Tiên Ma Biến

Chương 218: Nguyên nhân chân chính




Viên tướng lãnh biên quân Vân Tần không biết đằng sau vùng đất sông ngòi hoang vu là gì, nên hắn khẽ thất thần, đồng thời không nhịn được bật thốt hỏi, như muốn giải tỏa nỗi khiếp sợ và khó hiểu trong lòng mình:

- Đằng sau vùng đất sông ngòi hoang vu đó là gì?

- Ngươi rất mạnh, có thể thống lĩnh một chi quân đội Vân Tần tinh nhuệ như vậy, ngươi tất nhiên không phải người bình thường.

Cô gái xinh xắn mang theo chiếc vòng sáng đấy không trả lời câu hỏi hắn ta, ngược lại hỏi:

- Ngươi từ đâu ở Vân Tần tới đây? Có địa vị gì trong quân đội?

Ánh mắt viên tướng lãnh biên quân hơi nhíu lại, nhất thời trầm mặc không nói.

- Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ nói ngươi biết ta là ai.

Cô gái xinh xắn nhìn các Huyệt man đang muốn hành động xung quanh, ngăn họ lại, sau lạnh lùng nói.

Viên tướng lãnh biên quân nhìn cô gái xinh xắn này một cái, gật đầu nói:

- Tiên Nhất học viện Vân Tần, Quách Thu Đông, Chính ngũ phẩm Du Mục úy biên quân Long Xà.

Cô gái xinh xắn trầm mặc chốc lát, sau đó mới lẳng lặng nói:

- Mùa đông năm ngoái, biên quân Long Xà các ngươi xâm nhập đầm nước đen, bất ngờ tập kích một trấn cổ, tướng lãnh biên quân Long Xà khi đó là Địch Sầu Phi?

Viên tướng lãnh biên quân hơi ngẩn người, hắn bất giác cảm thấy việc cô gái này xuất hiện và câu hỏi vừa rồi của cô ta tất nhiên có liên quan đến nhau.

- Là Địch tướng quân.

Hắn gật đầu, trực giác hắn mách bảo mình sắp biết được một sự thật nào đó mà mình và biên quân Long Xà vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay, đôi lông mày của hắn tự nhíu lại.

- Ta biết các ngươi vẫn muốn biết tại sao so với một năm trước, bộ tộc Huyệt man này lại thay đổi lớn đến như vậy.

Cô gái xinh xắn nhìn tướng lãnh Vân Tần, trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi nói:

- Ta có thể nói cho ngươi nghe một câu chuyện xưa.

Viên tướng lãnh biên quân Vân Tần hít sâu một hơi, nói:

- Xin lắng tai nghe.

- Đằng sau vùng đất sông ngòi hoang vu là thành Lục Dã.

Cô gái xinh xắn xoay người nhìn khu vực tăm tối phía sau, chậm rãi nói:

- Cũng giống như thế giới các ngươi, thành Lục Dã được chính người tu hành thành lập, nhưng khác với người tu hành ở thế giới này, chúng ta tôn trọng tự nhiên, chú ý đến việc cộng sinh hài hòa với vạn vật thế gian này, không thích chinh chiến. Ở thời đại chúng ta, xa hơn về phía đông thành Lục Dã chính là đại dương vô tận, mà giữa thành Lục Dã và vùng đất sông ngòi hoang vu này lại bị ngăn cách bởi những dãy núi rừng vô cùng cổ xưa. Chúng ta không thích điều kiện ở những dãy núi rừng đó và vùng đất sông ngòi hoang vu này, nên chưa có ai trong chúng ta đến đây...Nhưng có một ngày, một cô bé thích rong chơi trong chúng ta đã xuyên qua những dãy núi cổ xưa, đến vùng đất sông ngòi hoang vu, sau đó cô ấy gặp được rất nhiều người sinh sống trong những hang động dưới đất. Tuy những người thường xuyên sinh sống dưới đất trông rất hung ác, nhưng họ lại rất thương yêu cô ấy. Cô ấy trở thành bạn tốt của bọn họ...Đối với cô ấy, đó là một chuyến lữ hành khó quên được, chỉ vì điều kiện khí hậu ở đây không tốt lắm, nên cuối cùng một số người trong chúng ta phải trở về trước. Nhưng đại quân Vân Tần các ngươi đột nhiên tập kích trấn cổ đồng cỏ, tập kích những người Huyệt man ở đấy. Sau khi đại quân đi, không một ngọn cỏ, không một người già phụ nữ hay trẻ em, hay bất cứ ai còn sống. Cô gái với ánh mắt tò mò từ thành Lục Dã đến đã vĩnh viễn ở lại nơi đấy.

Cô gái xinh xắn nhìn tướng lãnh Vân Tần, lạnh lùng nói:

- Đối với đại quân Vân Tần các ngươi, cô ấy chỉ là một thứ nhỏ bé, có lẽ đại quân các ngươi còn chưa chú ý đến cái hôm tàn sát hơn một ngàn Huyệt man đấy lại có một cô gái không thuộc về vùng đất sông ngòi hoang vu này. Nhưng đối với chúng ta, cô ấy lại là một người đặc biệt. Sau đó, đã có rất nhiều người ở thành Lục Dã đến vùng đất sông ngòi này...ban đầu chúng ta chỉ muốn giết tên thống lĩnh biên quân Vân Tần kia để bảo thù, nhưng sau khi cùng sinh cùng tử với các Huyệt man qua nhiều trận chiến, chúng ta không thể chỉ yêu ghét đơn giản được nữa, không thể nào không quan tâm. Từ giây khắc này, địch nhân của chúng ta không chỉ là tên thống lĩnh đã vung tay tiêu diệt cô bé kia, mà chính là cả đế quốc Vân Tần các ngươi.

Tướng lãnh biên quân Vân Tần yên lặng lắng nghe, nhưng trong thâm tâm lại có cảm giác khí trời bỗng nhiên lạnh như băng giá.

Nửa năm nay, cả biên quân Long Xà cho tới hoàng thành đế quốc đều điều tra nguyên nhân thật sự khiến biên quan Long Xà thay đổi nhiều như vậy, nhưng liệu có người nào nghĩ đến rằng nguyên nhân khiến cho vô số quân nhân Vân Tần hi sinh, khiến cho thay đổi này diễn ra lại là vì một trận đại thắng ở trấn cổ đồng cỏ mùa đông năm ngoái? Chỉ vì một cô bé thậm chí cả quân đội Vân Tần còn không chú ý tới?

- Thành Lục Dã bọn cô có bao nhiêu người? Bao nhiêu người tu hành?

Hắn đau khổ và hơi khó coi nhìn vùng đất tối tăm đằng sau cô gái xinh xắn này, cất tiếng hỏi.

- Đối với Vân Tần các ngươi, thành Lục Dã chỉ là một bộ lạc nhỏ. Số lượng người chúng ta tiến vào vùng đất sông ngòi này cũng không nhiều.

Cô gái xinh xắn này nhìn viên tướng lãnh Vân Tần, lạnh lùng nói:

- Nhưng các ngươi lại không biết gì về chúng ta, mà chúng ta lại có sự tín nhiệm tuyệt đối của những người các ngươi gọi là "Huyệt man". Cho nên, ngay từ lúc chúng ta bắt đầu, các ngươi nhất định không thể chiếm được thượng phong như ban đầu nữa, càng không thể dùng trí khôn và giáp sắt của mình mà tùy ý tàn sát bọn họ.

- Tàn sát?

Viên tướng lãnh biên quân Vân Tần nghe vậy thầm lắc đầu, gượng cười không thôi.

Mấy chục năm nay quân đội Vân Tần giết chết vô số Huyệt man, nhưng thủy chung vẫn không biết trong vùng đất sông ngòi hoang vu kia có bao nhiêu Huyệt man tồn tại. Hơn nữa, trừ những trận chiến đại thắng ra, những trận đấu thông thường giữa hai bên như hôm nay, tỷ lệ thương vong mỗi bên đều là một đổi một, cứ một tên Huyệt man ngã xuống sẽ kéo theo máu tươi của một quân nhân Vân Tần thấm xuống vùng đất này, sao có thể nói là tùy ý tàn sát?

Những người tu hành mạnh mẽ này một khi xuất hiện không chỉ làm cho võ lực của các Huyệt man tăng mạnh hơn, mà còn dạy cho các Huyệt man hiểu biết thêm về văn minh, nên chắc chắn những trận chiến sau này của đế quốc với các Huyệt man sẽ càng khó khăn hơn.

- Ngươi rất mạnh, là đối thủ cường đại nhất ta đã từng gặp.

Cô gái xinh xắn xoay người lại, nhìn thẳng viên tướng lãnh, hỏi:

- Ta nói với ngươi những điều này là muốn hỏi, ngươi có muốn sống hay không?

Vừa nghe câu này, viên tướng lãnh biên quân Vân Tần biết thời khắc cuối cùng của mình đã đến.

Hắn xoay đầu nhìn về sơn mạch Long Xà đang bị sương mù dày đặc bao phủ, nhìn về phương hướng nhà mình, sau đó hít một hơi thật sâu, một lần nữa giơ cao trường đao màu xanh lá.

Hắn không nói gì thêm, lẳng lặng kích phát hồn lực còn lại trong cơ thể mình đến cực hạn, điên cuồng truyền vào trường đao màu xanh lá đã đầy những vết nứt.

Thân thể hắn cũng phát ra những ánh sáng màu xanh nhạt nhòa, hợp với trường đao màu xanh lá tạo thành một luồng hào quang vô cùng chói mắt.

Tiếp theo, cả người của hắn bay vút lên cao, dứt khoát chém ra một đao kiên quyết nhất, sắc bén nhất, chém xuống người cô gái xinh xắn.

Áo choàng của cô gái xinh xắn bay phất lên, tựa như một chiếc lá bèo màu xanh biếc.

Chiếc vòng trong tay nàng bỗng nhiên hóa thành một vầng trăng sáng.

Một lần nữa, đuôi sao chổi màu xanh lá va chạm với vầng trăng sáng.

Lần này, thân thể cô gái xinh xắn này giống như một lưỡi cày bị kéo lùi về sau, tạo thành một cái rãnh sâu dưới mặt đất. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Sau khi chém ra một đao mạnh nhất trong đời mình nhưng vẫn bị ngăn trở, cả người viên tướng lãnh liền bị chấn bay ra ngoài.

Trường đao màu xanh lá trong tay hắn vỡ vụn thành những ánh sao lung linh, năm sáu trường thương đồng thời đâm mạnh vào trong cơ thể hắn.

Trời đất xung quanh đã biến thành màu đỏ, nhưng viên tướng lãnh xuất thân từ ba đại học viện Vân Tần này lại mỉm cười, kiêu ngạo lên tiếng:

- Trong lòng quân nhân Vân Tần chưa bao giờ biết hai chữ đầu hàng.

Đến lúc này, cô gái xinh xắn kia mới có thể đứng vững trong khe rãnh sâu.

Nàng đưa mắt nhìn viên tướng lãnh Vân Tần đang bị những trường thương của các kỵ sĩ cưỡi rắn mối đâm xuyên trong không trung, nhất thời không lên tiếng.

Đôi tay và thân thể nàng khẽ run rẩy. Trong những đối thủ nàng đã gặp, viên tướng lãnh Vân Tần này không phải là người có quan vị cao nhất, nhưng chiến lực tuyệt đối là mạnh mẽ nhất. Chiêu cuối cùng của viên tướng lãnh Vân Tần vừa rồi đã làm nàng bị thương không nhẹ.

Đợi đến lúc viên tướng lãnh này chết đi, thi thể lạnh như băng rớt xuống đất sau khi các trường thương được rút ra ngoài, nàng mới nhìn hắn ta, nhẹ giọng nói:

- Có...chỉ là ngươi không biết mà thôi.

Nhưng cô gái xinh xắn đang khoác chiếc áo choàng màu xanh biếc trên người cũng không biết sau khi viên tướng lãnh biên quân Vân Tần bị năm sáu trường thương đâm xuyên thủng ngay trên không trung, tại một bụi cỏ cách đấy rất xa, có hai người đang mặc thiết giáp màu đen che kín cả thân thể, chỉ để lộ hai mắt ra bên ngoài, đang đứng đấy. Nhìn thấy sức sống của viên tướng lãnh ngày một mất đi, cả hai đồng thời buông đôi mắt ưng trong tay xuống, không một tiếng động trang trọng thi lễ với viên tướng lãnh Vân Tần đấy theo nghi thức quân đội.

Sau đó, hai quân sĩ này vô cùng cẩn thận và nhanh nhẹn thối lui về khu rừng đằng sau mình, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

...

...

Trấn buôn bán động Bắc Thương ở Vân Tần là một nơi rất kỳ lạ, có thể nói đây là nơi tụ tập của các thương đội không tuân theo luật pháp, của những kẻ ác ôn, dân liều mạng, của những người muốn một đêm phất thành phú gia.

Nơi này chỉ có một chợ giao dịch đơn giản được tạo thành bởi những sàn nhà gỗ, cùng với mấy chục tửu lâu, tửu điếm chi chít trong khe núi.

Cũng bởi vì có sự xuất hiện các thương đội không tuân theo luật pháp, của những kẻ ác ôn, dân liều mạng, của những người muốn một đêm phất thành phú gia, hoặc nói chung đó là những người không tiếc tính mạng mình, nên một số vật liệu mà đế quốc Vân Tần luôn thèm muốn như: dược thảo, hương liệu, các tài liệu có thể luyện chế thành những hồn binh đặc biệt, một chút xương cốt và da của những dã thú có thể biến thành những vật trang sức rất đẹp...mới có thể đi đến khắp đế quốc mình, nên đối với nơi tụ tập buôn bán không tuân theo pháp luật này, đế quốc Vân Tần luôn lựa chọn cách mắt nhắm mắt mở, coi như bỏ qua.

Thật ra, cho dù đế quốc Vân Tần có cấm cũng không thể nào cấm hoàn toàn được.

Lợi nhuận kinh người luôn hấp dẫn những người bí quá hóa liều, huống chi đế quốc Vân Tần cũng cần những người này để đưa hàng vào trong đế quốc.

Nơi này hiển nhiên không có quân đội trú đóng, bởi vì có rất nhiều thương nhân đều sợ một vài bí mật của mình bị đế quốc biết được. Hơn nữa, nguy hiểm vốn đi chung với lợi ích, nên tất cả đều chấp nhận điều này.

Có thể nói nơi này giống như một đất nước nhỏ hỗn loạn tồn tại trong chính đế quốc Vân Tần, hoàn toàn độc lập, hoàn toàn có những quy tắc riêng.

Tại một khe núi nhỏ phía tây đất nước hỗn loạn này, có một tửu quán cũ kỹ.

Dọc theo con đường bùn lầy đầy mùi hôi phân và nước tiểu súc vật, bước lên năm sáu bạc thang bằng đá, chính là hai cánh cửa gỗ đầy những vết đao kiếm. Hai bên trái phải tửu quán có hai bức tượng đá hình người, đều là quân sĩ tay cầm đao kiếm, nhưng hai quân sĩ này lại là nữ quân sĩ ngực cao mông nở, đao kiếm bằng đá tay đang cầm được tạc theo hình dáng đang tà tà chỉ vào hạ thân mình, mang hàm ý sâu xa.

Bước qua hai cánh cửa gỗ dày trước mặt lập tức sẽ có mùi rượu nồng nặc ập vào trong mũi, bên trong tửu quán rộng đến nỗi có thể chứa cả trăm người.

Có một quầy rượu được xây dựa vào vách tường, không ít cô gái trang điểm xinh đẹp đang tươi tười sau quầy rượu.

Có hơn mười cô gái mặc những bộ giáp rất hớ hênh, trông như những chiến sĩ Huyệt man đang lượn lờ đi lại giữa mười mấy tên đại hán mặt mũi đỏ hồng, nhìn cảnh tượng này, bất cứ ai cũng nghĩ rằng các cô gái này muốn khoe thân thể tuyết trắng của mình cho đám đàn ông đầy ham muốn này xem. Thỉnh thoảng có một hán tử vô cùng hưng phấn lấy ngân lượng trong tay mình ra nhét vào ngực bộ giáp một cô gái, sau đó, trong tiếng kêu yêu kiều, hán tử này ôm hẳn cả người cô ta lên, vén màn cửa rèm đằng sau tửu quán, bước tới căn nhà đá đằng sau.

Cánh cửa gỗ dày cộm nặng nề lại bị đẩy ra, ba thanh niên mặc áo tơ bước vào bên trong.