Tiên Nghịch

Chương 1082: Trong sơn cốc




Nhưng bà lão này rõ ràng đã đánh giá thấp tiên thuật Hô Phong của Vương Lâm. Đặc biệt là sau khi tu vi của Vương Lâm đạt đến Tịnh Niết thì uy lực của Lục Đại Tiên Thuật của Bạch Phàm dần dần lộ rõ, không còn giống như Khuy Niết. Mà quan trọng chính là Vương Lâm có rất nhiều tạo hóa, điều này làm cho mức độ nhận thức của hắn đối với tiên thuật của Bạch Phàm càng ngày càng sâu.
 
Năm con Hắc Long do gió đen huyễn hóa ra cùng đám mây đỏ do luồng khí đầu tiên của lão bà hóa thành va chạm vào nhau, đám mây đỏ trong những tiếng nổ ầm ầm vang vọng lập tức quay cuồng vận chuyển. Lúc này năm con Hắc Long lại dùng tốc độ cực nhanh xét nát đám mây đỏ, chỉ trong nháy mắt tất cả Hắc Long đã ngưng tụ lại thành một.
 
Trong khoảnh khắc khi năm con Hắc Long dung hợp lại thì một luồng uy áp khổng lồ kinh người lập tức bao phủ khắp bốn phía, rồi lại đột nhiên hóa thành một cây trường thương màu đen. Trường thương này không phải là thực chất, có chút trong suốt nhưng luồng khí sắc nhọn bên trên lại đủ làm cho kinh thiên động địa. Cây thương này vừa phóng ra thì chẳng thèm để ý đến cơn mưa nước đen và Độc Linh Ấn, nó trực tiếp phóng thẳng đến gần lão bà.
 
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, hầu như khoảnh khắc khi lão bà phun ra luồng khí thứ ba và vung tay áo lên để con rắn nhỏ có đầu như mào gà phóng ra, thì trường thương màu đen đã phóng đến trước mặt lão bà mười trượng.
 
Một luồng gió lạnh cực mạnh đột nhiên làm cho vẻ mặt lão bà có những biến đổi lớn. Trên làn da nhăn nheo của bà lão đột nhiên lộ ra rất nhiều lỗ nhỏ, hai đồng tử mạnh mẽ co rút lại, thân thể liên tục lùi về phía sau. Trong khoảnh khắc này bà ta cũng không kịp điều khiển thần thông tấn công Vương Lâm, chỉ dùng hết sức lực để lui về phía sau đồng thời hai tay bấm pháp quyết. Những nếp nhăn trên làn da bao phủ khắp toàn thân lão bà này lập tức huyễn hóa ra rất nhiều cảnh sắc màu đen. Khoảnh khắc này bà ta đã không còn là một tu sĩ, mà giống như một mãnh thú có thân hình con người.
 
Lúc này hai mắt Vương Lâm cũng lóe lên sát khí, hắn đang đứng giữa không trung. Lúc này dấu ấn do ánh mắt giống như thực chất của pho tượng đã tiến đến gần thân thể Vương Lâm. Dấu ấn này phóng đến kéo theo những tiếng gào thét quỷ dị, cùng tốc độc không thể tưởng tượng được bắn đến trước ngực Vương Lâm.
 
Khoảnh khắc này có lui về phía sau cũng không kịp, mà Vương Lâm cũng căn bản không muốn lùi. Tuy tu vi của bà già độc ác kia cao hơn Vương Lâm một chút, thần thông lại vượt xa Tống Ngũ Đức năm xưa mà rat ay cũng vô cùng độc ác, nhưng số lượng tu sĩ Tịnh Niết trung kỳ mà Vương Lâm đã giết cũng không phải ít.
 
Gặp kẻ thù trên đường hẹp thì kẻ nào dũng sẽ thắng. Trong nháy mắt khi ấn độc kia phóng đến sát người. Vương Lâm đột nhiên nâng tay phải tạo thành chưởng vỗ về phía trước, đột nhiên bàn tay của hắn và ấn độc cách nhau chưa đến bảy tấc.
 
Khoảnh khắc này Vương Lâm nâng tay trái lên tạo thành chỉ điểm lên mu bàn tay phải. Hắn dùng tốc độ cực nhanh điểm ra hai chỉ, mỗi lần điểm xuống đều có những tiếng nổ ầm ầm vang vọng. Tất cả nguyên lực trong chu vi nghìn trường trong thiên địa lập tức dùng một phương pháp vô cùng tàn bạo giống như bị một sức mạnh nào đó điều khiển mà dung nhập vào trong đầu ngón tay của Vương Lâm, tất cả lại tiến vào bàn tay phải.
 
Tất cả mọi thứ nói thì có vẻ chậm nhưng thực tế lại xảy ra trong chớp mắt. Khi ấn độc tiến sát đến lòng bàn tay Vương Lâm thì một tiếng nổ kinh thiên động địa làm cho toàn bộ Man Hoang đại lục phải chấn động từ trong lòng bàn tay Vương Lâm truyền ra. Đúng lúc này lại xuất hiện lực trùng kích phóng thẳng ra khắp bốn phía.
 
Lực trùng kích tuôn ra lập tức làm cho cơn mưa đen được luồng khí thứ hai độc bà tử kia phun ra hóa thành không thể rơi xuống được nữa. Lực trùng kích bùng ra rất xa làm không có bất kỳ giọt mưa độc nào sinh ra tác dụng đả thương Vương Lâm.
 
Tiếng nổ khổng lồ này vượt xa sấm sét rất nhiều lần, nó đã tạo thành rất nhiều tiếng vang vọng rồi ầm ầm truyền đi khắp nơi. Khi tiếng nổ này vang lên, thậm chí ngay cả Vương Lâm cũng cảm thấy hai lỗ tai đau nhức muốn nổ ra, cơ thể không kìm được phải lui ra phía sau vài bước.
 
Ấn độc kia lại run lên, mặt trên của nó ken két xuất hiện chi chít vết nứt rồi nổ ầm một tiếng vỡ vụn. Luồng nguyên lực tàn bạo trong tay Vương Lâm tuôn ra lập tức cuốn lấy tất cả mảnh vỡ, luồng nguyên lực này lại thuận tiện cuốn thẳng qua ngực của bức tượng hư ảo phía trước.
 
Đột nhiên trên ngực pho tượng xuất hiện một dấu bàn tay màu đen, hai vết nứt từ trên dấu bàn tay lan ra khắp toàn thân bức tượng. Pho tượng vỡ thành bốn năm mảnh.
 
Trong nháy mắt khi cơ thể Vương Lâm lui về phía sau vài bước, con rắn nhỏ có đầu mào gà chỉ đơn giản phá vỡ lực trùng kích rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm. Khi con rắn tiến đến gần Vương Lâm thì phát ra một tiếng rít bén nhọn, một luồng khí cực độc được phun ra khỏi miệng.
 
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, hắn lui về phía sau rồi vung một trảo tay phải lên hư không. Túi trữ vật lập tức xuất hiện, ngân quang chợt lóe lên bên trong, Ngân Y Nữ Thi lập tức phóng thẳng về phía con rắn nhỏ. Thân thể Vương Lâm chợt lóe, hắn phóng qua Ngân Y Nữ Thi đang cùng con rắn nhỏ chiến đấu rồi trực tiếp nhào tới độc bà tử.
 
Vẻ mặt bà lão chuyên dùng độc này đột nhiên có những biến hóa kịch liệt, bà ta đang cố gắng tránh khỏi sự truy kích của thanh trường thương màu đen. Nhưng tốc độ của cây thương này ngày càng nhanh giống như tủy vào xương, trên thân thương lại mơ hồ truyền ra những âm thanh phá vỡ không gian.
 
Khi thấy Vương lâm từ trong sát chiêu của chính mình phóng ra, vẻ mặt của bà lão này lại càng thêm âm trầm. Bà ta đột nhiên cắn đầu lưỡi, máu tươi trong miệng đang muốn phun ra để chuẩn bị thi triển độc công. Nhưng chỉ trong nháy mắt, trong hai mắt Vương Lâm đang phóng về phía trước đột nhiên bùng lên sát khí, hắn nâng tay phải lên chỉ về phía trước.
 
- Ngừng!
 
Đột nhiên giữa trời đất biến hóa ra rất nhiều sợi tơ vô hình, tất cả đều quấn quanh người lão bà. Khi Định Thân Thuật được thi triển thì thân thể bà lão đột nhiên run rẩy kịch liệt.
 
Trong miệng bà lão đột nhiên bốc lên một làn khói xanh, trong khoảnh khắc này lại liên tục kêu lên thảm thiết, nhưng lại không thể phun ra ngụm máu độc trong miệng. Ngụm máu này chảy theo cổ họng vào bụng, trong máu chứa chất kịch độc, nếu là bình thường thì sẽ không phản phệ lại bản thân. Nhưng trong nháy mắt khi thần thông bị cắt đứt, lại bị Định Thân Thuật trói chặt cơ thể thì máu độc lại phản phệ. Lão bà kêu lên thảm thiết đồng thời trong cơ thể lại xuất hiện dấu hiệu thối rữa thành từng mảng. Đúng lúc này thì trường thương màu đen ầm ầm phóng đến đâm xuyên qua ngực lão bà chuyên dùng độc, nhưng cây thương cũng không đâm xuyên qua mà lại nổ tung lên.
 
Lão bà dùng độc đột nhiên kêu lên thảm thiết, thân thể vỡ nát rồi hóa thành một làn mưa máu. Nguyên thần lão bà mang theo sự kinh hoàng muốn bỏ chạy thì lại bị Vương Lâm hất tay áo lên rồi trực tiếp thu vào.
 
Trận chiến này mặc dù rất ngắn nhưng những mối nguy hiểm bên trong lại làm cho Vương Lâm vẫn còn khiếp sợ trong lòng. Lão bà này dùng thần công là độc công, cũng đủ để tung hoành trong đám tu sĩ cùng cấp bậc. Dù tu vi của Vương Lâm cao hơn bà ta, nhưng nếu sơ ý để trúng phải chất kịch độc thì sợ rằng cũng sẽ bị lão hạ độc thủ.
 
Đối với Vương Lâm thì chuyện giết người giống như ăn cơm bữa, nhưng trận chiến ngày hôm nay lại rất khó giải thích. Thậm chí hắn còn không biết tên của lão bà kia là gì. Nếu không phải lão bà này ô lên một tiếng ngạc nhiên rồi ra tay muốn giết mình, Vương Lâm cũng sẽ không giết người một cách vô duyên vô cớ.
 
Khi nguyên thần lão bà dùng độc bị bắt, ngọn lửa hung ác bùng lên trên người con rắn nhỏ chiến đấu với Ngân Y Nữ Thi liên tục suy yếu, cuối cùng bị Ngân Y Nữ Thi bắt sống.
 
Lúc này con khỉ đen đã vượt qua chiến trường, nó đang chạy xẹt qua sơn cốc đang bị tám đầu lâu bao phủ. Đàn thú khổng lồ truy kích ở phía sau đang gầm rống ầm ầm rồi phóng đến rồi trực tiếp nhảy vào trong sơn cốc. Những con mãnh thú này có số lượng rất lớn, vì tám cái đầu lâu đã không còn được lão bà kia điều kiển nên lập tức trở nên bất ổn, những tia chớp lóe lên trên đầu lâu rồi dần biến mất.
 
Vương Lâm đảo mắt nhìn con khỉ đen đang bỏ chạy ở phương xa. Con khỉ lập tức hiểu ý rồi xoay người lập tức phóng đi. Lúc này mặt đất phát ra những tiếng chấn động ầm ầm, tất cả mãnh thú đều xuyên qua sơn cốc tiếp tục truy kích. Một vài mãnh thú định phóng tới Vương Lâm nhưng hắn chỉ hất ống tay áo lên thì chết sạch.
 
Không lâu sau ở đây đã không còn con mãnh thú nào, tất cả đều truy đuổi theo con khỉ đen về phương xa. Đứng từ đây nhìn còn thấy được những luồng khói bụi khổng lồ dung nhập vào trong sương mù.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên rồi nhìn chằm chằm vào tám cái đầu lâu đang ngày càng không ổn định, hình như đang muốn nổ tung ra. Vương Lâm cẩn thận nhìn vài lượt rồi phóng đến bên cạnh một cái đầu lâu, hắn dùng tay phải bắt pháp quyết rồi vỗ lên đầu lâu.
 
Đầu lâu này lập tức run lên, u quang bên trên dần tiên tán rồi càng ngày càng thu nhỏ lại. Cuối cùng nó hóa thành một cái đầu lâu xám nhỏ như nắm tay, vẫn lơ lửng trên bầu trời không nhúc nhích.
 
Nếu biết sử dụng đúng khác, lấy bảy cái khô lâu kia phong ấn lại thì rõ ràng là những pháp khí tạo thành trận pháp. Vương Lâm cũng không muốn lấy chúng ngay lập tức mà lại lựa chọn cách phong ấn. Dù sao hắn cũng không biết được trong sơn cốc này có cái gì, thần thức của hắn cũng không thể xuyên thấu qua làn sương âm u nơi đây.
 
Vương Lâm cẩn thận đi vào cốc, chỉ cần hắn khẽ động tâm niệm thì có thể làm cho phong ấn của tám cái đầu lâu đang treo ngoài kia tiêu tán và tiếp tục khôi phục lại tình cảnh vây khốn như lúc đầu. Sơn cốc này cũng không lớn, khi Vương Lâm tiến vào thì lần đầu tiên đã nhìn thấy một bộ hài cốt. Người này toàn thân đều thối rữa, chỉ có thể nhận ra đây là một thi thể đàn ông, một mùi tanh tười từ trên thi thể bùng ra rất khó ngửi.
 
Vương Lâm nhíu mày rồi đi thẳng về phía trước, rất nhanh hắn đã đi tới vị trí trung tâm trong sơn cốc. Thần thức của hắn chậm rãi tản ra, hắn lập tức nhìn thấy ngoài trăm trượng ở phía trước có một người đang ngồi khoanh chân ngồi xuống và bốn thi thể người vì độc tính bùng phát mà chết ở bên cạnh.
 
- Đa tạ ơn cứu mạng của các hạ!
 
Một âm thanh suy yếu truyền ra từ trong miệng bóng người đang khoanh chân ngồi dưới đất. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, hắn đi tới phía trước không nhanh không chậm, khi đi đế gần mới thấy rõ được tất cả tình cảnh trước mắt.
 
Bốn thi thể người ngã xuống đất chết đều đã thối rữa, hai mắt u ám còn mơ hồ lộ ra sự mờ mịt. Đồng thời mùi tanh tưởi cũng bùng ra từ trên thân thể bốn người này.
 
Kẻ đang khoanh chân ngồi xuống là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt người này tái nhợt không còn chút huyết sắc, trên mi tâm còn mơ hồ lộ ra một lỗ đen. Ngay cả nguyên thần của hắn cũng đang lâm vào tử vong, rõ ràng người này đã trúng độc quá nặng, mà loại độc này chắc chắn sẽ không phải loại bình thường mà là tuyệt đỉnh kịch độc.
 
- Tịnh Niết hậu kỳ?
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, độc dược có thể giết chết tu sĩ Tịnh Niết hậu kỳ rõ ràng là loại có thể so sánh với dục tiên tục tử.
 
- Đạo hữu đến đây cũng đơn giản chỉ vì ngọc giản và phương pháp luyện đan, tuy không biết tông phái của đạo hữu nhưng bây giờ hai thứ vật phẩm này đã vào tình thế bắt buộc, dù tại hạ không giao thì cũng có phương pháp mở túi trữ vật của ta ra. Thôi thì hai vật phẩm này tại hạ để lại cho ngươi, chỉ xin đạo hữu để những thi thể này chết một cách vui vẻ, đừng để họ bị hàng ngàn sâu độc tra tấn nữa.
 
Trên mặt người trung niên kia hiện ra một nụ cười khổ. Khi hắn cầu khẩn thì Vương Lâm lại trầm tư, hắn nhìn thoáng qua bốn thi thể đang nằm trên mặt đất rồi lại nhìn người đàn ông trung niên. Hắn khẽ gật đầu.
 
- Bốn người này là đệ tử của ta, bọn họ vì bảo vệ ta mà trúng độc của lão bà Ngũ Độc Môn kia rồi chết bất đắc kỳ tử.
 
Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ đau thương, đây là bốn đệ tử đã đi theo hắn đến chết. Nếu không có ngày hôm này thì bọn họ sau này chắc chắn sẽ trở thành những nhân tài kiệt xuất trong môn phái.
 
- Khi ta độc phát thì không thể vận chuyển nguyên lực trong cơ thể. Người cho ta mượn một tia nguyên lực để mở túi trữ vật, ta sẽ vì người mà lấy ra ngọc giản và phương pháp luyện đan. Sau khi ngươi lấy đi thì cho ta một cái chết thống khoái là được. Vì những vật ngoài thân mà ta rơi vào kết quả như vậy, lại làm hại những vị đệ tử này… Nụ cười khổ trên mặt người đàn ông trung niên ngày càng đậm.
 
Vương Lâm vẫn không nói câu nào, hắn nâng tay phải lên rồi vỗ về phía trước. Một luồng nguyên lực cuồn cuộn tuôn ra rồi chậm rãi phóng tới bên ngoài thân thể người đàn ông trung niên. Nhưng trong nháy mắt khi nguyên lực phóng đến gần cơ thể người kia ba tấc, nguyên lực lại đột nhiên biến đổi.