Tiên Ma Biến

Chương 291: Cô hiểu rồi đấy




Thân thể Lâm Tịch đột nhiên bắt đầu rung động.

Bởi vì hắn chưa bao giờ tuyệt vọng, cho nên sau khi bị tên Thánh sư núi Luyện Ngục dùng hết sinh mệnh cuối cùng để dẫn tới chỗ này, hắn vẫn tính toán thời gian, ước lượng khái quát đường đi, đồng thời suy nghĩ dụng ý của tên Thánh sư núi Luyện Ngục này.

Dựa theo tốc độ nhanh như một thanh phi kiếm của tên Thánh sư núi Luyện Ngục trong trạng thái ma biến, có lẽ nơi này đã cách khu vực đầm nước kia ít nhất hơn ba mươi dặm.

Chỉ cần dựa vào bộ dạng của tên Thánh sư núi Luyện Ngục lúc từ trần, hắn có thể cảm giác được tình cảm của gã đối với núi Luyện Ngục và vương triều Đại Mãng.

Đối với những người tu hành như hắn và Đông Vi, thật sự có rất nhiều thứ còn đáng giá hơn cả sự sống.

Cho nên, theo cách nghĩ của Lâm Tịch, nếu như trước khi chết mà tên Thánh sư núi Luyện Ngục này còn không liều mạng để đánh chết một hoặc hai cường giả tu hành rất quý trọng với Vân Tần, ngược lại còn đưa hắn và thiếu nữ có đôi mắt xanh tới nơi này, khả năng lớn nhất chính là nơi đây còn có người khác của núi Luyện Ngục tới tiếp ứng.

Tuy vết thương của thiếu nữ có đôi mắt xanh còn nặng hơn hắn, nhưng việc giết người vẫn hoàn toàn có thể làm được.

Nếu như thiếu nữ có đôi mắt xanh này có thể hoạt động trước hắn, bất kể tên Thánh sư núi Luyện Ngục này có người tiếp ứng hay không, hắn cũng chết chắc. Với những gì thiếu nữ có đôi mắt xanh đã làm lúc trước, chắc chắn nàng sẽ không nương tay.

Kinh nghiệm từ đầu đến giờ nói cho hắn biết trong tình huống được hồn lực hỗ trợ, thân thể hoạt động càng mạnh, máu sẽ lưu thông nhanh hơn, Minh vương phá ngục sẽ chữa trị thân thể tốt hơn.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh bắt đầu liều mạng điều tức. Với cách nghĩ của nàng, hiện giờ Lâm Tịch bị thương nặng như vậy mà còn muốn hoạt động đúng là muốn chết, thương thế sẽ nặng hơn, nàng bắt đầu cảm thấy hi vọng.

- Ngươi?

Nhưng điều khiến nàng phải nhanh chóng mở to mắt chính là Lâm Tịch rất nhanh chóng đứng lên.

Mặc dù dáng đứng hơi lung lay, tựa hồ hắn đang tự rút lấy gân của mình, nhưng Lâm Tịch vẫn đứng lên.

...

Lâm Tịch dùng sức vận động, thực hiện những động tác Minh vương phá ngục mà thiếu nữ có đôi mắt xanh không thể nào hiểu nổi. Da thịt và huyết mạch trên người cùng lúc co dãn kéo căng ra cộng với việc vận chuyển hồn lực tác động vào khiến hắn đau đến nỗi phải đau đớn kêu lên. Nhưng khi thực hiện xong những động tác này, hắn lại cảm thấy ở những vị trí đau đớn không chịu nổi bỗng nhiên tê dại hẳn đi, thật là thoải mái.

Khí lực bắt đầu xuất hiện lại trong cơ thể hắn, hắn rốt cuộc có thể đứng vững, có thể giơ tay nhấc chân.

Thấy thiếu nữ có đôi mắt xanh vẫn ngồi dười đất, không thể nào đứng dậy, đồng thời khiếp sợ nhìn mình, Lâm Tịch thở dài một cái, đi lên một bước, dùng chưởng chém vào cái cổ trắng nõn của nàng.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh kêu lên đau đớn, té ngã xuống đất, cắn răng, nhìn Lâm Tịch với ánh mắt đầy phẫn nộ.

Lâm Tịch bỗng nhiên ngạc nhiên.

Bởi vì kiêng kỵ tu vi của nàng, nên ý định ban đầu của hắn chính là muốn đánh nàng bất tỉnh. Nhưng không ngờ khí lực trên người hắn chưa khôi phục và thể chất của thiếu nữ có đôi mắt xanh này còn tốt hơn hắn tưởng tượng không ít, nên một chưởng vừa rồi chỉ khiến nàng té ngã xuống đất, chứ không thể làm nàng bất tỉnh hoàn toàn.

Sau một lúc suy nghĩ, khi đã có thể khẳng định chỉ cần không cho nàng có thời gian minh tưởng tu hành, với thương thế như vậy nàng sẽ không thể uy hiếp được tính mạng của mình, nên Lâm Tịch không tiếp tục đánh nàng nữa. Đồng thời, hắn cũng không để ý đến ánh mắt giận dữ của nàng, lập tức xoay người sang chỗ khác, bắt đầu kiểm tra di vật của Thánh sư núi Luyện Ngục.

Quần áo trên người Thánh sư núi Luyện Ngục này đã dính chặt chung với mồ hôi và máu tươi, lúc này lại phát ra một mùi hôi khó ngửi, nhưng Lâm Tịch lại kiểm tra rất cẩn thận, ngay cả một góc chéo áo cũng không bỏ qua. Tuy nhiên, có thể nói tên Thánh sư này là một người vô cùng đơn giản, khắp người không hề có vật gì, chỉ có một đồ vật gã vẫn nắm chặt trong tay, nên Lâm Tịch nhanh chóng kết thúc quá trình tìm tòi của mình, đứng thẳng lên.

Hắn khẽ cau mày, chăm chú nhìn kiện đồ vật duy nhất tìm được trên người Thánh sư núi Luyện Ngục.

Đây là một vật hình tròn được rất nhiều sợi tơ thủy tinh rất nhỏ tập trung lại tạo thành, tựa như một quả cầu thơm nho nhỏ dùng để tắm rửa.

Nhưng tên Thánh sư lặn lội từ núi Luyện Ngục đến vùng đất hoang vu này hiển nhiên không phải để tắm rửa, cho nên, quả cầu này hiển nhiên không phải là quả cầu thơm dùng để tắm rửa, mà quả cầu thơm hắn từng thấy còn chưa được chế tạo tinh xảo đến mức một một sợi tơ còn mỏng hơn tóc nhiều đến như vậy.

Lâm Tịch đưa quả cầu cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn không giống đồ vật ở thế giới cổ xưa này lên cao. Lòng hắn tràn đầy tò mò và không thể nào hiểu được, trong lúc thở mạnh, hơi thở của hắn bất giác phà tới quả cầu này, khiến cho những sợi tơ rất nhẹ suýt nữa đã bay lên, chỉ còn thiếu một chút là quả cầu có thể bị vỡ tan.

Lâm Tịch kinh ngạc không nhịn được kéo lấy vài sợi trong đó, khẽ dùng sức một chút, quả cầu chỉnh thể lập tức vỡ ra, biến thành vô số sợi tơ trong suốt, bay khắp không trung.

Bên trong có một cái chuôi nhỏ nhỏ giống như đài hoa, thoạt nhìn qua cứ tưởng hàng trăm hàng ngàn sợi tơ trong suốt kia được sinh ra từ trong đài hoa này. Mỗi một sợi tơ đều dài hơn trăm thước, không có chút sức nặng, theo gió bay khắp không trung.

Lâm Tịch nắm lấy cái chuôi nhỏ này. Cái chuôi nho nhỏ này cũng làm từ vật liệu trong suốt, nhưng hắn thấy ở trên cái đài hoa đấy có rất nhiều hoa văn nhỏ nhắn, tinh tế và đẹp đẽ giống như những sợi tơ mỏng kia, dường như không phải do tự nhiên tạo thành. Cầm lấy một hồi, Lâm Tịch bất giác cảm thấy hồn lực trong cơ thể mình đang bị một sức mạnh mạc danh hấp dẫn, điều này khiến hắn nhanh chóng bị rung động.

Đây là phù văn!

Hắn khẽ hít sâu một hơi, trịnh trọng thở ra, hơi thở phà vào những sợi tơ kia tạo nên những âm thanh trầm thấp.

Khi hắn khẽ ngừng thở, âm thanh trầm thấp kia cũng biến mất.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Sau đấy hắn nhanh chóng thu hồi những sợi tơ trong suốt không biết được làm từ chất liệu nào, nhưng chắc chắn rất khó để chế tạo đang bay khắp không trung, vật mà đến chết tên Thánh sư núi Luyện Ngục cũng không buông bỏ.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh cũng nhìn thấy những gì vừa diễn ra, nàng bất giác nghĩ đến một việc, rung động đến nỗi quên việc mắng mỏ Lâm Tịch.

Nhưng tâm tình quên mắng Lâm Tịch cũng chỉ dừng lại trong khoảng thời gian rất ngắn, bởi vì Lâm Tịch đã nhanh chóng thu hồi vật quan trọng nhất nhưng không biết tên mà tên Thánh sư núi Luyện Ngục kia mang theo người, sau đó xoay người đi tới chỗ nàng, ngồi chồm hổm xuống, đưa tay ra trước mặt nàng.

- Ngươi?...Ngươi dám?

Thiếu nữ có đôi mắt xanh khẽ ngừng thở, kịp thời biết Lâm Tịch chuẩn bị làm gì, nhất thời giận dữ hét to lên.

Sau đó cả người nàng cứng đơ, tiếng quát to bỗng nhiên im lặng.

Bởi vì Lâm Tịch đã nói hai tiếng "xin lỗi", sau đó bắt đầu cẩn thận lục soát người nàng.

- A.....

Cho đến khi bàn tay Lâm Tịch chạm vào thân thể mình, nàng mới hồi phục tinh thần, hét toáng lên.

- Đừng có hét!

Từ trong tay áo của nàng, Lâm Tịch lấy được vũ khí vòng tròn ánh trăng kia, khẽ quát một tiếng.

- A....

Thiếu nữ có đôi mắt xanh càng giận dữ hét lên.

- Đừng có hét nữa...Nếu cô cứ hét như vậy, rất dễ dẫn đám người núi Luyện Ngục tới đây.

Lâm Tịch chân thành khuyên can, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ bên hông nàng, bên trong có mười mấy hạt giống màu xanh lục.

- A....

Thiếu nữ có đôi mắt xanh càng lớn tiếng hét lên.

- Đừng có hét nữa...nếu không, ta sẽ lấy bùn lầy nhét vào miệng cô!

- A...

- Còn hét nữa là ta sàm sỡ cô đấy!

Thiếu nữ có đôi mắt xanh chợt ngừng hét.

Lâm Tịch bất giác lắc đầu, thầm nghĩ đến việc lấy bùn lầy nhét miệng còn không sợ, cô còn sợ ta sẽ sàm sỡ cô?

Sau khi tìm được hai đồ vật trên người thiếu nữ có đôi mắt xanh, Lâm Tịch bỗng nhiên nhìn lại bộ áo giáp rơi rụng dưới đất của tên Thánh sư núi Luyện Ngục.

Hiện nay nhìn khắp cả Vân Tần còn chưa có nơi nào chế tạo được hồn binh có thể bay trên bầu trời, nên có thể nói bộ giáp này của núi Luyện Ngục đã mang một ý nghĩa vượt thời đại.

Nhưng trong lúc tìm kiếm di vật trên người Thánh sư núi Luyện Ngục, Lâm Tịch đột nhiên phát hiện mình không thể nào hiểu nổi cách thức khiến bộ giáp này nối liền với nhau, tựa hồ phải dùng hồn lực mạnh mẽ của các cường giả mới khiến bộ giáp này dính kết lại. Hơn nữa, mặc dù bộ giáp này trông rất nhẹ, nhưng chỉ dựa vào sức nặng của đôi cánh kim loại kia, Lâm Tịch đã biết mình không thể nào mang đi toàn bộ.

Do dự một hồi, trong ánh mắt muốn giết người của thiếu nữ có đôi mắt xanh, Lâm Tịch nhanh chóng đứng lên, chọn lựa cẩn thận phần giáp có thể bảo vệ ngực, lưng, cánh tay và bắp đùi mình, đút vào trong bộ quần áo màu đen đã rách nát mà hôi hám mùi bùn lầy hắn đang mặc trên người, thật không ngờ lại vừa khít với nhau.

Cảm thụ được khí tức lạnh lẽo và sự bền chắc của những miếng giáp này, Lâm Tịch nhất thời cảm thấy kiên định hơn nhiều.

Sau đấy hắn vẫn không quan tâm đến ánh mắt có thể giết người của thiếu nữ có đôi mắt xanh, bắt đầu tìm kiếm xung quanh đám cỏ lau.

Nếu như muốn tìm thấy một con đường không có bùn lầy ở vùng đất hoang vu là một việc rất khó khăn, nhưng nếu phải tìm một mảnh đất bùn lầy có thể dễ dàng chôn sống mười mấy chiếc xe ngựa thì lại là việc rất dễ dàng.

Mới chỉ đi về một bên được khoảng năm trăm bước, hắn đã tìm thấy một mảng đầm sâu ngay cả người tu hành cường đại cũng không dám bước vào.

Hắn kéo những phần giáp còn lại và thi thể của tên Thánh sư núi Luyện Ngục kia lại đây, cẩn thận làm dấu vết dọc đường, đồng thời cố gắng nhớ lấy những đặc điểm xung quanh có thể làm dấu được. Sau khi thi lễ một cái với thi thể Thánh sư núi Luyện Ngục, hắn liền ném thi thể đấy cùng với những phần giáp kia vào trong đám bùn lầy có thể nuốt lấy mọi thứ này.

Nước đen chôn sâu, sẽ không bao giờ có ai tìm thấy một thi thể một gã cường giả tuyệt thế như thế nữa.

...

- Ngươi muốn làm gì?

Thấy Lâm Tịch bước nhanh trở về, trong tay còn có những sợi dây leo rắn chắc xoắn chặt lại, thiếu nữ có đôi mắt xanh vẫn không cử động được kia nhất thời sững người, giận dữ hét lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Trói cô lại.

Lâm Tịch bình thản trả lời, sau đấy nhìn thiếu nữ có đôi mắt xanh, chân thành bổ sung:

- Đừng có hét...Nếu không, cô hiểu rồi đấy.

- Ngươi...vô sỉ!

Thiếu nữ có đôi mắt xanh chợt biến sắc, mặt càng tái nhợt hơn. Nàng ta la lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Lâm Tịch không hề lo lắng thiếu nữ có đôi mắt xanh này sẽ tự sát vì quá tuyệt vọng, bởi vì trong tình huống này, nếu như thiếu nữ có đôi mắt xanh còn tự sát được, chỉ sợ hắn cũng không thể ngăn cản. Điều hắn phải lo lắng chính là thiếu nữ có đôi mắt xanh này có thể uy hiếp được tính mạng mình hay không, mà chính hắn cũng cảm giác được là mình không có quá nhiều thời gian ngồi ở đây với thiếu nữ có đôi mắt xanh được. Nên hắn nhanh chóng tập trung, đưa mắt nhìn xung quanh, gom góp những thứ có thể dùng để trói lại được, sau đó trói thiếu nữ có đôi mắt xanh này thành một cái bánh trưng.