Tiên Nghịch

Chương 1028: Đoạn Kiếm




Thi Âm Tông ở tại nam bộ của Liên Minh Tinh Vực. Tại vị trí trung tâm, nơi này có vô số xiềng xích, Lý Oánh Chi đang quỳ gối, hai tay đặt trước ngực dường như là đang cúng bái. Phía trước nàng lơ lửng một ngọc giản phát ra ánh sáng màu trắng sữa.
 
Đây chỉ là một ngọc giản tầm thường, cực kì bình thường. Nhưng nó xuất hiện sẽ khiến cho tất cả Liên Minh Tinh Vực lâm vào một trường hạo kiếp, đủ để khiến cho tất cả mọi người phải điên cuồng, kể cả Thi Âm Tông!
 
Lý Oánh Chi kể lại chi tiết toàn bộ tiền nhân hậu quả khi tiến vào Tứ Thánh Tông một lần, cuối cùng giao ra ngọc giản. Ngay khi ngọc giản bay đi thì lập tức có một lực lượng vô hình quanh quẩn trong tinh không, cuốn ngọc giản về phía một loạt quan tài bằng gỗ ở chính giữa.
 
Ở trong đám quan tài, cái quan tài ở giữa là lớn nhất. Trong nháy mắt khi ngọc giản bay tới, lập tức có một cánh tay khô héo bỗng từ trong đó thò ra, bắt lấy ngọc giản.
 
Trên cánh tay này có màu đen đỏ lần lượt thay đổi. Màu đen chính là gân, còn màu đỏ là thịt trên cánh tay. Từ gân thịt có một luồng khí tức tràn ngập tang thương tỏa ta, dường như là cánh tay này đến từ thượng cổ, trải qua vô vàn năm tháng vậy.
 
Trong nháy mắt khi cánh tay xuất hiện, lập tức tinh không âm khí ầm ầm trào dâng. Một cỗ gió lốc âm hàn ngay lúc này bốc lên, hướng về bốn phía tràn tới. Cho dù là Lý Oánh Chi cũng không cách nào có thể chịu nổi, cuống quít lui lại phía sau, trên mặt lộ ra vẻ cung kính tới cùng cực.
 
Ngọc giản sau khi bị cánh tay bắt được, một luồng thần thức cực kì khổng lồ từ trong quan tài lan ra, tràn ngập trên ngọc giản. Thần thức này mạnh tới mức cơ hồ khi nó xuất hiện liền khiến cho sắc mặt Lý Oánh Chi trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc, ngay cả nguyên thần cũng trở nên run rẩy.
 
Thần thức này tràn ngập sự điên cuồng bạo ngược, dường như muốn lao ra khỏi quan tài, xé nát tinh không, giết chóc tất cả mọi sinh linh. Trong thần thức đó còn tràn ngập máu tanh.
 
Trên thực tế vốn không có mùi máu tanh, nhưng trong phạm vi của thần thức này, theo tâm thần cảm giác được, tự nhiên lại khiến cho người ta như ở trong biển máu.
 
-Ngươi, tên là gì?
 
Trong thần thức truyền ra thần niệm mênh mông, quét ngang một cái khiến Lý Oánh Chi tựa như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi sóng dữ, không thể tự chủ.
 
-Đệ tử là Lý Oánh Chi, tham kiến đệ tam vương!
 
Nữ tử xinh đẹp này quỳ trên mặt đất, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Nàng không thể ngờ được miếng ngọc giản này lại có thể khiến đệ tam vương thức tỉnh.
 
Nhất là khi nghĩ tới một số truyền thuyết liên quan đến đệ tam vương, Lý Oánh Chi lại càng trở nên khẩn trương. Vốn nàng nghĩ nội dung trong ngọc giản tuy cực kì rung động nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến đệ ngũ vương thức tỉnh. Dù sao thì lạc ấn trên ngọc giản nàng cũng mơ hồ đoán ra một chút.
 
Nhưng giờ phút này thần thức sát lục tràn ngập trong nháy mắt, Lý Oánh Chi biết bản thân đã đánh giá quá thấp thi thể trong ngọc giản rồi.
 
Không chỉ có nàng, giờ phút này ở nam bộ Liên Minh Tinh Vực, hầu như tất cả đệ tử của Thi Âm Tông trên các tinh cầu tu chân trong thời gian ngắn đều cảm nhận được thần thức này bao phủ, bỏ qua hết mọi việc quỳ xuống cúng bái.
 
-Ngươi có thể lấy được ngọc giản này đem về, đã lập công lớn, có thể tới thi vực tiến vào tầng sáu chọn một khối thi thể.
 
Tiếng nói kìa âm trầm vang vọng, rơi vào trong tai Lý Oánh Chi khiến cả người nàng kích động tới run rẫy. Nhất là khi nghĩ tới tầng sáu thi vực, trong đó có một số kì thi trong truyền thuyết, hô hấp Lý Oánh Chi cũng trở nên dồn dập.
 
-Đa tạ đệ tam vương.
 
-Ngươi có biết thi thể trong ngọc giản này là vật gì không?
 
Tiếng nói âm trầm kia lại từ từ truyền ra.
 
Lý Oánh Chi trầm ngâm một chút, sau đó do dự nói:
 
-Kiến thức đệ tử không nhiều, chỉ mơ hồ đoán thi thề này là của Cổ Thần thời thái cổ.
 
Một tràng cười dài chợt vang lên. Tiếng nói âm trầm kia dường như cực kì kích động. Theo tiếng cười vang lên, thần thức cũng xuất hiện giao động.
 
-Cổ Thần! Thân thể này đích xác là của Cổ Thần. Nếu chỉ là Cổ Thần tầm thường thì thôi nhưng thi thể này lại là vương tộc Cổ Thần! Vương tộc Cổ Thần bát tinh!
 
Tới cuối cùng tiếng nói kia lộ ra vẻ tham lam, đủ để kinh thiên động địa, khiến cho thiên địa nguyên lực cả tinh vực biến hóa.
 
-Vương tộc Cổ Thần.
 
Lý Oánh Chi ngẩn ta nhưng không hỏi gì thêm.
 
-Triệu tập các đệ tử của Thi Âm Tông ta, lấy huyết tế thiên, mở ra thi vực, lấy ra tám khối thi thể từ tầng chín. Lúc này đây Thi Âm Tông cửu vương của chúng ta sẽ ra mặt tám người! Hơn nữa triệu tập toàn bộ trưởng lão của Thi Âm Tông. Lúc này thân thể của vương tộc Cổ Thần Thi Âm Tông chúng ta phải đoạt được!
 
Tiếng nói ầm ầm như sét đánh đột nhiên truyền khắp nam bộ Liên Minh Tinh Vực, khiến cho tất cả đệ tử của Thi Âm Tông đều cảm nhận được. Đám người đó run rẫy ngẩng đầu, cung kính thưa vâng.
 
Do đó, dường như khiến cho cả nam bộ của Liên Minh Tinh Vực nổi lên một tràng sóng gió!
 
-Ngọc giản này đệ tử cũng không dám xác định là thật!
 
Tâm thần Lý Oánh Chi rung động. Dù là nàng đã đoán nội dung trong ngọc giản có thể khiến cho Thi Âm Tông chấn động nhưng lại không ngờ chấn động tới kinh khủng như vậy, khuynh đảo cả thế lực Thi Âm Tông.
 
Do đó nàng không khỏi kinh hoàng. Nếu ngọc giản này là thật thì không sao, nhưng nàng cũng không dám xác định. Nếu nội dung trong ngọc giản này là giả thì nàng cũng không thể gánh nổi hậu quả. Dù sao thì nó cũng là do nàng đem về.
 
-Không sao. Chu Tước Thánh Hoàng nếu đã đưa ra ngọc giản này thì chuyện trong ngọc giản có tới bảy phần là sự thật. Với tâm trí của Tứ Thánh Tông sẽ không dễ dàng truyền tin giả này, đồng thời trêu chọc thế lực của Thi Âm Tông và Tu Chân Liên Minh! Chẳng qua bổn vương phải tự mình đi Tứ Thánh Tông một chuyến!
 
Hai tấm ngọc giản ở trong Liên Minh Tinh Vực giống như một đôi tay vô hình dẫn dắt nội tâm vô số người. Một dòng chảy ngầm dường như đang dần dần xuất hiện, dẫn tới một loạt chuyện kinh thiên động địa.
 
Đồng thời, Mặc Trí về tới Xuất Vân quốc liền có ba tấm ngọc giản nhanh chóng được truyền ta, đưa tới ba thế lực cực mạnh còn lại của Tu Chân Liên Minh. Chiến sự với La Thiên đình chỉ, một lượng lớn tu sĩ rời khỏi chiến trường. Người của Thi Âm Tông cũng không giao dịch thi thể khắp nơi nữa mà nhanh chóng rời đi. Đủ mọi loại biến hóa quỷ dị này khiến cho tu sĩ trong liên minh cực kì chú ý.
 
Mà người tạo ra tất thảy phong vân này - Vương Lâm giờ phút này lại bình tĩnh ở tại Chu Tước thánh tông, cả ngày khoanh chân ngồi bên bờ núi lửa, lẳng lặng ngồi xuống.
 
Bên cạnh hắn có một con ếch cực kì to lớn đang nằm, bên ngoài thân thể lóe lên lôi quang, không ngừng chạy khắp bốn phía, phát ra những tiếng loẹt xoẹt. Đối với nhiệt độ cao ở nơi này, Lôi Oa cũng đã có thể chịu được.
 
Đại chiến sắp tới, Vương Lâm hiểu rằng thời gian của mình không còn nhiều lắm. Hắn phải nhanh chóng đề cao thần thông của bản thân mình một chút, như thế thì trong đại chiến kế tiếp mới có thể có khả năng sinh tồn cao hơn.
 
Đồng thời hắn đang đợi, đợi người của Thi Âm Tông và La Thiên tới một lần nữa. Vương Lâm rất tự tin rằng hai tấm ngọc giản của mình đưa tới sẽ khiến cho hai thế lực lớn này phải tới đây!
 
Tâm trí Vương Lâm hơn người, nhưng dùng mưu kế này không phải là không cần tính toán. Với trạng thái trước đây của hắn thì hết thảy mưu kế chỉ là âm mưu quỷ kế mà thôi. Nhưng lúc này thì bất đồng, có Tứ Thánh Tông phía sau, giờ hắn sử dụng phải là dương mưu!
 
Hắn rõ ràng nói cho mọi người tin tức liên quan tới Cổ Thần, tất nhiên đối phương cũng rõ ràng là Vương Lâm có mưu đồ. Điểm này phàm là người có chút trí tuệ là có thể hiểu được.
 
Tin tức của Cổ Thần nếu Vương Lâm không trở thành Chu Tước Thánh Hoàng mà loan ra thì chẳng có chút tác dụng nào, lập tức sẽ tước họa sát thân ngay. Cho dù là La Thiên hay Thi Âm Tông, lựa chọn đầu tiên sẽ là ép hỏi mình.
 
Nhưng hiện tại cho dù là Thi Âm Tông hay La Thiên cũng không thể lựa chọn như vậy. Dù sao thì ngoài ba thế lực thủy hỏa bất dung ra, Tứ Thánh Tông cũng là một thế lực bá chủ năm đó, những quân bài ẩn của nó có thể khiến người muốn đại chiến phải trả một cái giả cực đắt!
 
Vì thế Vương Lâm mới có dũng khí đưa ra tin tức này truyền ra.
 
Hơn nữa Vương Lâm biết rằng thân phận Cổ Thần của mình sợ rằng trong các tu sĩ có đại thần thông trong Liên Minh Tinh Vực cũng không còn gì là bí mật. Dù sao thì trận chiến trong vùng đất Yêu Linh kia, Vương Lâm phóng ra tia sáng kì dị kia, mộng hồi viễn cổ, đã xuất hiện dưới dạng Cổ Thần.
 
Nếu nói không khiến người khác hoài nghi suy đoán thì Vương Lâm quyết không tin.
 
Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn lại thống khoái đáp ứng Chu Tước Thánh Hoàng đi tới Chu Tước thánh tông. Nếu hắn mà chưa tới Chu Tước thánh tông thì sợ rằng với thương thế của Vương Lâm ngày đó, ở trong Liên Minh Tinh Vực dù đi nửa bước cũng thấy khó, cả ngày bị người đuổi giết, sớm muộn cũng có ngày bị bắt.
 
Nguyên nhân vì thế nên hắn mới tung tin tức về Thác Sâm ra cũng có độ tin cậy lớn hơn. Huống hồ việc này cũng không cần phải nói dối, cứ tới vùng đất của Cổ Thần ở Chu Tước tinh là sẽ biết thật giả ngay!
 
-La Thiên, Thi Âm Tông, Tu Chân Liên Minh, ba thế lực này đều đi tới vùng đất của Cổ Thần, không biết có thể đối phó với Thác Sâm hay không?
 
Vương Lâm trong khi trầm ngâm ánh mắt chợt lóe lên, không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa.
 
Trên thực tế khiến ba thế lực này tới Chu Tước tinh chỉ là bước đầu của kế hoạch của hắn mà thôi! Sau đó hắn còn một kế trong kế nữa!
 
Hít sâu một hơi, Vương Lâm khoanh chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lôi Oa bên cạnh. Lôi Oa lúc này dường như đang ngủ nhưng lại có một tia hỏa nguyên lực đang chậm rãi chui vào trong thân thể nó.
 
Lôi Oa và Văn thú năm đó khi Vương Lâm đi tới Chu Tước thánh tông liền thả chúng ra để chúng tự tu luyện. Hôm qua Lôi Oa từ Huyền Vũ thánh tông tới, lấy linh tính của nó tìm được Vương Lâm.
 
-Văn thú cũng nên tới rồi mới phải, vì sao chưa tới tìm ta? Trưởng lão của Thanh Long thánh tông cũng đã từng nói, Văn thú bay trước bọn họ. Tuy rằng tốc độ của Văn thú tuy không nhanh bằng những trưởng lão này nhưng bấy nhiêu thời gian cũng nên tới rồi mới phải. Vương Lâm nhướng mày, hơi trầm ngâm, sau đó nén nghi hoặc trong lòng xuống.
 
-Thôi đi, Văn thú vốn tính tinh nghịch, có chậm mấy ngày cũng không sao.
 
Hai tay Vương Lâm bắt quyết, điểm lên thân thể, sắc mặt hắn liền dần dần hồng hào một cách khác thường, thần sắc còn mơ hồ lộ ra vẻ thống khổ.
 
Với khả năng điều khiển hỏa nguyên lực của Vương Lâm, hắn sẽ không cảm thấy khó chịu với nhiệt độ cao chứ chưa nói tới là ra mồ hôi. Nhưng giờ phút này trên trán hắn lại có những giọt mồ hôi to như hạt đậu dần dần xuất hiện.
 
Hồi lâu, Vương Lâm thở nhẹ ra một luồng trọc khí, hồng quang chợt lóe lên không ngừng bên ngoài lồng ngực. Một thanh đoạn kiếm chậm rãi từ trong ngực hắn từng chút một bị đẩy ra.