Tiên Mãn Cung Đường

Chương 100: Truyền thừa




Cảnh vương đến An Quốc Tháp, một bên bịch bịch bịch chạy lên lầu một bên ồn ào, "Hoàng thúc, ta đã trở về!"

Tầng hai không một bóng người, tầng ba cũng là một mảnh yên tĩnh.

Cảnh vương điện hạ vì thế trực tiếp bỏ qua y phục thân vương xa hoa, biến thành mèo đen theo dải tua rua một đường trèo lên, không có ở kho tế phẩm, cũng không có trong phòng luyện công, vậy nhất định là đang ở......

Bên ngoài giá rét lạnh lẽo, trong An Quốc Tháp lại ấm áp như mùa xuân, đặc biệt là tầng sáu, chiếc giường lớn rộng lớn mềm mại, thoải mái, làm người ta vừa nhìn một cái liền cảm giác buồn ngủ. Xinh đẹp ngọc điêu quốc sư, lẳng lặng đất sụp tại giường lớn trung ương.

Ngoài cửa sổ mây xám dày đặc thiên không, trong cửa sổ mỹ nhân ngủ được ấm áp, tình cảnh này, khiến người rời nhà từ lâu nhất thời cảm khái.

"Hoàng thúc......" Cảnh vương đứng trên lan can, nhẹ nhàng gọi một tiếng, không thấy đáp lại, tạm dừng một lát, chậm rãi đè thấp thân mình, rồi sau đó, giống như một mũi tên màu đen, bắn mạnh ra ngoài, ở trong không trung mở ra tứ chi, cao hứng lớn tiếng kêu lên, "Hoàng thúc, ta đã trở về --"

"Rầm!" Mèo lớn màu đen tông thẳng tắp vào ngực Quốc sư.

"Khụ khụ......" Mỹ nhân đang ngủ say nhất thời bị đập cho ho khan vài cái, Quốc sư đột nhiên mở mắt ra, liền đối diện với một cái mặt mèo đen thui.

Mèo lớn màu đen còn không biết chết sống đứng trên ngực hoàng thúc, duỗi cổ cùng y nhìn nhau.

Đôi mắt thanh lãnh chậm rãi nheo lại, thanh âm lãnh liệt tựa như nước hồ băng lãnh chốn cửu thiên, dưới sự trầm tĩnh che dấu sát khí đáng sợ bên trong, "Ngươi đã trở lại."

Một canh giờ sau, Cảnh vương điện hạ y quan chỉnh tề tâm tình sung sướng đi Từ An Cung bái kiến mẫu hậu.

"Đây là làm sao vậy?" Thái Hậu nhìn thấy mặt Cảnh vương, lập tức ngồi không yên, kéo hắn đứng lên nhìn kỹ, đôi mắt hoa đào kia, nguyên bản xung quanh là màu hồng nhạt thản nhiên nay đã biến thành xanh đen.

"Không có việc gì, chơi với hoàng thúc một lát thôi mà." Cảnh vương không chút nào để ý, kéo Thái Hậu ngồi xuống, chính mình thì ngồi vào bên trái Thái Hậu, cảm giác góc độ này không được tự nhiên, lại xê dịch qua bên phải, rồi vẫn cảm giác không đúng, đơn giản vén vạt áo ngồi thẳng xuống sàn, như vậy liền có thể dựa vào chân mẫu hậu.

Thái Hậu dở khóc dở cười nhìn hắn xê đến xê đi, nhịn không được thò tay gõ gõ đầu Cảnh vương, "Đã lớn rồi, còn nghịch ngợm như vậy." Nói rồi, bảo Lâm cô cô lấy thuốc đến, tự tay xoa khóe mắt cho hắn.

Cảnh vương ngửa đầu ngoan ngoãn để mẫu hậu thoa thuốc, tay lại nhịn không được cầm con búp bê vải bên tay Thái Hậu lật xem, bởi vì bị Thái Hậu niết mặt, chỉ có thể dùng sức nghiêng mắt phiết xem, "Nhỏ như vậy, là cho ai thế?" Đó là một con chuột bông chỉ lớn cỡ ngón tay.

"Cho Đại Mao." Thái Hậu cười nói, cái nhũ danh do Lăng vương khởi xướng này, nguyên bản tất cả mọi người đều không đồng ý, nhưng bị hắn gọi tới gọi lui, Thái Hậu cảm thấy thuận miệng cũng gọi theo, vì thế nhũ danh của trưởng hoàng tử điện hạ liền cứ như vậy định xuống.

"Ta cũng muốn," Cảnh vương nghĩ nghĩ, "Muốn con biết chạy."

"Nào có chuột bông biết chạy?" Thái Hậu thu hồi hộp thuốc, điểm một ngón tay lên đầu Cảnh vương, "Biết chạy thì đó là sống a."

"Sống cũng được a," Cảnh vương cười móc một chiếc hộp nhỏ từ trong lòng ra, "Đây là vật nhi tử mới có được, lấy đến hiếu kính mẫu hậu."

Thái Hậu mở hộp gấm, bên trong là năm khỏa trân châu đen to cỡ trứng bồ câu. Minh châu Đông Hải vốn dĩ trân quý, trân châu đen càng là thứ nổi bật trong đó, một viên châu này có trị giá đến hơn hai trăm lượng vàng.

"Trân châu này nữ tử trẻ tuổi mang mới đẹp, mẫu hậu có tuổi rồi, về sau nếu có cái này thì đều để lại cho vương phi của con đi." Thái Hậu sờ sờ trân châu bóng loáng mượt mà, trên mặt đều là ý cười.

Cảnh vương lập tức lắc lắc đầu, "Cái này không thể bỏ trong quý phủ của ta được." Nguyên bản mớ châu đen có tất cả mười viên, hắn chính là ngứa tay nên lấy chơi chốc lát, sau đó tìm không thấy nữa, nếu lại kéo dài thêm vài ngày mới vào kinh, phỏng chừng năm khỏa này cũng sẽ biến mất luôn.

Lưu lại Từ An Cung trong chốc lát, Cảnh vương liền an vị không nổi, nhảy dựng lên muốn đi tìm Hoàng thượng báo cáo tình hình chiến đấu ở Đông Hải.

Thái Hậu nghe nói bọn họ có chính sự, cũng không giữ lại lâu, chỉ là đưa cho hắn một đôi găng bằng lông hồ ly, dặn dò hắn đừng đi ra hồ nghịch nước coi chừng đông lạnh tay.

Bởi vì gần đây thời tiết dị thường rét lạnh, ôm lô làm ấm tay còn có thể bị lạnh đến chân tay co cóng, mà trong hoàng cung, chỉ có Bắc Cực Cung và Từ An Cung là có thể đốt Địa Long [một loại chất đốt chăng?], vì thế, nhóm Lăng vương, Túc vương và Chiêu vương điện hạ nếm qua cơm trưa, liền sống chết không chịu đi, nói muốn chờ gặp Cảnh vương.

Trên nhuyễn điếm lớn nhất Bắc Cực Cung, Túc vương nằm ườn trên đệm mềm, tùy ý quả cầu lông nhỏ đen vàng giao nhau tại trên người hắn bò đến bò đi. Lăng vương giữa trưa ăn có hơi nhiều, dưới Địa Long ấm áp nóng bức bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, kéo mèo mập nhỏ đang cào dải tua rua qua ôm lấy, đem bốn chân nhét vào bộ lông ấm hô hô kia, ngáp một cái.

"Thập Thất thúc, ta không mệt." Chiêu vương điện hạ ủy khuất nói, hắn còn muốn chơi thêm một lát a.

"Tiểu hài tử thân thể đang tuổi lớn, phải nhiều ngủ." Mèo lớn đen vàng giao nhau lời lẽ chính nghĩa nói, liếm đầu mèo mập nhỏ một ngụm, đem cằm gác qua thân mình béo ú ấm áp kia, thoải mái nhắm mắt lại.

Hoàng đế bệ hạ ngồi trên đệm mềm phê tấu chương, liếc liếc mắt nhìn hoàng thúc và đệ đệ rảnh rỗi không có việc gì làm, nhất thời mất hứng.

Tô Dự bưng một bàn bột bột nóng hôi hổi đi tới, bột bột này là dùng hoa màu sảm thịt cá chưng , bột bột nhuyễn nhu trong veo, ở giữa nhồi cá viên hình dạng bất quy tắc, lúc nóng hầm hập ăn một miếng, rất là mỹ vị.

Mấy quả cầu lông buồn ngủ ngửi được mùi thơm, nhất thời ngẩng đầu lên.

Ngồi xuống bên người Hoàng thượng, đặt cái đĩa lên đùi, cầm lấy một khối thổi thổi đưa cho Hoàng thượng, "Mệt mỏi rồi, nghỉ tay đến ăn một lát đi."

Hoàng đế bệ hạ tâm tình nhất thời biến tốt, liếc liếc mắt nhìn thúc thúc và đệ đệ đang nhìn chằm chằm cái đĩa, cũng không thò tay đón lấy, mà liền một ngụm cắn đồ trên tay Tô Dự. Thơm ngọt nhuyễn nhu thịt cá bột bột nhập khẩu, An Hoằng Triệt nhịn không được nhếch nhếch khóe miệng. Thật là, cho dù muốn đối trẫm hiến ân cần, trước mặt hoàng thúc cùng đệ đệ mặt tóm lại là không tốt lắm .

"Ăn ngon đi?" Tô Dự thấy Hoàng thượng ăn đến cao hứng, nhịn không được nheo mắt lại.

Hoàng đế bệ hạ nhìn Tô Dự bởi vì đi lấy bột bột mà khuôn mặt trắng nõn tuấn tú bị vỉ hấp nóng bức ra màu hồng nhạt, nhanh chóng liếm môi trên một chút, "Đúng có thể vào miệng."

"Meo!" Mèo mập nhỏ trắng vàng xen lẫn đã nhịn không được chạy tới, bám chân huynh trưởng ngửa đầu muốn ăn, kỳ thật hắn càng muốn bám chân Tô Dự hơn, nhưng xét thấy không muốn biến thành Chiêu trưởng công chúa, vẫn là trong nháy mắt ra trảo lựa chọn đầu gối huynh trưởng.

Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, "Đây là người tài phê tấu chương nhân mới có thể ăn." Y vất vả lao lực một lúc lâu, nô tài ngốc đau lòng y mới làm điểm tâm cho, dựa vào cái gì mà phải cấp cho đám mèo ngốc chỉ biết ăn ngủ này chứ!

Tô Dự bất đắc dĩ cười khẽ, cũng không đi khuyên can, chỉ là ôm lấy mèo con mặc mã giáp bò đến bên chân hắn, múc một miếng bột bột đút nó, "Hoàng thượng, không phải nói Thất hoàng thúc và phụ hoàng là huynh đệ sinh đôi sao? Tại sao Cảnh vương lại là màu đen?"

"Hình dáng biểu hiện của Bệ Ngạn là hổ, vàng kim hay đen đều là màu đúng." Túc vương không biết khi nào đã biến thành hình người, mặc trường bào lông nhung đen trắng giao nhau, khoanh chân ngồi bên cạnh Tô Dự, sắc mặt nghiêm túc cầm lấy một khối bột bột.

"Tiểu tử kia là ngoại tộc, năm đó Quốc sư cũng thật khó xử." Lăng vương thấy ca ca đạt được, lập tức cũng biến ra hình người, giống như lơ đãng ngồi cạnh Tô Dự, một bộ dáng trưởng bối đàm luận, thuận đường bắt bột bột đến ăn.

Sức mạnh của Bệ Ngạn phân thành hai mặt, thứ nhất là bảo vệ công bằng thiên hạ, thứ hai là kích sát những điều xấu xí của thế gian, mỗi một đời hoàng tộc đều sẽ có mèo màu vàng ròng hàng thế, đó sẽ là thái tử kế thừa huyết mạch Bệ Ngạn giỏi về trị quốc, mà mèo đen thì không phải mỗi đời đều có, chỉ là ngẫu nhiên sẽ xuất hiện, loại gia hỏa này kỳ thật cũng có huyết mạch Bệ Ngạn tinh thuần, bất quá là biểu hiện ra một dạng năng lực khác mà thôi.

Bởi vậy, nếu Hoàng thượng thệ lúc tráng niên mà lại không có thái tử, thì người kế vị đệ nhất cũng không phải Chiêu vương, mà là Cảnh vương.

Tô Dự trừng mắt nhìn, cho nên nói, Cảnh vương kỳ thật là Hoàng gia đệ nhất sát thủ?

"Có thể nói như vậy," Lăng vương gật gật đầu, lại thò tay cầm bột bột, "Tiểu tử kia vớ vẩn lắm, ngươi đừng để ý đến hắn."

"Thập Thất thúc, ngươi nói ai thế?" Thanh âm thanh nhuận, mang theo vài phần lưu luyến ôn nhu.

Lăng vương nhanh chóng đem bột bột nhét vào miệng, biến thành mèo lớn nhảy qua một bên. Túc vương cũng biến trở về, thuận đường ngậm mèo con mặc mã giáp trên đùi Tô Dự lên, vỗ mèo mập nhỏ còn đang cào góc áo huynh trưởng một móng vuốt.

Một đám cục lông chen cùng một chỗ, nhìn Cảnh vương tác phong nhanh nhẹn đi vào, ưu nhã tháo găng tay xuống, mắt mang tiếu ý hành lễ với Hoàng thượng, rồi sau đó liền tự nhiên ngồi lên đệm mềm, thò tay cầm bột bột.

"Mẻo......" Trưởng hoàng tử ngáp một cái, cọ cọ đầu vào móng vuốt lớn của Thập Tam gia gia.

"Đại Mao, đây là của Hoàng nãi nãi đưa cho ngươi." Cảnh vương từ trong tay áo móc ra chuột bông nhỏ vừa làm xong ném èo con.

"Mieo!" Mèo con mới vừa rồi còn buồn ngủ lập tức lên tinh thần, nhào qua một phen ôm chặt chuột bông.

Lăng vương nhìn thấy mèo con kêu tới kêu lui, nhịn không được nhào qua ôm lấy nó, đem quả cầu lông nhỏ và chuột bông đều ôm vào trong ngực lăn lăn. Cảnh vương thấy một màn như vậy, cặp mắt đào hoa mang theo ý cười dần dần mị lên.

Chiêu vương điện hạ chú ý tới biểu tình của Tam ca, liền rụt lui lại bên cạnh Thập Tam thúc.

Quả nhiên, Cảnh vương nhanh chóng ăn hết bột bột trong tay, một đạo bạch quang chợt lóe, mèo lớn đen tuyền nhảy qua, ờ bên cạnh mèo lớn đang lăn lộn kêu ngao ngao, xem xét chuẩn cơ hội vỗ cho lão đại đen vàng giao nhau kia một móng vuốt. Sau đó nhanh chóng nhảy ra, nhào đến phía sau Túc vương, cào mèo mập nhỏ một cái.

Hoàng đế bệ hạ mắt lạnh nhìn hết thảy, một tay kéo Tô Dự sang một bên.

"Làm sao vậy?" Tô Dự ôm cái đĩa không rõ ràng cho lắm.

"Meo éo!" Theo một tiếng gầm lên giận dữ của Thập Thất thúc, hai mèo lớn, hai mèo nhỏ liền tiến hành vây công với mèo đen dám khiêu khích đám người.

Túc vương nâng trảo ý đồ ném nó đi, Lăng vương đổ trên mặt đất nhấc chân cào, mèo mập nhỏ ra sức đi cắn cái đuôi mèo đen. "Meo meo......" Trưởng hoàng tử điện hạ cố gắng nhảy lên trên, kỳ thật cũng không minh bạch đây là đang làm gì, nhưng thấy gia gia và thúc thúc đều làm như vậy liền cùng vô giúp vui.

Trên đệm mềm nhất thời loạn thành một đoàn.

Tô Dự giật giật khóe miệng, "Hoàng thượng, Cảnh vương vẫn luôn như vậy sao?"

Hoàng đế bệ hạ nhớ tới trước đây mỗi lần thừa dịp y ngủ, móng vuốt màu đen đều sẽ thò qua cào cái đuôi y, trầm trọng gật gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: ca ca từ nhỏ đã không thể yêu ]

Thái tử miêu công: Ma ma làm cho chuột bông mới

Cảnh vương: Cướp đi, đến đánh ta nha, đến đánh ta nha

Thái tử miêu công:......

Thái tử miêu công: Nhuyễn điếm mới làm ngủ thật là thoải mái, khò khò

Cảnh vương:[ vươn trảo, cào cái đuôi ] Bạn đang

Thái tử miêu công:......

Cảnh vương:[ lại cào ] đến đánh ta nha, đánh ta nha!

Thái tử miêu công:[ không thể nhịn được nữa, đánh bay ]

Cảnh vương: Chơi vui, lại đánh một trận đi, đánh thắng liền trả chuột bông cho ngươi

Thái tử miêu công:......