Không biết bao lâu, Trương Hàn cảm thấy có ai đó đang gọi chính mình.
Trở về hiện thực, Trương Hàn đang nằm giữa Ma chi Tế Đàn, Tần Trung ở bên cạnh đem miệng kề vào tai hắn hét, bên cạnh còn có Khê Vân Hầu 2 người đang xem trò vui.
"A Hàn tỉnh lại, tỉnh lại a A Hàn!"
Trương Hàn mơ hồ mở mắt, vuốt vuốt chính mình trán, sau đó mừng như điên cười nói:"Ta về rồi!"
Tần Trung nhìn thấy Trương Hàn như là một tên ngốc đang cười một mình, trên mặt của hắn tiểu dung khi người bạn thân tỉnh lại cũng từ từ cứng lại ╰ (° ㅂ °) ╯
Thấy Lâm Thanh lại gần, Tần Trung ánh mắt sáng lên, hỏi:"Thanh gia gia! Trương Hàn khi thức tỉnh Ma Hồn có phải ra cái gì vân đề hay không, mà bây giờ....Uhm từ ngữ khó diễn tả."
Càng nói thì ánh mắt của hắn xem Trương Hàn càng quái dị.
Lâm Thanh vuốt vuốt râu, nhìn kĩ Trương Hàn rồi cho ra chính mình nhận xét:"Ân, tiểu Hàn không có gì bất ổn cả, còn vì sao như vậy thì có thể là mệt đi."
Một hồi lâu sau thấy Trương Hàn có chút bình tĩnh lại, không có tự cười ngây ngô nữa, Tần Trung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trương Hàn:"Ta ngất bao lâu rồi?"
Khê Vân Hầu sờ sờ cằm nói:"Hình như là....Hai khắc đi."
"Hai khắc! Ta bất tỉnh hai khắc rồi á!" Trương Hàn không thể tin được nói, MMP bên trong Huyết hải bị giày vò lâu như vậy tới lúc ra ngoài chỉ có hai khắc!
Nói cho ai không biết thì một khắc ở đây tính bằng 15 phút ở Địa Cầu đấy~
Lý Huyền Minh ánh mắt có chút không cho là đúng nói:"Chỉ có hai khắc thôi, kinh cái gì ngạc cơ chứ."
Đang định nói tiếp thì Lâm Thanh giọng vang lên:"Toàn bộ đi qua đây xếp hàng, gọi ra chính mình Tiên Ma chi Hồn!"
Qua một hồi, Lâm Thanh hài lòng gật đầu nói:"Bắt đầu từ bây giờ các ngươi không còn là hài tử nữa, đã là người trưởng thành rồi."
"Sau này mấy cái tính trẻ con thu lại, không lâu nữa thì các ngươi đám hài tử này sẽ phải rời đi Cô Nhi Viện mà gia nhập Bát Đại Tông Môn. Nơi đó cho dù lão nhân như ta cũng khó có thể nhúng tay vào, ở đó không phải muốn làm gì thì làm, nếu làm ra chuyện gì lớn thì những người ở đó sẽ không nhẹ tay xử phạt như ở đây."
Lâm Thanh thở dài: "Haiz, nói thật thì ta không mong đám tiểu tử các ngươi đi nhưng đây là quy định a."
Cô Nhi Viện là trên Đại Lục các đại thế lực hợp sức lại xây dựng, ngoài Ô Vân Trấn Cô Nhi Viện ra thì còn rất nhiều.
nếu so sánh mấy cái khác Cô Nhi Viện trên Đại Lục thì Ô Vân Trấn Cô Nhi Viện chỉ được tính là loại nhỏ nhất! Đúng vậy chính là loại nhỏ nhất, một cái có thể chứa hơn 500 người cùng lúc chỉ được tính là nhỏ nhất loại kia!
Còn vì sao lại xây Cô Nhi Viện? Thiện ý? Nhân hậu, bác ái ư? Không! Cô Nhi Viện nói đúng hơn là một cái trại dùng để nuôi 'máu mới' cho các đại thế lực. Nhân Tộc thiên phú đa phần đều là giống nhau, nhưng mà bên trong lại có một số thiên kiêu, thiên tài.
Cô Nhi Viện chỉ là giúp cho những này thiên tài không có chết yểu mà thôi. Những trường hợp chết yểu cũng không phải là ít, phàm nhân nuôi không nổi mình hài tử thì sẽ quyết định bỏ đi, số phận của những đứa nhỏ này không phải chết thì chính là đang đi hướng chết con đường.
Thế giới này tàn nhẫn không phải là một đứa nhỏ có thể chịu được.
Mặc dù có chút không tình người khi nói Cô Nhi Viện nuôi dưỡng những đứa trẻ này là vì lợi ích, thực ra đây là sự thật. Những đứa trẻ khi mà không đạt yêu cầu nhập vào đại thế lực kia thì sẽ bị phân phối vào trong ngẫu nhiên một tông môn nào đó để làm tạp dịch cho họ mười năm.
Thế giới của Tu Luyện Giả đôi khi chính là như vậy, không có bánh trên trời rơi xuống, nếu thực có bánh thì đó là ngươi đang mơ.
Không làm mà muốn có ăn thì là không có khả năng a~
Lâm Thanh nhìn sắc mặt đám tiểu tử ai nấy đều nặng nề, hắn lắc lắc đầu nói: "Được rồi đừng có suy nghĩ nhiều về việc này, ta gọi tên ai thì đi lên gọi ra chính mình Tiên Ma chi Hồn!"
"Phan Vũ!"
Kia tên Phan Vũ tiểu tử đi lên, hắn nhắm mắt lại rồi từ từ sau lưng hiện lên Bạch sắc khí vụ, bên trong mơ hồ có một thanh kiếm đang trôi nổi.
"Uhm, là khí loại Tiên Hồn." Lâm Thanh gật gật đầu: "Tên của Tiên Hồn như thế nào?"
"Dạ là Hạ Vũ Kiếm." Phan Vũ cung kính nói.
Tiên Ma chi Hồn khi gọi ra lần đầu sẽ truyền một phần thông tin như tên gọi, sơ bộ năng lực cho chính mình chủ nhân cho nên việc biết tên Tiên Ma chi Hồn rất bình thường.
"Tốt về chỗ đi." Lâm Thanh nói: "Tiếp theo, Khê Vân Hầu."
Phan Vũ thu lại chính mình Tiên Hồn, Bạch sắc khí vụ kèm theo thanh kiếm bên trong bị thu về hắn thân thể.
Nhân Tộc thời Thượng Cổ đã từng nghiên cứu về việc này, Tiên Ma chi Hồn sau khi thức tỉnh là giấu sâu ở trong Đan Điền, khi muốn gọi ra thì chỉ cần dùng Linh Lực thôi động là được.
Khê Vân Hầu đi lên trước rồi nhắm mắt lại, qua một hồi sau lưng hắn xuất hiện cuồn cuộn Hắc sắc khí vụ, so với Phan Vũ lúc nãy là một cái trời một cái đất.
Bên trong Hắc sắc khí vụ đứng sừng sững một con hầu tử...Uhm cơ bắp hầu tử.
Lâm Thanh nhìn cảnh này thì ánh mắt sang lên nói: "Cường độ này ít nhất chỉ cần 2 lần thuế biến nữa là sẽ thành Đỉnh cấp Ma Hồn!"
Tiên Ma chi Hồn là có thể thuế biến, đồng thời khi ngươi thuế biến thành công Tiên Ma chi Hồn thì Thiên Phú của ngươi cũng đi theo thuế biến, đây cũng là một lí do mà cho dù không đạt được yêu cầu của thí luyện thì tông môn kia vẫn nhận vào làm tạp dịch 10 năm, đây là xem thử ngươi có đủ kiên trì không.
Thực ra thì phần lớn đều chưa kịp chứng tỏ chính mình kiên trì thì đã chết rồi, tạp dịch là một tông môn thấp hèn nhất chức vị, ngươi muốn thử uy lực võ kỹ? Tạp dịch a! Ngươi muốn thử mình độc đan? Tạp dịch nữa a!
Một lúc sau Khê Vân Hầu thu lại mình Ma Hồn, Lâm Thanh cười nói:"Tiểu Hầu, ngươi Ma Hồn tên gì?"
Khê Vân Hầu chấp tay cung kính nói: "Thưa Thanh gia gia là Phá Thiên Hầu."
"Phá Thiên Hầu, Phá Thiên Hầu... Tốt về chỗ đi." Lâm Thanh gật gật đầu.
Phần lớn Tiên Ma chi Hồn đều rất ít có ghi chép cụ thể, với lại một số người Tiên Ma chi Hồn nhìn thì như nhau, nhưng mà đặc tính với thiên phú đem lại là khác như trời với đất.
Tiên Ma chi Hồn không có phân chia, nếu có phân chia thì chỉ có một cái được công nhận là Đỉnh Cấp Tiên Ma chi Hồn.
Đỉnh cấp! Đỉnh cấp! Đỉnh Cấp a! Chỉ hai chữ Đỉnh cấp đã nói lên sự ngưu bức của nó, chỉ cần là Đỉnh Cấp thì Thiên Phú và năng lực của Tiên Ma chi Hồn đó đều rất kinh khủng.
Lâm Thanh vẫn tiếp tục gọi tên, nhưng mà những người này so với Khê Vân Hầu thì cứ như bị phai mờ.
"Tần Trung!"
Nghe tên Tần Trung thì đứng bên cạnh 3 người Trương Hàn thay nhau đập hắn vai, cười nói:"Tần đại thiếu gia, cố lên, coi chừng gọi ra cái phế hồn thì coi như xong cuộc đời a!"
Tần Trung:.......
Mặc dù rất cảm động nhưng làm ơn bôi đi câu sau được không?
Lắc lắc đầu, Tần Trung đi thẳng lên trên rồi nhắm mắt lại.
Từ từ sau lưng của hắn Hắc sắc khí vụ xuất hiện, bên trong đứng một cái như hình người sinh vật, diện mục không rõ chỉ ẩn ẩn thấy đeo một cái mặt nạ, tay cầm một thanh đao,...Nhìn qua bức cách thổi phá thiên!
Trương Hàn ba người ở phía dưới hú lên quái dị, cái gì Tần Đại Thiếu Gia, Tà Vân Tần Thiếu,....
Tần Trung đứng ở phía trên đang thu lại chính mình Ma Hồn thì khóe miệng run run, chân có chút mềm~
Mấy tên này thích nhất là đặt biệt danh để trêu chọc người khác, thậm chí còn gọi hắn là A Trùng! Mụ mụ ngươi mới là A Trùng a!
Lâm Thanh gật gật đầu, hắn biết Tần Trung phía sau lưng bối cảnh và cả....cẩu huyết cố sự.
"Tên Ma Hồn."
"Túc Sát Ma Quân!" Tần Trung nói
"Uhm, về chỗ đi" Lâm Thanh cười nói:"Lý Huyền Minh!"
Lý Huyền Minh vừa cười vừa chạy lên trên, mỗi bước đi của hắn đều làm rung rung cả mặt đất.
Hắn nhắm mắt lại, từ từ sau lưng của hắn xuất hiện hàng loạt Bạch sắc khí vụ, mặc dù so với trước đó Khê Vân Hầu vẫn có chút kém nhưng cũng không có kém quá nhiều.
Bên trong Bạch sắc khí vụ đứng một con như là con báo sinh vật, chỉ là chiếc đuôi phân nhánh thành hai với lại hoa văn kì dị cùng với thân thể như lưu ly tạo cho người khác cảm giác quái dị.
Trương Hàn nhìn Tiên Hồn của Lý Huyền Minh, sắc mặt có chút quái dị:"Cái này là đi theo lộ tuyến tốc độ mập mạp a."
Nghĩ tới cái cảnh một cái mập mạp lấy tốc độ ánh sáng chạy tới sau đó dùng hắn béo bở thân thể đụng thẳng vào kẻ địch thân thể....Và sau đó thì bùm một tiếng tan xương nát thịt, Trương Hàn có chút hưng phấn nghĩ: 'Đây là cái xe tăng tốc độ cao a.'
Càng nhìn cơ thể đầy đặn của Lý Huyền Minh, hắn càng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.
Lý Huyền Minh đang đứng ở bên trên sắc mặt hưng phấn thì cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang liếc nhìn hắn thân thể béo bở.
Hắn thầm nghĩ: 'cúc hoa có chút bóp chặt, chắc chắn là cái nam!'
Nghĩ đến đây thì sắc mặt của hắn có chút cứng lại, rồi nhìn xuống dưới tìm kiếm ánh mắt nơi.
Tới lúc quay qua nhìn thấy ánh mắt của Trương Hàn, Lý Huyền Minh (ಠ ﭛ ಠ )