Tiên Ma Biến

Chương 602: Ý nghĩa của thời khắc sinh tử




Sáng sớm, ở Đông Ngõa Đương, Vương Nam bước ra ngoài quân trướng, theo thói quen đi tới chuồng ngựa đằng sau.

Sau khi tra xét thức ăn gia súc và sức khỏe chuồng ngựa xong, hắn ta lại bước ra trước, nhưng bất chợt lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.

Một tên giáo quan thuộc đội quân trinh sát, không biết là do mồ hôi chảy ra hay vì vừa đi qua một hồ nước mà cả bộ đồ hắn ta đang mặc đều ướt nhẹp. Khi nhìn thấy Vương Nam, hắn ta lập tức nhảy xuống.

Vương Nam cau mày, hỏi:

- Sao vậy?

- Lính trinh sát ở trước đã xác nhận, đó là đại quân chủ lực của Đại Mãng.

Vị giáo quan này rất khẩn trương, run rẩy nói:

- Phía trước có tám ngàn Khinh kỵ quân mở đường...đại nhân, chúng ta nên làm gì?

- Tám ngàn Khinh kỵ quân mở đường?

Vương Nam nheo mắt lại, chậm rãi lặp lại câu nói đó.

Chỉ là một tướng lãnh thống lĩnh hơn hai ngàn binh mã ở đây, vị lão tướng hơn năm mươi tuổi này hiển nhiên không thể hiểu hết chiến cuộc được, nhưng tất cả quân tình của quân bộ đều phải thông qua lính trinh sát, thông qua những quân sĩ đang đóng trụ tại những điểm quan trọng như vậy mới có thể truyền đi được. Cũng nhờ có những quân nhân dũng cảm tựa như vô số cây đinh đóng chặt trên mặt đất, không bao giờ lùi bước như bọn họ, quân đội Đại Mãng mới không thể tùy ý xen kẽ, thậm chí nhờ có họ mà quân bộ ở sau mới có thể phát hiện hoặc đoán được âm mưu di chuyển của quân địch.

Khoảng một ngày trước, theo quân tình từ phía trước truyền về, Vương Nam biết rằng đã có ba điểm quan trọng bị công phá, ngoài ra còn có một đại quân hơn bảy vạn đang nhanh chóng đột kích, mục tiêu có lẽ là lăng Đông Cảnh.

Vương Nam không rõ ý nghĩa của lăng Đông Cảnh đối với toàn bộ chiến cục hiện giờ, nhưng ông ta có thể biết nếu như lăng Đông Cảnh thất thủ, toàn bộ phía đông của lăng Trụy Tinh sẽ trống không, như vậy đội quân Đại Mãng này có thể dễ dàng từ sườn sông tiến nhanh về phía lăng Trụy Tinh.

Trước đó vài ngày Vương Nam còn chưa bao giờ nghĩ đến việc lăng Đông Cảnh sẽ như thế nào.

Điều ông ta cần suy nghĩ chính là phải bảo vệ điểm quan trọng này, không để cho những đội quân lẻ tẻ của Đại Mãng tập kích, rồi từ đấy lợi dụng để quấy rối những đội quân Vân Tần phụ trách vận chuyển quân giới cũng như lương thực đang hoạt động đằng sau. Còn có một việc nữa, đó chính là ông ta phải xác định được đường đi cũng như kế hoạch tiến công của đại quân Đại Mãng chủ lực này, như vậy quân đội Vân Tần và binh sĩ ở lăng Đông Cảnh mới có thể đối phó kịp thời.

Đội quân Đại Mãng này có ít nhất năm con đường có thể lựa chọn tiến công, nhưng dường như "vận may" của đội quân Vương Nam lại rất tốt, bởi vì đội quân đó đã lựa chọn con đường đi xuyên qua bọn họ, còn những đội quân Đại Mãng khác lại đang đi theo bốn con đường kia. 

Vương Nam đã từng trải qua nhiều trận chiến, nhưng ông ta biết hai nghìn quân đối mặt với bảy vạn đại quân là một trận chiến mà ông ta chưa từng gặp phải, nên chuyện ông ta cần suy nghĩ cũng khác lúc trước rất nhiều.

- Chúng ta chỉ có hai trăm con ngựa, nếu tám ngàn Khinh kỵ quân của đối phương mở đường trước, vậy cho dù chúng ta toàn quân rút lui, cũng không thể chạy kịp đến sau lăng Đông Cảnh, số người chạy thoát tối đa không quá hai trăm người. 

Vương Nam nhanh chóng suy nghĩ, sắc mặt bình tĩnh lại:

- Ngươi mau bảo mấy người lão Từ tới gặp ta, ngoài ra, ngươi bảo lão Trương nhanh chóng chọn lựa, hoặc là người còn quá bé, hoặc là con trai độc nhất trong nhà, hoặc là trong nhà đã có người chết trận, hoặc là tìm bất kỳ nguyên nhân gì lão ta nghĩ có thể làm được, lập tức ra quân lệnh bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.

Vị giáo quan này biết Vương Nam đã có quyết định cuối cùng, hốc mắt khẽ sưng đỏ, nhưng lại rất bình tĩnh nói:

- Vâng.

Hắn ta khom người thạt sâu, hành lễ với lão quân nhân đầu tóc đã nhuốm trắng, sau đó nhanh chóng chạy vào quân trướng ở sau mấy bức tường đá.

...

Hơn hai trăm tuấn mã nhanh chóng rời đi, cấp tốc tới lăng Đông Cảnh.

Vương Nam đứng trên tường đá, đưa mắt nhìn những thủ hạ của mình nhanh chóng rời đi, mái tóc xám trắng của ông ta bay nhẹ theo gió. Không đợi đến lúc hai trăm tuấn mã đó hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của mình, ông ta lạnh lùng xác định hai trăm người đang cưỡi ngựa đó không thể nghe thấy giọng nói của mình nữa, mới bắt đầu xoay người lại, nhìn hơn một ngàn bảy trăm quân nhân Vân Tần đã sớm tụ tập ở bên dưới theo lệnh, chân thành và chậm rãi kể rõ chuyện sắp xảy ra.

- Thật xin lỗi, vận may chúng ta rất tốt đấy, vừa lúc có một đội quân chủ lực Đại Mãng sẽ hành quân qua đây...đối phương có tám ngàn Khinh kỵ quân sẽ đến trước, phia sau còn có hơn bảy vạn đại quân.

Tất cả quân sĩ trầm mặc, bọn họ dĩ nhiên biết tại sao Vương Nam lại nói hai chữ xin lỗi.

- Đại nhân, chúng ta là quân nhân Vân Tần, sau này sử sách của Vân Tần sẽ ghi lại trận chiến này của chúng ta.

Một vị giáo quan đột nhiên tươi cười, quỳ một chân trên đất, rút trường đao của mình ra, chém nhẹ vào lòng bàn tay, chân thành nói:

- Bây giờ...thỉnh cầu đại nhân ra lệnh chúng ta chiến đấu.

- Thỉnh cầu đại nhân ra lệnh.

Toàn bộ quân sĩ ngẩng đầu lên, quỳ một chân trên đất, nhìn Vương Nam, trầm thấp nói.

Vương Nam nhìn các binh sĩ này, chậm rãi gật đầu, bắt đầu ban bố quân lệnh.

- Phá hủy toàn bộ nỗ xe không thể nào di chuyển hay là không thể giấu xuống đường hầm dưới đất. Tất cả lương thảo cũng phải thiêu hủy, ngoại trừ các cây tên dùng để chiến đấu ra, chúng ta không thể để lại bất cứ vật gì, ngay cả doanh trướng và nồi đất cũng phải hủy, không được lưu lại cho đám giặc Đại Mãng.

- Mọi người làm nhanh lên, phải tạo thành cảnh hỗn loạn, khiến cho đám Đại Mãng đó tưởng chúng ta đã rời đi.

- Mọi người trốn xuống đường hầm, đợi đến khi đám kỵ quân đó tiến vào doanh trại rồi, chúng ta sẽ xông ra ngoài.

...

Đông Ngõa Dương đang rất bận rộn nhanh chóng an tĩnh, không còn một tiếng động nào.

Các quân doanh khi nãy còn ngăn nắp sạch sẽ, nhưng giờ đã trở nên hỗn loạn, giống như một nơi chứa rác khổng lồ. Từ các bức tường ngắn, đồ dùng cá nhân trong lúc hành quân, lương thực, quân giới...tất cả đều bị phá nát, đốt cháy, biến thành một đống tro tàn màu đen.

Cả Đông Ngõa Dương không còn bóng người nào, tựa như tận thế đã tới.

Không bao lâu sau, có tiếng động khổng lồ từ bên ngoài truyền tới.

Những bức tường đã rung rinh, các tòa vọng lâu bằng gỗ gần như bị phá nát chợt nẩy lên, tựa như có động đất.

Kỵ quân Đại Mãng đông đúc xông đến, tựa như một cơn thủy triều phô thiên cái địa.

Một nhóm quân khoảng mấy trăm người làm tiên phong tiến tới quân doanh của quân đội Vân Tần. Sau khi nhanh chóng tìm tòi dấu vết trong đống tro tàn còn đang bốc cháy, bọn họ lập tức phát hiện có rất nhiều dấu chân và vó ngựa, kể cả những đồ vật rơi xuống đất trong lúc dọn đi.

Tên tướng lãnh Đại Mãng của đội quân này nghe quân tiên phong báo về như vậy lập tức nhếch miệng cười, tỏ vẻ khinh thường. Đội Khinh kỵ quân Đại Mãng mặc giáp màu đồng thau tiếp tục giục ngựa lên đường, toàn đội lướt qua doanh trại này.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có tiếng quát to và tiếng la thất thanh vang lên.

Doanh trại vốn yên tĩnh đột ngột sôi trào.

Có mười mấy cây tên trực tiếp xuyên qua tấm ván gỗ của hầm ngầm dưới đất, bắn vào trong đội kỵ quân đang chạy nhanh qua.

Từng quân nhân Vân Tần từ trong hầm ngầm bí mật xông ra ngoài, đôi mắt đỏ bừng như điên cuồng, cả người đầy bụi đất, vung đao chém vào đội quân Đại Mãng này.

Đây là một ngày mùa thu.

Hơn một ngàn bảy trăm quân nhân Vân Tần ở Đông Ngõa Đương hi sinh lừng lẫy, nhưng đội quân Vân Tần này lại khiến cho hơn hai ngàn chín trăm kỵ quân Đại Mãng được trang bị hoàn mỹ hơn bọn hắn phải chết trận theo.

...

Đội quân chủ lực của Đại Mãng ở phía đông xuyên qua Đông Ngõa Đương, nhanh chóng tiến gần lăng Đông Cảnh.

Thời gian dần trôi qua, thế cục hiện giờ của quân đội Đại Mãng và quân đội Vân Tần ở cảnh nội hành tỉnh Nam Lăng tựa như những chiếc bánh răng xe khớp chặt với nhau. Chỉ cần nhận được đầy đủ quân tình báo về, vậy cho dù là tướng quân Đại Mãng hay Vân Tần, cho dù là người có tài hay không, cũng có thể lập tức nhận ra ngày quyết chiến của đại quân Đại Mãng và Vân Tần ở hành tỉnh Nam Lăng đã đến. Tuy nhiên, nếu như đến bây giờ mới có thể nhận ra chiến cuộc như thế nào, vậy bọn họ đã chậm.

Bởi vì trước đó, Văn Nhân Thương Nguyệt và Cố Vân Tĩnh đã kịp an bài toàn bộ sức mạnh của mình đến nơi hội quân.

Trong hành tỉnh Nam Lăng hiện giờ đang có mười lăm vạn quân đội địa phương Vân Tần tới tiếp viện, nhưng thời gian đã không còn kịp nữa, bởi vì nơi quyết chiến lại diễn ra ở bên ngoài.

Thế cục rõ ràng như vậy, bất cứ ai cũng có thể biết nơi quyết chiến chính là lăng Thiều Hoa và lăng Đông Cảnh. Ở lăng Thiều Hoa, quân đội Vân Tần trấn giữ khoảng bốn vạn, quân đội Đại Mãng tiến tới tấn công cũng tầm bốn vạn. Lăng Đông Cảnh, quân đội Vân Tần vào khoảng năm vạn, nhưng đội quân chủ lực của Đại Mãng tiến công lại lên tới bảy vạn.

Nếu xét ở những khu vực khác hai quân đang hội tụ, có thể nhận thấy quân đội Đại Mãng đang ở vào hoàn cảnh xấu. Nhưng tại hai nơi quyết chiến quan trọng này, quân đội Đại Mãng lại có thể tập kết quân lực đông đúc và mạnh mẽ như vậy, cho thấy trong những trận chiến mười ngày trước, bố cục của Văn Nhân Thương Nguyệt thật sự rất xuất sắc, thậm chí còn chiếm thượng phong trước quân đội Vân Tần.

Vào lúc bình thường, cho dù là năm vạn đại quân lăng Đông Cảnh chiến đấu với bảy vạn đại quân Đại mãng, bởi vì là quân trấn giữ thành, nên không thể nói quân lực bên Vân Tần yếu hơn, bốn vạn đại quân lăng Thiều Hoa đối mặt với bốn vạn đại quân kia càng chiếm ưu thế hơn...nhưng đây không phải là chiến dịch bình thường, mà chính là hội quân quyết chiến quan trọng nhất của cả hai đế quốc Vân Tần và Đại Mãng, nên ngoại trừ quân đội ra, còn có rất nhiều quân giới và người tu hành cùng tham gia.

Trong những trận chiến quyết định vận mệnh hai nước và sinh tử của vô số dân chúng đằng sau như vậy, nhất định sẽ có nhiều người tu hành xuất hiện.

Cố Vân Tĩnh không biết người nào sẽ thắng trong trận chiến này.

Chu thủ phụ cũng không biết ai là người chiến thắng.

Những người tu hành Vân Tần tham gia vào trận chiến này cũng đều biết rằng chỉ đến khi chiến tranh kết thúc, họ mới có thể biết được rốt cuộc là Vân Tần thắng, hay là Đại Mãng thắng.

Điều duy nhất có thể khẳng định là trong chiến tranh lớn như vậy, bất kỳ người tu hành nào cũng có thể chết đi, chiến lực của một cá nhân người tu hành thật sự quá nhỏ bé.

...

Lâm Tịch đã biết hết thảy.

Dù là Hạ phó viện trưởng, Cố Vân Tĩnh hay Chu thủ phụ, chưa có ai từng ép buộc hắn phải làm những gì, nhất là sau khi học viện xảy ra đại biến, học viện Thanh Loan cũng chỉ cử người và đưa tin tức tới báo cho hắn, không đề nghị hắn nên làm gì và sẽ làm gì. 

Khi ở trên Thần mộc phi hạc, tự xem xét chính mình, Lâm Tịch cũng biết chiến lực của một mình hắn thật nhỏ bé trong cuộc chiến như vậy. Nhưng hắn đã dung nhập vào thế gian này, không thể dứt bỏ mọi thứ, cũng không thể lạnh lùng nhìn vô số người chết đi.

Cho nên, mặc dù không biết mình có năng lực thay đổi được kết quả cuộc chiến này hay không, Lâm Tịch vẫn quyết định tiến về lăng Đông Cảnh.

Thần mộc phi hạc bay lượn giữa những đám mây trắng hành tỉnh Nam Lăng, hướng về phía lăng Đông Cảnh.