Tiên Nghịch

Chương 1031: Thần thông Sơn Băng




Lục đại tiên thuật của tiên đế Bạch Phàm thì ba thức đầu Vương Lâm đã hiểu rõ toàn bộ. Thanh Thủy cũng từng nói, uy lực của ba thức thần thông sau vượt xa xa ba thước đầu, đủ đề kinh thiên động địa. Mà thuật Sơn Băng này chính là thức thứ nhất trong ba thức đó. Sơn Băng chính là lấy ý khi một ngọn núi trong thiên địa sụp đổ. Nói thì đơn giản như vậy nhưng thực tế thì cực kì phức tạp. Sơn có sơn hồn, nếu chỉ là sơn thể sụp đổ mà không có hồn thì uy lực của nó cũng chỉ rất tầm thường.
 
Chỉ có cả linh hồn và thể xác đồng thời sụp đổ mới có thể có được lực lượng của Sơn Băng, ở trong những dãy núi bộc phát ra uy lực của tiên thuật Sơn Băng. Chỉ là đây cũng mới là bước đầu tiên mà thôi.
 
Thuật Sơn Băng chân chính phải như Thanh Thủy, ở nơi không có núi non, lấy tâm thần biến ảo thành núi, lấy đó làm sơn thế, lại lấy tiên lực dung nhập vào thần niệm, hóa thành sơn hồn, Sơn Băng cũng chính là khiến thần niệm và tiên lực sụp đổ, mượn lực này dung hợp cùng thiên địa, biến ảo ra vô số ngọn núi, từ giả biến thành chân thật, có được đại thần thông khi thiên địa sụp đổ! Mấu chốt của tiên thuật Sơn Băng này không phải là sơn thể và sơn hồn thế nào, cũng không phải là do tâm thần biến ảo ra, lại càng không phải là khi thần niệm và tiên lực sụp đổ mà là ở chữ "chân thật"! Như thế nào khiến cho một cảnh hư ảo lại trở thành một sự kiện chân thật, đó mới chính là trọng điểm của thuật Sơn Băng, cũng là thứ khó nhất của nó! Nhìn núi lửa phía xa xa bộc phát, cảm thụ ý niệm khi sụp đổ của núi lửa, Vương Lâm mở to đôi mắt, lộ ra một tia mê mang.
 
-Uyển nhi.rốt cục cái gì là thật.cái gì là giả đây.
 
Câu hỏi của Vương Lâm không có ai có thể trả lời. Hắn yên lặng nhìn về phía xa xa, cảm thụ mọi dao động của thiên địa, lông mày dần dần nhíu lại.
 
-Thần niệm biến ảo ra ngọn núi, như thế nào mới có thể trở nên chân thật.
 
Điểm này Thanh Thủy cũng không có nói rõ ràng cho Vương Lâm. Mà ở trong tâm thần của Vương Lâm dường như đã hiểu được một chút, nhưng rất mơ hồ.
 
Tựa hồ hết thảy là Thanh Thủy muốn cho Vương Lâm tự mình hiểu ra chứ không phải muốn truyền thừa cho hắn.
 
-Thật.giả.có phải cũng giống như sinh tử, nhân quả.
 
Vương Lâm lại nhắm mắt lại một lần nữa, không ngừng suy tư. Bên ngoài thân thể hắn, núi lửa không ngừng bộc phát, càng ngày càng kịch liệt, những ngọn núi lửa ở phía xa hơn cũng bị tác động mà bộc phát.
 
Tuy trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía xung quanh Vương Lâm hầu như đã bị bao phủ bởi dung nham nóng chảy vô tận, liên kết thành một biển dung nham nhìn không thấy tận cùng.
 
Thời gian dường như trở thành vĩnh hằng, cũng không biết bao lâu sao, Vương Lâm lại một lần nữa mở mắt, trong mắt vẫn có vẻ mê man. Hắn trầm mặc, tay phải vung lên quan tài trước mặt một cái. Lập tức chiếc quan tài liền hóa thành một luồng sáng rồi tan biến. Vương Lâm đứng dậy, không ngờ trực tiếp nhảy thẳng vào miệng núi lửa.
 
Dung nham nóng chảy nồng đậm phun ra nhưng không cách nào ngăn cản được thân ảnh của Vương Lâm. Hắn ở trong dung nham nóng chảy không ngừng lao đi, dần dần tới được chỗ thâm sâu trong núi lửa.
 
Khoanh chân ngồi ở nơi này, hai tay Vương Lâm bắt quyết, bỗng nhiên vung lên hướng về hai phía. Hai mắt hắn tỏa sáng, sau đó lại nhắm mắt một lần nữa.
 
-Ta không cần quan tâm tới thật giả. Chuyện thế gian này không có thật, vậy thì hiển nhiên sẽ không có giả. Thật và giả chỉ là một loại tồn tại. Thật cũng tốt mà giả cũng tốt, đều là tương đối, giống như sinh tử vậy! Nếu thế gian này đã không có sinh, như vậy hiển nhiên là không có tử, đã không có nhân thì cũng sẽ không có quả.Mặc Trí trước đây đã từng nói: Hết thảy ý cảnh đều là do tâm thần cảm ngộ, hết thảy đều là do tâm động mà xuất hiện.
 
Trong khoảnh khắc khi hai mắt Vương Lâm nhắm lại, lập tức hỏa nguyên lực toàn thân hắn ầm ầm vận chuyển, từ trong cơ thể điên cuồng lao ra, cùng với dung nham nóng chảy dung hợp, dần dần hòa thành một thể.
 
Dường như giờ khắc này hắn chính là dung nham nóng chảy vậy. Sau khi dung hợp với dung nham, hỏa nguyên lực của Vương Lâm lại một lần nữa tràn ngập, bao vây dung nham của núi lửa một lần nữa, lại dung hợp một lần nữa với dung nham.
 
Tiếp theo, hỏa nguyên lực của Vương Lâm tản ra, dung hợp cùng với cả núi lửa, khói đen cuồn cuộn, thậm chỉ cả hỏa nguyên lực trong thiên địa. Trong nháy mắt, tất cả đều hợp lại làm một.
 
Cùng lúc này Vương Lâm cảm nhận được một luồng khí tức tang thương từ trong núi lửa truyền ra. Khí tức tang thương này chính là hồn của núi lửa! Hồn phách mang khí tức tang thương của núi lửa khi nguyên thần của Vương Lâm dung nhập vào khiến cho hắn lờ mờ thấy được một bức họa. Hắn thấy được một tinh cầu bị thiêu đốt, mặt đất chấn động, dần dần mà sinh ra một ngọn núi. Bên trong ngọn núi này tràn ngập hỏa nguyên lực.
 
Năm tháng trôi đi, hỏa nguyên lực này dần dần trở thành nham thạch nóng chảy, cuối cùng sau khi đạt tới cực hạn, đỉnh núi sụp đổ, nham thạch nóng chảy nồng đậm phun ra.
 
Hắn sau khi thấy ngọn núi này bộc phát liền dần dần ổn định trở lại, lại thấy một vài loài mãnh thú có thể sinh tồn ở nơi này gào thét chạy qua, thấy được một đám đệ tử của Chu Tước Thánh Tông bay ngang.
 
Cùng với sóng nhiệt thổi tới, lại có hạt giống của một vài loại thực vật có thể sinh sôi ở nơi này rơi vào ngọn núi, dần dần hóa thành những cây cỏ đỏ đậm. Trên cả ngọn núi đã suy tàn lại một lần nữa tràn ngập sinh cơ.
 
Không ngừng tuần hoàn, không biết đã trải qua bao lâu, động đất lại bắt đầu, ngọn núi lửa này lại bộc phát một lần nưa.
 
Thời gian mấy vạn năm lại một lần nữa thoáng qua trước mắt Vương Lâm. Dần dần Vương Lâm dường như đã quên bản thân mình là một tu sĩ, dường như thật sự trở thành ngọn núi lửa này, trở thành linh hồn của nó.
 
Núi lửa mỗi lần phun trào, dường như đều là một lần hắn thổ lộ. Vương Lâm bất tri bất giác minh ngộ.
 
-Ta, chính là núi lửa.cơn giận của ta, chính là khi núi lửa phun trào!
 
Cùng với minh ngô, tâm thần của Vương Lâm đột nhiên điên cuồng tràn ra bốn phía. Trong nháy mắt, tất cả núi lửa ở bốn phía toàn bộ đểu nằm trong tâm thần Vương Lâm.
 
Tâm thần hắn cùng phân tán ra, dung nhập với những ngọn núi lửa trong đó, cùng với sơn thể dung hợp, chạm tới sơn hồn, lại càng có nhiều hình ảnh tràn ngập trong óc Vương Lâm.
 
Hắn thấy càng nhiều ngọn núi lửa phun trào, cảm nhận được càng nhiều sơn hồn, sau đó nguyên thần lại tản ra một lần nữa, dần dần tràn ngập tất cả núi lửa trên tinh cầu.
 
Giờ khắc này hắn dường như phân thân thành mấy ngàn, mỗi một phân thân đều là một ngọn núi lửa.
 
-Ấy.
 
Một trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông đang ngồi đả tọa đột nhiên mở mắt nghi hoặc, sau đó lập tức nhìn về hướng ngọn núi lửa Vương Lâm đang ngồi.
 
-Là Thánh Hoàng.
 
Luồng khí tức này tang thương nhưng lão giả thân là trưởng lão, tu vi đạt tới toái niết, hiển nhiên là ngay lập tức nhận ra. Nhưng trong lòng hắn lại đang cực kì khiếp sợ.
 
Hắn khiếp sợ là vì luồng khí tức này đúng là của Thánh Hoàng nhưng hoàn toàn bất đồng với tu sĩ nho nhỏ trong trí nhớ của hắn. Trước đây hắn coi Vương Lâm cũng chỉ là một tu sĩ Khuy Niết, tu hành không tới hai ngàn năm mà thôi.
 
Đám trưởng lão bọn họ tuy rằng ngoài mặt đều đồng thời thừa nhận Vương Lâm nhưng trên thực tế trong tâm lí lại có hơi không cam lòng.
 
Nhưng hiện tai trong khí tức này ẩn chứa tang thương, cho dù là hắn thì ở trước mặt khí tức này dường như cũng chỉ là một tiểu bối! Trong sự kinh hãi, lão giả lập tức nhảy lên, bay tới không trung, lại thấy ba trưởng lão khác ở ba tu chân tinh khác cũng đã xuất hiện.
 
Ba người kia cũng lộ vẻ khiếp sợ, hiển nhiên là đều phát giác ra như lão giả này.
 
Cũng trong nháy mắt này, tất cả đệ tử của Chu Tước Thánh Tông trên tu chân tinh đều bừng tỉnh từ trong đả tọa. Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, trong tích tắc vừa rồi, dường như có một cỗ thần niệm cực kì tang thương quét qua.
 
Nếu chỉ như thế thôi, bốn đại trưởng lão cũng chỉ mới chấn kinh nhưng cảnh tượng phía sau lại khiến cho họ phải hít sâu một hơi! Thần niệm này quét ngang, tràn ngập cả tu chân tinh. Đột nhiên tất cả núi lửa trên tu chân tinh này dường như cùng thức tỉnh, không ngờ đồng loạt bộc phát. Trong tiếng động ầm ầm vang động, cả tu chân tinh này đều run rẫy, cả thiên địa cũng dường như chìm trong tiếng động ầm ầm này.
 
Cũng trong giờ khắc này, khí tức tang thương trong thần thức tăng vọt, dường như sau khi tập hợp toàn bộ núi lửa, nó đã có được một cảm giác trải qua tháng năm đằng đẵng vậy. Bầu trời bị một màn sương khói đen kít bao phủ, mặt đất tràn đầy dung nham nóng chảy. Lúc này sắc mặt bốn trưởng lão đều đại biến.
 
-Tất cả đệ tử Chu Tước Thánh Tông lập tức rời khỏi tu chân tinh này!
 
Một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng một trưởng lão phát ra như sấm đánh. Sau đó liền thấy một đám tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông bay lên, thẳng lên tinh không.
 
Bốn lão giả này cũng lao ra, mang theo tất cả tộc nhân trên tu chân tinh này, toàn bộ xông ra ngoài. Ở trong tinh không, mọi người đều lộ vẻ kinh hoàng. Bọn họ hầu như tất cả thậm chỉ còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
 
Sắc mặt bốn lão giả cực kì âm trầm, trong lòng đối với Thánh Hoàng rất bất mãn!
 
Nhưng trong nháy mắt khi sự bất mãn của họ vừa xuất hiện, lập tức thần thức nọ đã tràn ngập tu chân tinh lập tức khuếch tán ra, không ngờ lại vươn cả vào trong tinh không, lướt qua đám tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông, ở trong tinh vực bị thiêu đốt không ngừng khuếch tán.
 
Dười sự mở rộng của thần thức, lại có một đám tu chân tinh bị dung hợp.
 
Cỗ khí tức tang thương kia lại càng nồng đậm hơn.
 
Ở tu chân tinh này cũng bay ra đông đảo tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông, vẻ mặt kinh hoàng.
 
Thần thức này tràn ngập, cuối cùng tất cả tu chân tinh trong tinh vực đều bị dung hợp, không ngừng lớn mạnh lên. Dần dần một cỗ thần thức khổng lồ không thể tưởng tượng xuất hiện trong tinh vực bị thiêu đốt này! Tất cả tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông đều từ trong các tinh cầu bay ra, còn có cả đám người của Vương Lâm là Đầu to cũng vậy.
 
Ngay lúc này, ở Đông bộ của Liên Minh Tinh Vực thuộc Tứ Thánh tông, bên ngoài tinh vực bị thiêu đốt của Chu Tước Thánh Tông, một trận sóng gợn lan ra, sau đó từ trong đó đi ra một người. Người này là một lão giả, mái tóc bạc trắng, trên người mặc hồng bào. Nếu Vương Lâm nhìn thấy chắc chắn liếc mắt một cái là nhận ra hắn. Hắn chính là Viêm Lôi Tử! Cơ hồ khi hắn vừa xuất hiện, lập tức ở phía xa xa cũng xuất hiện sóng gợn, sau đó một người khác đi ra. Người này vừa xuất hiện liền có một cỗ hàn khí âm lãnh tỏa ra. Đây là một nam tử trung niên mặc thanh sam, nhìn cực kì anh tuấn nhưng sắc mặt tái nhợt, trông y như người chết! Trên người hắn truyền ra dao động tu vi khiến cho đồng tử của Viêm Lôi Tử co rút lại.
 
-La Thiên Viêm Lôi Tử?
 
Ánh mắt lạnh như băng của nam tử trung niên kia khẽ quét tới.
 
-Một trong cửu vương của Thi Âm Tông, chỉ không biết là người thứ mấy!
 
Tiếng nói của Viêm Lôi Tử bình tĩnh nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên.