Tiên Ma Biến

Chương 299: Trên hồ bùn, một đôi mắt u mê




Tất cả cỏ dại cũng như hoa oải hương trên mặt đất đã bị chân người giẫm nát, nhưng dưới mặt đất mắt người không thể nhìn thấy lại là một thế giới khác, có rất nhiều rễ cây mọc dài.

Thường ngày những loại rễ cây này yên lặng sinh trưởng trong thế giới bùn đất u ám, không biết tiếng người, tự tại yên lặng.

Nhưng khi ánh sáng màu xanh trên người Trì Tiểu Dạ truyền vào trong bùn đất, trong nháy mắt hóa thành vô số sợi sáng xuyên qua các rễ cây, các rễ cây này tựa hồ nghe được tiếng thét thảm thiết của nàng, bỗng nhiên trở nên cuồng loạn.

Sau khi hai luồng ánh sáng màu xanh thoát khỏi cơ thể, Trì Tiểu Dạ nhất thời mệt mỏi vô lực, mà các bộ rễ vốn còn chậm chạp hơn cả ốc sên bỗng nhiên điên cuồng xuyên ra khỏi mặt đất, thậm chí còn phát ra vô số âm thanh từ bên dưới chui lên.

Một bộ rễ dài màu trắng xen lẫn màu càng nhanh chóng xông lên chỗ Từ Trữ Thân đang đứng.

...

Trời còn chưa sáng hẳn.

Một mảnh mây đen bao phủ một hồ nước trong vùng đất hoang vu.

Hồ nước này có một nửa là nước, một nửa là đất bùn nêu đen sềnh sệch. Trong hồ có rất nhiều mảnh bùn tụ tập lại trôi nổi, nhìn qua trông như những tảng băng trôi.

Một sinh linh có bộ lông màu đen đang giãy dụa trong một đám bùn.

Bởi vì giãy dụa quá lâu, nên trên người sinh linh này đã bị một tầng bùn bám chặt lấy vào da lông, ngay cả diện mạo thật sự như thế nào cũng không thể biết được, chỉ có ba cái đuôi lông xù màu đen lộ ra bên ngoài, liên tục đập mạnh xuống mặt nước.

Thể lực của sinh linh này này rõ ràng đã đến cực hạn, thậm chí vô lực đến mức không thể phát ra âm thanh gì, cả người liên tục run rẩy vì rét lạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngay lúc Trì Tiểu Dạ rên rỉ, một bộ rễ cường tráng và dài từ dưới đất chui lên, tạo thành tiếng nước chảy ào ào không nhỏ. Một đống nước bùn dơ dáy được đưa lên cao sau đó đổ xuống mặt nước lại, phủ lấy cả người sinh linh nhỏ bé có bộ lông đen đang giãy dụa.

Đống bùn đấy đập mạnh xuống người nó, lấy đi tính mạng của sinh linh đã mất hết khí lực, khiến nó an tĩnh chết đi trên mặt hồ u ám màu đen.

...

Các bộ rễ thực vật trỗi dậy cuốn lấy Từ Trữ Thân.

Đối với phần lớn người tu hành, các bộ rễ này rất giòn non, trong tíc tắc vừa rồi đã có rất nhiều bộ rễ bị đứt đoạn, nhưng đây lại là vô số bộ rễ đồng loạt hợp lại, nên chúng nhanh chóng kéo thân thể Từ Trữ Thân lệnh hẳn sang một bên,

Ngay từ ban đầu Từ Trữ Thân đã nghĩ rằng việc giết chết Lâm Tịch lúc hừng sáng chính là sự giải thoát cuối cùng cho lão. Đối với lão, chỉ cần đích thân lão giết chết Lâm Tịch khi còn sống là được, nên lão đã không hề do dự mà sử dụng bí pháp độc môn sát sinh thuật của Thiên ma quật, trong nháy mắt phá tan thế đánh liên thủ của Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ. Hiện giờ, lão cảm thấy tính mạng của mình gần như không còn gì, nhưng những bộ rễ cây từ dưới đất xông ra, trong nháy mắt khiến lão mất đi trọng tâm lại hoàn toàn khiến lão u mê, vô cùng khiếp sợ.

- Thế gian này lại có phương pháp tu hành có thể sai khiến vật chết ư?

Trong mắt những người tu hành như hắn, cả Vân Tần, Đại Mãng, thậm chí là Đường Tàng, cây cối hoa cỏ tất nhiên là vật chết không thể nhúc nhích được, sao có thể trở thành binh khí để người tu hành đối địch được?

"Ầm!"

Một bên bả vai của lão bị đụng mạnh, khiến cho Trì Tiểu Dạ cũng bị kéo theo. Mặc dù binh khí ánh trăng rằm trong tay nàng rốt cuộc đã thoát khỏi thân thể Từ Trữ Thân, nhưng bởi vì lực quán tính vẫn còn nên nàng vẫn bị cú ngã người của Từ Trữ Thân làm ảnh hưởng.

Bởi vì ngã người sang một bên cú đâm về phía cổ của nàng của Từ Trữ Thân đã rơi vào khoảng không, tuy nhiên hiện giờ Trì Tiểu Dạ vẫn ở gần lão, lão thấy vậy lập tức không đứng dậy, mà nằm yên trên mặt đất và thuận thế lấy kiếm đâm vào người Trì Tiểu Dạ.

Lâm Tịch đã đến cạnh Trì Tiểu Dạ. Thấy một kiếm này, bởi vì trong tay không hề có binh khí nào nên Lâm Tịch biết cho dù mình công kích bất kỳ vị trí nào trên người Từ Trữ Thân, sợ rằng lão ta cũng không quan tâm, chỉ chuyên chú lấy kiếm đâm sâu vào thân thể Trì Tiểu Dạ. Cho nên, hắn rống to một tiếng, đột nhiên tăng tốc hết sức mình, hai tay bắt được chéo áo màu xah Trì Tiểu Dạ đang mặc, ném mạnh sang một bên, đồng thời cũng bước tới trước một bước, xoay người lại.

Nhờ cú ném ẩn chứa sức mạnh vượt xa lúc bình thường này nên cả người hắn đã xoay người chắn cho Trì Tiểu Dạ.

"Phốc!"

Một tiếng động vang lên, kiếm trong tay Từ Trữ Thân đã đâm trúng lưng hắn.

Một lần nữa Lâm Tịch bị thương nặng. Chấn lực mạnh mẽ trên lưng và vết thương tím bầm ở ngực khiến mùi máu tanh xông lên tràn ngập khắp cổ họng hắn, nhưng lần này hắn lại không mượn phản lực xông tới phía trước nữa, mà là không để ý đến thương thế trên người, mạnh mẽ bước ra một bước, chống đỡ cả người mình, đột ngột xoay người lại, dồn hết sức nâng chân lên rồi đạp xuống.

Vừa tung một cước này ra cả người Lâm Tịch lập tức run lên, mùi máu tanh đang quanh quẩn ở cổ họng khiến hắn không thể chịu được nữa, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng đồng thời, một đạo ánh sáng màu lam cũng từ dưới chân hắn bắn ra ngoài, xông thẳng tới cổ họng Từ Trữ Thân.

Hiện giờ Từ Trữ Thân đã đứng lên, trường kiếm trong tay kia xuất ra, chuẩn bị chém xuống một cánh tay của Lâm Tịch. Nhưng lão không thể ngờ Lâm Tịch rõ ràng đã không còn sức ra tay lại có thể còn hậu chiêu âm hiểm như thế, mà bởi vì khoảng cách giữa lão và Lâm Tịch thật sự quá ngắn, tốc độ của luồng ánh sáng màu lam này lại quá nhanh, nên lão chắc chắn không thể tránh được, chỉ có thể điều chuyển phần lớn hồn lực tập trung ở ngay cổ họng mình.

"Rắc!"

Một âm thanh trầm hưởng vang lên.

Luồng ánh sáng màu lâm đâm thẳng vào cổ họng lão, sức mạnh ẩn chứa bên trong khiến đầu lão bị đẩy mạnh ra đằng sau.

Trì Tiểu Dạ đã yếu đến mức không thể nào đứng thẳng được. Đối phương chủ động tấn công với tâm chí muốn chết kết hợp với bí thuật tu hành của Thiên ma quật, khiến cho sự liên thủ của nàng và Lâm Tịch bị thất bại, gần như lâm vào kết cuộc phải chết. Tuy nhiên, bởi vì nàng và Lâm Tịch còn cất giấu hậu chiêu đáng sợ đến bây giờ mới sử dụng, nên rốt cuộc đã có cơ hội phản kích.

Vừa rồi nàng bị Lâm Tịch dùng sức ném mạnh sang một bên, sức mạnh kỳ lạ nàng vừa sử dụng cũng bị cú ném của Lâm Tịch mà mất sạch. Ngay lúc này, sắc mặt vốn đã tái nhợt của nàng đột nhiên ửng hồng lạ thường, một chút hồn lực còn sót lại nàng vất vả lắm mới tích góp được vào thời khắc này cũng được nàng bức ra, truyền vào thanh binh khí ánh trăng rằm trong tay.

Binh khí ánh trăng rằm rời khỏi tay nàng, xoay tròn bay lên.

Từ Trữ Thân vừa mới ngẩng đầu lên lại, binh khí ánh trăng rằm đã lượn lờ đến ngay trán lão.

Gần như là chính là lão lấy đầu mình đập vào ánh trăng rằm.

"Phốc!"

Một tiếng động nhẹ vang lên.

Ánh trăng rằm xẹt qua hai mắt lão, khiến cho ngay vị trí đôi mắt già nua đấy xuất hiện hai vệt máu tươi rõ ràng. Tiếp đấy, con ngươi và tròng trắng mắt lão đột nhiên bị phá vỡ, hòa chung với hai vệt máu tươi đấy.

Thống khổ và hắc ám nhanh chóng bao phủ Từ Trữ Thân.

- A!

Lão không thể nhìn thấy trời đất trước mặt, không nhìn thấy Lâm Tịch, thế giới duy nhất giúp lão sống sót đến bây giờ chợt sụp đổ. Một lần nữa sợ hãi và tuyệt vọng chiếm lấy tâm trí lão, khiến lão ngửa đầu rống to một cách thê lương và thống khổ.

...

Ngay lúc hai mắt Từ Trữ Thân bị phá vỡ, vĩnh viễn bị bóng tối bao phủ.

Lâm Tịch cố gắng nâng thi thể mấy tên giặc cỏ trên đất lên, ném thẳng tới phía trước.

Từ Trữ Thân thê lương đau đớn rống to, nhào tới một thi thể ở đằng trước. Hai thanh kiếm một dài một ngắn trong tay lão đâm thật sâu vào thi thể tên giặc cỏ, mà cũng vì dùng sức quá mạnh nên người lão đụng vào thi thể đó, ngã lăn xuống đất.

Cũng ngay lúc này, tại một mảnh bùn đất đâu đó trng vùng đất hoang vu, tiểu sinh linh đã bị bùn đất đập lên bỗng giãy dụa, bốn móng vuốt cọ nguậy một hồi, leo ra khỏi nước bùn dơ dáy, cố gắng mở mắt.

Khi nó mở mắt ra, những luồng nguyên khí trời đất mắt thường không thể thấy được hội tụ lại, theo một quỹ tích đặc biệt rót vào trong thân thể nó.

Nó thở sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra như những sinh vật khác, nhưng đó lại một luồng khí lạnh chí cực, khiến cho toàn bộ hơi nước trước người nó nhanh chóng bị đông kết lại, biến thành băng vụn.

Nó có một bộ lông đen nhánh, có ba cái đuôi màu đen như hồ ly, ngay cả thân thể nó cũng không khác gì hồ ly, nhưng diện mạo vừa giống hồ ly lại vừa giống meo, con người đặc biệt to lớn khác thường.

Bởi vì sau khi sinh nó mẹ nó đã chết, cho nên, nó chưa từng được ai chỉ dẫn, nó vốn chỉ là một tiểu sinh linh lui tới mảnh bùn đất dơ dáy và hôi hám này. Nó nhìn thế giới xa lạ trước mắt mình với đôi mắt đầy sự sợ hãi, u mê và mờ mịt, không biết mình đến từ đâu, bây giờ phải đi đâu.

Trời bắt đầu sáng.

Con thú đầy sự u mê này co người lại, tiếp tục chờ đợi, nhìn tới phía trước.

...

Lâm Tịch cố gắng cơn đau đớn ở ngực phát ra, một lần nữa cố gắng ném mấy thi thể giặc cỏ ra ngoài, vứt ra xa nhất mình có thể làm được.

Từ Trữ Thân tru lên, lần lượt đâm vào người từng thi thể.

Lâm Tịch dùng sức vỗ vỗ hai con Thiên phục thát đã được thuần hóa hết sức ngoan ngoãn, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra. Hai con vật này vì hơi đau đớn nên lập tức kêu lên, xông thẳng tới đằng trước.

Sau khi dùng kiếm đâm thủng mười mấy lỗ trên một thi thể xong, Từ Trữ Thân lập tức nhào tới hai con Thiên phục thát này, hai thanh kiếm ở hai tay liên tục đâm vào trong cơ thể chúng. Cho dù cảm giác được đây rõ ràng không phải là loài người, nhưng Từ Trữ Thân đang điên cuồng bi thảm cũng không dừng tay lại.

Trong lúc Từ Trữ Thân nhào tới hai con thú khổng lồ kia, Lâm Tịch dìu lấy Trì Tiểu Dạ, tránh ra xa. Ngay khi âm thanh điên cuồng bi thảm của Từ Trữ Thân xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết của hai con thú khổng lồ, không thể phân biệt rõ đâu là tiếng người đâu là tiếng thú, Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đã đi ra khỏi rừng hoa, dọc theo sườn núi đi vào lòng sông màu đen rộng rãi trước mặt.

- Bây giờ trời đã sáng.

Lâm Tịch nhìn Từ Trữ Thân vẫn đang điên cuồng dùng kiếm đâm vào người hai con Thiên phục thát đã không thể đứng dậy được nữa, đang giãy dụa trên mặt đất. Thấy sắc trời đã sáng, hắn bất giác nhìn lão ta, quát lên với giọng nói đầy sự giễu cợt và sung sướng:

- Ngươi ngạo mạn muốn giết chết ta khi trời sáng...Đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng này nữa...ngươi không cần ánh sáng, cho nên, dù có chết đi, ngươi cũng chỉ có thể chết trong bóng tối này.

Sau khi nói xong, hắn không hề để ý đến Từ Trữ Thân càng lúc càng điên cuồng hơn kia.

Hắn hiểu rằng trong tình huống cách xa hơn trăm bước như vậy, Từ Trữ Thân không thể uy hiếp tính mạng hắn và Trì Tiểu Dạ nữa. Hơn nữa, với thương thế hiện giờ trên người, chắc chắn Từ Trữ Thân sẽ chết...Ở những địa phương như vậy, để lão ta chậm rãi chết đi trong bóng tối sẽ khiến lão khó chịu hơn so với việc lập tức giết chết.