Tiên Ma Biến

Chương 545: Nóng!




Lâm Tịch và Cao Á Nam ở lại lăng Như Đông rất nhiều ngày.

Liên tục chiến đấu trong một thời gian dài khiến thân thể và tâm trạng rất mệt mỏi, nên hai người cần có thời gian để nghỉ ngơi.

Hai người cũng cần có thời gian để thông qua lăng Như Đông hiểu rõ nhiều chuyện ở Vân Tần hơn, hoặc là đợi chờ tin tức kế tiếp của học viện Thanh Loan.

Theo Lâm Tịch nghĩ, nếu như học viện Thanh Loan đã bình định binh biến xong, vậy việc bố trị lại mọi việc sau đó hẳn không mất quá nhiều thời gian, Hạ phó viện trưởng có thể sẽ truyền những tin tức có giá trị tới cho mình.

Đến khi nhìn thấy những tạo cao có các hoa văn tinh xảo mà hắn quen thuộc nhất xuất hiện khắp phố lớn ngõ nhỏ lăng Như Đông, hắn mới bắt đầu nhớ lại những an bài của mình dành cho Trần Phi Dung tại ngôi nhà nhỏ vào mùa thu năm ngoái.

- Liễu gia còn chưa bỏ cuộc sao?

- Một đoàn xe ngựa biến mất? Rốt cuộc có âm mưu gì?

Vào đầu mùa hè đế quốc Vân Tần, Lâm Tịch thầm than một tiếng rồi nhớ lại mùa hè năm ngoái. Hắn cầm chặt khối tạo cao trong tay, trở về nơi ở đã được quân đội bố trí, đi tới trước mặt Cao Á Nam, đưa miếng tạo cao đó cho Cao Á Nam rồi thở dài một tiếng:

- Chúng ta phải về chỗ kia để làm vài việc.

...

Cùng một thời gian, ở một trạm dịch nào đấy, có một nam tử trung niên khuôn mặt anh tuấn, người mặc áo tơ màu nâu, đang dùng nước lạnh rửa mặt.

So với nước lạnh, khuôn mặt của hắn ta còn lạnh hơn, không có một hạt bụi, tựa như đang dùng nước lạnh để tẩy đi vẻ tiều tụy và mỏi mệt sau khi lặn lội đường xa.

Hứa Châm Ngôn xuôi tay, cung kính đứng phía sau nam tử trung niên uy nghiêm mà lạnh như băng này.

Kể từ lúc trở thành một trong ba người nắm quyền tân khoa Ngự Đô, đồng thời khống chế thiên lao, hắn đã rất ít khi phải cung kính và nhún nhường như vậy mà đứng trước mặt người khác.

Nhưng bây giờ hắn ta cần phải làm như vậy, bởi vì nam tử trung niên này chính là phụ thân của hắn, Hứa Thiên Vọng.

- Ngươi có thể tự đi nghỉ ngơi trước, không cần thỉnh an ta như vậy, trừ khi ta có việc tìm ngươi. Theo quân tình mới nhất, con đường núi chính có việc xảy ra, cho nên chúng ta chỉ có hai giờ để nghỉ ngơi ở trạm dịch này, ngươi không nên lãng phí thời gian.

Sau khi liên tục dùng nước lạnh rửa mặt, Hứa Thiên Vọng để khăn ướt xuống, xoay người lại nhìn Hứa Châm Ngôn, bình tĩnh nói.

Hứa Châm Ngôn khom người xuống, ý bảo mình đã hiểu, nhưng vẫn lên tiếng nói:

- Phụ thân đại nhân, con đường núi chính đã xảy ra việc gì?

Tựa như cảm thấy Hứa Châm Ngôn đã có tư cách hỏi mình vài chuyện, nên Hứa Thiên Vọng chậm rãi ngồi xuống một cái ghế trúc hẹp, chậm rãi nói:

- Chắc ngươi biết hiệu buôn Tô Hữu Ký. Có một đội xe của họ bị cướp ở lăng Bích Lạc. Đội xe đấy rất lớn, đủ để chở nhiều áo giáp và quân giới nặng.

- Hoặc là vây cánh của Văn Nhân Thương Nguyệt? Hoặc là người nhà khác ra tay?

Hứa Châm Ngôn nhíu mày, lạnh nhạt nói.

- Hứa Thiên Vọng gật đầu.

Hứa Châm Ngôn không nói gì nữa, khom mình hành lễ rồi cáo lui.

- Chờ một chút.

Nhưng còn chưa tới cửa, Hứa Châm Ngôn đột nhiên bị nói ở lại. Khi hắn ngạc nhiên xoay người lại, bỗng nhiên thấy khuôn mặt lạnh lùng mà uy nghiêm của nam tử trung niên đang ngồi trên ghế trúc đó xuất hiện thần sắc cuồng nhiệt và mừng rỡ chưa bao giờ có.

- Cuối cùng đã tới.

Âm thanh của Hứa Thiên Vọng run rẩy, tựa như đang tự nói, hoặc là muốn cho Hứa Châm Ngôn tận mắt chứng kiên một khoảnh khắc nào đấy.

Ngay nháy mắt nói ra bốn chữ này, khí thế quanh thân hắn đột nhiên biến đổi, tựa như có một luồng ánh sáng thần thánh từ bên trong da thịt của hắn phát ra ngoài. Thân thể của hắn không có biến hóa, không cao lớn hơn, nhưng khí thế lại thay đổi. Trong mắt Hứa Châm Ngôn, dường như hắn ta đã trở nên cường đại hơn.

Hứa Châm Ngôn cau mày, đôi ngươi chợt co lại. Sau đó hắn khom người thật sâu, không để cho Hứa Thiên Vọng nhìn thấy tâm tình của mình:

- Chúc mừng phụ thân đại nhân phá cấp thành thánh.

Hứa Thiên Vọng khẽ vuốt cằm, đưa tay ra. Một luồng sức mạnh bàng bạc từ trong tay hắn phóng ra ngoài, khối nước lạnh trong chậu nước hắn ta rửa mặt khi nãy được luồng sức mạnh này dẫn động, toàn bộ từ trong chậu bay ra ngoài, sau đấy bị ép thành một khối nước trong suốt lớn như nắm tay, bay vọt ra ngoài cửa sổ.

Sau khi bay thẳng ra ngoài mấy trăm bước, khối nước này mới ầm ầm tản ra, nhưng sức mạnh ẩn trong bọt nước vẫn chấn cây đào gần đấy thành từng mảnh nhỏ.

- Đây chính là sức mạnh Thánh sư...ngươi cần phải dụng sức nhiều hơn nữa.

Hứa Thiên Vọng nhìn Hứa Châm Ngôn đang khom người thật sâu, mừng rỡ nói:

- Sức mạnh đã căn bản, một khi đạt tới Thánh giai, sẽ không còn ai dám khinh thường ngươi. Ngươi cũng có thể đứng trên đầu rất nhiều người.

Nghe Hứa Thiên Vọng nói như vậy, Hứa Châm Ngôn gật đầu, tựa như kính sợ mà thụ giáo. Nhưng ngay sau đấy, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, lộ vẻ trào phúng và cười lạnh.

- Phụ thân, Thánh sư cũng chưa phải là sức mạnh mạnh nhất...Chính mùa hè năm ngoái, ta đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều Thánh sư phải chết dưới tay Văn Nhân Thương Nguyệt...Ta cần bao nhiêu năm mới đạt đến Thánh sư? Cho nên, điều khiến người ta mạnh nhất vẫn là quyền lực, chứ không phải là tu vi cá nhân.

Hắn thầm lắc đầu trong lòng, lạnh lùng nói.

Đôi khi tâm người có thể còn nóng hơn mùa hè, nhưng lại có lúc, thậm chí còn lạnh như mùa đông lạnh lẽo nhất.

Cửu lão Vân Tần là chín thế lực mạnh mẽ, chín đại thế gia, chín gia tộc thịnh vượng. Cho nên, cửu lão ngồi sau các bức màn che nặng nề không chỉ suy nghĩ vì quyền thế của mình, đồng thời phải chịu trách nhiệm cho gia tộc, tử tôn, quan viên và môn sinh đi theo mình.

Đối với việc Hứa Châm Ngôn trở thành một trong ba người đứng đầu tân khoa Ngự Đô, Giang gia rất hài lòng, thậm chí Giang gia còn hỗ trợ ba phần ở phía sau. Bởi vì Hứa gia luôn là gia tộc phụ thuộc Giang gia, mà Hình ti và một số tổ chức tình báo quan trọng lại luôn nằm trong tay Giang gia. Theo Lâm Tịch phán đoán, sợ rằng sau này tân khoa Ngự Đô sẽ trở thành một tổ chức như Cẩm Y Vệ, nhưng ngay từ trước, Giang gia đã có thực quyền như Cẩm Y vệ.

Giang gia luôn nghĩ rằng nếu như có thể khống chế một tổ chức như khoa Ngự Đô, vậy quả thật là rất tốt.

Nhưng những biểu hiện của hoàng đế trong những năm vừa rồi, đặc biệt là hai năm gần đây, cho thấy hoàng đế không phải là người ngu. Mặc dù bảo thủ, mặc dù cuồng vọng, thậm chí bị những ý nghĩ viễn vông che mờ đầu óc, nhưng năng lực nắm giữ và xoay chuyển quyền thế trong tay lại tỏ ra không thua kém cửu lão, nên nếu như không muốn phải ngã xuống như Hoàng gia, Văn Nhân gia, Giang gia phải có nhiều quyền lực hơn.

Kho quân giới bí mật của Văn Nhân Thương Nguyệt ở lăng Bích Lạc chính là đồ vật mà Giang gia rất muốn nắm giữ.

Đối mặt với số lượng quân giới và trọng khải to lớn như vậy, Giang gia đã bị đưa vào tình thế bắt buộc, nên thậm chí Giang gia đã phái một nhân vật quan trọng như Hứa Thiên Vọng ra ngoài để làm việc.

...

Vào lúc Giang gia cấp tốc phái người tới lăng Bích Lạc, cả vương triều Đại Mãng cũng đang bị mùa hè nóng bức bao phủ.

So với phần lớn những nơi khác trên thế gian này, mùa hè núi Luyện Ngục quả thật nóng bức hơn rất nhiều.

Trương Bình đang đứng trong một căn phòng màu đen không có cửa thông gió.

Trước mặt hắn có một ô lửa phun lửa lên, bên trên có một khung sắt, ở bên trên đấy lại có vô số cây tên bằng kim loại.

Địa hỏa được những dòng nham thạch đưa tới, sau khi được các tượng sư thiết kế và tác động vào, khi chảy tới ô phun lửa, ngọn lửa do dòng nham thạch phóng ra sẽ có nhiệt độ vừa đủ, giúp cho các cây tên trên khung sắt luôn ở trạng thái nung đỏ, chứ không tan chảy ra.

Nhờ có điều kiện này, nên các tượng sư có thể dùng những công cụ khác để dễ dàng khắc hoa văn lên trên cây tên.

Cái khung sắt trước mặt Trương Bình hiện giờ là một dạng khung có thể cố định các cây tên đặt lên. Một bên tay hắn đeo vào bao tay thật dầy, tay khác lại nắm chặt một cây cương châm mảnh màu lam. Nhờ có cây cương châm mảnh này, hắn nhanh chóng và thuần thục khắc lên cây tên đỏ bừng trước mặt mình một hoa văn hình dáng luồng gió rất tinh tế.

Những cây tên kim loại thường được phối hợp sử dụng với các hồn binh trường cung.

Tuy nói những tiễn sư đạt đến cấp bậc như Tư Thu Bạch và Lâm Tịch rất ít, nhưng những người tu hành tiễn thủ bình thường khác trong quân đội lại rất nhiều. Từ khi nam phạt bắt đầu, những cây tên kim loại như thế này không ngừng được gia tăng sản xuất.

Sau khi ở nơi đây một thời gian, ấn tượng Trương Bình trong mắt mọi người ở núi Luyện Ngục chính là trầm mặc ít nói, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc và cẩn thận. Với tính cách chuyên tâm, làm nhiều ít nói như vậy hiển nhiên rất được yêu thích, nên từ mười ngày trước, hắn đã được điều đến làm việc ở xưởng chế khí này.

Trong núi Luyện Ngục, những xưởng chế khí như vậy thực chất đã bắt đầu làm những công việc liên quan đến hồn binh, phù văn...tất nhiên là bao gồm cả việc sử dụng tài liệu đặc biệt. Chỉ cần có thể vào trong xưởng như vậy làm, có nghĩa ngươi đã có thân phận đệ tử chính thức của núi Luyện Ngục, có thể sinh sống được ở Đại Mãng.

Nếu như tiếp tục như vậy, chỉ cần sau một tháng nữa, Trương Bình có thể tiến vào những xưởng lớn để làm việc.

Nhưng mặc dù có thể tiến vào những xưởng lớn đấy, việc có thể truyền những bí mật chân chính của núi Luyện Ngục ra ngoài, rồi thông báo về học viện Thanh Loan, Trương Bình cũng không biết mất bao nhiêu thời gian.

Hiện giờ Trương Bình đang rất nóng.

So với ánh nắng mặt trời chói chan bên ngoài, nhiệt độ bên trong xưởng lại cao hơn đến mười độ, cũng chỉ có người tu hành mới có thể đứng trong xưởng này. Cho nên, bây giờ Trương Bình chỉ mặc một cái quần, từ cổ xuống lưng chỉ quấn thêm một cái khăn lông nằm tránh mồ hôi trên mặt nhỏ xuống cây tên, ảnh hưởng đến thành phẩm của cây tên sau khi làm xong.

Nhưng ngay lúc đó, có một cô gái mặc áo hồng đi vào căn phòng chế tạo này, tới trước mặt Trương Bình.

- Thường sư tỷ.

Trương Bình hơi bối rối thả công cụ trong tay xuống, đứng dậy hành lễ.

Cô gái có vóc người cao gầy, khuôn mặt bình thường, trông lớn hơn hắn mấy tuổi này là một trong những người đứng đầu xưởng chế tạo, là thần quan núi Luyện Ngục. Mặc dù nàng ta nhiều lần chiếu cố hắn, cũng căn dặn mọi đệ tử trong xưởng chỉ gọi nàng là sư tỷ, nhưng bởi vì toàn bộ quyền lực trách phạt đều nằm trong tay nàng ta, nên bất kể nàng ta có hiền hòa với hắn bao nhiêu, hắn tất nhiên không thể nào thân cận với nàng được, phải dùng thân phận sư tỷ đệ để nói chuyện.

Vừa đứng lên, lại nghĩ tới thân trên của mình đang trần truồng, Trương Bình càng bối rối hơn.

Cô gái có ngũ quan bình thường, chỉ có thể dùng ba chữ "không khó nhìn" này nhìn Trương Bình một cái. Chậm rãi nhìn lớp da thịt màu đồng của của Trương Bình, lại nhìn lên khuôn mặt đầy mồ hôi hột của hắn ta, đôi mắt nàng ta bất giác xuất hiện thần sắc đắc ý khó hiểu.

- Ngươi là người Vân Tần.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Trương Bình, chậm rãi nói.