Tiên Ma Biến

Chương 562: Người nghèo khổ vẫn là người nghèo khổ




Nguyên khí trời đất vô tận bị phù văn vô thượng trên thân cung và dây cung hút tụ tới, sau đó hóa thành hắc ám, ngưng tụ lại thành một cây tên sáng màu đen, bắn xuống mặt hồ.

Bề ngoài hồn binh "Đại hắc" này là một cây đàn cổ ba dây, nhưng chủ nhân của nó là Trương viện trưởng lại gọi là cung. Cách thức tấn công của nó cũng giống như một cây cung, nên mọi người trên thế gian này đều gọi nó là một cây cung.

Không có một cây tên thực chất nào.

Dựa trên nguyên khí trời đất xung quanh bị hút tụ tới một cách mãnh liệt và hồn lực người tu hành, ngưng tụ lại thành một luồng sức mạnh đặc biệt, sau đấy không biết lại tạo nên loại vật chất nào, nhưng cây tên sáng màu đen đó khi bay trên không trung lại không bị gió ngăn cản lại, tốc độ tất nhiên còn nhanh hơn cả cây tên và phi kiếm bình thường.

Cây tên do "Đại hắc" bắn ra hoàn toàn chỉ phát ra âm thanh xé gió.

Giống như là cây tên này đã hoàn toàn hòa tan trong gió, chỉ còn ánh sáng màu đen lấp lánh.

...

Luồng ánh sáng đen này bắn xuống mặt hồ với một tốc độ ngang với cảm giác cực hạn của một người tu hành cấp Thánh sư.

Không một tiếng động rơi xuống, nhưng khi đụng vào mặt hồ, cây tên đó lại chợt hóa thành một tiếng sét kinh khủng. Tựa như trong một màn đêm đen tối, bỗng nhiên có một thế giới nào đấy yên lặng và mạnh mẽ đập vào mặt hồ.

Mặt hồ vốn hơi gợn và bằng phẳng chợt bị hãm sâu xuống bên dưới, sau đấy là từng vòng sóng lớn khuếch tán ra, một cột nước to lớn như đại trụ trong điện Kim Loan lao ra mặt nước, bắn thẳng lên không trung.

Ngay lúc luồng ánh sáng đen đấy rơi xuống với một tốc độ kinh người, đã có một luồng sóng vô hình nhanh chóng khuếch tán và chấn động khắp nơi.

Bởi vì sợ hãi học viện Thanh Loan đến mức phải ẩn núp nhiều năm và quên luôn cả tên của mình, nam tử trung niên này đã hoàn toàn tập trung vào việc tu hành. Nhưng thực chất còn có một nguyên nhân khác khiến ông ta phải làm như vậy, đó chính là sức mạnh của Đại hắc này.

Ông ta đã sớm quen thuộc cũng như sử dụng sức mạnh của Đại hắc một cách chuẩn xác. Một người như ông ta, đúng là không thể nào vì hiềm nghi có người tu hành lẻn vào trong hồ nước này, mà ngồi chờ đến hàng canh giờ đồng hồ.

Cách nghĩ của đại nhân vật hiển nhiên khác với tiểu nhân vật, mà cách xử lý của hai bên tất nhiên cũng hoàn toàn khác nhau.

Cho nên ngay lúc này, ông ta đã lập tức sử dụng cách thức mà ông ta cho rằng là dễ dàng nhất, trực tiếp nhất, đó là toàn lực sử dụng sức mạnh của mình và Đại hắc, bắn một cây tên mạnh nhất vào trong mặt hồ.

...

Bóng đêm phủ xuống không một tiếng động.

Ngay lúc nam tử trung niên Đường Tàng lấy ra Đại hắc, bắn ra cây tên mạnh nhất của mình, Lâm Tịch và Cao Á Nam cũng đã đến chỗ sâu nhất dưới đáy hồ.

Tất cả trông thật yên tĩnh và mông lung.

Nhưng bỗng nhiên có một tiếng nổ sấm sét vang lên ngay trên mặt hồ. Âm thanh còn chưa khuếch tán xuống bên dưới, đáy hồ vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Lâm Tịch và Cao Á Nam, cảm xúc sợ hãi và kinh hoảng đã bao trùm cả hai người.

Trong cảm giác của hai người, ngay nháy mắt này, nước hồ lạnh như băng xung quanh hai người đã bị một sức mạnh khủng khiếp ép chặt tới mức không còn là nước nữa, mà biến thành một khối kim loại nặng nề.

Thân thể hai người tựa như bị khối kim loại này đè chặt, sau một lúc, xương cốt trong cơ thể hai người, thậm chí là những đốt xương nhỏ nhất ở ngón tay, cũng bắt đầu phát ra tiếng vang răng rắc.

Sau một tíc tắc, một luồng sóng xung kích tựa như một cái phao trong suốt đã phủ xuống.

Cả hồ nước bị chấn động mãnh liệt, vô sô hạt nước nổ tung ngay tại chỗ.

Tiếp theo là từng tiếng nổ mạnh hơn, chói tai hơn!

Màng nhĩ của Lâm Tịch và Cao Á Nam tựa như bị vô số cương châm dài ghim chặt vào.

Nhờ đã lặn sâu xuống đáy hồ đến vài chục thước, vô số tầng nước giảm xóc, nên thân thể hai người vẫn có thể chịu đựng được sức mạnh của nước và Đại hắc cùng lúc nghiền ép xuống. Nhưng chính loại sóng xung kích và âm thanh vừa rồi, thật không ngờ lại có hiệu quả như phương pháp chấn âm mà Giang Yên Chức đã từng lĩnh ngộ được. Sau vô số tiếng động ầm ầm, không biết có bao nhiêu con cá đang bơi lội bên nước bị chấn chết đi, Lâm Tịch và Cao Á Nam cũng cảm thấy đầu óc rung động, trong nháy mắt đã mất đi ý thức, hôn mê, thậm chí trường kiếm và cự cung đang ở trên lưng cũng thoát ra ngoài, thân thể không thể khống chế được mà nổi lên trên mặt nước.

Trong nháy mắt thân thể tiếp xúc với mặt nước, nhờ có ánh sáng mặt trời, nên Lâm Tịch đã khôi phục được chút ý thức của mình, trực tiếp sử dụng bánh xe màu xanh trong đầu mình.

...

Thời gian quay về khoảng hai đình trước đó.

Trong hồ nước u ám lạnh như băng này, Cao Á Nam không thể biết được Lâm Tịch đang như thế nào, nhưng Lâm Tịch đã khẩn trương đến mức cả người không ngừng co lại và rất muốn nôn mửa ngay tại chỗ.

Chiêu thức tấn công như dời non lấp bể này của Đại hắc thật sự quá kinh khủng.

Khi bị chiêu thức như vậy tấn công, chỉ cần mình và Cao Á Nam nổi lên mặt nước, nhất định sẽ rơi vào trong tay đối phương.

Bất kể đối thủ có biết được bọn họ đang ở dưới hồ hay không, bất kể đối thủ sẽ làm gì sau đó, Lâm Tịch biết điều duy nhất mình cần làm bây giờ chính là đảm bảo sau khi bị đối phương tấn công, mình không thể nổi lên trên mặt nước.

Bởi vì không thể nói chuyện dưới nước, nên Lâm Tịch cố gắng kiềm chế và đè nén nỗi sợ cũng như khẩn trương trong lòng mình, giúp cho mình tĩnh táo hơn. Hắn dùng lực ngắt tay Cao Á Nam, không cho Cao Á Nam cơ hội chát vấn, hắn lấy hai tay Cao Á Nam để ở ngay hông của mình, ra hiệu Cao Á Nam phải ôm chặt lấy mình. Sau đó, hắn tháo rời trường cung đang ở trên lưng mình ra với một tốc độ nhanh nhất, để cho thân thể của mình và Cao Á Nam cùng nhau chui lọt qua dây cung và thân cung. Tuy đã làm như vậy, nhưng vì cảm thấy không an toàn, nên hắn lại dùng tấm vải vốn dùng để che trường cung cột chặt mình và Cao Á Nam lại.

Cuối cùng, hắn lại xé ra một vài mảnh vải nhỏ, nhét vào trong tai mình và Cao Á Nam.

Tất cả đều được diễn ra trong sự im lặng.

Bởi vì cảm giác được sự khẩn trương và vội vàng của Lâm Tịch, nên Cao Á Nam yên lặng phối hợp hành động, hai tay dùng sức ôm hông hắn thật chặt.

Sau đấy, Lâm Tịch thậm chí còn nghĩ cách nằm ngang xuống đáy hồ, chèn hai chân của mình vào giữa một khe đá chắc chắn, hoàn toàn cố định thân thể mình. Khi đã hoàn thành hết mọi việc, hai người còn phải trải qua mười mấy tức chờ đợi kinh khủng đến mức tâm trí muốn phát điên.

Đêm tối chợt phủ xuống đáy hồ.

So sánh với việc cái chết đột nhiên buông xuống, việc chờ đợi cái chết thậm chí còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Ngay nháy mắt nước trong hồ nước chợt ngưng đọng lại, Lâm Tịch chỉ cảm thấy trái tim của mình co lại thật mạnh. Đối với người tu hành, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể vào lúc bình thường sẽ hoạt động rất đều đặn, hiếm khi xảy ra chuyện chán động mạnh. Nhưng ngay nháy mắt sóng xung kích và âm thanh kinh khủng kia đồng thời nổ tung, trái tim của hắn tựa hồ ngưng nảy lên, toàn bộ cơ thể bỗng nhiên im lặng, rơi vào trạng thái chết giả.

Bởi vì chính Lâm Tịch cũng không tin rằng mình có thể khống chế được, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nên so với bất kỳ lần tu hành nào trước đó, thời khắc này đối với Lâm Tịch thật nguy hiểm, thật khủng khiếp.

Cả hồ nước rung mạnh, Lâm Tịch nhanh chóng mất đi ý thức.

...

Trên mặt hồ, cột nước khổng lồ ở ngay giữa hồ bắn lên thật cao, sóng nước vỡ tan khuếch tán ra các bụi cỏ lau ven hồ.

Bị tiếng động kinh khủng và sóng xung kích khuấy động, vô số loài chim nước và sâu bọ trong bãi cỏ hoang đằng xa và bụi cỏ lau xung quanh kinh hoảng bay đi.

Sau khi dùng Đại hắc bắn ra một cây, nam tử trung niên kia nhẹ nhàng vỗ về thân cung, chậm rãi đặt Đại hắc vào trong rương.

Từng tầng tôm cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Chỉ một lát sau, cả mặt nước đã chi chít đầy những con tôm cá chết đi, hồ nước đã bị một sắc màu bạc bao phủ.

Nam tử trung niên chăm chú nhìn vào tầng tầng xác chết cá tôm đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Ngay lúc dùng tay đóng hai cái khóa rương đang đựng Đại hắc lại, ông ta không khỏi nghĩ tới chuyện năm xưa trên chiến trường, đó là lúc ông ta lật tung hành đống thi thể quân nhân Đại Mãng đã chết trên mặt đất lên, mục đích là tìm lấy thi thể của Phong hành giả học viện Thanh Loan. Thật ra, nguyên nhân khiến ông ta quy ẩn không chỉ vì e ngại học viện Thanh Loan trả thù, mà còn vì khi đó ông ta thân làm tướng lãnh cao nhất của một đội quân, ông ta phải chịu trách nhiệm cho đội quân mình thống lãnh. Theo phần lớn con dân ở Đường Tàng, cách thức dùng cả một đội quân để đổi lấy giết chết một người tu hành Vân Tần mạnh mẽ, nhất là đó lại là Phong hành giả của học viện Thanh Loan, cuối cùng kết thành thù hận với một thế lực lớn như học viện Thanh Loan, đó là việc hoàn toàn không đúng.

Những người dân Đường Tàng có con có cháu đã phải ngã xuống vì mệnh lệnh cuối cùng của ông ta không ngừng mắng chửi ông ta, nên trong suốt một thời gian dài, tên của ông ta là đại biểu cho sự sỉ nhục. Vì thế, ông ta đã bắt mình phải quên đi cái tên của mình, khiến cho mỗi lần nghe thấy người khắc nhắc đến tên của mình, tưởng chừng như đang nghe nói về một người xa lạ.

Qua một thời gian, ông ta đã hoàn toàn quên đi tên thật của mình, chỉ dùng cái tên người nghèo khổ để nói về mình.

Sau khi liếc mắt nhìn quanh mặt hồ này một thời gian, nam tử trung niên Đường Tàng này cũng không dừng lại, nhanh chóng lắc đầu. Tiếp theo, ông ta men theo những dấu vết mà Lâm Tịch và Cao Á Nam đã lưu lại lúc trước, trực tiếp dùng hồn lực tách cỏ hoang ra hai bên, tìm kiếm ở khu vực xung quanh.

Khoảng hơn ba mươi đình sau, nam tử trung niên Đường Tàng này lại xuất hiện ở ven hồ. Một lần nữa nhìn qua đống xác chết tôm cá đầy mùi tanh tưởi trên mặt hồ, ông ta suy nghĩ một hồi rồi thối lui, hoàn toàn rời khỏi.

Mất nhiều thời gian tìm kiếm như vậy, ông ta đã xác định rằng mình không thể nào tìm được tung tích của người tu hành ở đây.

Đã như vậy, ông ta sẽ không mất thêm thời gian ở đây nữa để tìm kiếm tung tích của một người tu hành mà chinh ông ta cũng không biết rõ đó rốt cuộc là ai.

Vì an toàn của mình, chính ông ta cũng phải sớm rời khỏi chỗ này.

Về hồ nước "Ngựa nghỉ" này, theo ông ta nghĩ trừ khi đối phương là Thánh sư, nếu không sẽ rất khó nín thở ở dưới đáy hồ lâu như vậy. Nhưng nếu như đối phương thật sự là Thánh sư, vậy đối phương càng không cần dùng cách này để trốn mình, bởi vì đối phương không thể nào biết ông ta là ai, có thực lực như thế nào.

....

Sau khi nam tử trung niên Đường Tàng rời khỏi được khoảng mười đình, mặt hồ vốn đang yên lặng bỗng nhiên bị khuấy động. Có một số bọt nước nổi lên trên, Lâm Tịch và Cao Á Nam xuất hiện trên mặt nước. Sau khi bơi đến bờ hồ, hai người đang tái cả mặt như một tờ giấy trắng không hề ngừng lại, mà nhanh chóng đi xuyên qua các bãi cỏ lau. Đến lúc nhìn thấy được một bãi cỏ hoang có thể ẩn núp được, hai người mới bắt đầu thở dốc, ho khan không thôi.

Cứ mỗi một lần ho khan, hầu như cả Lâm Tịch và Cao Á Nam đều ho ra một chút bọt máu.

Chấn động trong chiêu thức tấn công của nam tử trung niên Đường Tàng không khiến thân thể bọn họ bị thương quá nặng, nhưng trong nháy mắt bị ngất đi, hai người đã bị sặc nước. Sau đấy thời gian phải nín thở chờ đợi thật sự quá lâu, mặc dù có thể miễn cưỡng thay khí mấy lần, nhưng phế phủ hai người hiển nhiên không thể không bị tổn thương.

Nhưng cho dù đã ho ra không ít bọt máu, Lâm Tịch và Cao Á Nam cũng không muốn ngừng lại. Cho đến khi cửa thành Mậu Nhân đã xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt, hai ngưới mới ngồi hẳn xuống mặt đất, thở dốc liên tục.

- Nguy hiểm thật, Đại hắc thật quá lợi hại.

Cao Á Nam dùng tay vỗ vỗ lưng Lâm Tịch, nở một nụ cười mà nói.

Lâm Tịch lại ho ra không ít bọt máu, trong bọt máu hiện ra chút phần hồng, trông thấy mà giật mình. Nhưng hắn cũng đồng thời tươi cười, nói:

- Đúng là nguy hiểm...nhưng mà cuối cùng lại còn sống, hơn nữa việc này còn khiến cho tu vi hồn lực chúng ta tăng lên không ít.

Đối với hai người, bị đuổi giết đến nỗi khổ sở không thể kể được là chuyện rất thường xuyên, là chuyện rất bình thường. Nên Cao Á Nam cũng không thể biết được rằng trong tình huống như vậy mà nàng và Lâm Tịch còn có thể cười nói, cười rất vui vẻ, lại là chuyện vô cùng điên rồi trong mắt người khác.

Cảm nhận được hô hấp của Lâm Tịch đã đều đặn lại, Cao Á Nam càng vui mừng hơn nói:

- Cũng có thể coi là nhân họa đắc phúc.

- Không chỉ như thế.

Nhưng không ngờ Lâm Tịch lại càng vui hơn, nói với Cao Á Nam:

- Có lẽ chúng ta có cơ hội đoạt lấy số quân giới tinh nhuệ kia của Văn Nhân Thương Nguyệt.