"Kình Thiên Song Kiếm! Khiếp Quỷ Thần!" Tần Diệc Quân song kiếm trảm về phía Vũ Phương Triệt, kiếm khí tung hoành như vô kiên bất tồi lại có một phần bá đạo ý chí.
Vũ Phương Triệt ánh mắt tử quang sáng lên, sau đó liền biến mất.
Tần Diệc Quân ngay sau đó liền cảm thấy nguy cơ xuất hiện ở sau lưng, nhanh chóng quay lưng lại dùng song kiếm đón đỡ.
Oanh!
Tần Diệc Quân bị đánh bay ra ngoài, ở chỗ Tần Diệc Quân hồi nãy đứng chính là Vũ Phương Triệt.
Nhanh chóng giữ lại thăng bằng, Tần Diệc Quân lau chùi khóe miếng bên trên máu tươi cười nói:"Vũ Phương Triết ngươi cái này Hoán Không Thuạt không tệ a."
"Đa tạ đã khen." Vũ Phương Triệt gác tay sau lưng đạm mạc nói, ngay sau đó lại tiếp tục biến mất.
"Một chiêu không nên dùng hai lân a! Vũ Phương Triệt." Mi tâm của Tần Diệc Quân từ từ nứt ra, bên trong là một con mắt với đồng tử như là thanh tiểu kiếm, lăng lệ mà không mất thần thái.
"Kiếm Khí Tung Hoành!" Hai mắt Tần Diệc Quân trở nên có chút lạnh lẽo và sắc bén, hai tay kiếm trảm về một phương hướng.
Nơi kiếm khí đi qua tĩnh lặng một vùng, sau đó một cánh tay không biết từ đâu xuất hiện cùng với tiếng hét thảm đầy đau đớn:"A!!"
Cánh tay tràn đầy máu me nhưng lại không có nhão nhẹt hay cái gì, mà là thẳng băng một khối như là bị người khác ước lượng mà chém đi.
Cách tiếng la vang lên không lâu, Vũ Phương Triệt thân ảnh từ từ hiện ra chỉ là hắn mất đi một cánh tay và một con mắt bị một vết kiếm dài chém mù, hắn sắc mặt không có lúc đầu đạm mạc và tự tin nữa, thay vào đó là tái nhợt và sợ hãi.
"Tần Diệc Quân! Làm như thế nào thứ đó lại ở trên người ngươi! Không thể nào, làm sao có thể!" Vũ Phương Triệt điên loạn hò hét, tràn đầy không thể tin nhìn về phía Tần Diệc Quân.
Tần Diệc Quân cười nói:"Trên đời này không bao giờ có chuyện không thể làm được, chỉ là tùy từng người mà thôi! Bây giờ ngươi có thể đi chết!"
Vũ Phương Triệt nghe những này lời thì sắc mặt như tro nguội, hắn thua, thua là bởi vì xem thường Tần Diệc Quân.
"Ngươi giết ta đi." Vũ Phương Triệt từ từ nhắm mắt lại, hắn thật buông bỏ, một con mắt hắn đã mù, Tiên Hồn lực lượng bị thiếu sót, cho dù có sống sót thì cũng không bằng lúc toàn thịnh, nói chi cho dù sống sót trở về Đế Quốc thì cũng chưa chắc là sống được dưới tay của cái kia Đế Vương.
Quảng Cáo
Tần Diệc Quân nghiêm túc gật đầu, song kiếm trảm về phía đầu của Vũ Phương Triệt.
Xoẹt!
Tiên huyết phun trào, đầu bay khỏi cổ, thân thể của Vũ Phương Triệt từ từ rớt xuống, sau đó một cái bóng trắng nhân hình diện mục như Vũ Phương Triệt xuất hiện, thân thể của hắn từ từ tan rã thành từng cái hoàng sắc quang điểm.
"Ngươi cần gì chứ?" Vũ Phương Triết cười khổ nói.
Tần Diệc Quân cười cười:"Dù sao ngươi cũng là cái đồng bạn cũ, giúp ngươi một chút thì có sao?"
"Thật ra thì ngươi cũng không cần thả cái gì Độ Hóa Thuật, ta chỉ cần thời gian thì cũng có thể lại bắt đầu Luân Hồi." Vũ Phương Triết thở dài một tiếng nói.
Tần Diệc Quân sờ cằm nói:"Ngươi biết ta là cái đồng giá trao đổi người, thế nên nói một chút về sâu trong Đế Quốc chuyện đi."
Hắn đương nhiên không có cái gì mà lương thiện với địch nhân, Vô Tình Kiếm biệt danh này không nói chơi a.
Mặc dù những năm nay hắn vẫn luôn lẫn vào trong Đế Quốc giả làm một cái Trung Thần nhưng mà không được tín nhiệm quá nhiều, những chuyện cơ mật thì đừng nói tới, hắn cần tình báo cơ mật của Đế Quốc để mưu tính cho sau này, mà đối tượng tốt nhất thì chả ai khác ngoài....Vũ Phương Triệt và Lâm Văn Dũng hai cái này trợ thủ đắc lực của Tân Vương.
"Haha! Thế mà là Vô Tình Kiếm mà ta biết chứ!" Vũ Phương Triệt cuồng cười nói.
"Tốt! Xem như ta trả ngươi ân tình, Đế Quốc bên trong............."
Tần Diệc Quân càng nghe thì sắc mặt càng ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
"........Và cuối cùng là chiến dịch lần này thực ra không phải do bọn ta hợp sức lại giết chết Trương Thiết mà là chế phục hắn, thế nên ngươi hiểu." Vũ Phương Triệt ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác nói.
Tần Diệc Quân lạnh nhạt nói:"Thực ra các ngươi thua từ bước cờ đầu tiên...."
Không đợi Tần Diệc Quân nói hết thì Vũ Phương Triệt đã cười khổ:"Tốt! Tốt, ta hiểu rồi, ngươi đừng nói, để cho ta lẳng lặng."
Dứt lời hắn liên biến thành từng cái Hoàng sắc Quang Điểm mà bay đi, Tần Diệc Quân không nhịn được cười:"Thật đúng là lẳng lặng."
Quảng Cáo
"Haha! Đại ca ta đến giúp ngươi a!" Sau đó hắn liền bay về phía Trương Thiết.
_______________
Ở một cái nào đó bí ẩn địa đạo, một cái đội quân hơn trăm vạn binh lính đang xếp hàng như đang chờ đợi cái gì, phía trên còn có một cái râu quai nón tráng hán mặc áo giáp.
"Đại Đội Trưởng sao chúng ta không trực tiếp đi lên bắt lấy Trương Gia Tộc Nhân." Một cái binh lính đi lên hỏi.
Cái kia tráng hán nở một cái nụ cười quỷ dị, nói:"Chờ! Chỉ có tín hiệu mới được bắt đầu hoạt động!"
Không hiểu sao cái này tiểu binh lính bỗng có chút bất an.
"Vâng!!!" Trăm vạn binh lính đồng thời đáp, nhìn qua như đã được huấn luyện rất là kĩ lưỡng.
Bỗng nhiên bên hông Tráng hán ngọc thạch bỗng sáng lên, chớp nháy liên tục.
Tráng hán nở một cái dữ tợn tươi cười, nhìn những này binh lính như là thợ săn nhìn chính mình con mồi, hắn từ từ nói ra:"Huyết...Tế....Bắt......Đầu!!"
"Hả?" Cái binh lính vừa mới hỏi ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn về tráng hán, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì một ánh đao che kín hắn mắt, sau đó hắn nhìn thấy thân thể của mình và cột máu điên cuồng chảy ra.
Lạch cạch!
Ánh mắt của cái này tiểu binh lính trợn to, nhìn thấy chung quanh đồng đội không ngừng sát hại lẫn nhau, thậm chí là cái mình từng kính yêu Đại Đội Trưởng cũng gia nhập trong đó, hắn thật muốn hét to lên vì sao? Nhưng đáng tiếc là đã không thể nữa rồi, sinh lực của hắn từ từ xói mòn, ánh mắt trở nên trắng xám, tầm mắt càng ngày càng nặng, cho dù đến chết vẫn là cái không hiểu chuyện gì tiểu lâu la.
"Nhanh lên chóng trả, bọn hắn làm phản rồi!!" Trong hỗn loạn, mấy cái còn tỉnh táo binh lính nhanh chóng hét lên.
"Đúng....Đúng vậy! Cầm lên vũ khí nhanh lên!!"
"Không kịp! Nhanh lên chạy khỏi đây! Trong số chúng ta đều có kẻ phản bội!!"
"Ta không muốn chết, đừng giết ta!"
Quảng Cáo
"Tại sao ta Linh Lực lại dùng không được a!"
"Ta cũng như thế!"
"Ta liều mạng với các ngươi!!!"
Tráng hán cười lạnh nói:"Ai báo các ngươi lại lựa chọn cái này Đế Quốc! Bây giờ thì trở thành tế phẩm để tạo ra một cái Đế Quốc bình đẳng và thịnh vượng hơn! Chết đi cho ta!!"
"Giết!! Giết!!...." Những cái kia binh lính phe tráng hán trong miệng điên cuồng hét lên giết cái này chữ, tay thì lại không chút nào dừng lại, liên tục gặt hái đi tính mạng của những cái đã từng là đồng đội của mình.
Tráng hán thực ra là trước khi bắt đầu kế hoạch đều cho một loại Đan Dược vào lương khô của các chiến sĩ, mặc dù hắn cái này phe binh lính cũng ăn nhưng mà lại có giải dược a.
Khung cảnh ở cái này địa đạo như là tu la tràng, đầu người, máu tươi điên cuồng chảy ra, từ từ chảy thành các dòng suối nhỏ mà tạo thành cái tiểu huyết hà.
Một lúc lâu sau, cảnh chém giết lẫn nhau đã kết thúc, hơn 50 vạn ngươi thi thể chất thành núi, máu tươi thành từng cái sông nhỏ.
"Bật lên nhãn trận!" Tráng hán hét lên nói.
"Vâng!" Chúng binh sĩ nhanh chóng truyền Linh Lực vào các cột đá.
Cả cái địa đạo không biết từ đâu hiện lên Linh Văn, máu tươi điên cuồng chảy vào này Linh Văn.
________________________
Hoàng Cung bên trong, một cái trẻ tuổi nam tử đang xếp bằng tu luyện thì bỗng dưng thổ huyết một cái:"Phốc! Có người muốn phá hư Đế Quốc Khí Vận, là ai to như vậy gan!"
Hắn chùi mình khóe miệng tiên huyết, sau đó nhanh chóng bay ra Hoàng Cung, nhìn về phía Trương Gia phương hướng, sắc mặt của hắn âm trầm từ từ nói:"Trương....Gia!!!"