Chương 27: Đột phá.
"Tứ Phương..Sát!" Chu Như quát khẽ, trong mắt nàng bộc phát hàn mang, thanh âm vừa dứt cũng đồng thời dẫm chân phi thân lên cao, ngọc kiếm hướng đầu Kim Kê Quan Xà cách không chém xuống, kiếm quang lấp lóe, y phục vũ động.
Những người còn lại cũng lập tức hợp công, đầy trời thiết quang do binh khí chiếu xạ, hàng chục đạo binh khí bừa bãi chém lên người Kim Kê Quan Xà, Kim Kê Quan Xà mặc dù to lớn, tu vi cũng vượt trội so với đám người, nhưng phòng ngự vùng đầu chính là điểm yếu chí mạng của nó.
Xà lân tung tóe, tinh huyết phun ra đầy trời, ngọc kiếm của Chu Như ghim sâu đầu Kim Kê Quan Xà, thiếu niên mặt sẹo tay cầm đại đao, đại đao hoành thiên bổ xuống, một nhát này tựa hồ khai thiên liệt thạch, nhục thân Kim Kê Quan Xà trực tiếp b·ị c·hém đứt, vết chém thấu xương.
Kim Kê Quan Xà quằn quại, ở dưới tứ phía hợp công nó không thể nào phản kháng, v·ết t·hương quá nhiều, tinh huyết hao tổn, Kim Kê Quan Xà thời điểm này đã vô cùng yếu ớt, cặp mắt to lớn mặc dù vẫn như cũ phun ra xích mang nhưng phảng phất một cỗ sợ hãi khó bề che dấu.
Chu Như rút ngọc kiếm khỏi đầu Kim Kê Quan Xà, tinh huyết như thác lập tức bắn về phía trước, Chu Như đạp lên đầu Kim Kê Quan Xà, thân pháp biến ảo, kiếm thứ hai sắc bén một chém, kiếm khí vũ động, kiếm quang bộc phát xoay tròn giống như khổng tước xòe đuôi.
Kim Kê Quan Xà sức cùng lực kiệt, nhưng loài rắn sinh mệnh dẻo dai, yêu thú càng luôn có cho mình thủ đoạn bảo mệnh, mặc kệ hao tổn sẽ rất nhiều, ngay lúc này Kim Kê Quan Xà điên cuồng rít lên một tiếng kinh thiên động địa, mào trên đầu từ đỏ hóa tím, cả người như được dát vàng lấp lóe ánh kim, khí thế cũng ở trong khoảng thời gian này trực tiếp bộc phát.
Một cỗ uy áp kỳ dị chỉ thuộc về loài xà yêu chớp mắt lan tỏa, Kim Kê Quan Xà thiêu đốt sinh mệnh, sinh mệnh này hóa thành ngoại lực nhấc lên bốn phía ngập trời phong bạo, phong bạo trực tiếp chấn bay một vài tên thiếu niên, Chu Như cũng bị chấn bay, lại bị đuôi Kim Kê Quan Xà đập trúng, nàng tại chỗ thổ huyết ở giữa trời như diều đứt dây.
Ánh mắt Kim Kê Quan Xà tóe lên hung tàn, nhãn thần khóa chặt Chu Như, há miệng phun ra một ngụm khí độc.
Không ai ngờ được Kim Kê Quan Xà này lại khó g·iết đến vậy, ở thời điểm cuối cùng vẫn đủ sức phản công, bởi vì không ngờ được cho nên đám người mới rơi vào bị động, hơn chục thiếu niên trọng thương.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, tình thế nghịch chuyển một cách chóng vánh, mặc dù nhìn thấy Chu Như đang gặp nguy hiểm nhưng cũng không ai đủ sức đủ thời gian để trợ giúp.
Diệp Bất Phàm phán đoán không sai, Kim Kê Quan Xà còn có hậu thủ, từng đối chiến qua ma tu Trúc Cơ kỳ, yêu vương Nguyên Anh kỳ, Diệp Bất Phàm tự nhận mình là người có kinh nghiệm, hắn trước sau đều đang sử dụng bộ pháp chờ đợi thời cơ, nhưng khi nhìn thấy Chu Như sắp bị độc vụ bao trùm, vẻ mặt Diệp Bất Phàm lập tức biến hóa, bộ pháp nhanh chóng thay đổi, hai chân dẫm mạnh xuống mặt đất phi thân lên cao, đồng thời điều động thể nội linh khí, cả người hắn như mũi thương sắc bén, sau một tiếng thét dài, Diệp Bất Phàm bắt lấy cánh tay Chu Như, kéo nàng ra khỏi độc vụ.
Một tay giữ lấy Chu Như, tay còn lại đánh xuống mặt đất Nhất Thủ Già Thương Khung mượn phản lực ổn định cơ thể, dưới phản lực do chưởng pháp tạo thành, cơ thể Diệp Bất Phàm lập tức được đẩy lên cao một khoảng, vượt qua đỉnh đầu Kim Kê Quan Xà.
"Thời cơ đây rồi!" Diệp Bất Phàm nói thầm, vòng tay ôm lấy eo Chu Như, Chu Như trọng thương, tinh bì lực tẫn cho nên cũng không có chút nào phản kháng.
"Nhất Thủ Già Thương Khung..!" Diệp Bất Phàm gầm nhẹ, thể nội linh khí trong một khắc ầm ầm chấn động, đan điền lóe lên diệp lục quang mang, linh khí từ đan điền ào ạt tiến nhập cánh tay, theo bàn tay huyễn hóa ra một cái chưởng ấn màu đen, chưởng ấn to lớn quấn theo u mang nhàn nhạt, bên trên có thể nhìn thấy từng đường vân thớ thịt sắc nét.
Diệp Bất Phàm lật tay, thiên địa linh khí quay cuồng, chưởng ấn giống như tảng đá lớn từ bầu trời rơi xuống, bên trên mơ hồ một luồng khí tức kỳ dị, ẩn ẩn không thuộc về phiến thiên địa này..Dưới khí tức kia điệp gia, một chưởng vậy mà đạt đến chuẩn Trúc Cơ chi lực.
Một tiếng oanh minh vặn vẹo, Kim Kê Quan Xà lập tức b·ị đ·ánh gục, xà đầu rơi trên mặt đất nhấc lên thanh âm trầm muộn.
Thần sắc lạnh băng, Diệp Bất Phàm thở sâu, đối với một chưởng kia bản thân cũng không che được kinh động, rất nhanh ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm, mi tâm hắn bỗng nhiên lấp lóe, một đạo ánh sáng màu bạc lập tức gào thét mà ra hóa thành bát phẩm tàn kiếm, Diệp Bất Phàm bắt lấy trường kiếm, trở tay nắm chặt chuôi kiếm, hắn không muốn cho Kim Kê Quan Xà có thêm cơ hội phản kháng.
Mang theo Chu Như cả người nặng nề hướng đỉnh đầu Kim Kê Quan Xà lao xuống, trường kiếm lấp lóe thiết quang, một dòng linh khí đen tuyền chạy dọc thanh kiếm, kiếm khí đi trước sắc bén lật phá ra một mảng xà lân, Diệp Bất Phàm dùng lực đâm mạnh, mũi kiếm dễ dàng đâm xuyên đầu Kim Kê Quan Xà, ghim c·hặt đ·ầu Kim Kê Quan Xà thẳng xuống mặt đất.
Kim Kê Quan Xà bất động, xà lân trở lại màu xanh diệp lục, Diệp Bất Phàm thở ra một hơi trọc khí, cơ thể nhẹ nhàng tiếp đất, thời điểm này mới kịp chú ý cánh tay hắn đang ôm Chu Như quá chặt, Diệp Bất Phàm vội vàng buông nàng ra, đắc chí ho khan mấy cái.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Chu Như mặc dù bên cạnh Diệp Bất Phàm, tận mắt nhìn thấy hắn động thủ, nhưng hành động của Diệp Bất Phàm trước sau đều vô cùng dứt khoát, khi Diệp Bất Phàm buông nàng ra, khuôn mặt Chu Như liền thất thần, một vệt ráng hồng tuyệt diệu điểm nhẹ lên gò má thanh tú, Chu Như trừng mắt, hừ lạnh một cái.
"Ngươi! Tiểu tử khốn kiếp, suýt chút nữa hại ta m·ất m·ạng!".
Diệp Bất Phàm cười khổ, cật lực tránh né ánh mắt Chu Như, đối với nữ nhân hắn cũng không muốn nhiều lời, khi nắm chắc Kim Kê Quan Xà đ·ã c·hết mới đi đến bên cạnh, rút xuống trường kiếm.
"May mà có trường kiếm này, nếu như là đại kiếm tam phẩm Pháp Binh nhất định không thể nhất kích đ·ánh c·hết được nó.. Yêu thú nhục thân quả thực biến thái" Diệp Bất Phàm nói thầm.
"Huynh đệ, thân pháp không tệ! Chưởng pháp vừa rồi tên gọi là gì? " Thiếu niên mặt sẹo ánh mắt sáng rực nhìn Diệp Bất Phàm, thần sắc kích động pha lẫn chút tò mò.
Diệp Bất Phàm không đáp, cẩn thận lau sạch v·ết m·áu trên trường kiếm, sau đó mới hướng về đám người, chắp tay ôm quyền, nhỏ giọng nói:" Làm phiền các vị! Không phải ta cố ý, nhưng sinh tử nguy cơ không thể làm ra nhiều lựa chọn mới bắt buộc phải dẫn dụ Kim Kê Quan Xà tới nơi này.. Trần Mộc có lời cảm tạ!".
Chu Như nhẹ gật đầu, những người b·ị t·hương đều phân biệt xuất ra đan dược, một vài tên thiếu niên trầm mặc quan sát Diệp Bất Phàm.
Nhìn thấy thái độ của đối phương cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa hắn hoàn toàn không làm gì trái với đạo lý, nếu như Diệp Bất Phàm không bắt gặp, không dẫn dụ Kim Kê Quan Xà thì trước sau bọn họ cũng phải đối mặt, đến lúc đó mọi chuyện kết thúc ra sao chỉ sợ vẫn còn chưa rõ, một lời cảm tạ này vô cùng chuẩn xác, lại rất đúng thời điểm, đối với những người đáy lòng có chút bất bình đều lập tức bị dập tắt.
"Không cần phải cảm tạ, đáng ra chúng ta còn phải cảm tạ ngươi đã cứu Chu Như sư tỷ! Tuần Thanh Sơn thay mặt đệ tử Vạn Kiếm Tông hướng ngươi đáp lễ!" Thiếu niên mặt sẹo cũng ôm quyền, mỉm cười.
Diệp Bất Phàm nhẹ gật đầu, Tuần Thanh Sơn tính cách bộc trực, ngoài lạnh trong nóng, còn có vẻ khí khái, mặc dù vừa mới gặp mặt đã phát sinh xung đột nhưng Diệp Bất Phàm không hề để tâm.
"Kim Kê Quan Xà là do ngươi g·iết, t·hi t·hể nó xử lý thế nào do ngươi quyết định!" Tuần Thanh Sơn vỗ vai Diệp Bất Phàm, nhấc chân đá lên t·hi t·hể Kim Kê Quan Xà một cái.
"Đúng! Trần Mộc.. Ngươi quyết định xem con Kim Kê Quan Xà này xử lý thế nào?" Đám đệ tử Vạn Kiếm Tông có vẻ cực kỳ đồng thuận, đối với Diệp Bất Phàm cũng không có chút gì bất hảo.
"Nhờ các vị! Xem như là quà Trần Mộc ra mắt, làm quen, ta có việc cần phải đi trước, nếu như hữu duyên.. Khâu Sơn hạnh ngộ!" Diệp Bất Phàm ôm quyền, b·iểu t·ình băng lãnh nhưng thanh âm cực kỳ ôn nhu, nói xong liền đắc chí ho khan, nhấc lên tay áo, quay người hướng về phía Khâu Sơn đại ngàn dứt khoát rời đi.
Trận chiến vừa rồi hao tổn cực đại nguyên khí, Diệp Bất Phàm lại có quá ít đan dược phụ trợ, không thể thi triển thân pháp cho nên tốc độ tương đối chậm chạp, bỗng nhiên hắn nhớ tới bên trong Tàng Bảo Quật có một môn công pháp tên gọi Tàng Thân Thuật, môn công pháp này tương tự một loại kỹ xảo, luyện tập dễ dàng, ngoài che dấu khí tức thì còn có thể ẩn mình ngay trước mặt đối phương, điểm hạn chế là vô tác dụng nếu như chênh lệch lớn hơn một cái tiểu cảnh giới, mấy hôm trước Diệp Bất Phàm tình cờ xem trộm được, tuy nhiên hắn chỉ ghi nhớ mà không xem trọng là bởi vì Diệp Bất Phàm cho rằng Tàng Thân Thuật có chút tà môn.
Diệp Bất Phàm nhẩm khẩu quyết, ở giữa thiên địa cả người lập tức biến mất.
Ngay vị trí bắt gặp Kim Kê Quan Xà lúc trước, Diệp Bất Phàm rời khỏi không bao lâu thì từ một bên trong một cái lỗ lớn trên vách núi thình lình xuất hiện một con mãng xà, sau khi đứng lại nghe ngóng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, mãng xà lắc đầu, xoay người bò đi.
Ngay sau đó, một con vượn thân cao mấy trượng, thân ảnh như điện, nháy mắt đi đến chỗ này, chui vào cái lỗ trong vách núi sục sạo một lúc, lúc này mới không cam lòng rời đi.
Diệp Bất Phàm chạy nhanh ở trong quan đạo, tại thể nội, linh khí tuôn ra dày đặc đến cực điểm, trên cơ thể mỗi một lỗ chân lông ở trên da đều không ngừng chảy ra loại vật chất màu đen tanh tưởi.
"Ngưng Khí trung kỳ! Chiến đấu đột phá? Bình cảnh lại có thể vượt qua theo cách này!" Diệp Bất Phàm kích động nói thầm, hắn mở ra Ngưng Khí đan điền mới chỉ vài hôm trước, tốc độ như vậy quả thực vô cùng khủng kh·iếp.
Tiền kỳ Linh Tu không cần nhiều linh khí, cái khó khăn duy nhất chính là tư chất cùng bình cảnh, Diệp Bất Phàm mượn chiến đấu để đột phá, bước đường này cũng xem như Linh Tu chính lộ.
Diệp Bất Phàm rời đi không lâu Chu Như bỗng nhiên nhìn theo bóng lưng hắn, giữa thiên địa nhìn thấy thân ảnh kia có chút quen thuộc khó nói:"Giống như vị Vương bá bá kia, tổ đường Vương gia có lưu bức vẽ...Bóng lưng quay ngược, sắc mặt lạnh hơn băng sơn tuyết phủ..Vai gánh nhật nguyệt tinh thần....Siêu thoát thế gian...Giống như Trần Mộc kia.. Quả thực..Khí tức của hắn?...".
Chu Như thất thần lẩm bẩm, lúc này Diệp Bất Phàm đã đi xa rồi, nàng ngờ hoặc quay người, vẻ mặt mang theo kinh dị.