấp hay không. Hiện nay tên Ngô Thanh này đang truy đuổi Lữ Tử Hạo, chắc chắn Lữ Tử Hạo này phải chết không thể nghi ngờ gì nữa. Ta và người này cũng cùng nhau giao dịch một lần, tất nhiên sẽ không để nguyên tinh của hắn rơi vào tay người khác.
 
Trên mặt Thương Tùng Tử lộ ra nụ cười âm trầm, thần thức lão xẹt ra như điện phóng thẳng về phía Ngô Thanh rồi bao phủ lấy mà quan sát rất cẩn thận. Trên một tửu lầu bốn tần trong Chủ thành có hai người một nam một nữ đang ngồi, người đàn ông mặc một bộ y phục trắng ngọc thụ lâm phong, người đối diện là một thiếu phụ xinh đẹp mặc một bộ y phục hoa làm măt lại càng trở nên phong phú.
 
Lúc này hai người đều cùng ngẩng đầu nhìn về phương xa, thiếu phụ xinh đẹp than nhẹ một tiếng, nàng lắc đầu nói:
 
- Tên kia có lẽ thu đạo trong thời gian quá ngắn, bộc lộ tài vật quá đơn giản, tự đem đến họa sát thân cho chính mình, đáng tiếc!
 
Người đàn ông văn sĩ mặc y phục trắng trầm ngâm một lúc, trong mắt hắn lộ ra những luồng sáng kỳ dị rồi cười nói:
 
- Ta thấy chưa hẳn như vậy, tên này dù tu vi không bằng Ngô Thanh, nhưng hắn lại rõ ràng biết được Ngô Thanh đang ở bên cạnh. Đã vậy hắn còn đi ra khỏi chủ thành, tất nhiên phải có gì đó để có thể chắc chắn như vậy.
 
- Sao? Chuyện này tiểu nữ cũng không dám cẩu thả. Tiên kia chắc chắn đã quá sợ hãi nên muốn rời đi sớm, hắn lại không ngờ Ngô Thanh đang liều mạng truy kích ở phía sau.
 
Thiếu phụ xinh đẹp cười khẽ rồi nhìn về phía người đàn ông văn sĩ áo trắng:
 
- Kết quả thế nào thì chỉ nhìn đã biết rồi.
 
Người đàn ông văn sĩ mỉm cười, thần thức hai người đột nhiên bùng ra rồi phóng thẳng về phía Ngô Thanh.
 
Trên một con đường trong chủ thành có một lão già mặt đầy lỗ nhỏ chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi. Lão nhìn qua từng dãy kiến trúc khắp bốn phía, trên mặt lộ ra những hồi ức, cũng có chút cảm khái:
 
- Nếu không phải Thượng Tùng Tử cố hết sức để mời, sợ rằng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ bước vào Bồng Lai đại lục này nữa… Lão thầm than rồi thần thức khẽ động ngẩng đầu nhìn về phương xa, ánh mắt lại lóe lên.
 
- Hay cho một đám lấy lớn hiếp nhỏ, dùng mạnh hiếp yếu, sắp có chuyện giết người đoạt bảo.
 
Lão già cười lên ha hả, thân thể lóe lên đã trực tiếp rơi vào trong gian phòng căn lầu. Lão khoanh chân ngồi xuống, thần thức lại đột nhiên bùng ra để xem náo nhiệt.
 
Trong một khách điếm ở một thành nhỏ bên ngoài chủ thành, một lão già gầy khô mặc hắc y trong tay đang cầm hai hạt châu xoay qua xoay lại. Lão đang đứng bên cạnh một cửa sổ nhìn lên bầu trời dần trờ nên sáng ngời, thần thức cũng được bùng ra rất xa:
 
- Để tên Ngô Thanh này nhanh chân đi trước… Đáng tiếc.
 
Đây là những lão quái đã cùng tham gia tụ hội với Thương Tùng Tử. Ngoại trừ văn sĩ áo trắng thì tất cả những người còn lại đều nhận định lần này Vương Lâm chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Dù là văn sĩ áo trắng cũng hơi hoài nghi, nhưng trên thực tế thì trong lòng cũng đã hiểu được rõ ràng, tu sĩ Tịnh Niết đối mặt với tu sĩ Toái Niết sẽ không có bất kỳ con đường sống nào.
 
Không phải chỉ có bọn họ, lúc này trong khu chợ Bồng Lai đại lục cũng có một số tu sĩ Toái Niết vì chuyện Ngô Thanh rời đi mà âm thầm phóng thần thức theo sau, một người trong đó chính là Đường Lệ Hải.
 
Lúc này Đường Lệ Hải đang khoanh chân ngồi trong phòng, nhưng đột nhiên lại mở hai mắt ra rồi khẽ nhíu mày. Lão do dự một lúc rồi thầm thân chứ không đi ngăn cản Ngô Thanh:
 
- Tiên sinh đã từng nói đừng nên trêu chọc tên kia, Ngô Thanh ơi Ngô Thanh, ngươi sao lại phải như thế… Trong gian phòng cách vách với Đường Lệ Hải có một người đàn ông trung niên ngồi bên bàn, tay hắn đang cầm chén rượu. Hắn vừa uống vào một ngụm thì ngẩng đầu, trong mắt bùng lên hàn quang nhìn chằm chằm vào phương xa:
 
- Ngô Thanh, ngươi quá lỗ mãng!
 
Người này hơi do dự rồi thân thể lóe lên phóng thẳng về phương xa.
 
Cũng có rất nhiều tu sĩ thần thông của các tông phái, lúc đầu bọn họ cũng không tản thần thức ra, nhưng giờ khắc này lại phát hiện rất nhiều lão quái trong khu chợ Bồng Lại đại lục tản thần thức. Tất cả đều kinh ngạc xem xét tình hình đang xảy ra.
 
Khoảnh khắc này phong vân sắp bùng lên trên Bồng Lai đại lục, sóng ngầm đã dần dâng lên bao phủ mọi thứ, tất cả chỉ vì Ngô Thanh bỏ đi. Không người nào có thể đoán trước được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Làm cho toàn bộ bọn họ phải khiếp sợ, chính là một cái tên sẽ mãi mãi chẳng có kẻ nào quên, càng ngày càng bước lên đỉnh phong rồi cuối cùng trở thành một tồn tại làm tất cả ngưỡng mộ! Trận chiến này trên Bồng Lai đại lục chính là trận chiến đầu tiên người này bày rat u vi tung hoành Vân Hải!
 
Lý Thiến Mai cũng không có mặt ở khu chợ Bồng Lai đại lục, nàng đang ngồi khoanh chân trên một đỉnh núi cao ngập vào tầng mây. Gió núi thổi mạnh làm mái tóc nàng tung bay, hai mắt nàng bùng lên những luồng sáng rực rỡ, nàng lặng lẽ nhìn về phương tây.
 
Vương Lâm như tia chớp đi ra Bông Lai tiên cảnh rồi phóng thẳng về phía tây như tên bắn. Sau lưng hắn chính là một luồng cầu vồng vắt qua không gian, đang dùng tốc độ nhanh hơn đuổi theo phía sau. Hai người kẻ trước người sau nhưng khoảng cách lại ngày càng gần.
 
Khoảnh khắc sau với tốc độ của hai người đã nhanh chóng đi đến biên giới giữa phía đông và phía tây Bồng Lai đại lục. Nơi đây là một bình nguyên đầy đá kéo dài không giới hạn nhưng lại là địa phương giết người rất tốt.
 
Trận chiến này Vương Lâm không những muốn thắng và hắn muốn thắng gọn gang, muốn thắng đường đường chính chính, nhưng phải nhanh gọn! Như vậy hắn mới làm cho kẻ khác phải kính sợ, làm cho tất cả tu sĩ trên Bồng Lai đại lục biết Vương Lâm hắn không phải loại dễ trêu chọc.
 
Nếu chỉ là như vậy thì Vương Lâm ngược lại cũng không thể biểu hiện ra ngoài toàn bộ thủ đoạn. Hắn không những muốn giết chết Ngô Thanh ngay tại đây, mà lại càng phải để cho người Ma Tùng Đạo biết nhưng không dám ra tay, không dám báo thù. Hắn lại càng muốn để cho bọn họ phải hốt hoảng lo sợ, càng phải làm cho tất cả lo lắng nặng nề. Nếu Vương Lâm trước đây chưa được biết chuyện về tinh vực cấp chín thì chắc chắn sẽ có lo lắng, nhưng từ khi Lý Thiến Mai nói rõ mọi chuyện, Vương Lâm đã vứt bỏ tất cả những lo ngại.
 
Hai chân Vương lâm đột nhiên dừng lại, hắn chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm vào cuồng phong đang quét ngang sau lưng lô ra hình bóng của Ngô Thanh. Trong mắt tên Ngô Thanh này nồng nặc sát khí không thèm che giấu. Lão thấy Vương Lâm dừng lại không bỏ chạy nữa thì không nói nhiều mà nâng tay phải lên rồi đẩy thẳng về phía trước, đã rat ay là phải dùng toàn lực không hạ thủ lưu tình.
 
Tu vi Toái Niết sơ kỳ được vận chuyển lên, trong nháy mắt đã có một ngọn núi khổng lề biến ra trước mặt Ngô Thanh. Khi bàn tay lão già hạ xuống, ngọn núi khổng lồ kia ầm ầm phóng thẳng về phía Vương Lâm.
 
- Tiểu bối, đừng trách lão phu lòng dạ độc ác, tình trạng vết thương ngươi gây ra cho đệ tử Ma Tùng Đạo bắt buộc ta phải chuẩn bị giết ngươi! Hôm nay lão phu phá hủy thân thể ngươi lấy nguyên thần luyên đan.
 
Vẻ mặt Vương Lâm lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào ngọn núi của Ngô Thanh đang gào thét phóng tới trước mặt. Khoảnh khắc còn nửa trượng ngọn núi sẽ đánh thẳng đến, Vương Lâm nâng tay phải lên tung một quyền về phía trước, chỉ thấy một tiếng ầm kinh thiên vang lên, nắm đấm bàn tay phải đã đập thẳng vào ngọn núi khổng lồ.
 
Những âm thanh két két kinh thiên động địa vang lên, ngọn núi khổng lồ kia tan vỡ trong nháy mắt. Vương Lâm thu hồi tay phải rồi lắc đầu nói:
 
- Quá yếu!
 
Ngô Thanh trở nên ngơ ngác, vẻ mặt lập tức thay đổi. Lão không cần nghĩ nhiều, hai tay bấm pháp quyết, hai luồng gió lốc một trắng một đen huyễn hóa ra bên ngoài cơ thể rồi xuyên thẳng lên không trung tạo thành cơn bão. Hai cơn bão gào thét và va chạm vào nhau trên không trung tạo thành một dòng xoáy màu xám cực kỳ khổng lồ.
 
- Lực bạt thiên!
 
Ngô Thanh gầm nhẹ một tiếng rồi hai tay tống thẳng về phía trước. Vòng xoáy kia đôt nhiên điên cuồng phóng đại làm cho tất cả nguyên lực thiên địa trong phạm vi vài vạn dặm dung nhập vào bên trong, vòng xoáy này trở nên che trời đậy đất rồi hàng lâm về phía Vương Lâm.
 
Lúc này tâm thần Ngô Thanh cực kỳ rung động, tình cảnh một quyền vừa rồi của Vương Lâm phá hủy ngọn núi vẫn vang vọng trong đầu lão. Ngô Thanh vung một trảo tay phải lên hư không, vết nứt trữ vật xuất hiện, lão đang muốn lấy bảo vật từ trong đó ra.
 
Khoảnh khắc này hai mắt Vương Lâm trợn trừng, trong mắt bùng lên những luồng hàn quang và sát khí nồng nặc. Thứ mà hắn đang chờ đợi chính là giờ khắc này.
 
- Ngô Thanh, cái chết của ngươi đến rồi!
 
Âm thanh của Vương Lâm giống như gió lạnh thổi qua rồi vang vọng khắp bốn phía, giọng nói của hắn rơi vào trong tai làm tâm thần Ngô Thanh có mười phần trở nên lạnh lẽo.
 
Đúng lúc này Vương Lâm tiến về phía trước một bước, hắn nâng tay phải lên rồi vỗ thẳng về phía hư không. Dưới cái vỗ này nguyên lực thiên địa trong phạm vi vài vạn dặm đột nhiên trở nên hỗn loại, cùng lúc này hai ngón tay trái của Vương Lâm lại nhanh chóng điểm một chỉ lên mu bàn tay phải.
 
Nguyên lực thiên địa trong phạm vi vài vạn dặm đột nhiên điên cuồng gào thét, tất cả đều bị Vương Lâm điều khiển, bắt buộc phải tụ tập lại. Luồng nguyên lực thiên địa khổng lồ này rơi vào đầu ngón tay Vương Lâm rồi lập tức hóa thành một lực lượng linh thiên không thể tưởng tượng nổi. Lực lượng này ầm ầm phóng về phía vòng xoáy.
 
Hai thần thông nhanh chóng tiếp cận lẫn nhau, nháy mắt đã đánh vào tạo thành một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng gần một nửa Bồng Lai đại lục. Tay trái của Vương Lâm cũng không dừng lại, hắn lại điểm một chỉ lên bàn tay phải.
 
Khoảnh khắc khỉ một chỉ điểm xuống, nguyên lực thiên địa trong phạm vi mười vạn dặm đột nhiên điên cuồng phóng đến. Tất cả đều tạo thành một lực tấn công khổng lồ rồi dung nhập vào bên trong vòng xoáy thần thông do Ngô Thanh thi triển.
 
Tất cả cũng chưa dừng lại, Vương Lâm thu hồi tay trái rồi hướng lên bầu trời vung một trảo. Sau đó tay trái hạ xuống tạo thành một chỉ thứ ba.
 
Khoảnh khắc này giống như tất cả nguyên lực trên Bồng Lai thiên địa đều trở nên sôi sục, nguyên lực ùn ùn kéo đến dung nhập vào tay phải Vương Lâm tạo thành một luồng lực lượng hủy thiên diệt địa phóng thẳng vào trong vòng xoáy.
 
Lúc này vòng xoáy kia trở nên run rẩy rồi vỡ ầm ra trong chốc lát. Một lực lượng trùng kích khổng lồ lập tức điên cuồng khuếch tán về bốn phía. Tất cả đá trên mặt đất bị cuốn lên làm không gian khắp bốn phía được bao phủ trong những tảng đá hỗn loạn. Những khối đá này bị lực lượng trùng kích đánh vào vỡ ầm ầm, tất cả hóa thành bụi phấn bao phủ cả thiên địa.
 
Nếu không có bản tôn thì Vương lâm có thể giết chết một tu sĩ Toái Niết sơ kỳ, huống hồ gì giờ phân thân và bản tôn đã dung hợp. Vương Lâm đã mạnh không thể tưởng tượng nổi. Lúc này trong cơ thể hắn có lực lượng của Cổ Thần, sát lực tăng mạnh.
 
Sau khi điểm ra ba chỉ, tay phải Vương Lâm lại vỗ về phía hư không, một lực lượng dời sông lấp biển bùng về phía Ngô Thanh. Đồng tử trong mắt Ngô Thanh co rút lại, khoảnh khắc này nguy cơ sinh tử đã bao trùm khắp toàn thân. Lão cũng không có thời gian hối hận, trong vết nứt trữ vật bay ra rất nhiều bảo vật rồi cố gắng ngăn cản trước mặt.
 
Nhưng thần thông này của Vương lâm được học từ Lỗ Phu Tử, dù không đạt đến mức tinh túy. Với tu vi của Lỗ Phu Tử thì thần thông này rất mạnh, ngày xưa Tiên Đế có thấy cũng sẽ cực kỳ cẩn thận. Thuật thần thông Vương Lâm học được há có thể để Ngô Thanh chống cự được? Ngô Thanh không có tư cách, cũng không xứng với tư cách đó.
 
Những tiếng nồ ầm ầm vang vọng khắp thiên địa, tất cả bảo vật Ngô Thanh xuất ra đều tan vỡ. Một bàn tay màu đen vỗ thẳng vào ngực lão, y phục khắp người toàn thần đều tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Ngô Thanh phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra cái nhìn không thể tin, tâm thần khiếp sợ cực độ:
 
- Ngươi không phải tu sĩ Tịnh Niết!
 
Giọng nói khàn khàn của Ngô Thanh đột nhiên vang lên.
 
- Ngô Thanh, không tiễn!
 
Vương Lâm nhắm hai mắt, tay phải lại được nâng lên. Lúc này trong đầu Vương Lâm hiện lên dấu chưởng khổng lồ trên Vũ tiên giới năm xưa, dấu chưởng này liên tục phóng đại trong đầu cuối cùng thay thế cho toàn bộ mọi thứ. Trong Vũ tiên giới Vương Lâm gặp được thuật thần thông này, được thi triển trong ánh trăng mờ, đấu với thiên kiêu Hồng Điệp. Trong lãnh thổ Yêu Linh, Vương Lâm lại thi triển thuật thần thông này, ẩn nấp thi triển làm khiếp sợ Yêu tướng Mạc Lệ Hải.
 
Trên lãnh thổ Yêu Linh chưởng ấn chấn chồng kinh thiên phá hủy tầng thứ tám Tiên Đế động phủ làm cho Lăng Thiên Hậu phải chấn động và sợ hãi.
 
Trong vùng đất đá trên Liên Minh tinh vực, để ngăn cản những tu sĩ Tử Đạo Tông muốn quay về Vân Hải, Vương Lâm lại thi triển pháp thuật này giết sạch sinh linh, diệt sach thiên địa. Khoảnh khắc đó Vương Lâm đã biết tên của pháp thuật này, Dịch Linh Ấn! Thần thông cấp chín, Dịch Linh Ấn!
 
Trong nháy mắt tất cả những tình cảnh này đều lóe lên trong đầu Vương Lâm đã trở thành vĩnh hằng. Từ lần cảm ngộ đầu tiên cho đến khi thi triển bốn lần khác biệt. Tất cả đều bao phủ trong đầu hắn rồi cuối cùng đều tan vỡ, trong đầu chỉ còn lại một dấu chưởng.
 
Dấu chưởng này tràn đầy uy lực không thể tưởng tượng, tất cả hóa thành một luồng ý niệm tuôn về phía tay phải, tất cả lại từ tay phải phóng về phía trước.
 
Một chưởng xuất ra thiên địa biến sắc, những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên bùng lên từ trên mặt đất. Không gian bốn phía mờ mịt đá, giống như bị một luồng cuồng phong quét ngang, tất cả đều bị dạt ra bên ngoài.
 
Một chưởng này ẩn chứa ý niệm, là một loại khí thế độc tôn trên khắp thiên địa. Một chưởng vừa vung lên, trước mặt Vương Lâm lập tức huyễn hóa ra một dấu chưởng khổng lồ có thể che phủ cả thiên địa. Một chưởng bùng lên những luồng uy áp nghiêng trời lệch đất rồi ầm ầm phóng đi.
 
Dấu chưởng này có thể so với thiên, thân thể yếu đuối của Ngô Thanh ở phía trước giống như một con kiến hôi. Khoảnh khắc khi dấu chưởng xuất hiện, thần thức của tất cả lão quái đều trở nên run rẩy, toàn bộ Bồng Lai đều trở nên kinh hoàng.
 
- Dịch… Dịch Linh Ấn! Thần Tông cấp chín Dịch Linh Ấn!
 
Ngô Thanh sửng người đứng đơ như tượng, trong khoảnh khắc một loại cảm giác tuyệt vọng mạnh mẽ chương từng có bao phủ khắp toàn thân. Dưới uy áp mạnh mẽ của dấu chưởng phía trước, dù hắn là tu sĩ Toái Niết cũng có một loại cảm giác thiên địa tan vỡ và chính mình cũng theo đó mà chết. Càng làm Ngô Thanh cảm thấy run sợ chính là Dịch Linh Ấn trong truyền thuyết của Thần Tông lại xuất hiện trước mặt mình. Đối với hắn thì đây không phải chỉ là một Dịch Linh Ấn, mà toàn bộ Thần Tông.
 
Ngô Thanh hét lên một tiếng rồi điên cuồng lui người về phía sau. Vẻ mặt lão không còn chút máu, hai mắt lộ ra những kinh hoàng giống như đang có một hồ nước che phủ tâm thần. Lúc này lão mặc kệ tâm thần trọng thương, thân thể vỡ tan. Trong đầu lão chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là phải điên cuồng bỏ chạy. Nhưng lão không thể trốn thoát, dấu chưởng kia liên tục phóng đại trong mắt lão, cuối cùng đã chiếm giữ toàn bộ ánh mắt.
 
Hầu như chỉ trong nháy mắt dấu chưởng kia đã đánh vào Ngô Thanh, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, mặt đất đột nhiên trở nên run rẩy. Thân thể Ngô Thanh nổ đùng một tiếng rồi hóa thành sương máu tung tóe ra khắp bốn phía.
 
Nguyên thần chạy ra còn chưa kịp lui về phía sau đã lập tức bị dấu chưởng phóng qua, nguyên thần hoàn toàn tiêu tán giống như đang nằm giữa sóng dữ. Ngô Thanh trưởng lão của Ma Tùng Đạo, tu sĩ Toái Niết sơ kỳ cứ như vậy mà tiêu tán, cứ như thế mà chết. Mãi cho đến khi chết lão cũng không bị bao phủ trong sự sợ hãi mê man, cũng có sự hối hận nồng đậm.
 
Trong nháy mắt khi Ngô Thanh chết, Vương Lâm tiến lên một bước phóng tới vị trí vết nứt trữ vật của Ngô Thanh. Thời gian khi Ngô Thanh xuất hiện cho đến khi chết là cực ngắn, tuy không phải Vương Lâm giết lão trong nháy mắt nhưng lại rất gọn gàng.
 
Thậm chí khe trữ vật của Ngô Thanh còn chưa kịp đóng lại, vì lão già kia đã chết nên nó cũng đang nhanh chóng tiêu tán. Nhưng Vương Lâm lại xuất hiện tại đây rất nhanh, hắn vung một trảo tay phải vào bên trong, tất cả mọi thứ trong túi trữ vật của Ngô Thanh đều bị lấy hết ra ngoài. Đây là điều Vương Lâm muốn, hắn có thể lấy được tất cả bảo vật của tu sĩ Toái Niết.
 
Trong khoảnh khắc khi đối phương mở khe trữ vật ra thì ra tay giết chết, sau đó lợi dụng khoảng thời gian như tia chớp lóe lên để lấy bảo vật của đối phương.
 
Lúc này dấu chưởng cũng không tiêu tán mà dùng một loại khí thế điên cuồng phóng thẳng về phía trước. Dấu chưởng phóng đi thế như chẻ tre, đồng thời còn mang theo những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa. Mặt đất bị cuồng phong thổi qua chấn động điên cuồng, toàn bộ Bồng Lai đại lục đều trở nên run rẩy. Giống như mặt đất đang bị cuống lên thành cơn sóng rồi cuộn trào về phía trước.
 
Khi dấu chưởng liên tục phóng về phía trước, những luồng nguyên lực thiên địa khổng lồ và vô tận lập tức điên cuồng bổ sung. Dấu chưởng cao ngập vào tầng trời này làm cho tất cả mây gió đều bị xé rách rồi nhanh chóng tiêu tán, thậm chí ngay cả bầu trời cũng xuất hiện dấu hiệu xé toạc. Những tiếng nổi đùng đùng như sấm động gào thét điên cuồng trong Bồng Lai đại lục, giống như mọi thứ dều đang mong chờ những biểu hiện của Dịch Linh Ấn.
 
Dấu chưởng này càng lúc càng nhanh, lại càng hấp thu nhiều nguyên lực thiên địa. Trong nháy mắt đã thoát khỏi sự khống chế của Vương Lâm, lúc này Vương Lâm cũng thu hồi thần thức để mặc cho dấu chưởng phóng về phía trước.
 
Mặt đất ngày càng trở nên run rẩy kịch liệt. Nhưng dấu chưởng lại đạt đến một tốc độ không thể tưởng tượng, cũng không thua kém tu sĩ Toái Niết. Trong nháy mắt đã có rất nhiều những khối đã mũi dùi ở phía đông Bồng Lai đại lục bị thổi bay.
 
Tình cảnh kinh người này làm cho tất cả tu si trên Bồng lai đại lục phải khiếp sợ, nhìn thấy dấu chưởng đang từ phương xa cuốn tới như con sóng thần khổng lồ, tất cả mọi người đều từ trong những khu chợ ào ào phóng ra.
 
Trong nháy mắt khi dấu chưởng tới gần thì phát ra những tiếng nổ ầm ầm rồi đánh thẳng vào một khối đá hình chùy. Khối đá khổng lồ run lên rồi trực tiếp tan vỡ, ngay cả thành trì và khi chợ bên trong cũng vỡ nát, không có gì có thể ngăn cản thần thông ác liệt này.
 
Khi dấu chưởng ào qua thì những âm thanh ầm ầm vang lên liên tục, tất cả khi chợ trên mười khối đá hình mũi dùi đều tan vỡ. Dấu chưởng lại xẹt qua Chủ thành ở khối đá chính giữa làm cho khối đã này chấn động rồi hơi nghiêng về phía bên trái.
 
Những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên thay thế tất cả những âm thanh khác trong thiên địa, dấu chưởng xuyên qua tất cả khu chợ trên Bồng Lai đại lục rồi phóng thẳng lên tinh không. Tình cảnh này giống như đang có một người nghịch thiên phóng thẳng lên, đang cùng phân tranh với thiên địa.
 
Một chưởng thăng thiên! Nó phá vỡ tất cả những tầng phòng hộ bên ngoài Bồng Lai đại lục rồi cuồn cuộn phóng vào hư không. Tất cả sương mù đang bao phủ tinh không lại dung nhập vào làm dấu chưởng ngày càng khổng lồ, uy lực tăng lên một mức độ khủng khiếp.
 
Bên ngoài tinh không Bồng Lai đại lục có một Man Hoang đại lục. Nơi đây chính là địa phương bị Bảo Ngọc Tông độc chiếm và không cho phép bất kỳ tu sĩ khác ngoài Bảo Ngọc Tông bước chân vào. Nhưng lúc này phương hướng mà dấu chưởng phóng đến lại chính là Man Hoang đại lục này.
 
Sau khoảnh khắc hấp thu sương mù với số lượng lớn thì dấu chưởng đã phóng đại đến mức cực hạn. Lúc này dấu chưởng đã giống như một chưởng của Cổ Thần, tất cả đều ào ào xuống Man Hoang đại lục, ầm ầm ầm ầm!
 
Trong tinh không đột nhiên bùng lên những con sóng dao động không thể tưởng tượng, Man Hoang đại lục lập tức chia năm xẻ bảy, vỡ thành nhiều khối đá khổng lồ. Lúc này dấu chưởng mới bắt đầu tiêu tán.
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động cực mạnh, hắn cũng không ngờ sau khi mất đi điều khiển thì dấu chưởng lại có uy lực khủng bố như vậy. Trong lúc mơ hồ hắn cũng thầm nghĩ ra, có lẽ dấu chưởng năm xưa trên Vũ Tiên giới cũng có uy lực giống vậy.
 
Lúc này ở phươgn xa, tu sĩ trung niên của Ma Tùng Đạo dùng ánh mắt ngơ ngẩn nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Hắn hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi. Khoảnh khắc này trong lòng hắn đã bùng lên những luồng cuồng phong kinh hoàng đối với Vương Lâm.
 
- Đây… đây là Dịch Linh Ấn! Thân phận của người này… Vẻ mặt người này trở nên tái nhợt, tâm thần chấn động và không còn bất kỳ ý niệm muốn báo thù cho Ngô Thanh.
 
Đúng lúc này, vào cùng một khoảng thời gian, tất cả các tu sĩ trên Bồng Lai đại lục đều trở nên hoảng sợ. Đặc biệt là những lão quái đại thần thông bùng ra thần thức đều nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ, cả đám đang đứng ngây như tượng.
 
Hai mắt Thương Tùng Tử trợn tròn, lão bóp nát ngọc giản trong tay rồi dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía trước. Lúc này tâm thần lão mơ hồi bắt đầu run rẩy, vẻ mặt tái nhợt, vô thức liếm liếm môi:
 
- Hắn… hắn…hắn rốt cuộc là ai… Người đàn ông văn sĩ áo trắng và thiếu phụ xinh đẹp đã rời khỏi tửu lâu khi dấu chưởng kia cuốn tới. Lúc này cả hai đang đảo mắt nhìn nhứng đống đổ nát trước mặt, hơn một nửa khu chợ trên Bồng Lai đại lục đã trở nên hoang tàn.
 
Vẻ mặt thiếu phụ xinh đẹp đã không còn chút máu, hai đồng tử liên tục co rút lại, tâm thần chấn động nói không nên lời. Trong lòng nàng đã tràn đầy những ý nghĩ không thể tin và những luồng gió lạnh đối với tên tu sĩ trước đó nàng gọi là tiểu gia hỏa.
 
- Chém chết Ngô Thanh, thi triển Dịch Linh Ấn! Người này… người này nhất định không thể trêu chọc!
 
Người đàn ông văn sĩ áo trứng lại hít vào một hơi thật sâu, nhưng hai mắt lại bùng lên những luồng hào quang sáng rực. Nhưng sự chấn động tâm thần lại không thèm che giấu mà cứ để bùng ra theo ánh mắt.
 
Lão già mặt lổ đang đứng cách đó không xa. Cơ thể lão đứng đơ ngay tại chỗ, tình cảnh vừa rồi lão đã thấy tất cả, mãi cho đến bây giờ vẫn không thể nào tin được.
 
- Không ngờ hắn lại là người Thần Tông… Dịch Linh Ấn này quá mức đáng sợ.
 
Người may mắn nhất chính là lão già hắc y. Hai hạt châu trong bàn tay đã không còn chuyển động, vẻ mặt lão tái nhợt, mồ hôi lạnh tí tách vã ra trên trán. Lão thầm hít vào một hơi thật sâu:
 
- May mà Ngô Thanh ra tay đầu tiên, nếu không ngày hôm sau lão phu sẽ chết chắc! Dám trêu chọc đệ tử của môn phái Thần Tông, Ma Tùng Đạo này cứ đứng đó mà đợt ngày diệt tông!
 
Hai mắt lão bà áo xanh đã bán cho Vương Lâm bản đồ tinh cầu lại trở nên lấp lánh. Bà lão khẽ nhăn mày và cố gắng áp chế nỗi kinh hoàng từ tận đáy lòng. Ánh mắt bà lão quét qua những đống hoang tàn của khu chợ khi dấu chưởng đi qua, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
 
Người hoảng sợ nhất chính là Đường Lệ Hải, cặp môi lão đang mím chặt lại để khỏi phát ra tiếng kêu hoảng hốt. Nếu để lão tiếp tục đối diện với Vương Lâm thì chắc chắn sẽ không còn được ung dung như trước đây, đối với người giết chết tu sĩ Toái Niết trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy thì không có bất kỳ tu sĩ Toái Niết sơ kỳ nào chẳng khẩn trương và cực kỳ sợ hãi.
 
Trừ đám đó ra, khoảnh khắc này tất cả những tu si tông phái và lão quái đại thần thông lần này đến Bồng Lai đại lục, đặc biệt là những kẻ trước đó đã bùng thần thức ra để quan sát đều dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía tây.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh như thường, hắn vỗ vỗ những bụi đá bám trên quần áo rồi tiến về phía trước một bước. Vẻ mặt người đàn ông trung niên trước đây ẩn tàng trong khách điếm đã không còn chút máu, hắn đáng đứng trước mặt Vương Lâm không xa.
 
- Ngươi đã đến muộn!