Tiên Nghịch

Chương 1037: Tranh đoạt với Thiên




Tất cả tu sĩ Vân Hải tinh vực và đại trận đã tan vỡ toàn bộ, lúc này chỉ còn lại một mình lão già áo tím đang bị Đệ nhị băng bao vây, lão đang phun ra máu tươi rồi liều mạng bỏ chạy Lão sợ hãi, kinh hoàng, run như cầy sấy!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải vung lên phía trước, lập tức dòng sông lửa đang cuồn cuộn bên ngoài thân thể phóng thẳng tới lão già. Vương Lâm không nhìn về phía lão già nữa mà ngẩng đầu lên nhìn kiếp vân đang cuồn cuộn vận chuyển trên tinh không, một mảng thiên kiếp hình ngọn lửa đang ầm ầm phủ xuống.
 
Hỏa. Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười, khoảnh khắc khi Thiên Hỏa gào thét phóng đến, Vương Lâm giơ tay phải hướng tinh không điểm ra một chỉ.
 
Trong thời gian cực ngắn, mắt ánh Vương Lâm lóe lên, một bộ khôi giáp màu đỏ thẫm chợt hiện ra trên thân thể của hắn. Từ xa nhìn lại, toàn thân Vương Lâm giống như đang bùng lên một ngọn lửa.
 
Mái tóc trắng của Vương Lâm tung bay sau áo choàng. Trên bộ giáp đỏ thẫm còn có một Chu Tước chân linh màu trắng. Vương Lâm phóng thẳng người về phía Thiên Hỏa.
 
Ngay khi Vương Lâm phóng vào Thiên Hỏa thì biển lửa táp đến lập tức bị bộ giáp đang mặc trên người hấp thu sạch sẽ. Lúc này Chu Tước chân linh cũng huyễn hóa ra trở thành một con Chu Tước hót vang chấn động.
 
Thiên Hỏa bị Chu Tước lượn vòng quanh giống như đang nhảy múa, tạo thành một dòng nước xoáy chuyển động theo Chu Tước.
 
Đối với Vương Lâm thì ngọn lửa thiên kiếp này hắn vẫn có thể chịu đựng được!
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên thiên không, trong mắt lộ ra vẻ khiêu chiến, cả đời tu đạo của hắn đã gặp qua nhiều lần thiên kiếp, mỗi một lần cũng là cực kỳ chật vật, cũng có lần suýt phải bỏ mạng nhưng hắn chưa bao giờ khuất phục. Hôm nay, hắn đã nắm giữ lôi hỏa lực lượng, ý niệm nghịch thiên bị dồn nén nhiều năm trong lòng lại bùng cháy lên.
 
Thiên kiếp này chính là một loại biểu hiện của Thiên Đạo, nếu muốn nghịch thiên thì trước hết phải nghịch lại thiên kiếp!
 
Khi ánh mắt Vương Lâm lóe lên vẻ khiêu chiến thì kiếp vân đang cuồn cuộn trên bầu trời lập tức truyền ra những tiếng gầm rống mãnh liệt. Lúc này thiên uy giống như đang bị xúc phạm, tất cả kiếp vân kịch liệt quay cuồng, một luồng thiên uy trong nháy mắt phủ xuống!
 
Thiên uy hôm nay không phải là lần đầu tiên xuất hiện, trước đây Vương Lâm đã trải qua những kinh nghiệm giống như thế. Khi thiên uy hàng lâm thì tất cả những kẻ phản kháng đều phải chết.
 
Nhưng Vương Lâm chẳng những không có lui về phía sau, ngược lại còn cười dài thốt lên.
 
Lôi kiếp, Hỏa kiếp, Huyễn kiếp, Uy kiếp, chẳng lẽ ngoài bốn thứ này thì không còn gì khác sao!
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn trời, dưới áp lực của thiên uy hàng lâm hắn vẫn đứng yên như pho tượng.
 
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì Thiên Đạo có linh, chỉ trong thời gian cực ngắn uy áp đã tăng lên nồng đậm gấp trăm lần. Tinh không bên ngoài cơ thể Vương Lâm lập tức xuất hiện vặn vẹo trong phạm vi lớn, tựa như có một lực lượng vô hình đang xé toạc ra.
 
Thân thể Vương Lâm lập tức bị uy áp đè xuống vài trượng, khôi giáp khắp toàn thân phát ra âm thanh ken két nhưng mặt hắn vẫn ngửa lên trời.
 
Vương Lâm vung tay phải về phía sau, dòng sông lửa đang vờn quanh lão giả áo tím lập tức co rút lại, nhanh chóng thiêu đốt Nguyên Thần lão giả áo tím.
 
Lão giả áo tím người Vân Hải tinh vực bị thương quá nặng, lúc trước lôi cầu của thiên kiếp đã suýt nữa làm cho thân thể tan rã, nhưng bị lão cố gắng cưỡng ép. Sau đó Sơn Băng Thuật phủ xuống khiến cho thương thế lão nặng hơn, lúc này tu vi đã rơi xuống quá sức tưởng tượng, chỉ còn lại lực lượng của Tịnh Niết sơ kỳ.
 
Khi bị dòng sông lửa vờn quanh thân thể. Nguyên Thần lão già này lập tức trở nên ảm đạm. Nhưng khoảnh khắc khi dòng sông co rút lại thì hai mắt lão giả này khép lại thật nhanh, nguyên lực trong cơ thể lập tức bùng nổ, tạo thành một luồng lực lượng khổng lồ thoát khỏi dòng sông lửa phóng thẳng tới Vương Lâm.
 
Ngươi chết đi cho ta chết!
 
Đây là lời gầm rống cuối cùng trong đời lão già này, tất cả hóa thành một luồng sát khí nồng đậm trong nháy mắt phóng tới Vương Lâm.
 
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, tay phải tạo thành chưởng vỗ về phía Nguyên Thần lão già này, lập tức nguyên lực trong tinh không ngưng tụ lại, hóa thành một bàn tay khổng lồ, âm thanh ầm ầm vang lên, bàn tay hướng phía Nguyên Thần lão già đánh tới.
 
Lão già kia thần sắc chợt đại biến, thất thanh nói: Đây là. Là Dịch Linh Ấn của Thần Tông cấp chín sao?
 
Khi lão già mở miệng thì bàn tay khổng lồ đã ầm ầm đánh tới. Nguyên Thần lão già áo tím không ngừng lui về phía sau, sau đó lại chạm vào dòng sông lửa sau lưng. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, Nguyên Thần lão già áo tím lập tức tan nát!
 
Vương Lâm cũng không có thời gian quan tâm đến lời nói của lão già áo tím trước khi chết, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết chỉ về phía dòng sông lửa. Dòng sông ở phía xa lập tức phóng về phía Vương Lâm rồi ngưng tụ ở trên tinh không, sau đó lại hợp thành một ngọn núi. Nhưng ngọn núi này đầy những vết nứt, những ngọn lửa đỏ từ trong khe nứt bùng ra chiếu sáng khắp bốn phía.
 
Lúc này thiên uy quá mạnh, không ngừng ép hắn xuống dưới. Vẻ mặt Vương Lâm trở nên đỏ rực, hắn cười lên ha hả rồi vung hai tay đẩy mạnh về phía trước, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ: Sơn Băng Diệt Thiên!
 
Ngọn núi khổng lồ phía trên Vương Lâm đột nhiên ầm ầm bay lên, tốc độ của nó qua nhanh, tạo thành những tiếng gào thét xé gió. Thân thể Vương Lâm cũng lóe lên rồi lập tức vọt lên ở phía sau. Tay phải hắn giữ chặt chân ngọn núi, giống như đang nâng ngọn nùi đầy lửa này phóng thẳng lên kiếp vân trên tinh không.
 
Những tiếng gào thét xé gió vang lên đi tai nhức óc, uy áp trong thiên địa quá mạnh, tất cả đang liên tục bao phủ với mức độ càng ngày càng mạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Ngọn núi trên người Vương Lâm liên tục phóng lên phía trước, nhưng lúc này đã tan vỡ với phạm vi lớn, vô số đá vụn tựa như không chịu nổi thiên uy mà vỡ thành tro bụi.
 
Nhưng Vương Lâm cũng không ngừng lại, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn, hắn gầm nhẹ rồi tiếp tục ngẩng đầu lên, ngọn núi bay thẳng lên tinh không, khoảng cách giữa nó và kiếp vân càng lúc càng gần.
 
Càng ngày càng gần, càng lúc càng gần!
 
Mái tóc Vương Lâm tung bay phất phơ, toàn thân khôi giáp liên tục phát ra những tiếng ken két giống như đã không thể nào chịu nổi uy áp. Xương cốt trong cơ thể hắn đã bắt đầu phát ra âm thanh ma sát khiến cho bộ mặt hắn nổi đầy gân xanh.
 
Nhưng tất cả những vấn đề này Vương Lâm cũng không thèm để ý, cái hắn muốn chính là một ý niệm nghịch thiên, sau nhiều lần đối kháng cùng thiên kiếp, bị động không phải là tính cách của hắn, lần này, hắn phải phản kích!
 
Khi liên tục tiến lên, ngọn núi đã tan vỡ rất nhiều, vô số đá vụn tiêu tán, đến cuối cùng cả ngọn núi đã hoàn toàn vỡ nát, tất cả chỉ còn lại một vùng khói bụi mịt mờ.
 
Núi có thể vỡ nhưng sơn hồn vẫn còn!
 
Sau khi núi đá tan vỡ, Vương Lâm nâng trên tay một ngọn lửa tựa như đỉnh núi, nếu nói nó là núi thì phải gọi là một ngọn núi được bao phủ bởi một ngọn lửa đõ thẫm.
 
Lúc này khoảng cách giữa Vương Lâm và kiếp vân đã chưa đầy vạn trượng!
 
Dưới lực tấn công điên cuồng của Vương Lâm thì thiên uy lần nữa lại tăng thêm, lúc này uy áp đang liên tục gia tăng, căn bản không có dấu hiệu dừng lại. Vì vậy hư không bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, hàng loạt khe nứt không gian xuất hiện và phun ra những luồng hàn khí vô tận.
 
Ngay cả ngọn núi được tạo thành từ lửa trên tay phải của Vương Lâm cũng đang dần trở nên ảm đạm giống như sắp bị thiên uy dập tắt!
 
Vương Lâm hét lớn một tiếng, hai tay đẩy mạnh về phía trước, nguyên lực trong cơ thể bùng ra hóa thành một lực đẩy khủng bố tác động lên ngọn núi lửa. Khoảnh khắc này ngọn núi dùng tốc tốc độ cực nhanh phóng thẳng về phía kiếp vân trên tinh không.
 
Vạn trượng. Chín ngàn trượng. Tám ngàn trượng. Năm ngàn trượng!
 
Khoảnh khắc khi ngọn núi lửa tiến vào phạm vi năm ngàn trượng thì trong kiếp vân truyền ra một tiếng gào thét. Những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, cuối cùng ngọn núi lửa cũng không còn lực đẩy để tiếp tục xông lên, nó chấn động rồi lập tức tiêu tán. Lúc này không còn ngọn núi lửa nên thiên uy cũng không còn gì ngăn cản, tất cả đều ép về phía Vương Lâm. Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ không cam lòng, chỉ còn năm ngàn trượng, chỉ cần xông qua năm ngàn trượng cuối này là có thể trực tiếp tấn công kiếp vân.
 
Ngay lúc uy áp phóng tới, mắt trái Vương Lâm lập tức bùng lên ánh lửa, mắt phải lóe lên lôi quang ngập trời. Hắn vươn hai cánh tay ra, lôi quang trong mắt phải chuyển lên cánh tay phải, ở kia trên tay phải xuất hiện một quả lôi cầu bằng nắm tay. Đúng lúc này ánh lửa bùng lên trên tay trái rồi ngưng tụ thành một hỏa cầu màu trắng.
 
Sấm sét trong thiên địa nghe lệnh của Lôi Long Vương Lâm ta, ngưng tụ lại.
 
Vương Lâm ngẩng đầu gầm nhẹ một tiếng, chỉ trong một thời gian ngắn sau lưng Vương Lâm đã xuất hiện một con Thái Cổ Lôi Long biến ảo ra, toàn thân nó tràn đầy lôi quang, trong mắt lại lộ ra ý niệm nghịch thiên. Lôi Long ngửa mặt lên trời gầm rống, từng luồng sấm sét đột nhiên huyễn hóa ra, tất cả đều hướng về phía lôi cầu trên bàn tay phải Vương Lâm ngưng tụ lại.
 
Từ xa nhìn lại chỉ thấy trong chu vi mấy vạn dặm bốn phía ngoài thân thể Vương Lâm dầy đặc lôi quang, giống như đã trở thành một địa ngục sấm sét, vô số những tia chớp xẹt qua xẹt lại bên trong.
 
Khoảnh khắc này giống như Vương Lâm đang tranh đua cùng thiên.
 
Vương Lâm đang tranh giành quyền điều khiển sấm sét trong đất trời với thiên. Khi những luồng sấm sét vô cùng vô tân ngưng tụ lại, lôi quang trong kiếp vân lại bị kéo xuống một số lượng cực lớn. Lúc này kiếp vân rít gào lên vang vọng đất trời, tất cả sấm sét đang bị hút xuống lập tức dừng lại, giống như chuẩn bị lui về phía sau để trở lại trong kiếp vân.
 
Thiên Đạo, thiên kiếp! Dù thật sự có Thiên Đạo, nhưng nếu thiên muốn tiêu diệt ta, ta nhất định Diệt Thiên! Vương Lâm ta không tin Thiên Đạo, không tin thiên kiếp. Thứ Thiên Đạo này chỉ là tự cho mình là Đạo, thứ thiên kiếp này cũng chỉ là tự cho mình là Kiếp mà thôi!
 
Khi thấy sấm sét đang chậm rãi bị hút trở về trong kiếp vân, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng rồi nắm chặt tay trái lại.
 
Thiên địa hỏa, nghe ta Chu Tước Vương Lâm hiệu lệnh, tụ!
 
Trong phút chốc, ở phía sau Vương Lâm, bên cạnh hư ảnh Thái Cổ Lôi Long đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, ngọn lửa thiêu đốt hóa thành một con Chu Tước khổng lồ, Chu Tước khẽ vỗ cánh, âm thanh Chu Tước vang vọng thiên địa.
 
Lúc này trong phạm vi năm ngàn trượng của kiếp vân, ngoài số lượng lớn lôi quang đang bị kéo xuống thì cũng có rất nhiều Thiên Hỏa chậm rãi xơi xuống. Tất cả tạo thành một cái phễu khổng lồ chui vào trong lôi cầu trên tay trái Vương Lâm.
 
Vương Lâm chẳng những muốn cùng thiên tranh đoạt quyền điều khiển sấm sét mà còn muốn cùng Thiên tranh đoạt quyền điều khiển ngọn lửa trong thiên địa.
 
Một màn này, nếu là có bất kỳ một tu sĩ nào nhìn thấy chắc chắn tâm thần sẽ chấn động. Lúc này lôi cầu trên tay trái Vương Lâm đang hấp thu lực lượng của thiên địa, đồng thời còn tranh đoạt cả uy lực của kiếp vân.
 
Tiếng gào thét trong kiếp vân lại càng trở nên rõ ràng, một đám mây đỏ như máu đột nhiên bùng ra trong kiếp vân, loại hình thứ năm của thiên kiếp đã xuất hiện, đây chính là Huyết Kiếp!
 
Khoảnh khắc khi đám mây máu xuất hiện, Vương Lâm ngẩng mạnh đầu, toàn thần giống như mũi tên mang theo lôi cầu và ngọn lửa phóng thẳng về phía kiếp Vân.
 
Năm ngàn trượng. Bốn ngàn trượng. Ba nghìn trượng. Một ngàn trượng!
 
Khoảng cách giữa Vương Lâm và kiếp vân ngày càng gần, khoảnh khắc khi hắn tiến vào phạm vi ngàn trượng, đám mây màu đỏ máu lập tức phóng đến bao phủ hắn lại.