Lâm Tịch nhìn ánh mắt con phượng hoàng Vân Tần này.
Ánh mắt của nó cũng có màu vàng như thân thể, trông như một thỏi vàng lạnh ngắt, nếu như muốn nhận ra tâm tình từ đôi mắt như vậy, quả thật rất khó.
Nhưng ngay lúc này, con phượng hoàng Vân Tần này lại làm một động tác rất đơn giản.
Thân thể nó khẽ chấn động, dùng hai tay cầm lấy quả trứng vàng hình bầu dục do chính nó sinh ra, đẩy nhẹ một cái lăn ra bên ngoài xe tù kim loại to lớn, hướng thẳng về phía Lâm Tịch.
Lâm Tịch cúi người xuống, mà trong nháy mắt hai tay hắn đụng lấy cái trứng phượng hoàng ấm áp này, hắn nhất thời cảm nhận được vô số tâm tình thông qua đôi mắt màu vàng lạnh lẽo của con phượng hoàng Vân Tần kia.
Cũng vào thời khắc đó, hắn biết con phượng hoàng Vân Tần này là một sinh vật có trí tuệ rất cao.
Bên trong lồng giam, con phượng hoàng Vân Tần này cúi đầu xuống. Khi Lâm Tịch một lần nữa ngửa đầu nhìn nó, nó đột nhiên giương cao thân mình, muốn vỗ cánh bay đi.
Bốn sợi xích khóa chặt đôi cánh của nó lại được kéo căng. Nhưng lần này nó không dừng lại, cả người không ngừng vươn tới phía trước.
Xiềng xích chặt đứt xương cốt của nó, phần lưng bị xé rách hoàn toàn, những miếng thịt và xương cốt bể tan tành, hòa quyện với máu tươi từ trong vết thương đó phóng ra bên ngoài, chảy xuôi theo thân thể to lớn đấy, trông rất thâm thảm.
Nhưng nó vẫn đứng thẳng người.
Lâm Tịch biết đây chính là sự kiêu ngạo và tôn nghiêm cuối cùng của nó, nên hắn lập tức khom mình hành lễ với con phượng hoàng Vân Tần này.
Tiếp theo, hắn không dám dừng lại quá lâu nữa. Nhét quả trứng phượng hoàng màu vàng vào trong áo mình, tung người nhảy lên một cái, nhanh nhẹn nhặt lấy thanh trường kiếm đã bị đánh bay khi nãy, sau đó phóng ra ngoài khách sạn bằng một cánh cửa khác.
Tiếng rống to của sứ giả núi Luyện Ngục, cùng với tiếng vang và ánh sáng khác thường từ trong khách sạn nháy mắt bắn ra ngoài, khiến cho toàn bộ hai nghìn mấy trăm quân sĩ Đại Mãng đang ở trong đại trấn nhanh chóng tới gần, bao quanh khách sạn này lại.
Mặc dù khi nãy đã bị Lâm Tịch giương đông kích tây, khiến cho toàn bộ quân sĩ ở trung tâm đại trấn phải phân tán ra nhiều khu vực khác nhau, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đã có một đội quân Đại Mãng nhanh chóng quay về.
Chẳng biết tại sao, mặc dù biết bên trong quân đội mình có mấy người tu hành rất mạnh mẽ, nhưng việc trong nháy mắt đối mặt với khí tức nguy hiểm vô cùng lại khiến cho mười mấy quân sĩ Đại Mãng tới khách sạn đầu tiên phải chảy mồ hôi liên tục.
Tên quân sĩ Đại Mãng đầu tiên bước qua cánh cửa, còn chưa kịp nhìn thấy rõ Lâm Tịch, đã có một bóng đen xông vào lồng ngực hắn.
Tên quân sĩ này cảm thấy thân thể của mình như nhũn ra, sức mạnh khổng lồ đẩy thân thể khiến hắn phải abay ngược ra sau.
Tóc gáy của hai tên quân sĩ đang đứng đằng sau hắn như muốn dựng đứng lên, nhưng khí chất của một quân sĩ tinh nhuệ được ma luyện qua nhiều năm tháng lại giúp hai người giữ vững bình tĩnh, chuẩn xác cầm binh khí trong tay mình đâm về phía người Lâm Tịch.
Nhưng thân thể Lâm Tịch chợt biến mất trong tầm mắt của họ.
Lâm Tịch đã nhanh chóng cúi người xuống, núp vào trong lồng ngực tên binh sĩ vừa bị hắn đánh, đồng thời đẩy người này mạnh tới phía trước. Đến khi thân hình hắn vừa mặt chạm phải hai tên quân sĩ kia, kiếm trong tay lập tức bay ra bên ngoài.
Đầu của tên quân sĩ bên trái cửa lập tức bị lưỡi kiếm chém lên cao, cùng lúc đó, tay còn lại của Lâm Tịch cũng bắt được thi thể không đầu của quân sĩ này. Lâm Tịch vừa dùng sức một chút, thi thể không đầu này lập tức mang theo một sức mạnh kinh khủng bắn ngược về sau, đẩy ngã những quân sĩ đang tiến tới.
Không có bất kỳ giây phút nào dừng lại, Lâm Tịch liền từ lỗ hổng bên trái nhảy ra, đột ngột bộc phát toàn bộ hồn lực trong cơ thể. Bên dưới đôi chân hắn, từng vòng xoáy mãnh liệt lần lượt xuất hiện, sau đấy Lâm Tịch cứ thế chạy nhanh hết sức có thể vào vị trí quân lính Đại Mãng thưa thớt nhất.
Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy quân đội Vân Tần vây giết Họa Sư, nên rất hiểu rõ rằng chỉ cần mình bị quân đội cuốn lấy, lập tức sẽ bị vây giết đến chết.
Một đặc điểm ở đội quân này rất có lợi cho Lâm Tịch chính là quân đội này không phải là kỵ quân, nếu như không phải là kỵ quân, tất nhiên sẽ rất khó đuổi kịp tốc độ của hắn. Một khi xông được ra bên ngoài, đội quân này không thể truy bắt hắn được nữa.
"Ầm!" truyện được lấy tại Đọc Truyện
Khi Lâm Tịch đột phá được một lớp vòng vây, tung người nhảy lên nóc nhà một cửa hàng đối diện, thì một bức tường bên trong khách sạn có chiếc xe tù kia lập tức bị một sợi xích màu đỏ nghiền nhá, một bóng người theo đó xông vào.
Sứ giả núi Luyện Ngục mặc trường bào màu hồng liếc mắt liền thấy thi thể của kiếm sư mặc áo bạc trên mặt đất.
- Ngay cả Nghiêm kiếm sư cũng bị giết chết!
Trong lúc nhất thời, tên sứ giả núi Luyện Ngục này phải kinh hãi thét lên, thần sắc tức giận trong đôi mắt đã giảm đi vài phần, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô hình. Nhưng khi bước chân ra khỏi khách sạn này, đưa mắt nhìn ra phía xa, nhìn thấy từng vòng xoáy nổ tung trong không trung, hắn ta lại nghĩ:
- Còn chưa đạt tới Quốc sĩ trung giai?
Tự nói với chính mình một câu này xong, lại nhớ tới hai vết thương do cây tên và phi kiếm tạo thành trên ngực Kiếm sư mặc áo bạc.
- Đánh lén? Đuổi theo!
Nỗi sợ hãi vô hình trong mắt hắn lập tức biến mất sạch sẽ, sau đấy lại có một luồng khí nóng từ trong tay áo phóng ra bên ngoài, thân thể lập tức tăng tốc tiến tới phía trước.
Sau khi tên sứ giả núi Luyện Ngục xông ra khỏi khách sạn được vài chục bước, lại có hai tiếng động vang lên trong căn khách sạn đấy, có hai bóng người tu hành Đại Mãng khác lướt vào trong.
- Là hắn?
Nhìn thấy cây tên kim loại màu đen còn cắm trên ngực kiếm sư màu bạc nằm dưới đất, hai người tu hành Đại Mãng này nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, ngay lập tức nghĩ tới tên tiễn thủ Vân Tần cường đại chuyên ám sát các tướng lãnh Đại Mãng trong mười mấy ngày qua.
So sánh với tên sứ giả núi Luyện Ngục mặc trường bào màu đỏ kia, tu vi của kiếm sư này còn cao hơn, nhưng bây giờ lại phơi thây ở đây, nên hai người tu hành Đại Mãng này không thể không sợ. Tuy nhiên, dù sao hai người cũng là quân nhân Đại Mãng, hơn nữa bọn họ biết rằng một tiễn thủ đáng sợ nhất chỉ khi trốn trong bóng đêm ám sát, mà hiện giờ tên sứ giả núi Luyện Ngục đang toàn lực đuổi theo, nên hai người liền đưa mắt nhìn nhau, phát hiện ngoài nỗi sợ ra, trong mắt đối phương còn có sự kiên định.
- Đi!
Hai người nhanh chóng bộc phát hồn lực trong cơ thể, liên cuồng xông ra khỏi khách sạn này. Nhưng ngay thời khắc chuẩn bị ra khỏi khách sạn, ánh mắt hai người lại vô tình nhìn thấy con phượng hoàng Vân Tần đang hấp hối, phần lưng của nó đã bị xé rách một cách thê thảm, hai người đồng thời tức giận mà hô lên thật to.
Nguyên khí bàng bạc xen lẫn ánh lửa từ trong hai ống tay áo của sứ giả núi Luyện Ngục không ngừng phun ra, trường bào trên người hắn cũng kéo thẳng về sau, trải dài ra như một đôi cánh giúp hắn lướt đi tới trước, tốc độ cực nhanh. Trong bóng đêm, nhờ có ánh lửa này mà hai người tu hành Đại Mãng khác mới đuổi theo được mà không bị mất dấu.
Hai cánh tay của Lâm Tịch mở rộng ra, mũi chân liên tục chỉa xuống đất, tựa như một con chim nước đang lướt nhanh trên mặt nước. Dựa vào kinh nghiệm đã từng nhìn thấy quân đội giao chiến với Họa Sư, nên hắn luôn tìm phương hướng ít người nhất để xuyên qua. Cho dù đằng trước có quân đội chặn đường, hắn cũng dựa vào thân pháp để tránh né, chứ không ham chiến dừng lại. Sau hơn mười đình, hắn đã chạy ra khỏi cấm khu đã bị quân đội Đại Mãng vây kín lúc trước, xông vào một bãi ruộng trống không bên ngoài.
...
Tốc độ của sứ giả núi Luyện Ngục còn nhanh hơn Lâm Tịch, khi nhìn thấy mình đã đuổi tới gần đối phương, tự đoán rằng đối phương không thể nào chạy thoát được, giọng nói lạnh lẽo và uy nghiêm của hắn chợt vang lên:
- Nếu như ngay bây giờ ngươi đầu hàng...ta có thể tha cho ngươi một mạng.
"Vèo!"
Một tiếng động vang lên.
Trả lời hắn chính là một cây tên kim loại màu đen phá không bay tới.
Vừa tiến tới phía trước bằng một tốc độ cực nhanh, nhưng đã lập tức bắn một cây tên chuẩn xác khi xoay người nhìn về phía sau, tất cả cho thấy tiễn kỹ của Lâm Tịch lợi hại như thế nào. Cây tên này nhắm thẳng ngay ngực sứ giả núi Luyện Ngục.
Sứ giả núi Luyện Ngục gầm lên một tiếng, thân thể mạnh mẽ nghiêng người qua một bên. Cây tên kim loại màu đen này sượt qua ngay chóp mũi hắn, vòng xoáy mãnh liệt do cây tên tạo thành trong không trung cuốn qua khiến cho hai mắt hắn đau nhói, nước mắt lập tức chảy ra ngoài.
Chỉ là một khắc dừng lại như vậy, Lâm Tịch đã liên tục nhảy lên vài lần, kéo dài khoảng cách với sứ giả núi Luyện Ngục ra xa hơn ba bốn mươi thước.
Qua một cây tên này, sứ giả núi Luyện Ngục càng nổi giận hơn, hắn ta cũng không nói gì nữa, chỉ là liên tục cười lạnh. Sau đấy hắn ta tiếp tục bám theo Lâm Tịch đằng sau, duy trì khoảng cách giữa hai bên.
Cuộc rượt đuổi này đã biến thành một cuộc chiến tiêu hao hồn lực giữa hai bên.
Tu vi của tên sứ giả núi Luyện Ngục này đã gần đạt đến Đại quốc sư trung giai, cảnh giới cao hơn Lâm Tịch gần cả một cấp. Mặc dù đang rất tức giận, lại sợ Lâm Tịch có đặt bẫy trên đường đi, mà khi trước hắn ta đã phá hủy nhiều phòng ốc nên hồn lực tiêu hao rất nhiều, nhưng hắn luôn nghĩ rằng Lâm Tịch tất nhiên không thể kéo dài hồn lực lâu hơn hắn được.
Khi hồn lực đối phương mất hết, cũng chính là lúc phải bỏ mạng!
...
Tốc độ của tên tướng lãnh Đại Mãng trẻ tuổi và nam tử trung niên âm lãnh đang ở phía sau chậm hơn sứ giả núi Luyện Ngục một chút. Vì cố gắng đuổi theo mà hai người đã liên tục bộc phát hồn lực trong cơ thể mình, khiến cho ngay khóe miệng có một vệt máu tươi chảy ra ngoài. Dù vậy, ánh lửa từ hai ống tay áo của sứ giả núi Luyện Ngục càng lúc càng nhỏ. Sau khi liên tục đuổi theo hai người đằng trước suốt hai mươi đình, ánh lửa ở bầu trời xa xăm đã dần biến mất, cùng lúc đó hồn lực trong thân thể hai người đã như đèn cạn dầu, không thể nào đuổi theo được nữa. Hai người đột ngột dừng lại, sau đấy xoay mặt nhìn nhau, ai nấy cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ trên mặt đối phương.
Hồn lực trong cơ thể hai người đã tiêu hao không còn mấy, thân thể bắt đầu nặng nề như mang thêm vật nặng, ngay cả việc hít vào thở ra cũng khiến cho ngực đau đớn vô cùng.
Sứ giả núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ ngửa đầu nhìn ánh rạng đông ở bầu trời xa xăm, khuôn mặt đầy sự trào phúng và đắc ý.
Trong lần mắc mưu Lâm Tịch khi trước, một bên chân của hắn đã bị đường tuyến màu đen cắt vào tận xương cốt, tuy sau đấy hắn đã dùng thuốc cầm máu lại, nhưng việc liên tục bộc phát hồn lực và toàn lực đuổi theo đối phương như vậy, khiến hắn vẫn cảm thấy chân mình rất đau nhức, thậm chí đến bây giờ hắn cũng cảm thấy mỏi mệt vô cùng.
Tuy nhiên, hắn lại biết tu vi của Lâm Tịch không khác biệt là mấy so với hai người tu hành Đại Mãng đằng sau. Nếu như hắn đã mỏi mệt, vậy có nghĩa hồn lực của Lâm Tịch đã đạt đến cực hạn.
Sau khi tiếp tục truy kích thêm hai ba đình nữa, bầu trời xa xăm càng lúc càng sáng hơn, điều này giúp cho tầm mắt người tu hành càng lúc càng rõ ràng hơn, mà sự trào phúng và đắc ý trên khuôn mặt trắng như tuyết của tên sứ giả núi Luyện Ngục này cũng đã biến thành lãnh khốc và tàn nhẫn. Bởi vì ngay từ lần dừng lại lúc trước, hắn có thể cảm nhận được rằng hai người tu hành Đại Mãng cùng giai với Lâm Tịch đang truy đuổi phía sau cũng đã dừng lại, không thể tiếp tục đuổi theo được nữa.
Cho dù là hắn, hồn lực cũng đã sắp cạn đấy.
Hắn đang tưởng tượng ra rằng đối phương chuẩn bị trực tiếp tự ngã xuống đất, sau đó sẽ biến thành một con dê béo mặc hắn đồ sát, tựa như những nông nô suốt ngày làm việc trong quặng mỏ núi Luyện Ngục, bởi vì không siêng năng làm việc nên đã bị bỏ đói nhiều ngày.
Nhưng sự lãnh khốc và tàn nhẫn trên mặt hắn một lần nữa biến thành khiếp sợ, sau đấy hóa thành sợ hãi và không thể tin được.
Lâm Tịch ở trước mặt hắn vẫn nhẹ nhàng tiến tới trước như một cánh diều bay lượn trong không trung, bay tới nơi những ánh rạng đông đầu tiên đang chiếu xuống, tựa như chạy trốn trong quang minh.
Mà hồn lực của hắn ta đã gần cạn kiệt.
Chỉ trong một tíc tắc ngắn ngủi, tên sứ giả núi Luyện Ngục vốn không biết sợ hãi đã bị áp đảo hoàn toàn.
Sau đấy, hắn chợt nhớ tới một truyền thuyết.
Đó là truyền thuyết về một người đã thay đổi cả thế gian này.
Nếu như không có người này, năm mươi năm trước, nước Nam Ma vốn được núi Luyện Ngục họ ủng hộ hẳn đã chiếm được cả Vân Tần.
Thân thể hắn ta bắt đầu run rẩy, bất giác xoay người lại, chạy trốn thật nhanh như một con chó, bước chân vô cùng hỗn loạn, thậm chí ngay cả mũ quan uy nghiêm đang đội trên đầu cũng rớt xuống bên dưới.