Tiên Ma Biến

Chương 557: Huyết chiến trên phố




Một chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng đi tới phố Kỳ Lân.

Trong chiếc xe đấy, có một lão nhân mày rậm mặc một bộ áo cổ màu xanh lục đang nhắm mắt suy tư.

Lão ta tên Hồ Trầm Phù. Nhờ đã làm rất nhiều chuyện trước khi Vân Tần lập quốc, nên sau đó lão mới xứng đáng ngồi sau những bức màn che nặng nề, biến Hồ gia trở thành một trong những đại gia tộc.

Cho dù những lời Giang Yên Chức đã nói trước cửa ngự thư phòng được truyền đi, nhất định sẽ khiến cho phần lớn quan lại trong triều cảm thấy lão Giang thật quá phận, nhưng theo lão ta nghĩ, Giang Yên Chức đã lấy đại cục làm trọng. Biểu hiện của Giang Yên Chức giúp cho những người bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Thiên tử có kiếm thiên tử, phần lớn mọi người ở Vân Tần đều cho rằng ý của thiên tử chính là ý trời. Nhưng đối với những người như bọn họ, nếu như xây nước dựa trên luật pháp, tất nhiên phải tuân theo luật pháp. Hoặc có thể nói, nếu như khả năng của Trưởng Tôn Cẩm Sắt vượt qua địa vị tiên hoàng trong tâm trí bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không do dự mà thi hành các ý chỉ của Trưởng Tôn Cẩm Sắt.

Trong đấy, hiển nhiên phải tồn tại một ranh giới.

Đối với những ông lão như bọn họ, ranh giới chính là hai chữ "Phụ thần". Không biết bọn họ có quyền lực như thế nào, nhưng bọn họ vẫn là thần tử, vẫn phải công nhận Vân Tần là thiên hạ của Trưởng Tôn thị.

Mà đối với hoàng đế, ranh giới chính là không được diệt tộc, không được sát hại đệ tử con cháu các thế gia.

Đây không phải là sự ăn ý, mà chính là khẩu dụ của tiên hoàng đối với chín người bọn họ và Trưởng Tôn Cẩm Sắt bên giường rồng trước khi qua đời.

Trước khi Vân Tần lập quốc hai mươi năm, số lượng người tu hành cả Vân Tần không quá mười một người, võ lực bấy giờ vô cùng thấp kém, chiến đấu vô cùng hung hiểm. Từ một vùng đất Trung Châu, đánh khắp thiên hạ để xây dựng nên đế quốc khổng lồ nhất, thật không biết phải trải qua bao nhiêu trận chiến. Nhân vật giang hồ phố phường cũng có thể kết thành tri kỷ với đế vương. Trước khi xưng đế, đế vương chỉ là một người có thân phận và thực lực thấp, như vậy có thể suy đoán được những cuộc chiến thảm thiết như cuộc chiến của Giang Yên Chức trong đêm Tây hầu tổ chức ám sát tiên hoàng không phải chỉ là một hay hai lần. Không riêng gì Giang Yên Chức, tám lão nhân còn lại, mỗi người đều có ân cứu mạng tiên hoàng, chiến công khai quốc vô cùng to lớn, một chút vinh quang phú quý không thể xòa nhòa được.

Khi trước Trưởng Tôn Cẩm Sắt vẫn tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới này, vẫn đợi đến lúc nguyên lão họ Hoàng chết đi, hắn ta mới tiến hành thanh tẩy Hoàng gia. Cho nên, chỉ sợ hoàng đế Vân Tần hiện nay đã từng dụ dỗ được Hồ Ích Dịch, khiến Hồ Ích Dịch phản bội Hồ gia, khiến sức mạnh Hồ gia bị phân tán, vì thế mà những thành viên còn lại của Hồ gia và lão nhân trong chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng này mới không phản ứng quá mạnh mẽ.

Nếu như không phải là người không hiểu ranh giới, không hiểu được đại cục, sợ rằng năm xưa tiên hoàng và Trương viện trưởng cũng sẽ không cho phép bọn họ ngồi vào trong chiếc xe ngựa như vậy.

Dù sao đúng như những gì Giang Yên Chức đã nói, đế quốc khổng lồ luôn khiến bọn họ phải kiêu ngạo này được thành lập là nhờ những lão nhân như bọn họ đã hợp sức lại, trải qua không biết bao nguy hiểm, mới có thể xây dựng nên. So với những quan viên bình thường, tình cảm của họ dành cho đế quốc này lớn hơn rất nhiều.

Nhưng vào lúc hoàng đế bắt Hoàng gia và Văn Nhân gia thối lui, Chu thủ phụ rời đi, có lẽ vì quyền thế bành trướng quá nhanh, nên hoàng đế đã quên đi ranh giới này.

Căn bản không cần giải thích, hoàng đế để cho Trương Thu Huyền cùng với sức mạnh đã tích lũy bấy lâu nay vào lăng Bích Lạc chính là muốn sớm đại khai sát giới. Nếu như có cơ hội diệt trừ Giang gia, nhất định hắn ta sẽ không do dự.

Chỉ là có lẽ hoàng đế đã thật sự quên mất, bản chất của Giang Yên Chức chính là người trong giang hồ.

Ngoại trừ một chút sức mạnh bên ngoài Hình ti, trong khắp phố phường ở thành Trung Châu, Giang Yên Chức vẫn là đại ca của những người đứng đầu bang nhóm.

Cho nên, chuyện này sẽ tiếp diễn như thế nào, cần phải xem thái độ của hoàng đế.

Chỉ cần hoàng đế tiếp tục làm những chuyện vượt quá ranh giới, một người đã hoàn toàn bộc phát như Giang Yên Chức, nhất định sẽ không lưu tình mà đại khai sát giới khắp thành Trung Châu.

Mà mấy gia tộc khác của bọn họ, nhất định cũng sẽ trở mặt hoàn toàn với hoàng đế.

- Từ xưa đến nay, nếu như không phá nhất định sẽ không xây được, nhưng thật sự lại mất kiên nhẫn đến mức phải ra tay khi chúng ta còn tại thế, không thể đợi đến lúc chúng ta chết già, dùng cách ôn hòa hơn sao?

Hồ Phù Trầm nghe thấy tiếng ve kêu bên ngoài xe ngựa, nhẹ giọng nói thầm. Nhìn thấy đôi tay bất kể đã dùng rất nhiều thuốc bổ bồi dưỡng cũng như bản thân có tu vi cực cao, nhưng cũng không thể ngăn cản nếp nhăn và những vết đốm mồi màu đen, lão ta chợt nghĩ hôm nay hoàng đế đã phải đối mặt với chuyện này, liệu hắn ta có còn ngu xuẩn nữa không?

Nhưng ngay lúc này, vào lúc có rất nhiều quan viên còn đang đứng tụ tập bên ngoài cửa cung, thương nghị nên làm như thế nào, cũng là thời khắc tiếng ve vừa vang lên, lão nhân mày rậm đang ngồi trong xe này đột nhiên mở to hai mắt, thần sắc giận dữ như có hai ngọn lửa bốc cháy hừng hực.

Đằng sau chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng này có một chiếc kiệu lớn màu hồng. Nhưng ngay lúc này, chiếc kiệu lớn đột nhiên chấn động, bốn gã người hầu khiêng kiệu lập tức kêu lên đau đớn, một cánh tay già nua nhưng bóng bẩy như ngọc vén màn cửa kiệu lên, tựa như giúp cho gió ở bên ngoài thổi vào trong kiệu, hoặc là chờ chiếc xe ngựa màu vàng mạ đen ra lệnh.

- Tới phố Trường Minh! Nhanh lên!

Ngay nháy mắt tiếng quát lớn của Hồ Phù Trầm truyền ra, cánh tay ngọc vén màn cửa kiệu lập tức biến mất. Bởi vì chủ nhân của bàn tay này đã hóa thành một dòng khí màu vàng, chạy nhanh về hướng nam, không khí xung quanh thân thể bị chấn nát phát ra tiếng vang mãnh liệt.

Toàn bộ phù văn màu vàng trên chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng bắt đầu lóe sáng, phát ra những dòng khí nhọn màu vàng phức tạp như tơ nhện.

Cả thùng xe ngựa chợt nhẹ hơn vô số lần, những con tuấn mã kéo xe bắt đầu nhanh chóng chạy đi.

....

Bảy chiếc xe ngựa màu vàng mạ kim đã theo riêng đường mình trở về, cách hoàng thành khá xa.

Ở thành Trung Châu khổng lồ này, bảy chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng thực chất cũng chỉ tương đương với bảy viên ngọc nhỏ.

Quan viên đang đứng trước cửa cung có vô số tâm tình khác nhau, hoặc kinh ngạc, hoặc giận dữ, hoặc bàng hoàng, hoặc lo lắng, hoặc khóc thảm...nhưng thành Trung Châu ngoài khu vực hoàng cung lại rất tường hòa.

Có người đi tới từng phố lớn hẻm nhỏ để thu mua phế liệu, có không ít đứa trẻ nhỏ vui đùa bên ngoài, có người vừa ra khỏi nhà, cười đùa ăn sáng, có ông chồng ngủ nướng bị lão bà của mình đánh dậy...Nhưng ngay nháy mắt này, khung cảnh trên lại tựa như một hồ nước yên tĩnh bị phá tan, bên trong không khí tường hòa ấy bỗng nhiên có thêm vài phần máu tươi, một chút sát khí.

Bên trong phố Trường Minh, chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng chở Giang Yên Chức đã ngừng lại.

Có hơn mười người tụ tập bên ngoài chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng, ai nấy đều tức giận.

Tiếng cơ quan chuyển động mạnh mẽ vang lên, những cây tên thô to lạnh lẽo phá rách không khí, kèm theo âm thanh khiến tai người nghe đau nhói, từ khắp bốn phương tám hướng bắn về chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng.

Ngay phía trước xe ngựa màu đen mạ vàng có một nam tử đeo một tấm mặt nạ trắng, tóc trắng quá vai.

Ngay khi tiếng cơ quan chuyển động mạnh mẽ vang lên, văn sĩ trung niên mặc thanh sam vẫn đi bộ theo chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng của Giang Yên Chức lập tức rút trường kiếm sau lưng ra, âm thanh chấn động khắp nơi. Thanh trường kiếm này hóa thành một con sông màu xanh lớn, quét sạch hơn một nửa kim loại từ trên bắn xuống, sau đấy trường kiếm lại đột nhiên tăng tốc thêm hơn mấy lần, đâm thẳng về người tu hành đeo mặt nạ trắng quỷ dị đang đứng phía trước.

Người huynh đệ Lý Chân Thạch đã theo Giang Yên Chức chiến đấu qua vô số lần đã chết trong biên giới Bàn Nhược.

Người đứng thứ ba Hình ti, nhưng tu vi cao nhất, cũng là người vừa đột phá Thánh sư, tức Hứa Thiên Vọng, cũng đã chết.

Nhưng bên cạnh Giang Yên Chức vẫn có Thánh sư, một Thánh sư ngự kiếm mạnh mẽ.

Tên bắn lạnh lẽo bức người, mười mấy người hầu ngoài chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng vẫn chống đỡ, chưa có ai ngã xuống.

Ánh kiếm như sông lớn màu xanh cấp tốc bay về phía người tu hành đeo mặt nạ trắng, nhưng trong đấy vẫn ẩn chứa sự do dự.

Mái tóc trắng của người tu hành kia chợt bay lên.

Văn sĩ trung niên mặc thanh sam ngự kiếm đột nhiên nín thở.

Vô số sợi tóc trắng như vô số cánh tay nhỏ trong nháy mắt cuốn lấy ánh kiếm như con sông lớn!

Khí tức trên người văn sĩ trung niên mặc thanh sam chấn động, ánh kiếm tựa như một cây tuyệt bút cứng cáp mạnh mẽ, trong nháy mắt chặt đứt vô số sợi tóc trắng thậm chí còn bền bỉ hơn cương châm.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt này, người tu hành quỷ dị kia đã xoay người.

Trong tay của hắn còn có một cây búa ngắn màu vàng.

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên.

Cây búa ngắn màu vàng mạnh mẽ đánh lên phi kiếm tựa như con sông lớn.

Một tia chớp màu vàng nhanh chóng khuếch tán khắp thân phi kiếm, tựa như đóa hoa hướng dương đang nở rộ.

Phi kiếm nặng nề rơi xuống đất.

"Phốc!"

Văn sĩ trung niên mặc thanh sam phun ra một ngụm máu tươi.

Tuy phi kiếm đã thoát khỏi thân thể người tu hành, nhưng khi Thánh sư toàn lực ngự kiếm, hồn lực thân thể đã có sự gắn bó chặt chẽ với phi kiếm, một búa này đánh nát phi kiếm của gã, nhất định sẽ khiến gã bị thương.

Đối với một Thánh sư, đây không phải là một vết thương trí mạng. Nhưng ngay lúc này, một nam tử cầm tiêu ở bên cạnh gã đột nhiên chuyển động, từ trong thân tiêu rút ra một cây mọc gai. Trong lúc văn sĩ trung niên mặc thanh sam phun máu tươi, người này mạnh mẽ đâm vào trái tim gã. Thanh mọc gai sắc bén như một cây cương châm nhọn xuyên thấu trái tim của Thánh sư này, lộ ra bên ngoài!

Một tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng truyền ra.

Trong lúc quyết chiến sinh tử, người tu hành cường đại bị thương là chuyện bình thường. Cho dù là Thánh sư, tất nhiên cũng phải bị thương, nhưng người giết chết tên Thánh sư này không phải là đối thủ, mà chính là người của mình!

Văn sĩ trung niên mặc thanh sam không ngờ đồng liêu mình tin tưởng lại biến thành thích khách ám sát mình. Trong lúc kinh hoảng và rất tức giận, gã cũng biết rằng mình sắp chết, nên lập tức kiên quyết phản kích, toàn bộ hồn lực trong cơ thể theo năm ngón tay phóng ra bên ngoài.

Nam tử cầm tiêu biến sắc, thân thể bay lui về sau, nhưng cây tiêu ngắn trong tay đã bị chấn thành năm đoạn.

Trong cảm giác của hắn, hắn tưởng mình đã tránh được chiêu thức cuối cùng của văn sĩ trung niên mặc thanh sam này.

Nhưng ngay lúc này, có mấy tiếng ve kêu thê lương vang lên.

Có rất nhiều con ve đang đậu trên một cây lớn gần đấy lập tức bị nổ tung, mà trái tim của nam tử cầm tiêu cũng xuất hiện những vết nứt mà người khác không thể nhìn thấy được, cả người hắn cứng lại.

Hắn biết Giang Yên Chức là người tu hành mạnh mẽ, nhưng sau khi Vân Tần lập quốc, chưa có ai từng được nhìn thấy Giang Yên Chức ra tay, cũng không có ai biết tu vi của ông ta lại mạnh mẽ và quỷ dị như thế.

Năm luồng kiếm khi gần như đã suy kiệt xuyên qua người hắn, người tu hành Thánh sư vừa thành công ám sát đồng liêu của mình trong nháy mắt bị cắt thành nhiều đoạn, rơi xuống mặt đất.

Máu tươi vương khắp mặt đất và không trung.

Không khí xung quanh chiếc xe ngựa chợt xuất hiện những vết nứt mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Ngay phía trước chiếc xe ngựa màu đen mạ kim, một loạt âm thanh tựa như ngón tay gõ vào thanh đao kim loại lại vang lên, mà đằng sau chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng lại có những tiếng động vù vù vô cùng quỷ dị.

Người tu hành quỷ dị đứng đằng trước chiếc xe ngựa quát lên chói tai, tấm mặt nạ trắng đang đeo trên mặt cũng bị chấn nát, để lộ một khuôn mặt già nua không có lỗ mũi, ở ngay đấy chỉ có một đống xương trắng vô cùng đáng sợ.