Tuy đôi lông mày đã nhướng lên, nhưng Lâm Tịch vẫn cúi đầu xuống, chính xác hơn hắn đang nghĩ tới trưởng công chúa.
Ở nơi này hơn nửa năm, tầm mắt ngày càng cao rộng, Lâm Tịch cũng đoán được đường đi tương lai của đế quốc Vân Tần này.
Hắn biết hoàng đế bắc tuần, đích thân đến học viện Thanh Loan, tạo áp lực lên Văn Nhân Thương Nguyệt ở lăng Bích Lạc, cuối cùng khiến lăng Bích Lạc đại loạn, Văn Nhân Thương Nguyệt tạo phản, nhưng mọi ngọn nguồn cũng bắt đầu từ cuộc ám sát trưởng công chúa ở lăng Như Đông.
Thừa cơ trưởng công chúa bị ám sát trọng thương, hoàng đế bắt đầu thừa cơ làm khó dễ, khiến cho đế quốc Vân Tần đang bình tĩnh đột nhiên gặp mưa to bão lớn.
Chỉnh đốn lại trị vốn là chuyện của Luật Chính ti, không phải là nhiệm vụ của trưởng công chúa. Nên đối với trưởng công chúa, có rất nhiều người trong triều đình, thậm chí là những tham quan Vân Tần đã thối nát đến mức phải nghiêm trị, hoặc là những cựu thần phải chỉnh đốn lại, họ đều cảm thấy việc trưởng công chúa vượt quyền là không tốt.
Thật ra cho dù là do trưởng công chúa đề cử, Lâm Tịch mới có thể tiến vào học viện Thanh Loan, nhưng chưa bao giờ hắn lại cho rằng mình là người của trưởng công chúa. Hơn nữa, bởi vì hoàng đế tỏ ra quá mạnh mẽ ép người, nên hắn cũng không có nhiều cảm tình tốt đẹp với trưởng công chúa.
Tuy nhiên, vào thời khắc này, bởi vì tu vi đã đột phá, nên khi nghe những lời của Trương Linh Vận xong, Lâm Tịch bỗng nhiên có một cách nhìn khác đối với những gì trưởng công chúa đã làm trước kia.
Những quan viên thối nát ở trấn Đông Cảng, phụ tử Từ Trữ Thân, quan viên Giám quân cùng với Trương Linh Vận hiện tại...sau khi đế quốc Vân Tần trở thành quốc gia mạnh mẽ nhất thế gian, tuy chỉ mới trải qua mười mấy năm, cũng vì không có quá nhiều nguy cơ, không ngờ tình hình lại trị giữa các quan viên đã đến mức như vậy. Đại Đức Tường hiện giờ đã trở thành một hiệu buôn có tiềm lực tài chính mạnh mẽ, nhưng một gã quan viên tòng bát phẩm lại dám nói như vậy, đây không chỉ vì có bối cảnh mà cuồng vọng...mà còn vì trong mấy chục năm qua, đã có rất nhiều quan viên bởi vì quyền thế của mình mà trở nên kiêu căng đến mức xem thường dân chúng và luật pháp Vân Tần.
Trong vinh quang chói mắt của Vân Tần, có rất nhiều quan viên địa phương đã thoái hóa đến mức tham nhũng hưởng thụ, làm đục cả một dòng nước chảy trong vắt.
Nghĩ đến trưởng công chúa, nghĩ đến nam phạt đã thành định cục, Lâm Tịch bất giác nghĩ chẳng lẽ một đế quốc càng phát triển quá nhanh, sâu mọt bên trong càng nhiều?
Hắn cảm thấy tức giận, hơi thở bỗng nhiên nặng nề hơn, hơi nóng phun ra vọt tới ngay gáy trắng nõn của Trần Phi Dung càng nhiều hơn.
Trần Phi Dung không biết tâm tình Lâm Tịch hiện giờ thế nào, chỉ biết là hắn đang nhắc nhở mình không cần lo lắng...Tuy nói luồng hơi nóng vừa thổi vào khiến nàng hơi ngứa ngáy, nhưng nàng lại cảm thấy Lâm Tịch đang dùng cách này nhắc nàng cứ thoải mái trêu đùa, nên đối với sự uy hiếp trắng trợn mà không ẩn chứa bất kỳ âm mưu nào của Trương Linh Vận, nàng bất giác lại cười lên khanh khách.
Tiếng nàng cười tương đối lớn, khiến những người bên cạnh xoay đầu nhìn sang nàng và Trương Linh Vận. Mà mấy nhân viên mười bảy hiệu buôn liên doanh kia lại cảm thấy lo lắng, họ cho rằng nàng và Trương Linh Vận đang trò chuyện vui vẻ.
- Có cái gì đáng để đại chưởng quỹ bật cười như thế?
Trương Linh Vận cảm thấy lo lắng. Hắn cho rằng sau khi mình diễn xong tuồng kịch, lại nói mọi chuyện rõ ràng như vậy, có lẽ Trần đại chưởng quỹ một hiệu buôn mới nổi còn chưa có chỗ dựa này sẽ cảm thấy kinh hoảng, bất đắc dĩ phải chấp nhận vài điều kiện của mình, nhưng phản ứng hiện giờ của Trần Phi Dung lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trần Phi Dung hơi xoay cổ để cảm giác ngứa ngáy tan biến đi, cười nhẹ một tiếng, nói:
- Không biết đại nhân còn có thân phận kinh người nào khác?
Sắc mặt Trương Linh Vận càng lúc càng khó coi, lạnh lùng nhìn Trần Phi Dung, nói:
- Hẳn Trần đại chưởng quỹ biết Dung gia chứ?
- Dung gia Dung Thiên Nhất?
Nụ cười của Trần Phi Dung biến mất.
Trương Linh Vận bình tĩnh, nhẹ giọng:
- Ta xuất thân từ học viện Lôi Đình, cũng là người được Dung gia an bài đến hành tỉnh Tê Hà.
Trần Phi Dung làm như sợ hãi, lui về sau một bước.
...
Lâm Tịch khẽ ngẩng đầu lên.
Dung gia nổi danh nhất thế gian này, tất nhiên chính là Dung gia Dung Thiên Nhất.
Dung Thiên Nhất vốn là một người trông coi hoàng khố từ thời tiên hoàng Vân Tần. Mặc dù sau khi tiên hoàng thành lập đế quốc, giang sơn trải dài vạn dặm, hoàng khố Vân Tần được người Nội Vụ ti tiếp quản, nhưng hắn ta lại trở thành một trong chín nguyên lão ngồi sau các bức màn che. Dung gia có rất nhiều đất phong giá trị kinh người, lại có nhiều xưởng chế luyện binh khí, đồng thời còn được năm đại thương có uy tín lâu năm tuyệt đối ủng hộ.
Theo những gì Lâm Tịch biết được, Dung gia chính là thế gian nắm giữ mạch kinh tế của Vân Tần. Với những tin tức hắn có được, phụ thân Liễu Tử Vũ có thể nhanh chóng thăng chức được thậm chí còn có bóng dáng của Dung gia...Mà Đại Đức Tường hắn bây giờ lại nhanh chóng khuếch đại như vậy, quả thật đã xúc phạm đến Dung gia.
Từ lúc Trương Linh Vận trắng trợn uy hiếp, hắn đã sớm biết Trương Linh Vận có chỗ dựa sau lưng, nhưng không hề ngờ rằng Trương Linh Vận không những xuất thân từ học viện Lôi Đình của hoàng đế, mà lại còn là người của Dung gia.
Có chỗ dựa lớn như vậy, cho dù là quan viên cao cấp cấp quận như Bạch Ngọc Lâu, cũng chưa dám trêu chọc.
Chỉ tiếc Trương Linh Vận lại gặp phải Lâm Tịch đang lúc phát điên.
Trước khi giết chết được Văn Nhân Thương Nguyệt, cho dù là ai ngăn cản trước mặt Lâm Tịch, Lâm Tịch sẽ không do dự mà lựa chọn giết xông qua.
Nếu như trước kia Lâm Tịch còn có thể chơi đùa, hoặc nói nhẹ nhàng...nhưng sau khi trải qua trận chiến ở lăng Bích Lạc, hắn lại bất giác giống như Nam Cung Vị Ương, nhiều khi "vô lý" vô cùng.
Trần Phi Dung lui về sau một bước đã gần sát hắn, gần như là đụng vào hắn.
Hắn biết Trần Phi Dung cũng không phải thật sự sợ hãi, nàng làm vậy là muốn hỏi ý kiến của hắn.
- Bảo hắn muốn chết sao, mau cút đi!
Hắn rất dứt khoát nói bên tai Trần Phi Dung.
Trần Phi Dung tất nhiên biết nếu như mình nói với Trương Linh Vận tự chết đi, mau cút đi, đối phương không thể nào tự sát hoặc tự cút xéo ra ngoài được, thậm chí là sẽ giận tím mặt, sau đấy lấy bột đá quan âm trắng không biết từ đâu ra để cho mọi người nhìn thấy. Nhưng cảm nhận được sát ý và lửa giận trong câu nói của Lâm Tịch, cùng với giọng nói kiên quyết như chém đinh chặt sắt, nàng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nên nàng mỉm cười một cái, ngẩng đầu lên nhìn Trương Linh Vận, rồi nói y như những gì Lâm Tịch đã căn dặn:
- Muốn chết sao? Cút! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Mặt Trương Linh Vận như bị người nào đấy đột nhiên đá một cước. Hắn không thể tin được mà nhìn Trần Phi Dung, tự hỏi mình có nghe nhầm hay không.
- Ngươi nói gì?
Chỉ một tíc tắc sau, hắn mới tỉnh người lại, hàng lông mày nhướng lên, sắc mặt hơi tái xanh.
Chẳng lẽ mấy tên tự cho mình có chút quyền thế này lúc nào cũng ngu ngốc, kém cỏi như Trương Linh Vận?
Thấy Trương Linh Vận không còn tỏ ra tiêu sái và lạnh nhạt như khi nãy nữa, chút hờn dỗi trong lòng Lâm Tịch mới giảm đi. Hắn cười lạnh một tiếng, đôi môi khẽ hé mở như muốn nói gì đấy, thấp giọng đến mức chỉ có hắn và Trần Phi Dung mới nghe được.
Nụ cười trên mặt Trần Phi Dung càng lúc càng rạng rỡ.
Vì những gì Lâm Tịch vừa nhỏ giọng nói với nàng quả thật hơi thô bỉ.
Nhưng bởi vì chính Trương Linh Vận là người đã nói yêu cầu quá đáng của mình, nên nàng quyết định chuyển nguyên văn câu nói của Lâm Tịch nói cho Trương Linh Vận nghe. Thậm chí nàng còn hơi đỏ mặt, che miệng lại, cười nói:
- Sao ngươi không tự tè xuống đất rồi xem mình là người thế nào...Tính tình kém cỏi như vậy sao? Nếu như muốn méc...về nhà mà méc với mẹ ngươi.